Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 179

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên vừa nghe, trước mắt sáng ngời, đút càng hăng hái.
Ân, hóa ra đút hắn một bữa cơm đã có thể có một ngôi sao??
Kết quả là đút càng lúc càng nhanh.
Tiểu thái giám hầu hạ ở bên cạnh yên lặng cúi đầu, không nỡ nhìn thẳng.
Hắn hầu hạ Vương gia lâu nhất, cũng biết Vương gia ăn cơm từ trước đến nay đều thong thả ung dung.
Đặc biệt là mỗi lần Tô Yên cô nương cùng Vương gia ăn cơm, luôn có thể để cho người khắc sâu ấn tượng.
Một người ăn ngấu nghiến, một người không nhanh không chậm.
Nhưng hôm nay.... này Tô Yên cô nương là coi Vương gia trở thành chính mình mà đút sao?
Một đũa tiếp theo một đũa, Tô Yên cô nương đút đến cao hứng, Vương gia thế nhưng cũng mừng rỡ để nàng đút.
Vương gia không sợ nghẹn ư?
Ăn một hồi lâu, rốt cuộc Tô Yên không đút nữa, về vị trí của mình.
Cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Ăn ăn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
Nói với tiểu thái giám bên cạnh
"Đêm qua ta phân phó ngươi hầm thuốc đâu?"
Tiểu thái giám nói
"Hồi cô nương, đã hầm từ sáng rồi ạ, hiện giờ có thể uống."
Tô Yên gật đầu, nhẹ nhàng thở ra
"Mang lại đây đi."
"Vâng, cô nương."
Sau đó, tiểu thái giám liền đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bưng một chén nước canh tới.
Tiểu thái giám hành lễ
"Cô nương"
Tô Yên trực tiếp đứng lên, đi qua tiểu thái giám kia, bưng nước canh, đặt đến trước mặt Vũ Văn Húc.
"Còn ấm, chàng mau uống đi."
Trên mặt nàng lộ ra ý cười tươi.
Có thể thấy được thật cao hứng.
Chờ đến khi hắn uống xong, chân có thể tốt lên rồi.
Vậy thì sẽ không lại hỏi nàng những cái vấn đề như là cùng hắn ở bên nhau hay là muốn đi ra ngoài.
Vũ Văn Húc liếc mắt nhìn nước canh kia một cái.
Còn chưa nói chuyện, Tô Yên có điểm nôn nóng, gấp không chờ nổi bưng lên, đưa tới bên môi hắn.
Chớp chớp mắt, không nói gì.
Vũ Văn Húc che đậy ý cười trong mắt.
Há mồm, uống xuống.
Chờ đến khi uống xong một chén thuốc kia, hắn mới chậm rãi ra tiếng
"Đây là cái gì?"
Tô Yên lại lần nữa ngồi trở lại vị trí, nói
"Kim linh hoa hầm thành nước thuốc, có thể trị liệu chân của chàng."
Trong đầu, Tiểu Hoa cũng ra tiếng
"Ký chủ, trong tình huống bình thường trong vòng 12 canh giờ kim linh hoa sẽ phát huy tác dụng."
Cho nên..., Tô Yên nghĩ nghĩ, ngày mai hắn chân có thể khỏi rồi.
Ân, tuy rằng không phải chân của mình, nhưng nàng cũng thực vui vẻ.
Vũ Văn Húc gật đầu, nhìn bộ dáng nàng cao hứng phấn chấn, nhịn không được cũng gợi lên khóe môi.
Nếu nói hắn vui mừng vì chữa khỏi chân, chi bằng nói hắn càng thích nhìn bộ dáng nàng cao hứng đi.
Chân này, hàng năm tàn tật, ngự y cũng vô pháp trị liệu.
Ngồi xe lăn lâu như vậy, cũng sớm thành thói quen.
Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, dù có thế nào cũng được.
Nửa ngày sau, khi Tô Yên lấy một loại tốc độ cực nhanh, tiêu diệt hơn phân nửa đồ ăn trên bàn.
Hắn nhìn nàng, chậm rãi ra tiếng
"Ăn ngon không?"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
"Chờ đến hôm sau, ta mang nàng đi tới một nơi ăn càng ngon, nàng đi không?"
Tô Yên gật gật đầu
"Đi"
Đồng ý xong, một lát sau nàng mới nhớ tới dò hỏi
"Đi chỗ nào?"
"Ngày mai, tân đế đăng cơ, buổi tối mở tiệc chiêu đãi sứ thần các quốc gia."
Tô Yên chớp chớp mắt, nuốt xuống đồ ăn trong miệng
"Ta đi?"
Vũ Văn Húc gật đầu.
"Ân"
"Vậy, ta vì sao phải đi?"
"Nàng là Vương phi tương lai của ta, tự nhiên là phải đi, huống hồ, vừa mới nãy không phải nàng đáp ứng rồi sao?"
Hắn chậm rãi từ từ nói.
Mà Tô Yên méo miệng, nhỏ giọng nói
"Vậy đi đến đó, ta muốn ăn, sẽ nhịn không được...."
"Vậy cứ ăn."
Nghe hắn nói ra ba chữ này, Tô Yên rốt cuộc cười lên
"Được"
Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.
Tân đế là Hoàn Vương.
Tuổi trẻ, bộ dáng chính trực, cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu.
Một thân khoác hoàng bào, khuôn mặt anh tuấn.
Ban đêm tiến đến.
Trên cung yến, ngôi vị hoàng đế cao nhất.
Tiếp theo đó đi xuống gần nhất là vị trí bên trái của Vũ Văn Húc.
Hắn một thân áo đen.
Tô Yên ngồi ở bên cạnh Vũ Văn Húc, lực chú ý tất cả đều ở trên bàn ăn kia.
Bất quá nàng vẫn thấy được.
Vừa mới nãy tiểu thái giám kêu hành lễ.
Mọi người đều quỳ lạy dập đầu, chỉ có Vũ Văn Húc ngồi trên xe lăn vẫn không nhúc nhích.
Thậm chí tân đế còn ra tiếng, miễn hắn quỳ lạy.
Tô Yên ngồi cạnh cũng được miễn theo.
Chờ đến khi cung yến bắt đầu, trên đài cao ca vũ thăng thiên, vừa múa vừa hát.
Nơi chốn lộ ra vui thích.
Tô Yên cúi đầu, mặc một thân bạch y, đầu đội bộ diêu.
Một ngụm một ngụm ăn đồ ăn trên bàn.
Ưm, bánh tơ vàng mềm này ăn ngon thật a.
Ân, cái canh gà này cũng uống ngon.
Nửa canh giờ sau.
Đồ ăn trên bàn hơn phân nửa đã bị quét ngang không còn.
Lại nhìn bàn của người khác, cơ hồ còn chưa động.
Rốt cuộc đây là cung yến, mỗi người đều sẽ lễ nghi đoan trang, nào có người dám thật ở nơi này mà ăn uống?
Ân, Tô Yên làm được.
Nàng làm lơ mọi người, trong mắt chỉ có ăn.
Chờ đến khi nàng đang muốn tiếp tục ăn.
Vũ Văn Húc cười dán ở bên tai nàng
"Nghỉ ngơi một chút lại ăn?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn một chút cũng không kiêng kỵ ôm eo nàng.
Mà tay nàng còn cầm một khối điểm tâm hoa hồng.
Nàng cẩn thận suy nghĩ, hình như hắn còn chưa ăn cái gì.
Nàng nhéo điểm tâm kia
"Chàng muốn ăn không?"
Hỏi xong, đã đưa tới bên môi hắn.
Từ trước đến nay, chỉ cần là Tô Yên đưa, hắn đều thứ gì đến cũng không cự tuyệt.
Vừa đút, Tô Yên liền ᴆụng tới xe lăn.
Lập tức nhớ tới cái gì.
"Chàng, chân của chàng, thế nào rồi?"
Hiện giờ đã qua hai ngày, sớm đã qua mười hai canh giờ rồi.
Như thế nào hắn vẫn còn ngồi trên xe lăn?
Vũ Văn Húc thấy dáng vẻ nàng khẩn trương như vậy, nhịn không được nhéo nhéo gương mặt nàng
"Ta trúng độc đã nhiều năm, có lẽ, phải qua thêm chút thời gian mới có thể hồi phục."
Tô Yên một bên nghe hắn trả lời, một bên hỏi Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa do do dự dự, cũng cho một đáp án như vậy
"Ký chủ, hắn trúng độc rất nhiều năm, tất nhiên là không thể so với người mới vừa trúng độc được."
Tô Yên nghe, thấy cũng có đạo lý.
Vũ Văn Húc lôi kéo tay nàng
"Ăn đi."
Tô Yên vừa cúi đầu, phát hiện đồ ăn trên bàn đã đổi mới.
Đồ nàng vừa mới ăn kia đều đã bị mang đi.
Tô Yên lập tức ngồi xuống tiếp tục ăn uống.
Ở phía bên dưới, Hiên Viên Thanh nhìn một màn này, ánh mắt phức tạp.
Hóa ra, nàng đã là Vương phi.
Cho dù hắn có nỗ lực thế nào, nàng đều không thể là người của mình.
Loại mất mát này, so với năm đó bị phụ hoàng mẫu hậu quở trách càng thêm khó chịu.
Từ ngày ấy gặp ở vương phủ.
Hắn liền bị nữ tử này kinh diễm.
Nhiều ngày như vậy, hắn đều muốn gặp nàng một lần.
Lại không nghĩ tới, thế nhưng lại thấy nàng trong trường hợp như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn bưng lên rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.
Chỉ là, gả cho Vũ Văn Húc là nàng tự nguyện, hay là bị cưỡng bách?
Cho dù Vũ Văn Húc quyền cao chức trọng.
Nhưng lại là người què.
Làm gì có một nữ tử nào cam tâm tình nguyện đi theo một tên què.
Huống hồ, cung yến này đã tiến hành được gần một canh giờ.
Nàng rất ít khi ngẩng đầu nói chuyện, phần lớn chỉ vùi đầu ăn.
Là... đang phản kháng sao?
Nghĩ như vậy, Hiên Viên Thanh trong lòng đều trở nên hưng phấn.
Lại lần nữa nâng chén rượu lên, uống một chén cạn sạch.
Lúc này, chỉ thấy Tô Yên bỗng nhiên đứng dậy, nói hai câu bên tai Vũ Văn Húc.
Sau đó liền rời đi.
Cơ hồ là không thể ức chế, Hiên Viên Thanh cũng đứng lên theo.
Hắn biết, đây là cơ hội duy nhất mình có thể cùng nàng đơn độc ở chung.
Nắm chặt tay, nhịn không được nhìn thoáng qua phương hướng Vũ Văn Húc.
Như là hạ định quyết tâm.
Tiếp đó, rời đi vị trí của mình.
Tô Yên đi làm gì?
Ưm... nàng ăn quá nhiều, trên bàn cũng đã đổi thức ăn đến vòng thứ ba.
Người khác đều không có ăn nhiều như vậy a.
Cho nên nàng muốn ra ngoài ngốc trong chốc lát, nghỉ ngơi một chút, sau đó lại trở về tiếp tục ăn.
Loanh quanh, liền đi tới Ngự Hoa Viên.
Ngự Hoa Viên mẫu đơn nở một đóa lại một đóa, đỏ tươi xinh đẹp cực kỳ.
Ánh trăng bao phủ xuống dưới, còn có thể ngửi được hương hoa nhàn nhạt.
Ân,... cũng thật dễ ngửi a.
Nghĩ như vậy, Tô Yên cong lưng xuống ngửi mùi hoa.
Hình ảnh này, ở nơi xa nhìn thấy, mỹ lệ cực kỳ.
Một bạch y nữ tử, tại đây hoa viên đầy hoa, rũ mắt tinh tế nhìn, cười nhạt.
Dưới ánh trăng, giống như tiên tử giáng trần.
Nhưng mà vị tiên tử này có chút kỳ lạ....
Chỉ thấy " tiên tử " đột nhiên mở miệng, một ngụm liền cắn hơn phân nửa đóa hoa mẫu đơn.
Cánh hoa rung rinh rơi xuống đầy đất.
Trên cành hoa mẫu đơn còn lưu lại một chút cánh hoa, ở trong gió lạnh hiu quạnh lay động.
Tô Yên nhắm hai mắt lại.
Tinh tế nhấm nuốt.
Ưm, hương vị thực bình thường a.
Giống với hương vị của hoa trong vương phủ.
Nàng đôi mắt quét bốn phía một vòng, ân, không có gì có thể ăn.
Cũng đã ở bên ngoài ngây người trong chốc lát, nên trở về tiếp tục ăn đi?
Nghĩ nghĩ, quyết định trở về.
Chỉ là chân còn chưa đi được hai bước, liền nhìn thấy có một người mặc y phục phiên bang đi tới.
Tô Yên không để ý, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà, người nọ lúc nhìn đến nàng, trước mắt sáng ngời.
Sau đó, liền đứng ở trước mặt nàng bất động.
Tô Yên cảm thấy không thể hiểu được, muốn vòng qua hắn.
Lại bỗng nhiên nghe được thanh âm nam tử kích động
"Tô Yên cô nương gần đây tốt không?"
Tô Yên nhìn hắn một cái, hmm... không quen biết.
Nàng chỉ tùy ý gật gật đầu, vòng qua hắn, đi vào một bên khác.
Mà nàng vừa đi, người nam tử lại càng thêm kích động.
Muốn duỗi tay kéo Tô Yên, mắt nàng chợt lóe, né tránh.
Nàng dừng bước chân lại, nghi hoặc
"Có việc?"
Hiên Viên Thanh đại khái không nghĩ tới nàng sẽ lãnh đạm như vậy.
Sau khi tổ sắp xếp lời nói một lúc, một bàn tay che trước иgự¢, một bàn tay đặt ở sau người, thực hiện lễ nghi xin lỗi với Tô Yên.
"Cô nương, ngày đó ta thực cảm thấy có lỗi với nàng. Xác thật là ta vô ý, cũng không biết con rắn đó là của nàng."
Nhắc tới rắn, Tô Yên liền nghĩ ra.
Chính là người này, bắt Tiểu Hồng vào trong túi, đập nó lăn qua lộn lại.
Không chỉ như thế, còn như không hiểu tiếng người, một hai phải bẻ răng cửa của Tiểu Hồng.
Tô Yên khẩu khí bình đạm
"Ân, ngươi xin lỗi, ta nhận."
Lời nói vừa dứt, liền muốn đi.
Nhưng, vị này... tựa hồ cũng không muốn cho nàng đi.
Thế cho nên một chút đã ngăn ở phía trước nàng.
"Cô nương chớ có vội đi, ta chỉ là có nói mấy câu muốn nói với cô nương."
Tô Yên nhìn hắn, nhíu nhíu mày.
Đồ ăn sắp lạnh rồi a.
Nàng vẫn là càng thích ăn nóng hơn.
"Mau nói."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc