Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 190

Tác giả: Tần Nguyên

Tuy rằng Cổ Vương quá nhỏ, nên nó không nhìn thấy gì.
Tô Yên cúi đầu
"Tìm được chưa?"
Tiểu Hồng lập tức nhớ tới nhiệm vụ của mình, dùng sức gật đầu
"Ân ân ân, ở lầu ba."
Tô Yên không chút do dự xoay người, đi lên lầu ba.
Vừa đi, vừa nâng ngón tay, tất cả tang thi tới gần bên người cô đều bị đông cứng tại chỗ.
Từ xa nhìn lại, chính là một kỳ cảnh, có thể Gi*t ૮ɦếƭ tang thi mà còn phong đạm vân khinh như thế, chỉ có hai chữ hình dung, trâu bò.
Tô Yên đi lên lầu ba, theo chỉ dẫn của Tiểu Hồng tới một góc phi thường hẻo lánh.
Mà càng đi đến nơi đó, tang thi nhào tới càng nhiều.
Thậm chí còn có mấy con tang thi cấp ba vốn dĩ đang chiến đấu ở tầng dưới, cũng rút lui chạy tới ngăn Tô Yên.
Nhưng mà bọn chúng lại chậm một bước.
Tô Yên đã theo chỉ dẫn của Tiểu Hồng, đi vào căn phòng kia.
Mới vừa bước vào, phía sau đã xuất hiện tang thi.
Chúng chỉ đứng ở cửa chần chờ, không dám bước vào một bước.
Tô Yên nhìn lướt qua trong phòng, rất sạch sẽ, sạch sẽ đến không hợp lẽ thường.
Bên ngoài tang thi du tẩu khắp nơi, mà nơi này, ngay cả một con tang thi cũng không có.
Cả căn phòng đen nhánh một mảnh, không có bật đèn.
Lạch cạch một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.
Đèn vừa bật một cái, ở cửa liền truyền đến tiếng tang thi rống giận, giống như là đang cảnh cáo Tô Yên không được làm như vậy.
Nó đi qua đi lại, nhưng không dám bước vào một bước.
Bên trong có một căn phòng khác.
Vừa mở cửa liền phát hiện, nơi này chỉ có một cái tủ lạnh.
Bảng điện trên tủ lạnh vẫn đang sáng lên.
Ghi rõ âm mười độ.
Cô chớp chớp mắt, Tiểu Hồng khẽ meo meo nói
"Đúng đúng đúng, chính là cái tủ lạnh này, em ngửi theo hương vị tới được nơi này."
Cái tên gia hỏa mỗi ngày cùng Tô Yên ăn kẹo, khẳng định là giấu mặt ở chỗ này.
Tiểu Hồng quấn quấn cái đuôi, sau khi nói xong, liền trộm bò tới đầu ngón tay Tô Yên
"Tê tê tê tê tê ~~"
Cổ Vương, chúng ta đi thôi, lát nữa Tô Yên sẽ không để ý cậu đâu.
"Mắng mắng mắng?"
Vì sao không để ý tới lão tử?
Lời tuy nói như vậy, nhưng thân thể thực thành thật, chỉ thấy cái điểm đen kia nhảy tới trên đầu Tiểu Hồng
"Mắng mắng mắng!"
Đi!
Tiểu Hồng ném cái đuôi rất là vui sướng, trực tiếp từ trên người Tô Yên trườn đi xuống.
"Tê tê tê tê tê?"
Chúng ta đi chỗ nào chơi?
"Mắng mắng mắng"
Gi*t đi ra ngoài.
Sau đó Tiểu Hồng liền xẹt một tiếng nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Cổ Vương
"Mắng mắng mắng mắng này mắng mắng mắng."
Biến nhỏ như vậy làm gì, biến lớn. Ăn bọn chúng.
Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy trong một góc của lầu ba, đột nhiên xuất hiện một con cự mãng.
