Không khí dần dần trở nên nhẹ nhàng.
Một đám người bắt đầu đi lên xe.
Tô Yên vẫn là người cuối cùng, dẫm lên cây thang trèo lên trên.
Vốn dĩ mọi người đang vui sướng ngồi vào trong xe, lúc nhìn thấy Tô Yên đi tới, toàn bộ đều an tĩnh.
Ánh mắt nhất trí nhìn chăm chú vào cô.
Nhìn kỹ, cảnh giác, nghi hoặc, khinh thường, đủ loại ánh mắt tất cả đều tụ tập ở trên người cô.
Ngay khi cô ngồi vào một vị trí ở trong góc, vừa vặn đối diện là người phụ nữ cùng tên đàn ông bị cô bắn vào tai.
Tô Yên tầm mắt đảo qua hai người, bọn họ rõ ràng hận cô, tầm mắt lại dịch đi nơi khác, không nhìn cô.
Mà khiến cô tò mò là, cô nhớ rõ, tối đó người phụ nữ này khóc kêu, nói là cha nó à, mẹ con hai người.
Chứng tỏ bọn họ còn có một đứa con.
Nhưng mà vì sao nơi này chỉ có hai người bọn họ, không có đứa con nào?
Đương nhiên, nghi hoặc này chỉ chợt lóe lướt qua, sau đó cô liền không chú ý nữa.
Lúc này, chỗ cửa chỗ truyền đến thanh âm Tần Cầm mỉm cười.
"Tôi thấy lão đại thực thích Tô Yên đấy, nếu không cũng để cô ta gia nhập tổ đội của chúng ta, trở thành một thành viên đi."
Thạch Đầu nhíu mày một chút
"Tô Yên? Chính là cô gái đêm qua?? Gan dạ sáng suốt, đúng thật là không tồi, nhưng cô ấy không có dị năng, chỉ là một người bình thường, vào đội chỉ sợ sẽ kéo chân sau."
Hắn phân tích một chút việc nào ra việc đó.
Bên cạnh, Bao Tử cùng Triệu Linh đều không nói chuyện.
Tần Cầm cười, nhìn về phía phương xa
"Sợ cái gì, không phải có lão đại của chúng ta sao, sẽ không để cho các cậu bị kéo chân sau, lão đại khẳng định sẽ bảo vệ tốt cô ta."
Nói xong, tựa hồ phát hiện không khí có chút không thích hợp, cô ta chuyển lời nói, sửa lại miệng
"Nhưng mà, Thạch Đầu cậu nói cũng đúng, cô ta rốt cuộc cũng chỉ là người thường, có thể giữ được mạng sống, thành công tiến vào căn cứ Văn Minh, còn phải dựa vào vận khí, để cô ta gia nhập với chúng ta, xác thật không thích hợp."
Thạch Đầu cau mày, mắt nhìn Tần Cầm
"Cậu hôm nay làm sao vậy? Nói chuyện quái quái."
Nói xong, đem màn thầu kẹp dưa muối trong tay nhai hai ba cái vào trong miệng.
Thở dài
"Đêm qua tuần tra cả đêm, mệt quá, Bao Tử lái xe, tôi phải đi ngủ."
Tần Cầm không có trả lời Thạch Đầu, chỉ nhìn thoáng qua thùng đựng hàng.
Xoay lại tầm mắt, trong mắt biểu tình châm chọc rõ ràng.
"Cũng không có gì, chỉ là không rõ ràng lắm, Diệp Lương vì sao lại bất công như vậy, nếu như cô ấy vẫn luôn bảo vệ một người không có tí cống hiến gì thậm chí còn gây cản trở, tôi thấy mình cần suy xét lại một chút việc quyết định gia nhập lúc trước có chính xác hay không."
Tô Yên vốn dĩ ngồi rất an tĩnh, cũng không tính toán muốn làm gì.
Chỉ là khi cô nghe xong một câu cuối cùng của Tần Cầm.
Tô Yên liền đứng lên, đi ra ngoài.
Vốn dĩ xe đã phát động, kiểm kê xong nhân số, chờ đến khi đám người Diệp Lương lên xe là có thể rời đi.
Đám người Tần Cầm, Bao Tử, Triệu Linh đang định ngồi vào xe jeep.
Đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một thanh âm nhạt nhẽo
"Này"
Tô Yên đứng ở chỗ đó, không nhẹ không nặng hô một tiếng.
Mọi người dừng bước chân lại, đồng thời quay đầu nhìn.
Tần Cầm vừa quay đầu lại, liền đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Tô Yên.
Tần Cầm cười vũ mị
"Có việc sao? Nếu không có việc gì thì đi lên xe đi, phải xuất phát rồi."
Tô Yên nhìn cô ta
"Muốn đơn đấu không?"
Tần Cầm sửng sốt, sau đó che miệng nở nụ cười
"Ha ha ha ha ha ha, cô đang nói cái gì vậy? Ha ha ha ha ha
Tần Cầm cười ngửa tới ngửa lui, thậm chí cười đến mức dựa người vào chiếc xe bên cạnh.
Cô ta vừa cười vừa nói
"Từ khi mạt thế xảy ra, tôi lâu lắm rồi chưa nghe qua chuyện nào buồn cười nào như vậy, ha ha ha ha ha"
Những người đứng bên cạnh Tần Cầm, tất cả đều không thể tưởng tượng nhìn Tô Yên.
Thạch Đầu đang muốn khuyên bảo, bỗng nhiên Tần Cầm cản lại, không cho hắn nói chuyện.
Tần Cầm trên mặt mang theo mỉm cười
"Được a, đến đây đi, nhưng mà tôi nói trước, quyền cước không có mắt, đánh cho cô thành tàn phế, cũng đừng nên trách tôi."
Tô Yên gật đầu, sau đó chậm rì rì từ trên thùng đựng hàng đi xuống.
Cho đến khi đến trước mặt Tần Cầm
"Có cần dùng νũ кнí không?"
Thạch Đầu nhìn trận chiến này đã vận sức chờ phát động, cũng không có cách nào khuyên can, chỉ có thể bất đắc dĩ ra tiếng
"Không cần νũ кнí đâu, chỉ đánh vài chiêu là được rồi."
Tần Cầm cười lắc đầu
"Thạch Đầu, chỉ đánh vài chiêu? Sao cậu nói thế được? Chúng ta giao chiến, chính là không ૮ɦếƭ không ngừng."
Cô ta nói xong, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Tô Yên.
Thạch Đầu che lại cái trán.
Lúc nhìn về phía Tô Yên, chỉ cảm thấy tiếc hận.
Hắn xác thật là rất thưởng thức Tô Yên, đặc biệt là đêm qua khi cô bắn phát súng kia, một người bình thường, sau khi nổ súng còn có thể trấn định như vậy.
Gan dạ sáng suốt đúng là rất hiếm có.
Nhưng mà, có chút xúc động.
Thạch Đầu còn muốn khuyên can tiếp, Triệu Linh bên cạnh duỗi tay bắt được cánh tay Thạch Đầu
"Không xảy ra chuyện đâu, lão đại ở đằng kia kìa."
Cô nói, nâng cằm lên chỉ vị trí cửa.
Diệp Lương vẫn luôn đứng ở đó, tất nhiên cũng hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Mà đối với việc Tô Yên tuyên chiến, Diệp Lương cũng không ra tiếng ngăn cản, chính là ngầm cho phép.
Hai người đi vào một mảnh đất trống.
Thạch Đầu làm trọng tài, đứng ở giữa hai người.
"Như đã nói, không được dùng binh khí, không được dùng dị năng, đổ máu hoặc đau đến kêu ra tiếng, hoặc là tự động nhận thua, thì kết thúc."
Tần Cầm dùng một cái dây thun, buộc lại đầu tóc xoăn cuộn sóng của mình.
Dù chỉ làm như thế, cô ta nhất cử nhất động vẫn khiến người cảm thấy vũ mị câu nhân.
Cô ta vẫn chưa bày ra tư thế chiến đấu, chỉ đứng ở chỗ đó, ngoắc ngón tay với Tô Yên
"Tiểu muội muội, thi đấu bắt đầu rồi."
Tô Yên đợi trong chốc lát, thấy cô ta chậm chạp không động thủ.
Liền bước bước chân đi tới chỗ Tần Cầm.
Tay vuốt cô ve cổ tay phải.
Viên thủy tinh màu đỏ lấp lánh sáng một chút.
Sau đó, Tô Yên nâng tay lên, thân thể bày ra một tư thế dẻo dai, nhảy lên.
Một quyền đánh tới bả vai Tần Cầm.
Tần Cầm cười, nâng hai tay phòng ngự, bộ dáng thành thạo.
Chỉ là, khi hai tay cô ta tiếp xúc với một quyền kia, trên mặt ý cười nháy mắt cứng lại.
Chỉ thấy Tần Cầm, hai mắt trừng lớn, tay nổi gân xanh, trong mắt tất cả đều là không thể tin tưởng.
Phanh!
Hai chân thẳng tắp quỳ gối trên mặt đất.
Thanh âm kia vang cực kỳ.
Tần Cầm tiếp được một chiêu này xong, tay cô ta nhanh chóng đánh tới cổ Tô Yên.
Tô Yên khom lưng rồi đứng dậy, vươn tay, nhéo vài cái ở trên cánh tay Tần Cầm.
Thậm chí còn có thể nghe được một tiếng vang thanh thúy.
Cái tay đang công kích của Tần Cầm, rũ xuống một cách quỷ dị.
Một màn này làm toàn trường yên tĩnh.
Tô Yên nghĩ đến quy tắc thi đấu, tay biến chưởng thành quyền, hướng tới иgự¢ Tần Cầm đập mãnh liệt một kích.
Phanh.
Tần Cầm ánh mắt trợn to, trên mặt vẫn là bộ dáng không thể tin tưởng.
Rốt cuộc, Diệp Lương ra tiếng
"Nên xuất phát."
Thạch Đầu vội vàng tiến lên ngăn cản động tác tiếp theo của Tô Yên
"Thi đấu kết thúc!"
Tô Yên chớp chớp mắt, chậm rì rì từ trên mặt đất bò dậy.
Kỳ thật trận đấu này diễn ra còn chưa đến ba phút.
Nhưng mà Tô Yên đã mồ hôi đầy đầu, môi có chút trắng bệch.
Hazz, điều động cơ năng thân thể, mệt mỏi quá.
Nghĩ nghĩ, cô duỗi tay vuốt ve viên đá màu đỏ một chút.
Sau đó đôi tay đỡ hai chân, muốn nghỉ tạm trong chốc lát.
Mà Tần Cầm sau khi bị kinh ngạc đến ngốc ở chỗ đó, nhờ Thạch Đầu ngăn cản cứu giúp, dần dần tỉnh táo lại.
Sau khi mờ mịt trong một cái chớp mắt, cô ta nhìn về phía bóng dáng Tô Yên.
Phẫn nộ, nhục nhã, hận ý, đều nảy lên trong lòng.
Cô ta cắn chặt răng, sắc mặt dữ tợn.
Một phen đẩy Thạch Đầu ra, nâng tay lên
"Đi ૮ɦếƭ đi!!"
Tần Cầm vừa dứt lời, Diệp Lương mí mắt nhảy dựng,
"Cẩn thận!!"
Tô Yên quay đầu nhìn.
Lúc này trong tay Tần Cầm đã xuất hiện ngọn lửa, cô ta có dị năng hệ hỏa.
Hướng về phía Tô Yên liền mãnh liệt tấn công.
Oanh!
Liệt hỏa thiêu đốt, bay tới chỗ Tô Yên.
Tô Yên đứng ở chỗ đó chậm chạp chưa động.
Diệp Lương nhíu chặt mày.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người đều biết dị năng biến dị của Tần Cầm rất lợi hại.
Bọn họ đều cho rằng, Tô Yên xong đời rồi, cô không ૮ɦếƭ cũng tàn.
Nhưng mà, ngay trước khi ngọn lửa kịp bay tới chỗ Tô Yên, không biết vì sao lại có một con rắn khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Hoa văn đỏ đen, sắc mặt dữ tợn, cuốn tròn thân thể, phun lưỡi rắn đỏ tươi.
"Tê tê tê tê tê!!"
Thanh âm rơi xuống, đong đưa đuôi to liền đâm tới Tần Cầm.
Tần Cầm bị con cự mãng đột nhiên xuất hiện dọa ngốc một cái chớp mắt, không kịp phòng ngừa, bị đuôi rắn quất đánh, lập tức văng vào cột điện bên cạnh.
"A!!"
Mà con rắn khổng lồ kia hình như cũng không sợ lửa đốt, thậm chí nó còn há to miệng, như là đang ăn lửa, chỉ trong chốc lát, ngọn lửa nóng rực kia cứ thế bị nó nuốt gọn.
Nơi đó ngoại trừ một con cự mãng, lại không có bóng người.
Tô Yên đâu??
Đang nghi hoặc, bỗng nhiên nhìn thấy cự mãng chậm rãi chuyển động thân thể, vốn dĩ thân rắn đang cuộn tròn, dần dần duỗi thẳng ra.
Ở giữa vòng vây, Tô Yên hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở chỗ đó.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người chung quanh.
Tầm mắt dao động, cuối cùng dừng lại trên người Tần Cầm ngã trên mặt đất
"Cô phạm quy, tôi có thể Gi*t cô."
Giọng cô vừa dứt, cự mãng đầu để sát vào Tần Cầm, phun lưỡi rắn đỏ tươi, bonus thêm một tràng âm thanh sống động
"Tê tê tê tê tê ~~~"
Phạm quy, còn muốn thiêu Tô Yên, hừ! Về sau ta mà phun được lửa, ta cũng muốn thiêu ngươi luôn.
Nhớ trước đây, nó ăn khối ma thạch kia, dựa theo đạo lý mà nói, hẳn là có thể có được dị năng hệ hỏa.
Nhưng cũng không biết vì sao, nó chỉ có thể nhổ nước miếng, không thể phun lửa...
Cái này làm cho nó thương tâm thật lâu.
Tần Cầm thân thể cứng đờ, ngồi dưới đất, một cử động nhỏ cũng không dám.
Rốt cuộc trước mặt là một con cự mãng chứ không phải người.
Cho dù là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, khi gặp được loại quái vật khổng lồ này, cũng không có cách nào.
Diệp Lương mày nhíu chặt chậm rãi buông ra.
Lại lần nữa ra tiếng
"Xuất phát lên đường, mọi người lên xe đi."
Tô Yên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Lương một cái, cả nửa ngày, mới di rời tầm mắt.
Vỗ vỗ thân thể cự mãng
"Ta không có việc gì, em đi trước đi."
Tiểu Hồng nhìn Tần Cầm trên mặt đất, vẫn có chút tức giận.
Nó đã thấy toàn bộ quá trình.
Cái mụ tên là cái gì Cầm này rất xấu.
Nó quay đầu đi về phía sau nhà gỗ, khi sắp rời đi, ném cái đuôi lại quất Tần Cầm hai cái, nghe cô ta phát ra kêu rên, lúc này mới vặn vẹo thân mình, chậm rãi biến mất ở sau nhà gỗ.