Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 188

Tác giả: Tần Nguyên

Tiểu Hồng vừa biến mất, Tô Yên cũng đi đến phía sau nhà gỗ.
Nhưng mà rất nhanh đã trở về.
Lúc này, trên cổ tay trái nhiều hơn một cái vòng tay hình con rắn, nhìn rất chân thật.
Nhưng có ống tay áo che đậy, hơn nữa Tần Cầm bên kia đánh đến nửa ngày không bò dậy được, thế nên không có người chú ý đến cô bên này.
Ngoại trừ Diệp Lương.
Ánh mắt Diệp Lương nhìn lướt qua cổ tay trái Tô Yên, không nói gì.
Chỉ là khi Tô Yên đi ngang qua bên cạnh, Diệp Lương ra tiếng
"Vì sao đột nhiên lại muốn khiêu chiến Tần Cầm?"
Tô Yên dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Lương.
Suy nghĩ trong chốc lát, nói
"Cô ta bôi nhọ cô, cho rằng cô lãnh đạo bất công, cô đã cứu tôi, cho nên tôi nguyện ý giúp cô một lần."
Diệp Lương mày nhíu một chút, tất cả lời nói từ trong miệng cô gái tên Tô Yên này nói ra, luôn làm người cảm thấy tin tưởng.
Dựa vào thực lực vừa nãy cô biểu hiện ra ngoài, cũng xác thật không cần nói dối.
Cô nói, là thật sự.
Diệp Lương nhìn Tô Yên trong chốc lát, đi tới trước mặt xe jeep, kéo ra cửa ghế phụ.
Ý bảo Tô Yên
"Lại đây, lên xe."
Tô Yên nghiêng đầu, không hiểu ý tứ Diệp Lương lắm.
Nhưng vẫn đi đến xe jeep kia.
Sau đó, ngồi trên vị trí ghế phụ.
Diệp Lương vòng đến bên cạnh, ngồi xuống chỗ tay lái.
Năm chiếc xe jeep, ba chiếc xe tải, mang theo mấy trăm người, mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn đi về phía Văn Minh căn cứ.
Triệu Linh, Diệp Lương, Tô Yên, ở chung chiếc xe, Diệp Lương không thích nói chuyện, Tô Yên cũng là người an tĩnh, khiến trong xe an tĩnh đến dọa người, không ai ra tiếng.
Xe đi hướng tây, cho đến khi chạy hơn mười km, Diệp Lương bỗng nhiên kéo chặt tay lái, ngừng xe lại.
Từ một xe khác, Thạch Đầu chạy chậm lại đây.
"Lão đại, xảy ra chuyện gì?"
Diệp Lương nhìn đường phố trống không, cái gì cũng không có, không có người, cũng không có tang thi lui tới
"Không có tang thi."
Thạch Đầu đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu được
"Đúng vậy, chúng ta chạy hơn mười km, đừng nói đàn tang thi, thế nhưng một con tang thi cũng không thấy."
Bởi vì đoàn xe dừng lại, người trên xe tải vừa bắt đầu còn chưa nói gì, chỉ cho rằng nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nhưng mà một lần dừng lại, đó là hơn hai giờ, ở dưới mặt trời chói chang, rốt cuộc chịu không nổi.
Có người nhịn không được từ thùng xe tải nhô đầu ra
"Này! Rốt cuộc sao lại thế này a, có đi tiếp hay không đây??"
"Đúng vậy, không biết chúng tôi ở chỗ này đã phơi thật lâu sao?"
"Ai nha, mấy người sao lại dừng lâu như vậy? Thừa dịp không có tang thi nhanh lên đường a!"
"Mấy người một đám ngồi xe con, chúng tôi nhiều người như vậy chen chúc trên thùng xe, sắp ૮ɦếƭ nóng rồi a!!"
"Đúng vậy, cũng không nên để đến nỗi chúng tôi không phải bị tang thi Gi*t ૮ɦếƭ, ngược lại là bị nóng ૮ɦếƭ chứ."
"Đúng đúng đúng."
"Đúng vậy!"
"Mấy người đừng ỷ vào có súng thì ghê gớm a!!"
Thanh âm cãi cọ ầm ĩ, Tô Yên mắt nhìn Diệp Lương ngồi ở vị trí lái xe, cô vẫn như cũ lạnh nhạt.
Đối với những thanh âm ầm ĩ đó, cũng không để ý.
Cho đến khi Bao Tử mở cửa xe jeep trở về.
Ngồi ở trên ghế phụ cùng Thạch Đầu
"Lão đại, có chút kỳ quái, chúng tôi đi ra gần ba mươi dặm, một con tang thi cũng không gặp được."
Diệp Lương tay cầm tay lái, trầm mặc trong chốc lát.
"Trạm dừng tiếp theo còn xa lắm không?"
"Năm mươi dặm."
"Tranh thủ trước khi trời tối, đi tới chỗ đó."
"Vâng, lão đại."
Xe tiếp tục chạy.
Tô Yên ngồi bên ghế phụ, cúi đầu, đại khái là bởi vì điều động cơ năng thân thể, sắc mặt cô có chút tái nhợt, cả người mệt rã rời.
Cho đến khi có một vật lạnh lẽo đến gần bên môi cô.
Vừa ngẩng đầu lên, Diệp Lương đã đưa một chai nước khoáng được vặn sẵn tới.
Tô Yên mở mắt ra, nhìn cô, chớp chớp mắt.
Diệp Lương thấy cô vẫn không nhận lấy
"Là nước muối, cầm, tôi phải lái xe."
Thanh âm đạm mạc, nghe không ra cảm xúc gì.
Tô Yên chậm rì rì duỗi tay, cầm lấy.
Uống hai ngụm.
Có chút vị mặn mặn.
Không ngon bằng nước khoáng, nhưng, tóm lại cũng không tệ lắm.
Kết quả là, cô lại uống hai ngụm nữa.
Xe một đường đi về hướng tây, có một vài con đường đã bị hủy hoại nghiêm trọng.
Chung quanh không có một chiếc xe nào, ở trong một thành phố trống không lớn như vậy, giống như là đặt mình ở một cánh đồng hoang vu.
Cô đơn, tịch liêu, không có hy vọng.
Trong đầu Tô Yên bắt đầu tự hỏi, trong cuốn《 mạt thế nữ vương 》có một lần tang thi triều, là ở một cái trung tâm thương mại lớn.
Trường hợp thực quỷ dị, rõ ràng là ban đêm, ở trung tâm thương mại lớn, hẳn là sẽ không có người nào.
Nhưng mà trong đó lại đèn đuốc sáng trưng, có nước có điện, hết thảy đều bình thường.
Chỉ là cô không biết thời gian cụ thể, chỉ biết là khi trên đường chạy tới căn cứ Văn Minh mới gặp phải.
Hơn nữa trong truyện cũng không nhắc tới nguyên nhân xảy ra, cũng không có kết quả khi tang thi biến mất.
Chẳng lẽ tang thi triều không phải phát sinh ở đoạn thời gian này?
Cô cúi đầu cẩn thận nghĩ.
Thái dương dần dần ngả về tây, sắc trời cũng bắt đầu ảm đạm.
Xe chạy hơn 50 dặm, sắc trời đã đen nhánh.
Rốt cuộc chạy tới trạm dừng tiếp theo.
Nhưng mà....
Xe dẫn đường phía trước khẩn cấp quay lại đến trước mặt Diệp Lương, song song chạy, sắc mặt nghiêm túc nói
"Lão đại, trạm nghỉ ngơi phía trước bị huỷ rồi."
Diệp Lương ngẩng đầu
"Có ý gì?"
"Vừa mới nãy, tôi lái xe đi trước đến trạm dừng, nhưng mà, ở đó một mảnh hỗn độn, đất đầy máu cùng với phần tay chân đã bị cụt.
Bọn họ chắc chắn đã bị tang thi bao vây tấn công. Theo tôi quan sát, vẫn không phát hiện dấu hiệu có xe rời đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả đều đã ૮ɦếƭ."
Khi Thạch Đầu dứt lời, lập tức liền an tĩnh.
Nửa ngày sau, Diệp Lương ra tiếng
"Tiếp tục đi phía trước xem. Quan sát thêm mấy dặm nữa, ngay tại chỗ hạ trại, ăn ngủ ngoài trời."
"Vâng!"
Bao Tử lái xe khẩn cấp quay đầu, chân ga tăng tốc, thẳng tắp đi về phía trước.
Diệp Lương luôn có năng lực ổn định nhân tâm như vậy.
Lời cô nói ít đến đáng thương, nhưng mỗi lần có người hoảng sợ hay là bất lực, cô đều có thể dùng dăm ba câu, làm người nháy mắt cảm thấy yên ổn.
Giống như chỉ cần có cô ở đó, dù trời sập cô cũng sẽ chống đỡ được.
Tô Yên nhìn sắc trời bên ngoài đen nhánh.
Đột nhiên nhớ tới một việc.
Tô Đường không biết cô đã rời đi, buổi tối hôm nay hắn có thể lại đến nhà gỗ nhỏ kia chờ cô hay không?
Cô nhắm mắt, sao có thể quên mất việc này cơ chứ?
Tay cô ᴆụng tới Tiểu Hồng đang treo ở trên cổ tay.
Nếu không.....để nó trở về để chờ Tô Đường?
Nhưng, Tiểu Hồng không biết đường.
Hazzz.
Tô Yên nhịn không được nhìn con rắn đang treo trên tay mình nhiều hai lần.
Vì sao, thân là một con rắn nó lại mắc chứng mù đường đây?
Đang lúc cân nhắc, thanh âm Tiểu Hoa đột nhiên vang lên
"Ký chủ! Chị xem phía trước, là trung tâm thương mại, trung tâm thương mại đèn đuốc sáng trưng!!"
Tô Yên ngẩng đầu, ánh vào mi mắt chính là một tòa nhà cao tới bảy tầng.
Lúc này, bộ đàm phát ra âm thanh
"Lão đại, chúng ta ở phụ cận tòa nhà này, nhìn qua giống như là một tòa nhà bị vứt bỏ, đã cẩn thận kiểm tra qua, không có tang thi, chúng ta buổi tối hôm nay có thể nghỉ ngơi ở chỗ này."
Tô Yên nghe, mí mắt giật giật.
Trong《 mạt thế nữ vương 》 có đoạn, những con tang thi đó ẩn nấp ở một góc âm u, chờ đợi thời cơ ngo ngoe rục rịch.
Một tòa trung tâm thương mại này nhìn qua an tĩnh, kỳ thật chứa đầy tang thi.
Nếu như đi vào chỉ sợ không có đường trở ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Lương
"Cả tòa nhà không có một bóng người, đèn đuốc lại sáng trưng, rất bất thường."
Thanh âm thực bình tĩnh, cô cũng chỉ là thuận miệng nhắc nhở một câu thôi.
Diệp Lương duỗi tay, cầm lấy bộ đàm.
"Cẩn thận xem xét một chút trong góc tối, cẩn thận, phát hiện không thích hợp lập tức rút lui."
"Vâng, lão đại!"
Thạch Đầu là người biến dị hệ sức mạnh, mà Bao Tử dáng người cao gầy, trầm mặc ít nói, là biến dị hệ tốc độ.
Bọn họ hai người phối hợp, ở phía trước dò đường, cơ bản sẽ không có vấn đề gì.
Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy.
Hai người phối hợp từ trước đến nay thực ăn ý.
Xe còn lại đều dừng ở trên đường, hai mươi phút sau, bộ đàm truyền đến thanh âm
"Lão đại, an toàn."
An toàn, chính là không có phát hiện tang thi.
Tô Yên nắm bình nước khoáng trong tay, thanh âm mềm ấm
"Tốt nhất nên cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới một lần."
Lúc này, bộ đàm còn đang thông.
Cô vừa nói ra, đối diện cũng nghe được.
Từ khi Tô Yên đánh Tần Cầm một trận kia, hơn nữa cô còn có thể triệu hồi ra cự mãng bảo hộ, tức khắc mọi người đối mặt với Tô Yên liền khác với trước đó.
Từ xưa đến nay đạo lí đơn giản chính là thực lực vi tôn.
Đầu kia bộ đàm, Thạch Đầu nói
"Bao Tử đã tiến vào bên trong, hắn đang nhanh chóng điều tra, qua hai ba phút nữa sẽ trở về."
Bao Tử biến dị về tốc độ, trong phương diện này liền thể hiện ưu thế rõ ràng.
Người bình thường chạy bảy tầng lầu đều phải thở hồng hộc, huống chi là dạo cả một tòa nhà lớn như thế này.
Bình thường phải hai ba tiếng đồng hồ mới đi hết.
Nhưng chuyện này giao cho người biến dị tốc độ, năm phút đồng hồ, chẳng những bảy tầng này, ngay cả tầng hầm, kho hàng đều đã xem xong rồi.
Mấy phút sau, bộ đàm truyền đến một đạo thanh âm trầm tĩnh
"Lão đại, an toàn."
Tô Yên tay đang vặn bình nước dừng một chút.
Lại khác với trong truyện.
Vì sao?
Chẳng lẽ là bởi vì cô xuất hiện, đánh vỡ cốt truyện phát triển?
Tô Yên cúi đầu, nếu đã an toàn, vậy không nói gì nữa.
Mười lăm phút sau, xe ngừng ở cửa tòa nhà.
Tất cả những người có vũ trang đều xuống xe tụ tập ở cửa.
Rất nhanh, liền có người phát hiện tòa nhà trung tâm thương mại này yên tĩnh không tiếng động, ngay cả một con tang thi cũng không có.
Bọn họ vui sướng đến hỏng rồi.
"Đi đi, đi dạo, nhìn xem bên trong còn có đồ gì có thể mang đi hay không."
Diệp Lương xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng này.
Đèn đuốc sáng trưng, mỗi một bóng đèn đều sáng lên.
Một loại cảm giác quái dị nảy lên trong lòng, nhưng mà nơi này, cũng xác thật là không có tang thi.
Diệp Lương ra tiếng
"Mọi người, không thể tiến vào bên trong tòa nhà, chỉ ở lầu một đại sảnh nghỉ ngơi, sáng mai trước khi rời đi, chỉ có một giờ thu lấy đồ vật cần thiết."
Thanh âm lạnh nhạt truyền đạt đến lỗ tai mỗi người.
Người đi theo Diệp Lương tự nhiên đều vâng theo
"Vâng!"
"Vâng!!"
Dứt khoát nhanh nhẹn, tiếng từ bốn phương tám hướng vang lên.
Nhưng mà đám người được cứu, cũng không phải là người của Diệp Lương.
Ở trong mắt bọn họ, nơi này không có tang thi, hơn nữa rất nhiều đồ vật đều còn nguyên vẹn hoàn hảo.
Đây rõ ràng chính là có thể thả lỏng nghỉ ngơi, dựa vào cái gì không cho bọn họ đi vào xem??
Dựa vào cái gì chỉ có thể ngốc ở lầu một đại sảnh?
Có người bắt đầu suy đoán
"Diệp lão đại, tôi thấy nơi này rất an toàn, vì sao không cho chúng tôi đi vào, tranh thủ lấy nhiều đồ ăn một chút?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc