Hắn vội vàng giảm nhẹ sức tay, buông lỏng kiềm chế.
Một lúc sau, thanh âm hắn khàn khàn vụng về
"Không có, tên."
Khi hắn nói ra những lời này, có chút mất mát, thế cho nên thanh âm thật rầu rĩ.
Tô Yên sửng sốt, lúc này mới phát hiện, hóa ra là mình chọc đến vết thương lòng của người ta?
Cô trầm mặc cả nửa ngày.
"Em đặt tên cho anh được không?"
Tang thi bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện cùng Tô Yên, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, cũng không chịu rời đi.
Gió lạnh thổi tới, hương vị kẹo sữa dâu tây tràn ngập.
Tô Yên cười nhẹ
"Gọi là kẹo sữa đi, được không?"
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mím môi, móc từ trong túi ra một đống kẹo sữa.
"Cùng nó, giống nhau, không muốn."
Lúc trước nói chuyện phiếm, bởi vì tên kẹo sữa dâu tây quá dài.
Cho nên, Tô Yên liền nói với hắn đây là kẹo sữa.
Vốn chỉ nói một lần, hơn nữa lúc ấy hắn đang ăn kẹo, nào biết, hắn thế nhưng nhớ kỹ.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Đôi mắt đen nhánh kia làm Tô Yên thấy được, hi vọng.
Là một loại ánh mắt thực chấp nhất.
Cô duỗi tay, giữ chặt tay hắn.
"Đường, tên của anh là đường, họ Tô tên đường, gọi là Tô Đường."
Hai chữ này, hắn lặp lại rất nhanh. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Chỉ cần không phải âm cuốn lưỡi, hắn đều có thể phát ra rõ ràng.
"Tô, Đường"
"Không phải kẹo sữa đường, là một loại Đường khác, không giống tên của nó."
Giọng nói vừa dứt, tang thi đồng chí thật cao hứng.
Một lần một lần nói
"Tô, Đường"
Tô Yên gật gật đầu.
"Đúng vậy, Tô Đường"
Có tên, bạn học Tô Đường thật cao hứng.
Sau đó lại lôi kéo Tô Yên trở lại trong góc tường.
Há mồm chờ được đút kẹo ăn.
Cho đến khi ăn gần hết một đống kẹo trên tờ báo.
Tô Đường nhấm nuốt, trộm ngắm liếc mắt Tô Yên một cái, sau đó, yên lặng đem duỗi đầu tới trước mặt Tô Yên.
Cô sửng sốt, bởi vì cái đầu kia vừa vặn ghé vào trên иgự¢ cô, cô duỗi tay chống đẩy.
Một bên hỏi
"Làm gì?"
Tô Đường vươn một ngón tay, chỉ chỉ dây thun trên cổ tay Tô Yên.
Ách, chính là đồng ý để cô buộc tóc cho hắn a.
Cô nghĩ nghĩ, ưm, kỳ thật dài ngắn không quan trọng, chính là thấy tóc mái phía trước che quá kín, vạn nhất hắn đi tới đi lui rồi đâm vào gốc cây thì thực không hay rồi.
Kết quả là, cô cầm lên một dúm tóc trước mặt Tô Đường, sau đó buộc hai ba cái thành một chỏm hướng lên trời.
Nhưng mà, tóc quá dài, mới vừa cột chắc, tóc liền chia làm hai rũ xuống dưới.
Vừa thấy thật giống hình trái tim.
Cô nhìn kỹ, còn khá đẹp a.
Để cố định cho chắc, cô lại móc ra một cái vòng, buộc lại một chút.
Kết quả là, vị tang thi Tô Đường này, trở thành một tên tang thi duy nhất trong《 mạt thế nữ vương 》có tên có họ, còn có một chỏm tóc hình trái tim nữa.
"Cô ở chỗ này làm gì?"
Một đạo thanh âm vang lên, không biết từ khi nào, Tần Cầm đôi tay ôm иgự¢ trong tay nắm một cái đèn pin, tìm lại đây.
Chỉ nhìn lướt qua, Tô Yên cách Tô Đường rất gần, từ nơi xa nhìn lại, còn tưởng rằng hai người bọn họ đang hôn môi.
Tô Yên thân thể cứng đờ, nhìn qua Tô Đường.
Tô Đường còn không có để ý gì, răng rắc răng rắc, lại ném hai viên kẹo vào trong miệng ăn.
Còn thuận tay đút cho Tô Yên một cái.
Ân, một con tang thi không sợ người.
Ách, không đúng, hình như tang thi trước nay đều không sợ người, chỉ có người sợ tang thi.
Tần Cầm đứng ở chỗ đó, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, nhưng vẫn không có đi qua đây.
Ngược lại là hướng tới một phương hướng khác hô một tiếng
"Diệp Lương"
Diệp Lương cũng bước chân đi tới.
Tô Yên yên lặng, nắm tay hắn, nhét vào túi quần hắn.
Tô Yên yên lặng, nắm tay hắn, nhét vào túi quần hắn.
Tay khác lại nắm lấy bàn tay kia của hắn.
Che lại móng tay tím đen
Tô Đường chẳng hề quan tâm có người hay không, hắn chỉ nhìn mấy viên kẹo trên tờ báo còn chưa ăn xong.
Muốn duỗi tay đi lấy, lại bị Tô Yên ngăn lại. Cô ra tiếng
"Chúng ta đi thôi."
Cô lôi kéo hắn đứng lên.
Hắn nhìn thoáng qua kẹo, vẫn không nhúc nhích.
Còn muốn ăn.
Mà lúc này, Diệp Lương đã đi tới, sóng vai đứng cùng Tần Cầm
"Xảy ra chuyện gì?"
Tần Cầm trong mắt hiện lên một tia châm chọc, nâng cằm ý bảo.
"Trước đó vài ngày còn theo đuổi Phong ca không bỏ, đảo mắt đã cùng những người khác lén lén lút lút, nếu nói là không có chút tâm cơ, chỉ sợ là không ai tin."
Lúc này, Tô Đường vươn tay, muốn đi nhặt kẹo trên tờ báo.
Kết quả mới vươn tay từ trong túi ra, đã bị Tô Yên nắm lấy.
Nắm tay hắn, đặt ở eo mình.
Sau đó cô ngẩng đầu liền hôn lên.
Hắn đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó sung sướng híp híp mắt, cẩn thận hút hút nhấm nháp.
Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng cô cũng ăn loại kẹo đó.
Nhưng là vị kẹo trong miệng cô, thật giống như ăn ngon cực kỳ.
Môi cô thực mềm, ấm ấm, ngọt ngào, chính là nhịn không được muốn cắn, muốn hút càng nhiều.
Vốn dĩ là Tô Yên hôn hắn.
Kết quả, hôn trong chốc lát, đã lập tức đảo lộn.
Hắn thoáng dùng sức, ấn người lên trên vách tường, thậm chí còn không quan tâm đống kẹo đã rơi lăn ra đất.
Càng hôn càng kích động, càng hôn càng muốn ăn.
"Ưm..."
Bởi vì hôn quá kịch liệt mà phát ra âm thanh.
Hai người này quên mình mà " hôn môi "
Rốt cuộc khiến Tần Cầm cùng Diệp Lương không muốn tiếp tục xem.
"Đi thôi đi thôi, cũng không nên quấy rầy chuyện tốt của người ta, đêm nay nguyệt hắc phong cao, đúng là thời gian tốt để tình cảm mãnh liệt a."
Tần Cầm một bên che miệng cười một bên nói.
Chỉ là trong mắt không hề có ý cười, toàn là châm chọc.
Diệp Lương trước khi đi, đại khái là xuất phát từ giác quan thứ sáu, nhịn không được nhìn nhiều hai người kia vài lần.
Tên đàn ông kia cô cứ cảm thấy có chút xa lạ.
Nhưng mà nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra cái gì, vẫn là rời đi.
Chờ đến khi hai người kia vừa đi, Tô Yên vỗ vỗ bờ vai của hắn ý bảo, có thể buông lỏng ra.
Chỗ nào biết, vị tang thi Tô Đường này hôn đến nghiện rồi.
Vẫn liên tiếp hôn hôn.
Cô bị ấn ở trên tường, bị hôn đến sắc mặt đỏ bừng.
Cho đến khi hắn rốt cuộc chưa đã thèm buông ra, nhìn gò má cô bởi vì nín thở mà đỏ rực, còn có môi sưng đỏ.
Không biết vì cái gì, ánh mắt hắn sáng một chút.
Hắn yên lặng cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ giữa hai chân mình.
Ân?
Chỗ đó hình như không giống với bình thường.
Nhưng mà hắn không có chú ý lâu.
Bởi vì cô đã ngã vào trong lòng иgự¢ hắn.
Hắn ôm cô, vuốt thân thể cô mềm mại ấm áp.
Còn có hương vị ngọt ngào.
Ân, thực thích.
Không chỉ là kẹo, hắn cũng thực thích ôm cô, cũng thực thích cô đút mình ăn kẹo, ách...đều thực thích.
Hắn giật giật lỗ tai, híp mắt nhấm nháp dư vị, nhưng mà bộ dáng soái khí này lại bị khá hủy bởi.... một cái chỏm tóc được buộc thành hình trái tim.
Lúc này, trong đầu Tô Yên vang lên thanh âm
"Leng keng, một ngôi sao đã sáng lên, chúc mừng ký chủ a ~~~"
Tiểu Hoa thực tán thưởng ký chủ nhà mình.
Lúc này mới mấy ngày?
Không đến nửa tháng, ký chủ có thể khiến một con tang thi thích cô.
Tang thi là cái gì? Là một sinh vật không có cảm tình a.
Trừ bỏ ăn, cái gì cũng không biết.
Mặc dù vị tang thi này cao cấp một chút.
Nhưng mà có thể khiến một con tang thi phân biệt ký chủ cùng những nhân loại khác, thậm chí bắt đầu để ý thích.
Không thể không nói, ký chủ nhà nó cũng thật trâu a.
Diệp Lương cùng Tần Cầm rời đi.
Vốn là muốn dùng hôn môi để đánh lạc hướng hai người kia, nào biết dần dần lại đi chệch đường ray.
Một cỗ ái muội không biết từ khi nào dựng lên.
Chờ đến khi Tô Yên hít thở được không khí, đỏ ửng trên mặt dần dần tan đi.
Cô lúc này mới bình tĩnh nói
"Đi nhanh đi."
Lời này vừa ra, làm không khí giữa hai người càng trở nên kỳ quái.
Vừa nghe thấy, còn tưởng rằng đang yêu đương vụng trộm.
Tô Đường lúc này gặp được điều thú vị, làm sao còn nguyện ý đi, cứ ôm Tô Yên rồi lại hôn hôn.
Không chỉ là môi, cổ, thậm chí là cả vành tai đều hôn đến đỏ.
Rốt cuộc, thật vất vả hai người mới tách ra.
Tô Yên phải liên tiếp khắc chế, ý bảo hắn rời đi.
Hắn mím mím môi, có chút tức giận, gắt gao ôm cô.
Muốn mang cô đi.
Nhưng mà, cô là nhân loại.
Thực mảnh mai, đồ ăn đều phải ăn chín, uống nước cũng phải uống sạch sẽ..., cuối cùng vẫn là yên lặng buông lỏng tay ra.
Không nói lời nào quay đầu nhanh chóng rời đi.
Tô Yên cúi đầu, xé một viên kẹo, ăn vào miệng.
Mấy ngày này, cô ăn đường có chút nhiều.
Có chút ngọt ngấy.
Tô Yên dọc theo vách tường bên cạnh, đi tới cửa nhà gỗ.
Mới vừa đi vào, liền thấy được một tên béo cùng một người phụ nữ. Cả hai đang ngồi xổm phía dưới cái bàn, hình như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Tô Yên vừa tiến vào, hai người kia giật mình, run run một chút.
Tên mập mạp vừa quay đầu lại, nhìn thấy là Tô Yên, tức khắc kinh hách rút đi, trở nên hung tợn.
"Nhìn cái gì mà nhìn?! Cút sang một bên đi!"
Tô Yên mí mắt giật mình.
Cô không nói chuyện, đi tới căn phòng bên cạnh, mới vừa đi hai bước, tên mập mạp kia như là nhớ tới cái gì
"Từ từ"
Hai người kia chui ra khỏi gầm bàn.
Tên đàn ông trên dưới đánh giá Tô Yên, sau đó mới sực tỉnh
"Mày chính là cái đứa không biết trời cao đất dày, một mình độc chiếm thịt bò?"
Tô Yên không nói chuyện, chỉ nhìn hắn.
Tên đàn ông vuốt cằm, lại đánh giá Tô Yên lần nữa
"Gầy trơ xương, nhưng sức ăn cũng không nhỏ a."
Tô Yên cũng nhìn lại hắn, vừa rồi còn không cảm thấy gì.
Nghe hắn nói chuyện, mới dần dần nhớ lại, đây là kẻ hai ngày trước đã đẩy cô khi cô chuẩn bị lên xe đây mà.
Tên đàn ông nhìn khắp nơi một vòng, trừ bỏ người phụ nữ đứng bên cạnh hắn và Tô Yên thì không còn người nào khác.
Ánh đèn lờ mờ, chiếu vào trên mặt hắn ta, khuôn mặt dần dần có chút... đáng khinh.
Mà tên đó cũng bắt đầu duỗi tay, muốn sờ mặt Tô Yên.
Cô lui sau một bước.
Hắn ta cười khinh bỉ
"Ai da, còn trốn? Chúng ta cũng đã gặp qua mấy lần, mọi người đều là bạn bè, sờ hai cái không quá phận đi?"
Hắn ỷ mình là người có năng lực biến dị hệ sức mạnh, cho rằng Tô Yên trốn không thoát.
Không hề cố kỵ duỗi tay bắt lại đây.
Mà người phụ nữ đứng ở bên cạnh, giống như không nhìn thấy cái gì, quay đầu đi tới chỗ khác.
Hắn một bên tới gần, một bên nói lời thô tục đầy miệng
"Vẫn còn non đi? Yên tâm, ca ca sẽ làm ngươi sướng đến tận trời a~."
Tô Yên lui sau từng bước, chờ đến khi duỗi tay ᴆụng tới cửa nhà gỗ mới phát hiện, đã không còn đường thối lui.
Tên kia cười càng thêm đáng khinh, hắn xoa nắn đôi tay, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Mà ngay lúc này, đột nhiên nghe được cùm cụp một tiếng.
Bởi vì đang trong đêm yên tĩnh, cho nên mới có thể nghe thấy thanh âm.
Là tiếng lên đạn.
Hắn đầu tiên là sửng sốt, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện trong tay cô gái nhìn qua nhu nhược này, thế mà có một cái súng lục đen nhánh.