Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 175

Tác giả: Tần Nguyên

Bởi vì mất máu quá nhiều, miệng vết thương sinh mủ chuyển biến xấu, làm cho sắc mặt Vũ Văn Húc nhìn qua thực tái nhợt suy yếu.
Rốt cuộc, vẫn là có điểm luyến tiếc.
Tô Yên trước khi đi, dằn lòng móc từ túi tiền ra ba viên kẹo đường.
Cúi đầu, cẩn thận để vào trong tay Vũ Văn Húc.
Dựa theo tính cách Tô Yên, ở trường hợp thương thảo quốc sự, theo đạo lý mà nói, lén lút cho hắn đường như vậy, là làm hỏng quy củ rồi.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn là đem kẹo đường đưa cho hắn.
Sau đó, bưng khay rời đi.
Cửa thư phòng mở ra lại đóng lại.
Thanh âm vang lên rồi im lặng.
Trong thư phòng, vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Cho đến khi, tướng quân gần Vũ Văn Húc nhất, nhịn không được ra tiếng
"Vương gia?"
Không người đáp lại.
Tướng quân ho khan một tiếng,
"Vương gia???"
Lúc này, Nhi*p Chính Vương đại nhân đôi mắt vẫn luôn nhìn kẹo đường trong tay mình mới nhớ tới, trong phòng này còn có một đám chưa đuổi đi.
Nửa ngày sau, Vũ Văn Húc thanh âm nhạt nhẽo
"Thương nghị như thế nào?"
Một quan văn đứng lên.
Mọi người coi như vừa nãy không có chuyện gì, tiếp tục tiến hành.
"Vương gia cảm thấy mùng mười tháng sau tân đế đăng cơ, có chút quá gấp gáp hay không? Nhưng nếu lùi lại, sợ là ngày lành qua muộn chút, rốt cuộc nước không thể một ngày không vua."
Bọn họ vì chuyện này đã rối rắm hơn một canh giờ.
Cuối cùng, vẫn là tính toán mong Nhi*p Chính Vương tới định đoạt.
Nhưng là....Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Vũ Văn Húc mặt mày nâng lên, con ngươi đen nhánh sâu kín đảo qua những người này.
Môi mỏng khẽ mở
"Việc nhỏ như vậy đều không định được, triều đình nuôi các ngươi làm cái gì?"
Bốn vị quan văn sửng sốt.
Vũ Văn Húc nhẹ nhàng nắm một chút kẹo đường trong tay, ngữ điệu chậm rãi
"Ngày mai cho bổn vương một kết quả, bổn vương không dưỡng phế nhân."
Giọng nói vang lên, toàn bộ thư phòng đều an tĩnh.
Vương gia... sao ngài lật mặt nhanh quá vậy?
Vừa mới nãy không phải đang bàn bạc sao?
Lạch cạch một tiếng, Vũ Văn Húc ngón tay thon dài cầm lên một phần tấu chương, đặt ở trên bàn.
Thần sắc lãnh đạm
"Nếu không có việc gì, lui ra đi."
Lời này đã là ý đuổi người.
Kết quả là, Tô Yên rời đi không đến nửa canh giờ, người trong thư phòng đã tốp năm tốp ba rời đi.
Nguyên bản mấy ngày trước đây vội túi bụi, một đám hạ nhân cho rằng còn phải lại vội hồi lâu.
Nào biết, hôm nay vang ngọ vừa qua, mà đã kết thúc thương nghị rồi.
Buổi tối hôm nay dùng bữa, đặc biệt sớm.
Thái dương còn chưa xuống núi, ở biệt viện đã mang lên bàn dài, từng đĩa thức ăn bày trên bàn.
Cây hợp hoan ở trong gió lay động, ngẫu nhiên có một hai đóa hoa hợp hoan bay xuống dưới.
Không biết theo gió bay tới chỗ nào rồi.
Tô Yên nhìn một bàn ăn, lại nhìn Vũ Văn Húc ngồi ở trên xe lăn gỗ bên cạnh trầm mặc.
"Sớm như vậy đã dùng bữa tối?"
