Tô Yên từng ngụm từng ngụm thở phì phò, gương mặt đỏ bừng, miệng cũng hồng hồng.
Đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Tang thi trước mắt cô này, không hề muốn ăn thịt người, chỉ là nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.
Buông lỏng kiềm chế, lui sau hai bước.
Mà Tô Yên chân nhũn ra, lảo đảo một bước, ngã vào trong lòng hắn.
Hắn bị cô đột nhiên tới gần, trong mắt hiện lên lệ khí, tạch một cái chớp mắt móng tay nháy mắt biến dài.
Tô Yên căn bản tuy rằng biết hắn là ai, nhưng mà hắn không có ký ức, không nhận ra cô.
Huống chi hắn vẫn là một con tang thi lục thân không nhận, cho nên tốt nhất là cách hắn xa một chút, phòng bị một chút.
Đại khái là vừa mới bị hắn đột nhiên hôn môi, một phần nguyên nhân cũng là do rốt cuộc gặp được hắn, vô luận hắn biến thành cái gì, cô đều không có biện pháp phòng bị cảnh giác hắn như đối với người khác.
Nghĩ đến động tác vừa mới nãy của hắn, nếu là hôn cô, chi bằng nói là hắn đang nhấm nháp cái gì đó thì đúng hơn.
Lại nghĩ đến lúc nãy hắn để mũi sát vào cẩn thận ngửi.
Cô từ trong túi móc ra một viên kẹo, mở ra đưa tới bên miệng hắn.
Một động tác đột nhiên này, dẫn tới đồng chí tang thi càng không kiên nhẫn, giơ tay liền tính toán cào ૮ɦếƭ cái người đột nhiên tới gần hắn.
Chỗ nào biết, cô thấy hắn không ăn, liền tự cho vào miệng mình ăn rồi.
Mới vừa nhấm nuốt hai cái, hương khí dâu tây sữa bò đã tràn ngập.
Tay đồng chí tang thi lập tức liền dừng lại.
Ngửi ngửi, tò mò thò lại gần.
Móng tay thu hồi, nhéo cằm Tô Yên nâng lên, liền lại lần nữa hôn xuống.
Hút hút gặm cắn, như là ăn được món ngon vậy.
Hàm răng hắn có chút sắc bén, gặm cắn cô đến đau đớn cùng tê dại.
Tô Yên bị hôn vừa đau vừa tê, muốn đẩy ra, nào biết tang thi vừa mới còn ghét bỏ muốn Gi*t ૮ɦếƭ cô, giờ lại dùng sức ôm người ta không bỏ.
Tiểu Hoa xem đến hai mắt tỏa sáng.
Một con tang thi cùng một nhân loại a, vượt qua giống loài mà hôn môi, không màng sinh tử yêu say đắm.
Ách, trời ạ, đây rốt cuộc là cái tình yêu gì mà vui buồn lẫn lộn a ~~~
Cả nửa ngày sau
"Ưm..."
Rốt cục cô cũng được buông lỏng ra.
Tô Yên từng ngụm từng ngụm thở dốc, tang thi trước mặt này ra vẻ còn chưa đã thèm, thậm chí còn vươn đầu lưỡi, liếm một chút đôi môi sưng đỏ của cô.
May mắn là hắn ôm cô, nếu không phải như thế, chỉ sợ là cô đã té ngã trên mặt đất.
Hồi lâu sau, Tô Yên lại lần nữa móc từ trong túi ra kẹo sữa dâu tây.
Xé vỏ kẹo, lộ ra kẹo sữa trắng mềm bên trong.
Đưa tới bên môi hắn.
Lúc này đây, hắn ngửi ngửi, hé miệng ăn luôn.
Hắn tinh tế nhấm nuốt, tựa hồ đối với kẹo sữa này thực vừa lòng.
Ăn xong, lại lần nữa hé miệng, ý bảo Tô Yên cho thêm.
Cô lại móc ra hai cái, cho hắn ăn.
Thấy hắn thích, cô móc ra một đống, đưa đến trước mặt hắn.
Có điểm tò mò
"Thích ăn như vậy?"
Đồng chí Vua tang thi liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, không nói chuyện.
Buông lỏng tay Tô Yên ra, duỗi tay cầm lấy một viên, cũng muốn học bộ dáng cô xé mở vỏ kẹo.
Nhưng mà, ngón tay không linh hoạt, xé hơn nửa ngày cũng không được.
Vị Tang thi nào đó nhìn chằm chằm kẹo đường cả nửa ngày, tức đến mắt cũng biến đỏ.
Tô Yên chớp chớp mắt, yên lặng duỗi tay, đem kẹo đường cất vào túi của hắn.
Động tác cô rất chậm, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể ngăn cản.
Đối với hành vi này của cô, hắn ngầm đồng ý.
Sau đó cô duỗi tay, cầm qua viên kẹo trong tay hắn, hai ba cái đã xé vỏ kẹo, đưa tới trước mặt hắn.
Hắn cúi đầu, há mồm, ăn luôn kẹo sữa.
Đôi mắt màu đỏ cũng dần biến mất, lại trở thành màu đen.
Thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được hắn đang sung sướng.
Ăn xong một viên còn chưa đã thèm, mỗ tang thi rất tự nhiên mà há mồm.
Tô Yên trầm mặc một lát.
Yên lặng cúi đầu moi kẹo từ trong túi ra.
Xé vỏ kẹo, đưa đến trước mặt hắn, răng rắc răng rắc, hai lần nhai đã ăn xong rồi nuốt xuống.
Sau đó, lại một viên tiếp theo một viên.
Đến cuối cùng, tốc độ Tô Yên đút hắn cũng không đuổi kịp tốc độ hắn ăn.
Mà bên chân giấy gói kẹo càng tích càng nhiều, thậm chí đã qua mu bàn chân.
Tốc độ ăn đường nhanh đến không tưởng được.
Chờ đến khi đút một viên kẹo, hắn nhai hai cái đã nuốt rồi, sau đó lại lần nữa há mồm ý bảo ăn thêm.
Tô Yên xoa cổ tay lắc đầu
"Hôm nay đã hết rồi."
Đồng chí tang thi thực không cao hứng, đôi mắt lại bắt đầu chậm rãi biến đỏ.
Cô nói tiếp
"Ngày mai anh lại tới ăn."
Mỗ tang thi vừa nghe, ân? Có đạo lý a.
Trong ánh mắt, màu đỏ dần dần biến mất.
Hắn hơi há mồm, gian nan muốn phát ra thanh âm nào đó, cả nửa ngày sau, thanh âm nghẹn ngào
"Ngày, ngày mai, nơi này."
Tô Yên gật đầu
"Được"
Sau đó, tang thi nhanh chóng thối lui, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.
Cô cúi đầu nhìn xem mặt đất đầy giấy gói kẹo, xoa xoa cổ tay.
Chỗ bị hắn nắm đã xanh tím.
Cúi đầu xoa.
Một lát sau, xác nhận hắn đã rời đi.
Lúc này mới hoạt động bước chân, đi đến bên góc.
Nếu không phải bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện, cô đã sớm ngủ rồi.
Có chút mệt.
Bỗng nhiên, từ trên trời rớt xuống một thứ, ngã bên cạnh gót chân Tô Yên.
Nhìn kỹ, hoa văn đỏ đen đan xen, nhỏ như ngón cái, là Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng ở bụi cỏ trườn đi trườn lại, thực bực bội.
Tô Yên nghi hoặc
"Em sao lại rơi từ trên trời xuống?"
"Tê tê tê tê tê ~~"
Là cái người lạnh như băng kia ném em xuống.
"Ân? Hắn?"
Tô Yên có điểm kinh ngạc lúc này mới phát hiện Tiểu Hồng bên miệng có chứa máu đen.
Duỗi lưỡi rắn đỏ tươi, giống như là muốn nhổ máu đen này ra.
"Em cắn hắn?"
Cô dò hỏi.
Tiểu Hồng tự hào gật gật đầu
"Tê tê tê tê tê tê tê tê ~~"
Hắn vừa xuất hiện là em đã cắn rồi.
Không chỉ như thế, khi hắn ăn kẹo, em vẫn luôn cắn hắn.
Hắn chạy, em còn cắn hắn.
Sau đó... em bị ném đi rồi.
Vừa mới bắt đầu nói, Tiểu Hồng còn rất tự hào.
Nói đến lúc sau, Tiểu Hồng liền héo.
Bởi vì... hắn không sợ độc của nó, không chỉ như thế, hai mắt nhìn nó, vốn là muốn ăn, nhưng mà nhìn nó lớn lên gầy như vậy, cuối cùng liền ném xuống, ném xuống... ném....
Đây quả thực chính là vũ nhục! Vũ nhục!!!
So với việc bị hắn ăn còn cảm thấy khó chịu hơn.
Vừa nghĩ, vừa phun máu mình vừa uống ra bên ngoài.
Máu hắn cũng thật khó uống a, chẳng những lạnh còn hôi.
Giống như là máu của loại đã ૮ɦếƭ rất nhiều ngày rồi ấy.
Vừa nghĩ, Tiểu Hồng một bên vẫy vẫy cái đuôi.
Tô Yên thấy Tiểu Hồng lầm bầm lầu bầu, trong chốc lát tức giận, chốc lát lại phẫn nộ.
Khi thì lại trở nên cực kỳ táo bạo, không ngừng hộc máu ra bên ngoài.
Vốn đang có chút lo lắng, nhưng mà, Tiểu Hoa nói đây không phải máu của nó.
Lúc này mới mặc kệ, dựa vào góc tường ngủ.
Mà đồng chí tang thi của chúng ta, cũng thật là nói chuyện giữ lời.
Đêm hôm sau, thật đúng là tới.
Không làm gì khác, chỉ đi đến nơi này để ăn kẹo.
Không chỉ là ngày hôm sau, liên tiếp bảy ngày hắn đều tới.
Thậm chí có một lần Tô Yên bởi vì buổi tối ăn cơm mà ra muộn chút, hắn thế nhưng tự ngồi ở góc tường chờ cô tới cho kẹo ăn.
Bởi vì loại hành động cho kẹo đút ăn này, quan hệ của hai người đột phá thẳng tắp như phá băng bay lên.
Ban đêm buông xuống, tang thi đồng chí đúng hẹn mà đến.
Bởi vì tóc mái hắn cơ hồ dài tới cằm, che đậy cả khuôn mặt, hơn nữa hắn mặc một cái áo màu trắng.
Thế cho nên mỗi một lần xuất hiện, vừa thấy còn tưởng rằng Sadako* chạy tới.
*Sadako: nhân vật trong phim kinh dị của Nhật Bản. Bạn nào chưa biết thì hỏi chị gg nhé.
Kết quả là...., khi Tô Yên đút kẹo cho hắn, lấy một cái dây chun tới.
Đầu tiên là đút mấy viên kẹo, sau đó ý bảo hắn cúi đầu lại đây.
"Em buộc tóc cho anh."
Đồng chí Tang thi đầu tiên là dừng một chút, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn Tô Yên.
"Không"
Thanh âm khàn khàn, thực kiên quyết.
Tô Yên nghi hoặc
"Vì sao? Anh để như vậy sẽ không thấy đường đâu."
Đồng chí Tang thi vẫn rất kiên quyết cự tuyệt
"Không"
Tô Yên gật gật đầu
"Được rồi"
Nói xong, cô liền thu hồi lại cái vòng kia.
Duỗi tay, vén tóc của hắn ra sau tai.
Lộ ra khuôn mặt hắn.
Thân là một con tang thi, một giống loài không giống người, thế nhưng lớn lên... còn khá xinh đẹp a.
Làn da xám trắng, đôi mắt đen nhánh, bởi vì gầy ốm, mang theo một loại mỹ cảm ốm yếu.
Hơn nữa tóc của hắn dài, đuôi tóc hơi hơi cuốn khúc, nhìn qua, giống như là thân sĩ thời Trung cổ.
Tô Yên lột kẹo, cho hắn ăn hai viên, liền thuận đường cũng tự mình ăn một viên.
"Tô Yên"
Cô nói rõ ràng.
Tang thi nghiêng đầu
"Ân?"
Trên mặt mang theo nghi hoặc.
Cô từng câu từng chữ nói
"Tên của em, Tô Yên."
Tang thi đồng chí giương miệng gian nan phát ra hai chữ này
"Tô, yên."
Tô Yên trong mắt hiện lên ý cười.
Tang thi nhìn cô cười, lại hô một tiếng
"Tô, yên."
Tô Yên gật đầu
"Là em."
Cũng không biết vì sao hắn thật cao hứng, khi ăn đường, thậm chí khó được tự giác nhường ra một viên kẹo đưa Tô Yên.
Cô một bên đút kẹo một bên dò hỏi
"Anh có tên không?"
Tang thi mờ mịt nhìn nhìn Tô Yên, không khí lập tức yên tĩnh xuống.
Cô chớp chớp mắt, cho rằng hắn nghe không hiểu, hỏi lại một lần
"Tên"
Đột nhiên mỗ tang thi trở nên tức giận, cắn kẹo quay đầu hướng vách tường.
Hắn không có tên.
Hắn không phải người.
Thanh âm nhấm nuốt tăng lớn, răng rắc rắc, người biết là hắn đang nhai kẹo, không biết còn tưởng rằng hắn đang cắn thịt đấy.
Tô Yên bị hành động này của hắn làm cho sửng sốt một chút.
Trước đó vài ngày, cũng bởi vì một chút việc mà hắn tức giận, tức đến hai mắt đỏ lên sau đó chạy đi luôn.
Lúc này đây, hắn thế mà không chạy, chỉ là mặt hướng vào tường.
Thế cho nên Tô Yên cả nửa ngày mới hiểu ra là hắn đang giận dỗi.
Cô chớp chớp mắt
"Là không muốn em hỏi tên? Hay là không muốn nói cho em?"
Rốt cuộc vẫn là ít khi trò chuyện, thế cho nên hai người đều không thể hiểu ý nhau.
Cô cắn một viên kẹo, nói
"Được rồi, em không hỏi nữa."
Vừa nói, vừa cúi đầu bóc rất nhiều kẹo, đặt trên một tờ báo.
Chờ đến khi thấy đủ rồi, cô đứng lên, giật giật ngón tay.
"Kẹo này cho anh, em đặt ở nơi này, anh nhớ ăn."
Nói xong, hắn giống như còn tức giận, vẫn không quay đầu lại.
Cho đến khi Tô Yên nói một câu
"Em đi về trước."
Giọng nói vừa dứt, vị tang thi kia trong chốc lát ngay cả kẹo cũng không để ý, trực tiếp đứng lên.
Thân thể nhanh chóng di động, một phen lôi kéo Tô Yên, ấn cô ở trên tường.
Bị va chạm thật mạnh, Tô Yên nhíu mi một chút, phát ra tiếng kêu rên.
Mí mắt giật giật, đau đớn một lát sau mới giảm dần.
Mà hiển nhiên, hắn cũng phát hiện sức lực mình quá lớn, giống như làm tổn thương đến cô gái yếu ớt này.