Hết tiết thứ nhất, lớp trưởng Triệu Sâm từ bên ngoài đi vào, đi đến trước mặt Tô Yên, “Tô Yên, thầy Hóa tìm cậu.”
Tô Yên gật gật đầu, “Cảm ơn, tôi đã biết.”
Giọng nói rơi xuống, cô đứng lên, đi ra ngoài.
Vừa đi tới tầng 1, đã nhìn thấy Nguyên Hân Lâm, trong tay cậu ta cầm một quyển đề Hóa.
“Tô Yên.”
Nguyên Hân Lâm đi từ cầu thanh khác xuống, nhìn dáng vẻ cũng là tới văn phòng.
Sau đó liền thấy cậu ta hỏi, “Cậu cũng tới văn phòng?”
Bởi vì, thời gian này xuống tầng 1 không phải tới văn phòng giáo viên, thì không còn mục đích khác.
Cô gật đầu, “Ừm.”
Đôi mắt Nguyên Hân Lâm sáng ngời, “Vừa vặn, cùng nhau đi.”
Nói xong, hai người sóng vai đi.
Nguyên Hân Lâm chạm vào túi quần của mình, bàn tay nắm chặt bài thi hơi căng thẳng, “Đêm qua, cậu tìm được đồ chưa?”
Tô Yên lắc đầu, “Chưa.”
Khi sắp đi đến cửa văn phòng cửa, Nguyên Hân Lâm dừng bước.
Sau đó từ trong túi móc ra một cái móc chìa khóa, “Cậu nhìn xem, có phải cái này không?”
Tô Yên chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười,“Đúng vậy.”
Lực chú ý của cô ở trên móc chìa khóa, mà lực chú ý của Nguyên Hân Lâm, lại là cô.
Thấy cô nở nụ cười, Nguyên Hân Lâm hoảng thần trong chớp mắt.
Trước kia, chỉ cảm thấy Tô Yên giống như em gái hàng xóm.
Không nghĩ tới, khi cô cười, lại làm người rung động như vậy.
Nguyên Hân Lâm khắc chế tình cảm của mình, đưa móc chìa khóa cho Tô Yên, “Hiện tại, vật quy nguyên chủ.”
Hai người nói chuyện ngoài văn phòng giáo viên.
Một đám nam sinh, vốn phải về lớp, kết quả không biết là ai trong lúc vô tình nhìn thấy Tô Yên.
Lập tức vài người kích động.
“Ai ai ai, là bạn học Tô Yên.”
“Nhưng mà, nam sinh kia là ai?”
“Dù sao không phải Khương ca.”
“Bọn họ đang làm gì?”
“Mắt thường có thể nhìn thấy, nam sinh kia tặng quà cho Tô Yên.”
“Mẹ! Đứa nào không muốn sống nữa? Thọc gậy bánh xe cũng dám thọc ở đây??!”
“Ai ai ai, mày thấy ánh mắt của nam sinh này nhìn bạn học Tô Yên, không giống như là...”
“Cái gì là không giống như là! Kia TMD rõ ràng chính là nhớ thương!”
“Lão tử đi qua đánh cậu ta một trận, làm cậu ta tự biết bản thân mình là ai!”
“Mày bình tĩnh một chút! Khương ca còn chưa nói gì đâu!”
Vừa nói, vài người động tác nhất trí nhìn về phía Khương Nhiên đi cuối cùng.
Khương Nhiên vốn dĩ không chú ý tới, chỉ đi vào trong lớp.
Kết quả, Trình Tinh Dương bên cạnh chạm chạm cánh tay hắn.
“Ai, kia không phải là bạn học Tô Yên sao?”
Vừa nói xong, Khương Nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo qua.
Vừa vặn nhìn thấy, Tô Yên nhận móc chìa khóa của Nguyên Hân Lâm, Nguyên Hân Lâm cười ôn nhu, hai người đi vào văn phòng.
Ánh mắt Khương Nhiên khó lường nhìn cửa văn phòng giáo viên.
“Nam sinh kia là ai?”
Trình Tinh Dương lắc đầu, “Không quen biết.”
Nói xong, Trình Tinh Dương bị đôi mắt Khương Nhiên đảo qua, vội vàng nói: “Em sẽ điều tra rõ ràng!”
Sự thật chứng minh, có một số việc không biết vẫn tốt hơn, càng biết, càng sốt ruột.
Vốn dĩ, Khương Nhiên cũng không để ý.
Ở chung với Tô Yên lâu như vậy, biết cô trong phương diện tình cảm hơi chậm chạp.
Nhưng, sau khi Trình Tinh Dương cầm tin tức điều tra được nói với hắn, vẻ mặt Khương Nhiên đen sì.
Nghe Trình Tinh Dương đĩnh đạc nói: “Nam sinh kia là Nguyên Hân Lâm, học bá. Nghe nói sẽ tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia.”
“Nói điểm quan trọng.”
“Điều quan trọng chính là Tô Yên đã từng thích Nguyên Hân Lâm, hình như còn tỏ tình với cậu ta, nhưng mà lúc đó Nguyên Hân Lâm lại ở bên nữ sinh khác.”
Sau khi nói xong, Trình Tinh Dương còn chép chép miệng, “Tình cảm của cậu ta còn rất phong phú a.”
Sau khi nói xong, Trình Tinh Dương không nhịn được nghiêng đầu hỏi Khương Nhiên, "Anh và bạn học Tô Yên... không đúng, là chị dâu, sao lại thế này? Không phải là anh tỏ tình người ta còn chưa đồng ý đi?"
Trình Tinh Dương vốn là thuận miệng nói, nào biết một chân đã dẫm phải bom.
Khương Nhiên ngẩng đầu, cả mặt đều mang theo một tia lệ khí không dễ chọc.
Trình Tinh Dương sửng sốt, theo bản năng dịch sang một bên, nuốt nước bọt, "Em, em nói đùa thôi, không phải là thật chứ?"
Nói xong, nhìn sắc mặt Khương Nhiên vẫn luôn khó coi.
Trình Tinh Dương trừng lớn mắt, cố nén ý cười.
Ông trời của con, quả nhiên phong thuỷ luân chuyển a!
Ông trời sẽ phân sự đau khổ cho mỗi người, chỉ là có người đến sớm, có người đến muộn.
Ví dụ như Khương Nhiên, còn không phải là đang đau khổ sao??!
Nữ sinh mình thích, thích nam sinh khác.
Còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện này??
Đương nhiên, cậu cũng không dám bỏ đá xuống giếng, miễn cho bị Gi*t ૮ɦếƭ.
Chỉ có thể vội vàng trốn đi rất xa.
Lại nói tới Tô Yên đi vào văn phòng giáo viên.
Thầy Hóa vừa thấy Tô Yên tới, đôi mắt sáng ngời, "Tô Yên tới a, mau tới đây!"
Giữa những câu nói, khó nén sự kích động trong lòng.
Tô Yên gật gật đầu, đi qua đó.
Thầy Hoa rút ra một tờ đề, đặt lên trên bàn, "Em tới làm đề này."
Nguyên Hân Lâm đưa đề thi cho thầy Hóa. Trong lúc vô tình nhìn thấy tờ đề kia của Tô Yên.
Là đề thi học sinh giỏi Hóa quốc gia năm ngoái.
Cậu ta cũng làm qua, tương đối khó.
Đặc biệt là hai bài cuối cùng, vẫn không tìm được cách làm.
Cuối cùng vẫn là do thầy gợi ý hai câu, mới có thể nghĩ được một chút.
Tô Yên ngoan ngoãn nhận bài thi, sau đó ngồi xuống ghế làm.
Thầy Hóa cũng sợ mang tới áp lực cho Tô Yên, không quên khuyên, "Không sao, nếu thật sự làm không được thì bỏ."
"Vâng thưa thầy."
Tô Yên đồng ý, sau đó bèn cúi đầu ngồi làm bài.
Tóc đen rũ xuống, che đi hơn một nửa khuôn mặt cô.
Ánh nắng chiếu vào, chiếu xuống trên người cô, trên bài thi làm Nguyên Hân Lâm ngẩn ra.
Cho đến khi thầy Hóa lên tiếng, Nguyên Hân Lâm mới hồi thần.
"Hân Lâm a, lần này sẽ chọn ra ba người tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa toàn quốc. Ngoại trừ em, Cố Chỉ trong lớp em cũng là một người được chọn, lớp trưởng Triệu Sâm lớp Tô Yên, các em đều là hạt giống tốt, tiền đồ không thể biết trước a."
Nguyên Hân Lâm khiêm tốn, "Thầy, thầy quá khen."
Thầy Hóa cũng hơn 50 tuổi, đầu hói hơn một nửa, ánh mặt trời chiếu vào, đầu hói còn có thể phản xạ cả ánh sáng.
"À, đề thi lúc trước đưa em làm thế nào rồi?"
"Còn có thể, nhưng mà khó hơn nhiều những đề ban đầu."
"Ha ha ha, tôi nói với các em, lúc này các em coi như may mắn."
"Ban đầu là thi cả lý thuyết cả thực hành, nhưng lần trước có một học sinh quá khẩn trương, tố chất tâm lý không tốt, dụng cụ hóa học bị nổ, học sinh đó còn bị thương nặng. Vì phòng ngừa, bên trên quyết định, năm nay chỉ thi làm đề, không thi thực hành."
Đôi mắt Nguyên Hân Lâm sáng lên, "Thật ạ?"
"Tôi lừa em làm gì?"
Nói xong, thầy Hóa duỗi tay vỗ vỗ bả vai Nguyên Hân Lâm, lời nói thấm thía, "Những đề này, em lại lấy về làm, hiểu hết tất cả, cũng không sai biệt lắm."
Bọn họ nói xong, thầy Hóa vừa ngẩng đầu, phát hiện Tô Yên đang thành thành thật thật ngồi trên ghế, nhìn bọn họ.
Dọa thầy Hóa giật mình, sau đó dở khóc dở cười, “Tô Yên không giải được? Không sao, bỏ bài đấy, chờ làm xong thầy sẽ phân tích cho em.”
Tô Yên đứng dậy, giọng nói mềm mại, “Thưa thầy, em làm xong rồi.”
Cô vừa nói xong, Nguyên Hân Lâm và thầy Hóa đều kinh ngạc.
Phản ứng đầu tên của Nguyên Hân Lâm là không thể nào!
Sau đó, nhớ đến trình độ của Tô Yên, cũng hiểu ra.
Đề này đối với người chưa từng được làm đề như Tô Yên mà nói, thật sự là quá khó.
Phỏng chừng Tô Yên không biết làm bài nào.
Nguyên Hân Lâm nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, trong lòng mềm mại, nhịn không được lên tiếng an ủi, “Không sao, cậu đã rất giỏi. Chăm chỉ luyện tập, về sau sẽ tốt.”
Tô Yên liếm khóe môi, không trả lời cậu ta.
Phản ứng hoàn toàn khác với Nguyên Hân Lâm là thầy Hóa.
Sau khi kinh ngạc, trong mắt hiện lên ánh sáng, lập tức nhớ tới Tô Yên chỉ mất 10 phút để làm bài thi hôm trước.
Một ý tưởng không thể tưởng tượng xuất hiện.
“Lấy lại đây thầy nhìn xem!”
Khi nói chuyện còn hơi kích động.
Tô Yên đưa bài thi trong tay qua.
Thấy Hóa nhìn bài làm của cô từ đầu tới cuối.
Một bàn tay khác, cầm đáp án của bài thi này đối chiếu với bài làm của Tô Yên.
Càng xem, tay càng run.
Cuối cùng thầy ngẩng đầu, không thể tưởng tượng, “Tự em làm?”
Tô Yên chớp chớp mắt, “Vâng.”
Đại khái là quá kích động, thế cho nên hỏi một câu không có ý nghĩa như vậy.
Sau đó, thầy Hóa chỉ vào hai bài cuối cùng, “Hai bài này, tại sao chỉ viết công thức cuối cùng, không viết quá trình?”
Tô Yên nghĩ nghĩ, giọng nói mềm mại, “Quá trình có hơi nhiều.”
Cô chưa kịp nói, trong đầu tính toán còn nhanh hơn viết ra.
Thầy Hóa vội vàng kéo Tô Yên kéo trước mặt mình, “Tới đây, viết cho thầy xem xem.”
Tô Yên gật gật đầu.
Viết mấy bước tính toán quan trọng bên cạnh.
Chờ đến khi cô viết xong, Nguyên Hân Lâm đứng bên cạnh đã cứng cả người.
Không thể tin tưởng, càng nhiều.
Cậu ta với Tô Yên, xem như hiểu biết.
Tại sao từ trước tới nay không biết, cô học giỏi Hóa như vậy?
Khi Tô Yên viết xong, thầy Hóa cũng lười đối chiếu, trực tiếp kích động cầm lấy tay Tô Yên.
“Em, em có đồng ý tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia tháng sau không?”
Tô Yên chớp chớp mắt, duỗi tay, đẩy tay thầy Hóa ra, không dấu vết duy trì khoảng cách.
Cô không thích người khác đột nhiên tới gần.
Bất quá lúc này thầy Hóa chỉ để ý cô có đồng ý không, còn những việc nhỏ không đáng kể, nào rảnh để chú ý?
Nửa ngày sau, cô lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Được ạ.”
Vừa nghe thấy cô đồng ý, sắc mặt thầy Hóa đột nhiên tỏa sáng.
Nhìn qua giống như trẻ thêm vài tuổi.
Có thiên tài như Tô Yên, lần này giải nhất còn có thể chạy trốn??!
Hai người đi ra văn phòng giáo viên.
Nguyên Hân Lâm khắc chế nỗi lòng của mình, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, “Từ trước tới nay tớ không biết, cậu lại giỏi Hóa như vậy.”
Tô Yên nâng mắt, chớp chớp con ngươi, “Bình thường.”
Cô không cảm thấy có cái gì, ngoại trừ... vừa nãy làm bài đầu có hơi đau.
Vừa nghĩ vừa móc một cái kẹo sữa dâu từ trong túi ra.
Bóc vỏ, cho vào miệng.
Vị dâu tây sữa bò tràn ngập trong khoang miệng...