Trong mắt mang theo nghi hoặc.
Vũ Văn Húc nhìn về phía nàng, ngữ khí nghe không ra cảm xúc
"Không phải đói bụng?"
Tô Yên sờ sờ bụng.
Ân, xác thật là đói bụng.
Tuy rằng cơm trưa qua đi, nàng lại ăn ba mâm điểm tâm rồi.
Nhưng, vẫn đói.
Vì thế cũng không có nói gì nữa, bắt đầu ăn.
Chờ sau khi ăn trong chốc lát, phát hiện hắn vẫn luôn nhìn mình.
Giống như không hứng thú với một bàn thức ăn này.
Duỗi tay, kẹp một đũa cải thìa đặt vào bát của hắn.
Nàng thực nghiêm túc giải thích
"Thái y nói, chàng không thể ăn món ăn mặn."
Giống như là giải thích nổi lên tác dụng.
Rốt cục là nhìn thấy hắn cầm lấy đũa, bắt đầu ăn cải thìa trước mặt.
Nghĩ đến chỗ vết thương trên иgự¢ hắn.
Nàng đứng lên, đem tất cả món ăn hắn có thể ăn để tới trước mặt hắn.
Bảo đảm hắn có thể gắp được.
Chỉ thấy hắn thong thả ung dung một ngụm một ngụm ăn cơm.
Tô Yên lúc này mới bắt đầu tiếp tục gặm đùi gà.
Tiểu Hoa yên lặng nhìn nhất cử nhất động của ký chủ.
Nó cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì huyết mạch của Thao Thiết, tham niệm nặng, Dụς ∀ọηg với đồ ăn đặc biệt nghiêm trọng.
Cho dù ký chủ đã khôi phục ký ức.
Nhưng bởi vì thân thể này, Dụς ∀ọηg với đồ ăn cũng không thể ức chế.
Nhưng ký chủ vừa nãy, thế nhưng có thể áp xuống ý niệm tham ăn, đi chiếu cố Vũ Văn Húc.
Đây... chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ, chính ký chủ cũng không phát hiện ra bản thân đã thực để ý hắn.
Để ý đến nguyện ý áp xuống nội tâm chính mình, đi giúp hắn.
Tiểu Hoa vẫn luôn cho rằng, ký chủ của mình không có cảm xúc tình tình ái ái kia.
Cho nên luôn không thể lí giải được tình yêu nồng nhiệt của Quân Vực đại nhân.
Hình như, nó nghĩ sai rồi.
Ký chủ là thực để ý hắn.
Chỉ là thói quen lâu dài, khiến nàng không thể giống Quân Vực đại nhân biểu hiện trắng ra như vậy, ấp ấp ôm ôm hôn hôn, không phải phong cách của ký chủ.
Tâm ý nàng, thể hiện ở nhất cử nhất động.
Nàng trước nay đều không nói, nhưng sẽ làm.
Giống như việc Vũ Văn Húc không uống thuốc, nàng sẽ trực tiếp xông vào thư phòng, nhìn hắn uống.
Sẽ trộm cho hắn đường, sẽ vì hắn lần nữa thoái nhượng.
Ký chủ nói, nàng không biết yêu là cái gì.
Bởi vì không biết cái gì là yêu, cho nên cũng chỉ có thể đem những thứ mình cảm thấy là đồ tốt, đều cho hắn.
Chỉ cần hắn muốn, chỉ cần nàng có.
Nam chủ đại nhân một khi mở miệng, rất ít khi nghe được ký chủ cự tuyệt.
Đây không phải yêu sao?
Tiểu Hoa cân nhắc nửa ngày.
Ưm, được rồi, nó chỉ là cái thống tử, nó cũng không rõ lắm.
Nhưng mà thực rõ ràng, Vũ Văn Húc cũng có biến hóa.
Một ngày ba bữa, ngày thường nhàn hạ.
Lại khôi phục những ngày tháng cùng Tô Yên ở bên nhau như trước đây.
Không còn ngày ngày ở thư phòng.
Chỉ là hai người phần lớn thời gian đều an tĩnh.
Giống như là còn có một tầng giấy mỏng chưa đâm thủng.
Có chút mập mò, lại chậm chạp không có tiến triển.
Bởi vì đại điển tân đế đăng cơ.
Các sứ thần tiến quốc gia khác đến bái kiến ăn mừng.
Biên cảnh nước láng giềng, Sa Vân quốc, phái sứ thần tới là Tam điện hạ được sủng ái nhất, cũng là người tương lai có khả năng nhất trở thành Thái Tử, Hiên Viên Thanh.
Trên đường đi tới, hạ nhân bên người Hiên Viên Thanh đã tìm hiểu rõ ràng.
Đại Lương quốc trừ bỏ đi bái kiến tân đế, cũng phải đi gặp Vũ Văn Húc, người cầm quyền chân chính.
Rốt cuộc Sa Vân quốc quyền thế phức tạp, nếu có thể được Đại Lương quốc trợ lực, hắn ngày sau sẽ dễ dàng bước lên ngôi vị Hoàng đế a.
Giao bái thi*p, đợi hai ba ngày, rốt cuộc buổi chiều hôm nay định ra ngày hẹn.
Đi vào Vũ Văn vương phủ, liền được thị vệ trước cửa dẫn đường đi vào bên trong.
Khi đi ngang qua hoa viên, vừa vặn nhìn thấy một nữ tử ngồi xổm cạnh bụi hoa.
Phải biết rằng, nơi này chính là phủ đệ Vũ Văn Húc.
Nam nhân kia hành sự tác phong hắn cũng đã được nghe nói qua.
Từ khi hắn đi vào trong phủ, mỗi người đều quy quy củ củ hành sự.
Bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy, hắn nhịn không được muốn nhìn nhiều hai lần.
Chỉ thấy, nàng kia đang xem một đóa hoa mẫu đơn.
Không biết nhìn thấy gì, lộ ra một ý cười nhợt nhạt.
Nàng nghiêng đầu một bên, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng.
Mà kế tiếp một màn, càng khiến Hiên Viên Thanh ký ức khắc sâu.
Chỉ thấy nàng kia, cúi đầu, tới gần đóa mẫu đơn.
Cắn rớt một cánh hoa.
Rõ ràng một màn này tại khu vườn bụi hoa sắc xuân, có vẻ đột ngột gây mất hứng.
Nhưng khi nữ tử kia làm ra hành động này, lại khiến Hiên Viên Thanh trong lòng thình thịch một tiếng.
Thế nhưng cảm thấy, tiêu sái lại tươi đẹp.
Đại để là nhìn quen quy quy củ củ.
Hành động như vậy, làm người trước mắt sáng ngời.
Chỉ nghĩ muốn nghỉ chân quan sát, không đành lòng quấy rầy.
"Điện hạ, mời đi bên này."
Thị vệ dẫn đường bên cạnh ra tiếng.
Hiên Viên Thanh mới phát hiện bản thân không biết khi nào đã dừng chân lại.
Đứng ở chỗ đó, nhìn nhất cử nhất động của nữ tử kia.
Hiện giờ nghe được thị vệ nói, mới phục hồi lại tinh thần.
Gật gật đầu, không hề nhìn nữ tử kia nữa, đi theo thị vệ về phía trước.
Có thể ở trong trong vương phủ này tùy ý như vậy, sợ là trừ bỏ Tô Yên sẽ không tìm ra người thứ hai.
Tô Yên cắn cánh hoa mẫu đơn.
Sau đó cúi đầu, nhìn mặt đất ẩm ướt.
Chỉ thấy nơi đó, có con rắn nhỏ chiếm cứ một mảnh.
Hoa văn đỏ đen, nhỏ như ngón tay cái vậy.
Lưỡi rắn đỏ tươi phun ra nuốt vào.
Con rắn nhỏ này, tất nhiên Tiểu Hồng là bị nghẹn trong không gian hồi lâu.
Sau đó, liền nghe được Tô Yên nói
"Giống nhau."
Tuy nói như vậy, nhưng ngón tay mảnh khảnh đã hái xuống một mảnh một mảnh cánh hoa, ăn không dừng.
Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi.
"Tê tê tê tê tê ~~"
Ăn con bướm càng ngon.
Tô Yên nghĩ nghĩ, lắc đầu
"Quá nhỏ quá gầy, không có thịt."
Nàng trả lời thực nghiêm túc.
Xác thật là tự hỏi con bướm có bao nhiêu thịt.
Ăn một con con bướm, chi bằng gặm hai cái đùi gà.
Quan trọng nhất chính là, Tô Yên đã khôi phục ký ức, chuyện lựa chọn đồ ăn, quan điểm là đứng ở góc độ nhân loại.
Con bướm kia... thuộc về loại không thể ăn đi?
Tiểu Hồng cao hứng phấn chấn
"Tê tê tê tê tê ~~"
Ngày mai buổi sáng, cho chị bắt bướm ăn.
Ở trong mắt Tiểu Hồng, Tô Yên sở dĩ không ăn, đó là bởi vì chưa có ăn qua.
Ăn rồi, khẳng định về sau sẽ cùng nó bắt bướm ăn á.
Tô Yên lắc đầu
"Không cần, không muốn ăn."
Tiểu Hồng không tin tưởng lắm.
Lưỡi rắn đỏ tươi phun phun
"Tê tê tê tê tê, tê tê tê tê tê tê!!"
Hoa mẫu đơn chị cũng đã ăn, còn có chuột đồng, chị cũng nướng ăn rồi!!
Tiểu Hồng cảm thấy, Tô Yên trong thế giới này, ở phương diện ăn uống phi thường giống nó.
Cho nên, khẳng định là thích ăn bướm.
Mặc dù Tô Yên lắc đầu cự tuyệt.
Tiểu Hồng cũng vẫn cho rằng, đó là do nàng trước nay chưa ăn qua, nếu được nếm thử khẳng định sẽ cảm thấy ăn ngon a.
Một người một rắn vì việc này ở trong hoa viên tranh luận thật lâu.
Cho đến một lúc sau, Tiểu Hồng giống như bị bại trận.
Bởi vì Tô Yên cự tuyệt ăn con bướm, toàn bộ thân rắn đều biểu hiện ra bộ dáng tức giận.
Hầm hừ quay đầu rời đi.
Tô Yên xấu, nó không muốn cùng nàng nói chuyện.
Tô Yên cũng không ngăn cản nó.
Bởi vì... nàng còn đang ăn hoa.
Tuy rằng đã nói là hương vị giống nhau.
Nhưng....vẫn một miếng một miếng ăn.
Vốn là có gần trăm loại mẫu đơn.
Mà nàng vừa nói chuyện với Tiểu Hồng vừa ăn, cũng đã ăn luôn hơn mười bông.
Sau lại thay đổi phương pháp ăn, chỉ thấy hoa viên kia, thực mau trong một đám mẫu đơn đã có chỗ bắt đầu trở nên trụi lủi.
Sau đó...
"A a a a a a a! Có rắn! Có rắn!!!"
Tiểu Hồng mới vừa đi được nửa đường, muốn đi sang bên khác của hoa viên ngồi ngốc.
Nó phải nghĩ lại biện pháp, để Tô Yên ăn con bướm một lần, khẳng định nàng sẽ thích.
Nào biết, nghĩ đến thất thần.
Hơn nữa cái đuôi nó quấn quấn nhàn nhã, thế cho nên vừa vặn ᴆụng phải thị nữ bưng nước trà tới.
Thị nữ kia kinh hách, chung trà rơi vỡ nát, nước trà nóng bỏng bắn tới trên người Tiểu Hồng.
"Tê tê tê tê tê!!"
Bỏng ૮ɦếƭ bỏng ૮ɦếƭ!!
Nó trừng mắt mắt to, thẹn quá thành giận trừng mắt người kia.
"Tê tê tê tê tê!!"
Ngươi làm bỏng ta rồi!
Phun lưỡi rắn liền muốn đi cắn nữ nhân kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc