Nếu không phải bởi vì ký chủ mới sinh ra không đến hai năm.
Hơn nữa nàng cũng chưa từng tu luyện.
Nếu như lại qua hai đến ba năm, huyết mạch Thao Thiết của ký chủ phát huy đến mức tận cùng, đao thương bất nhập.
Chỉ sợ, độc tố thôi tình của con trùng kia cũng không có tác dụng với ký chủ.
Tiểu Hoa suy nghĩ trong chốc lát.
Còn may con trùng kia sớm xuất hiện a.
Lần này gạo nấu thành cơm, Vương gia nếu như ghét bỏ ký chủ ăn nhiều, vậy cũng không có khả năng bỏ nàng.
Tiểu Hoa yên lòng.
Tức khắc, nó cũng không còn khẩn trương như vừa nãy.
Hiện giờ nó phải làm, cũng chỉ có một việc.
Trông chừng ký chủ, vạn nhất nàng quá đói hoặc là quá tức giận ăn hết luôn những người này, vậy thật không ổn a.
Nó thật đúng là cái thống tử nghiêm túc lại đảm đang.
Cho đến khi đi đến thính đường.
Liền nghe nô tỳ kia ra tiếng
"Công chúa, người đã mang đến."
Nói xong, hồi lâu sau trong phòng mới truyền đến thanh âm kiều nhu
"Để nàng tiến vào."
"Vâng, công chúa."
Sau đó, cửa phòng mở ra.
Tô Yên đi vào.
Vệ Uyển bị ngăn ở ngoài cửa.
Tiếp đó, liền bị hai thị vệ kia vây quanh.
Vệ Uyển sắc mặt có chút nôn nóng, nhưng lại không phản kháng được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thính đường lại lần nữa đóng cửa.
Lương Nguyệt mặc một thân hồng y, hình thêu mẫu đơn đỏ tươi ở mặt trên từng đóa nở rộ.
Bộ diêu phượng hoàng nhẹ nhàng lay động, một chiếc khăn tay màu trắng nhẹ nhàng che đậy khóe môi, cười lên tiếng.
Ôn nhu nói
"Tới a, ngồi đi."
Chỉ thấy Lương Nguyệt ngồi ở trên ghế dựa, trước người nàng ta là một cái bàn dài, mặt trên bày từng món thức ăn tinh xảo.
Tô Yên ngay khi nhìn thấy bàn thức ăn kia, nàng nuốt nước miếng một chút.
Một đôi mắt không thể ức chế sáng lên.
Tiểu Hoa nhắc nhở
"Ký chủ, khắc chế, khắc chế."
Tô Yên đi đến trước mặt ghế dựa đối diện Lương Nguyệt, ngồi xuống.
Tầm mắt nàng vẫn luôn buông xuống, vừa thấy còn nghĩ là bộ dáng thực khiêm tốn.
Trên thực tế, nàng đang nhìn một đĩa ớt xào thăn bò ngay gần mình.
Ân, nhìn qua giống như là ăn rất ngon a.
Lương Nguyệt đối với bộ dáng khiêm tốn của Tô Yên lúc này thực hưởng thụ.
Mặt mày vừa nhấc, ra tiếng
"Đây là đầu bếp mới trong phủ ta, đệ nhất đầu bếp của Đại Vũ làm ra, nếm thử đi."
Tô Yên dừng một chút, theo bản năng muốn cầm đĩa thức ăn lại đây.
Cho đến khi tay sắp chạm tới, nàng mới nhớ ra, ngồi đối diện không phải Vũ Văn Húc, đây cũng không phải vương phủ.
Nàng thu hồi tay, mím môi.
Có chút tức giận.
Sớm biết thế thì không ra ngoài rồi.
Nàng không biết dùng đũa, lại không thể ăn.
Lương Nguyệt thấy nàng ngồi ở chỗ đó vẫn luôn không động đũa, che mặt cười một chút
"Như thế nào? Còn sợ bản công chúa hạ độc ngươi?"
Tô Yên không nói chuyện.
Lương Nguyệt ánh mắt thêm một tia lệ khí, giọng điệu lập tức thay đổi
"Từ đâu ra kẻ cứng đầu như ngươi? Bản công chúa nói cũng không nghe?"
Nàng ta lạch cạch một tiếng, đẩy ngã một cái chén sứ trước mặt mình xuống đất.
Chén sứ vỡ nát trên mặt đất, sau đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một đám thị vệ ùa vào.
Bùm một tiếng cửa thính đường lại lần nữa bị đóng lại.
Bởi vì một đám thị vệ tay cầm bội đao này, không khí lập tức khẩn trương lên.
Lương Nguyệt đùa nghịch khan lụa trong tay, ý muốn ૮ưỡɳɠ éρ đã thực rõ ràng.
Nàng ta từ từ đứng dậy
"Ngươi ăn, hay là không ăn?"
Tô Yên mím môi càng chặt.
Nàng nhìn chằm chằm đôi đũa ngọc trước mặt mình.
Nếu phải dùng đũa ăn cơm, vậy, nàng sẽ không ăn!!
Vũ Văn Húc nói qua, ra cửa phải dùng đũa.
Nhưng, nhưng mà nàng vẫn luôn được hắn đút ăn, cũng chưa từng dùng đũa bao giờ.
Thật lâu sau, Tô Yên ngẩng đầu, đối diện cùng Lương Nguyệt
"Ta có thể mang về ăn không?"
Ánh mắt chân thành tha thiết lại thành khẩn.
Lương Nguyệt liếc mắt một chút, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Sau đó cười.
"Xem ra Vương gia xác thật sủng ngươi, bằng không, ngươi làm sao dám ở trước mặt bản công chúa làm càn?!"
Khác với bộ dáng kiều nhu lúc nãy, nàng ta sắc mặt hung ác, trở nên có chút âm trầm dữ tợn.
Lương Nguyệt cúi đầu, vỗ về chơi đùa ngón tay.
"Vương gia vì ngươi, thế nhưng muốn từ hôn. Ngươi cho rằng, ngươi là cái thứ gì, dám đánh đồng cùng ta?"
Tô Yên nhấp nhấp môi,
"Ngươi mới là cái thứ gì."
Nói xong, nàng liếc mắt xem thường.
Công chúa này thực phiền mà.
Một hai bắt nàng phải ăn, là do nàng không biết dùng đũa, nếu biết đã ăn từ sớm rồi a.
Nàng đều nói muốn mang về ăn, còn không vui.
Còn nói nàng là cái đồ vật, hừ, thực phiền.
Lương Nguyệt sắc mặt hung ác, bỗng nhiên giận tới cực cười
"Được a, dám can đảm nhục mạ bản công chúa, chính là tổn hại thể diện hoàng gia, ngươi hôm nay, nhất định phải táng thân tại đây."
Tô Yên chớp chớp mắt, nửa ngày sau, ra tiếng
"Ngươi gọi ta tới, chính là muốn Gi*t ta, không muốn để ta đi, có phải hay không?"
Lương Nguyệt sắc mặt châm chọc, từng câu từng chữ
"Sự tồn tại của ngươi chính là sai lầm, không có ngươi, ta đã quang minh chính đại gả vào Vương phủ, ta có phụ hoàng ở đây, Vương gia cũng không dám thật sự từ chối."
Nàng ta là Đại Lương quốc công chúa.
Có huyết thống tôn quý nhất.
Vũ Văn Húc dù cho tay cầm quyền cao, thì thế nào?
Nàng chỉ Gi*t một nữ nhân thôi, mặc kệ Vũ Văn Húc có chút để ý nữ nhân này.
Nhiều lắm là trách phạt nàng ta một chút.
Chẳng lẽ, Vũ Văn Húc thật đúng là dám bất chấp miệng đời, bất kính tạo phản?
Hắn sẽ không, nếu như hiện tại hắn tạo phản, đó chính là dĩ hạ phạm thượng danh không chính ngôn không thuận.
Đây cũng là lí do Vũ Văn Húc ngần ấy năm chậm chạp không có động tác.
Lương Nguyệt tự cho là đã hiểu thấu đầu đuôi, cũng là vì có người để dựa vào, cho nên mới quang minh chính đại bắt Tô Yên tới phủ công chúa như thế.
Đến lúc đó tùy tiện tìm cái cớ, muốn ám sát nàng gì đó, lừa gạt cho qua.
Lương Nguyệt ở bên này đã định liệu trước đại cục.
Nàng ta chính là tính toán muốn thấy Tô Yên khóc lóc thảm thiết, sắc mặt tái nhợt, ở trước mặt nàng ta kêu tha mạng.
Nào biết đợi hồi lâu sau.
Người kia như cũ cúi đầu trầm mặc.
Lương Nguyệt híp híp mắt.
"Người tới"
"Dạ!"
Một bọn thị vệ ôm quyền
"Gi*t."
"Vâng!"
Tô Yên nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, nuốt một chút nước miếng.
Tiểu Hoa bất đắc dĩ nhìn bộ dáng tham ăn của ký chủ, cảm thấy có chút mất mặt
Đều sắp bị người Gi*t đến nơi rồi, nàng còn ở đó phát ngốc mắt thèm đối với một bàn đồ ăn.
Đây vẫn là ký chủ ngày xưa của nó, người mà tàn nhẫn, ít lời, tiểu thiên sứ sao?
"Ký chủ, chờ chị xử lý xong những người này, thì có thể ăn a."
Tô Yên vừa nghe, ân?
Có đạo lý.
Đều đánh bọn họ bất tỉnh, vậy thì không nhìn thấy nàng ăn rồi?
Nghĩ xong, đã có hai tên thị vệ tiến lên ấn xuống cánh tay nàng.
Nàng nhấp môi, cảm thấy có chút phiền.
Một bàn móng tay đột nhiên biến dài, nhìn qua rất sắc bén.
Xoay người một cái, phụt một tiếng, tay liền cắm vào иgự¢ thị vệ kia.
Một màn này, làm tất cả mọi người sửng sốt.
Tô Yên cúi đầu, rút tay ra, ném thị vệ kia giống như là ném rác rưởi, tùy tay ngăn cản, đã đánh ngã thị vệ ngất đi.
Mà thị vệ khác đang kiềm chế Tô Yên nhanh chóng quyết định, lập tức rút ra trường đao.
Chỉ là....nghe một tiếng, răng rắc.
Trên trường đao đã bị chọc bốn lỗ móng tay.
Nháy mắt, cái tay kia liền bắt lấy thị vệ, móng tay khảm vào thịt, thị vệ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Phủi tay, cũng ném sang một bên.
Tô Yên nghiêng đầu, trên má lây dính máu tươi.
Trên tay phải, vết máu theo ngón tay tí tách chảy xuống đất.
Không biết khi nào, móng tay kia đã biến mất.
Giờ chỉ còn lại một bàn tay bình thường.
Trên mặt nàng không có sát khí, thậm chí còn đơn thuần có chút vô hại.
Nhưng càng như vậy, càng khiến cho đám thị vệ hoảng hốt run sợ.
Là, là dùng tay trực tiếp đâm xuyên thân thể sao?
Này, này rốt cuộc là quái vật gì a??!!
Tô Yên một câu cũng không nói, chỉ là đi đến chỗ những người đó, nện bước còn có điểm vội vàng.
Nhanh giải quyết xong để còn ăn cơm a.
Đói bụng.
Thao Thiết là mãnh thú, Gi*t người đối với mãnh thú mà nói, cũng giống như ngày thường ăn cơm vậy.
Ở trong trí nhớ truyền thừa của Tô Yên, tổ tông ngay cả con người cũng ăn.
Chỉ là..., Tô Yên trong đầu xẹt qua Vũ Văn Húc.
Ưm, vẫn là không cần ăn đồng loại của hắn.
Nhưng mà bọn họ khi dễ nàng, vậy phải đánh ૮ɦếƭ bọn họ.
Chỉ nghe, trong thính đường tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Nhưng mà người bên ngoài đều bị điều đi.
Không có ai, cũng tự nhiên vô pháp hỗ trợ.
Một nén nhang sau.
Tô Yên nhìn cảnh tượng trong phòng.
Thi thể nằm đầy đất, có lẽ đã ૮ɦếƭ, hoặc cũng không ૮ɦếƭ.
Nhưng tất cả đều ngất xỉu.
Trên mặt đất máu chảy thành một hàng dài đến ngoài cửa.
Mùi máu tươi nồng đậm ập vào mặt, Tô Yên tầm mắt chuyển hướng về phía Lương Nguyệt đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ngã vào chỗ đó.
Nhưng mà nàng rất đói.
Một bước cũng không muốn đi.
Tô Yên do dự trong chốc lát, giây tiếp theo, nàng cầm chén sứ trên bàn, ném tới đầu Lương Nguyệt.
Bang!
Chén sứ tiếp xúc thân mật cùng cái trán của Lương Nguyệt, nháy mắt vỡ nát.
Máu liền chảy xuống, Lương Nguyệt lui sau một bước, cái ót đập vào mặt tường, thình thịch, ngã xuống đất.
Tô Yên cẩn thận nhìn nàng ta trong chốc lát, xác nhận nàng ta đã ngất xỉu.
Giây tiếp theo, cầm lấy thìa sứ, bắt đầu ăn!
Chỉ thấy đồ ăn trên bàn dài lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang biến mất.
Nàng cũng không chọn lựa, thậm chí ăn rất có trình tự.
Bắt đầu từ cách chính mình gần nhất, cái gì cũng không buông tha, ăn đến tận đĩa đồ ăn cách xa nhất.
Cho đến khi ăn hết khối ức gà cuối cùng, rốt cuộc, đồ ăn trên bàn sạch trơn không còn.
Nàng cầm lên một khối khăn tay, lau khô sạch sẽ tay mình.
Ngồi ở trên ghế, lại khôi phục bộ dáng sạch sẽ ngày thường.
Chớp chớp mắt.
Ăn xong rồi, cần phải đi.
Khi chuẩn bị đi, lực chú ý bị chén rượu trước mặt hấp dẫn.
Ưm..., thò lại gần ngửi ngửi.
Một cỗ hương vị thơm ngọt.
Thật ra, nàng trước nay cũng chưa từng thử qua.
Vũ Văn Húc không uống rượu, tự nhiên cũng không có khả năng cho nàng uống.
Nàng chớp chớp mắt, tò mò lấy qua chén rượu kia.
Đầu tiên là nếm một ngụm.
Ưm, uống ngon a.
Sau đó, toàn bộ chén rượu đều bị nàng uống sạch.
Tiểu Hoa nhìn, nó nhớ rõ, ký chủ không thể uống rượu.
Tửu lượng một ly say đó.
Nhưng mà, ký chủ kế thừa huyết mạch Thao Thiết... hẳn là không có mệnh hệ gì đi?
Đang nghĩ ngợi tới đây.
Ầm, chén rượu trong tay Tô Yên rơi xuống đất, sắc mặt nàng hồng hồng, mờ mịt chớp chớp mắt, ngồi ở trên ghế.
Tiểu Hoa trong lòng lộp bộp một tiếng
"Ký chủ? Chị đừng ngủ a."
Vẫn còn ở địa bàn của người ta đó.
Ngay khi nó đang lo lắng, nghe thấy trong miệng Tô Yên truyền đến tiếng ՐêՈ Րỉ thống khổ.
"Ưm ~"
Nàng che đầu lại.
"Đau"
Như là có thứ gì, đâm vào trong óc nàng.
Đau quá a.
Vô số hình ảnh chưa bao giờ gặp qua hiện lên ở trong đầu nàng.