Chẳng những chạy mau, da dày thịt béo, còn sẽ cắn người, còn biết phun băng.
Lợi hại đến không tin được.
Bên kia, Tô Yên duỗi tay mở tủ lạnh ra.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Đường thật sự ở bên trong.
Trên người hắn mặc một bộ quần áo to rộng, thuần sắc trắng, da dẻ trắng xanh, lông mi đông lạnh đến độ kết một tầng băng.
Hắn nhắm mắt lại, trên đỉnh đầu còn có một nhúm tóc hình trái tim cô buộc cho hắn.
Nháy mắt khi cửa tủ lạnh mở ra, Tô Đường liền mở mắt. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Một đôi mắt phiếm màu đỏ tươi, nhe răng liền muốn Gi*t ૮ɦếƭ cái người này dám can đảm quấy rầy hắn.
Chỉ là còn chưa kịp nâng tay lên, mở mắt ra liền nhìn đến người trước mắt, sửng sốt.
Ánh mắt nhanh chóng biến thành màu đen nhánh.
Tô Yên lộ ra ý cười nhợt nhạt
"Tô Đường"
Cô một chữ lại một chữ, gọi thật sự nghiêm túc.
Tô Đường nhấp môi, yết hầu lăn lộn thật lâu, mới ra tiếng
"Ân"
Ngữ điệu khàn khàn phát ra.
Trong tủ lạnh tản ra băng sương, một đợt một đợt phả tới người Tô Yên.
Cô bị lạnh nên lui sau một bước.
Nghi hoặc ra tiếng
"Vì sao lại ở trong tủ lạnh?"
Tô Đường nâng đôi mắt lên nhìn cô, cả nửa ngày sau mới nói
"Trên người, hương vị, không thích."
Giọng khàn khàn, cố gắng để biểu đạt ra ý mình.
Tô Yên chớp chớp mắt, đi lên trước, dán ở trên người hắn.
Ngây người trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn hắn
"Không có hương vị."
Tô Đường bướng bỉnh, yết hầu lăn lộn, thanh âm khàn khàn
"Có"
Trên người hắn, có hương vị tanh tưởi hư thối.
Hắn không thích, phi thường chán ghét.
Nhưng mà, không có cách nào, bởi vì máu chảy trong thân thể hắn, chính là như vậy.
Hắn không thể Gi*t chính mình, chỉ có thể ở trong địa phương lạnh lẽo, chế trụ hương vị kia.
Hắn cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình, ân, thực sạch sẽ.
Tô Yên an tĩnh trong chốc lát, ra tiếng
"Trên người của anh có hương vị gì?"
Lực chú ý của Tô Đường bị cô hấp dẫn đi, ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn về phía cánh tay Tô Yên, thong thả nâng lên một đầu ngón tay, chỉ chỉ
"Hương vị, hư thối."
Hắn vừa nói xong.
Tô Yên ngẩng đầu, thế nhưng nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
Trên cánh tay cô, là máu của tang thi bên ngoài.
Hắn nói hắn không thích hương vị này, cho nên mới ở trong tủ lạnh.
Nhưng bản thân hắn chính là tang thi, chảy xuôi trong xương cốt của hắn chính là máu này.
Hắn không thích?
Hắn cả chính mình cũng không thích?
Tô Yên lui sau một bước, đi ra phòng bên ngoài, cô sắc mặt bình tĩnh, nghiêng đầu, nhặt lên một tờ giấy còn tính sạch sẽ trên mặt đất.
Lau máu trên tay.
Sau đó từ trong túi móc ra một viên kẹo.
Lột ra, đưa tới bên môi hắn.
Cô thực nghiêm túc, thanh âm mềm ấm
"Nó rất ngọt."
Lúc này, Tô Đường không có phản kháng, há mồm ăn viên kẹo kia.
Nồng đậm hương vị kẹo sữa dâu tây truyền ra.
Sau đó, Tô Yên lột từng viên ra, đưa qua.
