Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 183

Tác giả: Tần Nguyên

Cô gái kia đứng chung một chỗ cùng Diệp Lương, đối lập phi thường rõ ràng.
Cô ta cũng mặc quân phục ngụy trang, mái tóc màu rượu đỏ cuộn sóng lớn, sợi tóc trong gió đêm nhẹ nhàng lay động.
Dáng người có trước có sau, đem áo ngụy trang căng đến chặt, khó nén dụ hoặc.
Từ thùng đựng hàng đi xuống, vô luận nam hay nữ, đều nhịn không được đem ánh mắt dừng vài giây ở trên người cô ta.
Tô Yên đi tới nơi, khi ánh mắt đối mặt cùng cô gái kia.
Trong đầu cô liền hiện lên hai chữ, Tần Cầm.
Tần Cầm khi nhìn đến Tô Yên, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia thần sắc bất định, nhưng mà rất nhanh, trên mặt lại lần nữa khôi phục tươi cười hấp dẫn, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Yên.
Tô Yên không nói chuyện, ánh mắt ở trên người Tần Cầm nhìn chăm chú vài giây, sau đó dời đi ánh mắt, đi theo đại bộ đội vào phòng.
Tô Yên vừa đi, Tần Cầm nghiêng đầu về phía Diệp Lương
"Mình nhớ rõ là đã cho cậu xem qua ảnh chụp của cô ta, vì sao còn muốn cứu cô ta về để khiến mình ngột ngạt?"
Trên mặt mỉm cười, thanh âm lại rất lạnh.
Diệp Lương đạm mạc một câu
"Thuận tay cứu."
Tần Cầm nhìn bóng dáng Tô Yên rời đi, môi đỏ lộ ra một tia khinh thường, nửa ngày sau mới nói
"Cứu trở về cũng được. Mình nghe Phong ca nói, máu của cô ta miễn nhiễm độc tang thi."
Diệp Lương nghe thế, quay đầu nhìn Tần Cầm.
Lúc trước, Diệp Lương đã từng nghe Tần Cầm nói qua, cô gái Tô Yên này tâm cơ lợi hại như thế nào, nhưng đúng thật là không nghĩ tới, cô ấy lại có năng lực như vậy.
"Triệu Phong?"
Tần Cầm nhướng mày, tươi cười xinh đẹp
"Phong ca của mình, trừ bỏ hắn, cậu cho rằng có thể là ai?"
Diệp Lương trầm mặc nửa ngày, hỏi
"Hắn vì sao lại nói cho cậu?"
Tần Cầm một bàn tay đáp ở trên vai Diệp Lương, vặn vẹo thân hình như rắn nước dán qua
"Tự nhiên là ở trên giường, sau khi phiên vân phúc vũ nói chuyện với nhau, đương nhiên là sẽ đem bí mật sâu kín nhất nói cho mình rồi."
Vừa nói, tay Tần Cầm xẹt qua cằm Diệp Lương.
Diệp Lương lui sau một bước.
Trên mặt không có gì dao động.
Tần Cầm rất là tiếc nuối
"Mình nói chứ, cậu vì sao không phải là đàn ông nhỉ? Bộ dáng người sống chớ gần này, thật là khiến người mê muội a."
Cô ta phát ra một tiếng cảm thán.
Diệp Lương không nói chuyện.
Trong không trung tràn ngập yên tĩnh.
Tần Cầm rốt cuộc thu liễm tươi cười trên mặt, bắt đầu dần dần trở nên nghiêm túc
"Tô Yên kia, cậu cách xa một chút, không cần phải xen vào, mình tới trị cô ta. Trừng trị tiểu bạch liên nhu nhược chính là sở trường của mình đấy."
Nói xong, cô ta vứt cái mị nhãn cho Diệp Lương rồi xoay người đi vào trong phòng.
Diệp Lương buông xuống mặt mày, trong bóng đêm lạnh lẽo, không biết là nhận ra cái gì, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía bụi cỏ bên phải.
Ánh mắt sắc bén, như là muốn đâm thủng đêm đen để nhìn thấu.
Nửa ngày, cô giơ tay ném lôi điện xanh tím hướng tới bụi cỏ kia.
Lôi điện làm nổ tung bụi cỏ.
Trừ bỏ gió lạnh, cái gì đều không có.
Diệp Lương thu hồi tầm mắt, cũng đi vào trong phòng.
Mà ở đại thụ cách đó mấy mét.
Có một người đứng đó, người nọ mặc áo thun cùng quần dài màu đen, tóc dài đến gò má, che khuất khuôn mặt hắn.
Chỉ là, nhìn da thịt xám trắng trên người hắn, còn có móng tay tím đen, nếu có người ᴆụng vào, chỉ sợ sẽ bị dọa đến hoảng.
Đây không phải người, đây là một con tang thi a.
Nhưng mà tang thi này... rất khác biệt, hắn ăn mặc sạch sẽ, cực kỳ giống con người.
Tô Yên đi vào nhà gỗ, những người vừa nãy ở trong khoang chở hàng đã tiến hành an bài thống nhất với vấn đề ăn ngủ đêm nay rồi.
Mỗi người đều được phát hai cái bánh mì và một chai nước khoáng.
Đều ngủ dưới đất, tất cả đàn ông ngủ một phòng, phụ nữ và trẻ em ngủ một phòng.
Lúc này, có người kháng nghị
"Không phải tầng hai còn có phòng sao? Vì cái gì không cho chúng tôi đi lên đó ngủ?! Nhiều người như vậy ngủ một phòng không sợ nóng sao??"
Lộc cộc, Tần Cầm tay khoanh trước иgự¢, đi đến trước mặt người kháng nghị kia, bang một cái liền tát vào trên mặt hắn.
"Không phục tôi sắp xếp, có thể tự động rời đi, chỉ sợ là đi ra ngoài chưa đến 50 mét, thì đã bị tang thi ăn không còn một mảnh rồi."
Giọng nói vừa dứt, tức khắc tiếng ồn xôn xao cùng bất mãn lập tức bình ổn.
Tất cả mọi người ngoan ngoãn tiếp nhận an bài này.
Tần Cầm ánh mắt dạo qua một vòng rồi dừng ở trên người Tô Yên đang đứng trong góc.
Trên mặt cô ta hiện lên ý cười, nhất cử nhất động đều mang theo phong tình.
Từng bước một đi tới trước mặt Tô Yên, duỗi tay đem một gói thịt bò sấy đưa cho cô.
Khẩu khí nói chuyện khác với giọng điệu giáo huấn vừa nãy, thậm chí còn mang theo một ít hiền lành
"Bổ sung chút thể lực, lúc gặp được tang thi, còn có thể chạy nhanh một chút."
Nói xong, Tần Cầm duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tô Yên.
Bởi vì một khối thịt bò này, lực chú ý mọi người đều bị hấp dẫn tới trên người Tô Yên.
Hâm mộ, ghen ghét, bất mãn, nóng bỏng, tất cả đều hỗn loạn.
Phải biết rằng, từ khi mạt thế xảy ra, có người đã có hơn nửa năm thậm chí là một năm không được ăn thịt.
Cho dù chỉ là một túi thịt bò nhỏ, cũng đủ để cho tất cả mọi người đỏ mắt.
Tô Yên nhận lấy, dừng một chút, sau đó ra tiếng
"Cảm ơn"
Giọng nói vừa dứt, cô liền mở túi ra, ăn vào.
Phản ứng đột nhiên này, khiến Tần Cầm lập tức sửng sốt.
Đại khái là không nghĩ tới, cô sẽ ăn trước mặt mọi người.
Tô Yên ăn thực mau, một ngụm tiếp theo một ngụm, chỉ trong chốc lát đã ăn xong một nửa.
Vặn nắp bình nước, uống hai ngụm.
Mọi người còn tưởng rằng cô đã ăn no.
Nào biết, uống nước xong, cô lại tiếp tục ăn.
Mà mọi người, thế nhưng cứ như vậy đứng ở chỗ đó nhìn cô ăn xong khối thịt bò kia.
Bởi vì Tần Cầm đứng ở bên cạnh Tô Yên, cho dù có người ngo ngoe rục rịch, cũng không dám đoạt lấy.
Chỉ có thể nhìn mà thèm.
Khi Tô Yên ăn xong toàn bộ thịt bò, nghiêm túc nói
"Tôi đi ngủ trước."
Nói xong, liền đi vào trong phòng.
Một loạt hành động làm mọi người đột nhiên không phản ứng.
Cũng khiến biểu tình Tần Cầm trong một cái chớp mắt trở nên âm ngoan.
Tô Yên này, đúng thật là ranh ma a.
Tần Cầm nghe được trong đám người xôn xao bất mãn, quay đầu không còn vũ mị phong vận như vừa nãy, trong mắt tất cả đều là sắc bén.
Phải biết rằng kia khối thịt bò sấy kia là món ăn mặn duy nhất trong tuần này của cô ta.
Vốn là cố ý muốn cho Tô Yên để khiến mọi người ghen ghét, như thế thì không cần cô ta động thủ, buổi tối hôm nay sẽ có người cường đoạt, hoặc là giáo huấn cô.
Dùng đồ ăn mặn duy nhất trong một tuần để gây bất lợi cho Tô Yên, cũng đáng.
Làm sao biết, cô thế nhưng thẳng mặt, ăn sạch sẽ thịt bò kia!!
Tất cả kế hoạch tức khắc bị ngâm nước nóng.
Ngay khi cô ta đang cáu giận, trên lầu hai, Diệp Lương tay nhét trong túi quần, thanh âm thực lạnh
"Tần Cầm, đi lên."
Tần Cầm một hơi nghẹn ở trong lòng, phun cũng không được, không phun cũng không được.
Ở chỗ này, Diệp Lương chính là lớn nhất, lời cô nói mọi người đều nghe theo.
Cô ta quay đầu, đi về phía thang lầu.
Lại nói Tô Yên, sau khi cô vào phòng, cũng không có lập tức ngủ.
Mà là mắt nhìn cửa kính, suy nghĩ trong chốc lát rồi trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, chị không ngủ được?"
"Ngủ"
"Vậy chị đang làm gì?"
"Tìm chỗ khác ngủ."
"Ân? Ký chủ vì sao không ngủ ở nơi này?"
"Sợ bị đánh."
Nếu như sức lực của cô có thể mạnh một chút, cũng không cần làm như vậy.
Nhưng mà, thật sự là quá yếu.
So với tang thi, những người trong đó càng nguy hiểm hơn.
Cô không hề do dự, nhấc chân liền nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tìm một góc tường, nếu như có người xuất hiện công kích cô, thì đều ở trong phạm vi tầm nhìn.
Cô ngồi xuống, dựa vào góc tường.
Tiểu Hồng từ trên cổ tay phải Tô Yên trườn xuống dưới, ẩn nấp trong bụi cỏ, giám thị chung quanh cho Tô Yên.
Cô lấy từ trong túi ra một viên kẹo, tinh tế nhấm nuốt.
Một bên ăn một bên nghe Tiểu Hoa nói về quyển truyện 《 mạt thế nữ vương 》
Trong sách, Diệp Lương tổng cộng trải qua ba lần phong ba, thiếu chút nữa chịu không nổi.
Thứ nhất là làn sóng tang thi.
Thứ hai là bị hại tại căn cứ Văn Minh, thiếu chút nữa mất mạng.
Thứ ba đó là đại kết cục cùng vua tang thi chính diện quyết đấu.
Kết quả cuối cùng, tang thi vương trọng thương không ૮ɦếƭ, căn cứ Diệp Phong thành lập, nhân loại cùng tang thi hình thành hai thế lực ngang nhau.
Như thế, câu chuyện liền kết thúc.
Hiện giờ, đợt phong ba thứ nhất xảy ra là khi mọi người đi vào một trung tâm thương mại lớn, vốn dĩ mọi người tính toán dừng lại nghỉ tạm, thuận tiện tìm kiếm tiếp viện, nào biết vừa lúc gặp phải một đám tang thi tập kích, hai phần ba người đều ૮ɦếƭ ở nơi đó.
Diệp Lương cũng là sức cùng lực kiệt, vừa vặn được đám người nam chính đi ngang qua cứu giúp, mới có thể thoát ra.
Tô Yên nhắm mắt lại, ăn một viên lại một viên kẹo.
Cuối cùng, trong miệng ngậm bốn viên, mới bắt đầu nhai nuốt.
Có thể là thói quen dưỡng thành từ vị diện trước, khi ăn đường cô cảm thấy cùng lúc ăn mấy viên mới ngon.
Hương vị kẹo sữa dâu tây nồng đậm tràn ngập ở khoang miệng.
Mà ngay lúc này, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi đến.
Sợi tóc cô bị gợi lên, Tô Yên lập tức mở mắt.
Chỉ nhìn thấy trước mặt mình, có một người con trai gầy yếu đứng yên ở góc tường bên kia, gương mặt bị che khuất, mặc quần đen áo thun trắng.
Đêm nay không trăng, sắc trời thực tối, thế cho nên nhìn người này cũng rất mơ hồ.
Nhìn không rõ.
Cô chớp chớp mắt, đang định đứng lên rời đi.
Trong đầu Tiểu Hoa nói
"Ký chủ ký chủ!! Hắn là nam chủ a ~~"
Tô Yên động tác đứng dậy dừng một chút.
Lại ngồi trở lại vị trí.
Nhịn không được, liền thả lỏng phòng bị.
Chậm rãi nhấm nuốt kẹo sữa trong miệng.
Sau đó, liền nghe Tiểu Hoa lại lần nữa nói
"Ký chủ, hắn là một con tang thi."
Tô Yên thân thể cứng đờ, tức khắc ánh mắt liền cảnh giác.
Nói với Tiểu Hoa
"Em sao lại không nói sớm?"
Tiểu Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm
"Thật vất vả mới nhìn thấy nam chủ, người ta thực kích động mà."
Nói xong, Tiểu Hoa liền lặng im không hề ra tiếng.
Mà đồng chí tang thi giống hệt con người này, động.
Hắn chậm rãi tới gần Tô Yên, tóc mái lay động, lộ ra chóp mũi, nhẹ ngửi một chút.
Tiếp đó, liền tới gần trước mặt Tô Yên.
Giây tiếp theo, đột nhiên vươn tay, nháy mắt kiềm chế cánh tay Tô Yên, đem ấn ở trên tường, cắn lên môi cô.
Vừa cắn, vừa cọ xát, tinh tế hút lấy.
"Ưm...."
Sức lực hắn rất lớn, nắm chặt đến nối cô cảm giác cánh tay đều bị cắt đứt.
Hắn vẫn luôn hút lấy môi cô, cảm giác đều sắp bị hút sưng lên rồi.
Vừa đau vừa tê dại.
Cả nửa ngày sau, hắn mới dừng lại.
Gió lạnh gợi lên, sợi tóc bị thổi bay chút, lộ ra tròng mắt, rất kỳ quái, tròng mắt hắn không phải màu đỏ, mà là màu đen.
Nhưng mà, trên người hắn lạnh lẽo, còn có da thịt trắng bệch, không có tiếng tim đập gì, đều đủ để chứng minh, hắn là tang thi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc