Một khắc thanh chủy thủ kia rút ra, máu tươi ngay lập tức chảy xuôi xuống.
Tô Yên nhẹ nhấp một chút khóe môi.
Ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Húc, ra tiếng
"Ta vừa mới nói với chàng, không cần cứu ta."
Vũ Văn Húc sắc mặt trắng bệch.
Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà miệng vết thương không ngừng chảy ra máu tươi, nếu cứ để như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu thái giám đằng sau Vũ Văn Húc, thực nghiêm túc nói
"Kêu ngự y tới."
"Vâng, vâng."
Tiểu thái giám kia sau khi trố mắt nhìn, vội vàng phục hồi tinh thần lại đi tìm ngự y.
Mà phía sau, Lương Nguyệt đã ngã trên mặt đất, một bên đau đớn đến từng ngụm từng ngụm thở dốc, một bên không thể tưởng tượng
"Ngươi không ૮ɦếƭ? Không có khả năng, không có khả năng!"
Một thân y phục đỏ tươi, vốn nên là khí phách tôn quý.
Hiện giờ, cũng chỉ dư lại chật vật cùng kéo dài hơi tàn.
Trong mắt, tất cả đều là hận ý đối với Tô Yên.
Vũ Văn Húc con ngươi đen nhánh đảo qua Lương Nguyệt.
Lạnh nhạt ra tiếng
"Bắn tên."
Giọng nói vừa dứt, thanh âm vèo vèo vèo.
Tức khắc, mấy chục người vốn đang đứng kia, tất cả đều bị mũi tên dài bắn thủng.
Vừa mới nãy vẫn còn sinh mệnh, hiện giờ liền biến thành thi thể.
Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập.
Máu tươi theo bậc thang chảy xuôi xuống.
Cho đến tới bên chân chỗ Tô Yên.
Nàng dùng vải bố trắng sạch sẽ che lại miệng vết thương của Vũ Văn Húc.
Trừ bỏ vừa nãy khi nhìn đến Vũ Văn Húc động đao, thần sắc nàng trong nháy mắt có chút biến động ở ngoài.
Hiện giờ đã khôi phục bình thường, chỉ nghiêm túc che lại miệng vết thương cho hắn.
Trên mặt biểu tình không có gì phập phồng.
Vũ Văn Húc sắc mặt tái nhợt, ho khan vài tiếng.
Động tới miệng vết thương, sắc mặt càng trắng.
Tô Yên muốn đẩy hắn rời đi nơi này, quay về vương phủ.
Nhưng tay chưa kịp rời đi miệng vết thương, liền bị hắn một phen nắm lấy.
Ngón tay thon dài phiếm trắng, có thể thấy được hắn rất dùng sức.
Tô Yên nhìn hắn một cái, đối diện cùng con ngươi đen nhánh kia.
Thực nghiêm túc
"Chàng hỏi, ta sẽ nói. Nhưng nếu chàng dùng sức như vậy, sẽ động đến miệng vết thương, làm máu chảy càng mau."
Nói xong, liền muốn kéo tay hắn ra.
Nhưng người kia vẫn khư khư cố chấp, chậm chạp không chịu buông tay.
Nàng từ bỏ lôi kéo tay hắn.
Khom lưng che lại miệng vết thương, lẳng lặng chờ hắn nói chuyện.
Mà miệng vết thương trên cổ nàng, còn chưa xử lý, máu còn thẩm thấu ra, uốn lượn chảy xuống.
Thật lâu sau, chỉ nghe được Vũ Văn Húc suy yếu thanh âm khàn khàn
"Nàng là ai?"
"Tô Yên"
Nàng trả lời thực bình tĩnh.
Tự nhiên cũng hiểu rõ vì sao hắn hỏi như vậy.
Nàng có ký ức.
Nàng không còn là vật nhỏ được hắn đích thân nuôi lớn kia, ngày ngày dính hắn khóc sướt mướt làm nũng chỉ biết ăn.
Nàng là Tô Yên, là Chủ Thần đứng đầu Cửu Thần.
Đã từng trải qua vạn năm rèn luyện, gặp qua những thứ hắc ám nhất, hiện giờ trải qua các vị diện, muốn tìm kiếm mảnh nhỏ Chủ Thần của mình.
Tuy vẫn là cùng một người.
Nhưng lại không có biện pháp bởi vì trên cổ có một vết thương mà đau đến khóc sướt mướt muốn hắn cưng nựng.
Người muốn được dỗ dành kia, là Thao Thiết tham ăn, ngây thơ như một tờ giấy trắng.
Nhưng nàng, là Tô Yên.
Với nàng mà nói, vết thương này căn bản không tính là cái gì.
Duỗi tay lau đi vết máu đang chảy từ trên cổ xuống.
Hắn con ngươi đen nhánh mang theo sắc bén, phảng phất muốn đem nàng đâm thủng nhìn thấu vậy.
Tô Yên nhìn hắn, tiếp thu ánh mắt hắn, không có một chút hoảng loạn.
Sau đó, chậm rãi nói
"Ta là thú, bởi vì vừa mới trải qua một ít chuyện, khiến ta tiếp nhận ký ức truyền thừa."
Chuyện của chính mình, tự nhiên là không có cách nào nói với hắn.
Vậy chỉ có thể mang ký ức truyền thừa của Thao Thiết tới giải thích biến hóa đột nhiên này.
Vũ Văn Húc ánh mắt trầm tĩnh, cuối cùng ra tiếng
"Tô Yên?"
Giống như là đang xác nhận cái gì.
Chỉ thấy cô nương trước mặt, thực nghiêm túc gật đầu
"Là ta"
Bỗng nhiên, trong mắt Vũ Văn Húc sắc bén cùng mũi nhọn dần dần lui đi.
Nhắm mắt, càng dùng sức lôi kéo tay nàng.
Lại ho khan vài tiếng, nhìn qua càng thêm hư nhược.
Tô Yên thấy hắn không muốn buông ra.
Ý bảo người bên cạnh
"Ngươi tới đẩy hắn về Vương phủ."
"Vâng, cô nương."
Đoàn người khí thế hung mãnh mà tới, lại mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn rời đi.
Trong vương phủ.
Phòng ngủ.
Ngự y cúi đầu nơm nớp lo sợ băng bó vết thương.
Trong phòng không khí có vẻ nặng nề yên tĩnh.
Tô Yên ngồi ở trên chiếc ghế hoa lê bên cạnh.
Nhìn động tác ngự y.
Vũ Văn Húc dựa vào trên đầu giường, sắc mặt tái nhợt, buông xuống con ngươi, không biết suy nghĩ cái gì.
Trong phòng tràn ngập hương vị dược liệu.
Tô Yên ngồi ở vị trí cách mép giường khá xa.
Trên tay tất cả đều là máu, trên cổ trắng nõn, bị băng gạc bao lấy.
Duỗi tay chạm vào một chút.
Nàng có thể cảm giác được vị trí miệng vết thương kia, đã sắp khép lại, khỏi hẳn.
Không có gì đáng ngại.
Kỳ thật kim sang dược cùng băng gạc này, đối với nàng mà nói, không có tác dụng gì.
Nhưng là sau khi trở lại phủ, hắn vẫn bướng bỉnh cường ngạnh muốn ngự y trước tiên băng bó cho nàng.
Không biết vì sao, sau khi bôi dược, hai người đều an tĩnh.
Vũ Văn Húc không hề liếc nhìn nàng một cái.
Cho đến khi ngự băng bó xong cho hắn.
Viết xuống một phương thuốc, nhìn lướt qua tình hình trong phòng.
Ngự y đầu tiên là cẩn thận nói với Vũ Văn Húc một lần
"Vương gia, miệng vết thương của ngài tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà cũng phải điều dưỡng thật tốt để tránh lưu lại bệnh căn. Đây là phương thuốc bổ khí điều dưỡng thân thể."
Nói xong, liền cung kính đưa đến, muốn Vũ Văn Húc xem qua.
Vũ Văn Húc đôi mắt buông xuống, không nói một lời.
Bên cạnh tiểu thái giám vội vàng duỗi tay tiếp nhận phương thuốc, sau đó bước bước chân đi tới trước mặt Tô Yên
"Tô Yên cô nương, Vương gia thân thể hư nhược, sợ là không có tinh lực đi chú ý việc này. Còn phải... làm phiền ngài nhiều hơn."
Tiểu thái giám giọng nói cung kính khiêm tốn.
Tô Yên nhìn thoáng qua người trên giường.
Duỗi tay, nhận lấy phương thuốc kia.
Đồng ý
"Được"
Ngự y nhìn Tô Yên, vừa mới thoáng qua chỉ là cảm thấy có chút quen mắt.
Hiện giờ nhìn lại, vị này, còn không phải là vị cô nương Vương gia kim ốc tàng kiều sao?
Tức khắc, ngự y đang nơm nớp lo sợ như là tìm được người tâm phúc.
Đi đến trước mặt Tô Yên bắt đầu giảng giải
"Cô nương, Vương gia còn có một ít kiêng kị, xin ngài nhớ một chút."
Tô Yên gật đầu, nghiêm túc nghe.
Ngự y kia liền bắt đầu dong dài
"Chỗ miệng vết thương không thể chạm vào nước, một ngày đổi dược một lần."
"Được"
"Dựa theo phương thuốc, mỗi ngày phải uống ba lần. Sau đó, có thể một ngày uống một lần, trước khi miệng vết thương khỏi hẳn, đều phải uống."
Tô Yên gật đầu
"Ân"
"Còn có kiêng tanh, kiêng cay, phương diện tình sự... cũng cần phải giảm bớt."
Nói xong một câu cuối cùng, thanh âm ngự y đè thấp chút.
Đại khái một tên nam tử như hắn cùng một tiểu cô nương nói cái này, cảm thấy có chút xấu hổ.
Trái lại Tô Yên, trên mặt không có gì biến hóa.
Nghiêm túc ghi nhớ lời ngự y nói.
Sau đó, tiểu thái giám tiễn ngự y đi.
Tỳ nữ hầu hạ trong phòng cũng đều lui xuống.
Tức khắc, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Không khí yên tĩnh như là muốn đọng lại.
Tô Yên trong tay nắm phương thuốc, nhìn kỹ một lần.
Lại ngẩng đầu đi nhìn Vũ Văn Húc.
Cả nửa ngày sau, nói ra một câu
"Muốn nghỉ ngơi sao?"
Nói xong, nàng đi qua, muốn đỡ hắn nằm xuống.
Vũ Văn Húc vẫn luôn rũ mắt không nói gì, bắt đầu ngẩng đầu lên, một phen nắm lấy tay Tô Yên.
Hắn con ngươi sâu kín
"Sau khi ta ngủ, nàng sẽ đi chỗ nào? Có ký ức hoàn chỉnh, có phải muốn trở về nơi ở vốn có của nàng hay không?"
Sắc mặt hắn tái nhợt suy yếu, nhưng lại gấp gáp nhìn chằm chằm nàng.
Lực đạo nắm chặt tay nàng rất lớn.
Phảng phất chỉ cần nàng nói ra một câu không xuôi tai, hắn sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi nơi này.
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn bộ dáng hắn cứng đờ chật vật.
"Sẽ không rời đi."
Nàng nghiêm túc trả lời.
Vũ Văn Húc môi mỏng nhẹ nhấp.
Sống lưng cứng đờ thoáng thả lỏng.
Tô Yên vỗ vỗ tay hắn, ra tiếng
"Chàng không thể dùng sức, sẽ liên lụy đến miệng vết thương."
Sau đó, lực đạo Vũ Văn Húc thật sự thả lỏng ra.
Thuận theo ý Tô Yên, nằm ở trên giường.
Nhìn hắn nằm yên ổn, nàng đứng lên muốn rút tay mình ra.
Nhưng mà, lực đạo kia lại lần nữa chợt tăng thêm.
Hắn ánh mắt đen nhánh, mang theo bướng bỉnh.
Tô Yên quơ quơ phương thuốc trong tay
"Ngự y nói, chàng phải uống thuốc mới có thể bình phục."
Hắn vẫn luôn trầm mặc, cả nửa ngày sau, mới ra tiếng
"Việc đó, có thể cho hạ nhân đi làm."
Nàng nhìn tay mình bị nắm.
Rất muốn nói, dù cho nàng không làm, thì cũng không thể vẫn luôn nắm như vậy a.
Nhưng giật giật môi, nhìn bộ dáng hắn không chịu buông tay thỏa hiệp, đã đoán được quang cảnh của mình sau khi nói ra lời này.
Kết quả là....thỏa hiệp.
"Được"
Bên ngoài có tiểu thái giám đi vào.
Tiếp nhận phương thuốc kia, liền vội vàng đi bốc dược, sắc thuốc.
Tô Yên ngồi ở mép giường, vẫn không đi.
Còn thật sự tùy ý hắn bắt lấy tay mình.
Vũ Văn Húc mất máu quá nhiều, dù hắn muốn tỉnh táo cũng vô dụng.
Một nén nhang sau, rốt cuộc vẫn là nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Tô Yên nhìn gương mặt kia.
Tuấn mỹ vô cùng.
Mặc dù hiện giờ sắc mặt tái nhợt, cũng không che lấp được nét tuấn mỹ của hắn.
Một lúc sau, nàng vươn tay.
Chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn.
Rốt cuộc, có xúc cảm chân thật.
Ưm, trong trí nhớ, là hắn.
Từ sau khi Tô Yên khôi phục ký ức, nàng vẫn luôn nhớ rõ thời điểm lúc trước cùng hắn ở chung.
Chỉ là, lại không có cảm giác chân thật.
Trong trí nhớ, rốt cuộc cũng chỉ là trong trí nhớ.
Nàng không có cách nào để chính mình giống với Tô Yên không có ký ức kia.
Khi nàng bị công chúa kia bắt cóc. Nhìn hắn không chút do dự nâng lên chủy thủ tự đâm bản thân.
Tâm không thể ức chế nhảy dựng, thân thể luôn đi trước ý thức, tránh thoát dây thừng, trực tiếp chạy tới ngăn hắn lại.
Cho tới bây giờ, nhìn hắn bị thương, sắc mặt tái nhợt ngã vào trên giường.
Trong lòng cái loại này bực bội nặng nề đang nhắc nhở, nàng... ân, là thích hắn.
Không muốn nhìn thấy hắn suy yếu bị thương.
Rốt cuộc, Tô Yên có ký ức cùng với đồ tham ăn Thao Thiết Tô Yên, tình cảm bắt đầu dung hợp.
Nhưng nếu muốn nàng khóc lóc làm nũng cầu ôm một cái, những việc đó, nàng làm không được.
Nghĩ tới đây, nàng thu hồi tay.
Vuốt ve băng gạc trên cổ mình.
Tiếp theo nháy mắt, xé ra.
Băng gạc màu trắng rơi xuống.
Bên cạnh miệng vết thương có chút vết máu.
Nhưng miệng vết thương cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ còn lại một vệt đỏ.
Nhìn qua như là bị thứ gì cắt một chút.
Sau khi kéo xuống băng gạc, duỗi tay bao trùm ở trên mu bàn tay Vũ Văn Húc.
Nhìn qua, giống như là đôi tay Tô Yên đang ôm tay hắn vậy.
Nàng nhìn bộ dáng hắn ngủ, trong lòng bực bội dần dần tan đi.
Nhìn hắn như thế này, thực vừa lòng
Nếu là ngày thường, cũng có thể an tĩnh một chút như vậy, không nên hơi một tí liền phát giận tính toán chi li, thì càng vừa lòng.