Tô Đường ai đến cũng không cự tuyệt, tất cả đều ăn luôn.
Nửa ngày sau, cô nhân tiện tự ăn một viên, sau đó dừng lại động tác.
Duỗi tay, kéo tay Tô Đường
"Đi thôi"
Tô Đường dừng một chút, sau đó thành thành thật thật để Tô Yên nắm đi ra.
Hắn nhấm nuốt kẹo đường, tùy ý để Tô Yên đưa hắn ra khỏi nơi này.
Tô Yên đứng ở cửa nhìn.
Bên ngoài tang thi càng ngày càng nhiều.
Hương vị tanh tưởi nồng đậm khắp nơi tràn ngập, từ lầu ba đi xuống, giữa đại sảnh tang thi ૮ɦếƭ một chồng lại một chồng.
Nói là xác ૮ɦếƭ khắp nơi cũng không quá.
Oanh một tiếng, một tia lôi điện hiện lên, lại lần nữa có một con tang thi cấp ba bị đâm xuyên qua đầu, ầm té ngã trên mặt đất.
Diệp Lương đứng ở phía trước, trên người quần áo dính đầy máu, trong mắt cô sát khí dày đặc.
Như cũ là bộ dáng gặp thần sát thần ngộ Phật sát Phật.
Ở cửa, một chiếc xe jeep bị lật, xăng tí tách đổ ra bên ngoài.
Mà Tần Cầm trên trán tràn đầy máu, cắn chặt răng
"Đi ૮ɦếƭ đi!!"
Ngọn lửa thiêu đốt xuất kích, chỉ là cánh tay run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn dáng vẻ thể lực đã chống đỡ hết nổi.
Đám người Diệp Lương, phân biệt làm thành một vòng tròn, bảo hộ những người không rời đi ở bên trong.
Lúc trước những người tự cho là lợi hại, tự ý rời nhóm, sớm đã thành đồ ăn cho tang thi.
Tuy rằng đã ૮ɦếƭ rất nhiều tang thi.
Nhưng mà phóng mắt nhìn lại, số lượng tang thi chẳng những không có giảm bớt, hơn nữa càng ngày càng nhiều.
Cửa chính, cửa sổ, mái nhà, không ngừng có tang thi nhảy xuống, tranh nhau ùa vào.
Tô Yên đứng ở lầu ba nhìn từng màn này.
Lại nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh mình, đàn tang thi vốn đang sôi nổi đứng ở chỗ này, cũng không biết vì sao, lui đi sạch sẽ.
Trong vòng ba mét, thế mà không có gặp được một con tang thi nào còn sống.
Đây khẳng định là có nguyên nhân.
Không phải bởi vì cô.
Vậy thì chỉ có thể là....., ánh mắt dừng ở trên người Tô Đường.
Hắn còn đang nhấm nuốt kẹo trong miệng, thấy Tô Yên nhìn về phía mình, hắn tự động mở miệng, chờ được đút.
Tô Yên lộ ra ý cười, sau đó nghiêm túc nói
"Ăn kẹo quá nhiều, đối với răng không tốt đâu."
Tô Đường nghe, ý cô chính là không đút kẹo cho hắn?
Trong cổ họng phát ra âm thanh, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.
Ân, ngửi hương vị trên người cũng rất thơm rồi, vậy không ăn nữa.
Tô Yên nghi hoặc hỏi
"Đám tang thi kia là anh đuổi đi?"
Ngón tay cô chỉ vào chung quanh.
Tô Đường liếc liếc mắt nhìn đàn tang thi cách thật xa.
"Bọn họ, tự mình, rời đi."
"Vì sao?"
"Có, hương vị, không dễ ngửi."
Tô Yên nghe, một hồi lâu sau
"Ý của anh là nói, bởi vì trên người bọn họ có hương vị không dễ ngửi, cho nên tự động cách anh xa một chút?"
Tô Đường nghe, gật gật đầu.
"Ân"
Yết hầu lăn lộn, phát ra một đạo thanh âm quỷ dị.
Tô Yên trầm mặc.
Đại khái Tô Đường là tang thi, vậy nên hắn khẳng định sẽ không bị cắn.
Nhưng mà, Diệp Lương phía dưới, nhìn qua đã hết toàn lực chống đỡ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đường
Bởi vì lúc trước hắn ngốc ở trong tủ lạnh âm mười độ, trên đầu chỏm tóc hình trái tim bị đông lạnh qua, nên từ khi đi ra, độ ấm lên cao.
Tóc trở nên ướt trườn trượt, chỏm tóc trái tim cũng héo héo.
Ra tiếng
"Anh ở chỗ này chờ em, hay là lại đi tủ lạnh ngốc trong chốc lát?"
Tô Đường suy nghĩ, sau đó ngữ điệu nghẹn ngào
"Em đi, chỗ nào?"
Chậm rì rì nói
Tô Yên chỉ chỉ dưới lầu
"Đi phía dưới."
Cô đối tốt với Diệp Lương, cũng là vì Diệp Lương đã từng cứu cô, hơn nữa vẫn luôn giúp cô.
Cô cũng muốn đi giúp một phen.
Tô Đường nhấp môi một chút, lôi kéo tay Tô Yên không có buông ra, khàn khàn thanh âm nói
"Cùng em, cùng nhau."
Tô Yên do dự một chút, cô cũng không quên, hắn là một con tang thi.
Cuối cùng, thấy hắn gắt gao nắm chặt tay cô, hạ quyết tâm.
Vẫn là gật đầu
"Được"
Nói xong liền cùng hắn đi xuống lầu.
Từ cửa thang lầu đi xuống, tang thi chung quanh tất cả tự động đều thối lui.
Xuống đến lầu hai, còn chưa quẹo vào, liền nghe "oanh" một tiếng, thanh âm thủy tinh chấn vỡ.
Vừa nhấc đầu xem, Tiểu Hồng đang ném đuôi to, quất đánh một con tang thi cơ bắp lực lưỡng.
Mà con tang thi cơ bắp lực lưỡng kia, đôi tay bị đông lạnh lại rồi.
Hoàn toàn là bị đánh, không có cơ hội phản kháng.
Chờ đến khi đánh đủ rồi, Tiểu Hồng ném cái đuôi, triền ở trên cổ tang thi, răng rắc.
Đầu gãy đoạn.
Máu tươi bắn tới trên cái đuôi nó.
Tiểu Hồng rất là ghét bỏ, xoa xoa cái đuôi vào trên người con tang thi đã ૮ɦếƭ kia.
Sau đó, phun lưỡi rắn tiếp tục ở lầu hai hoành hành ngang ngược.
Nhưng mà sao nó lại không dùng miệng cắn?
Dùng miệng không phải càng nhanh hơn sao?
Bởi vì máu kia, nó không muốn lại uống lần thứ hai đâu a.
Có Cổ Vương thêm vào, Tiểu Hồng quả thực chính là đi ngang.
Gặp được tang thi cấp ba cũng không sợ.
Trực tiếp phun lưỡi rắn triền đánh.
Ưm.... một con rắn cùng một tang thi cấp ba triền đánh, kia cũng là một kỳ quan a.
Tô Yên cùng Tô Đường đi xuống lầu một.
Nhìn chung quanh tang thi đã tự động lui đi.
Cô bước chân dừng một chút, sau đó yên lặng an bài Tô Đường ở một góc trong chỗ ngoặt.
Cô ngẩng đầu đi xem vị trí Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng đang hùng hùng hổ hổ đánh nhau cùng một con tang thi cấp ba.
Giây tiếp theo, đầu con tang thi kia nháy mắt bị đông lạnh.
Răng rắc một tiếng, đuôi rắn quăng ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc