Vũ Văn Húc trầm mặc thật lâu.
Giật giật thân mình, muốn trấn an nàng.
Chỉ là vừa mới động, hắn lại nhớ tới cái chân tàn tật kia.
Bỗng nhiên lắc đầu, cười.
Hóa ra, là bởi vì cái này sao?
Hắn bất an, bởi vì hắn là một người què, những ngày sau, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Mà cục bột nhỏ được hắn một chút một chút nuôi nấng lớn lên, hiện giờ đã trổ mã thành đại cô nương.
Tươi đẹp loá mắt, nàng đứng ở chỗ nào, lực chú ý của mình đều sẽ bị hấp dẫn đến chỗ đó.
Chính mình, đã để ý nàng như thế sao?
Để ý đến nỗi cảm thấy nàng sẽ rời đi, cho nên mới ngày ngày trằn trọc, bất an.
Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai đã sáng lên."
Tô Yên nghe không hiểu Tiểu Hoa đang nói cái gì.
Nàng chỉ liên tiếp khóc lóc.
Ô ô ô ô ~~~
Hắn thế nhưng ghét bỏ mình ăn nhiều, thế nhưng có tiểu động vật khác.
Ô ô ô ô ô ~~~
Hắn như thế nào còn chưa tới dỗ ta?
Chẳng lẽ thật sự không cần ta??
Càng nghĩ càng thương tâm.
Càng thương tâm càng muốn khóc.
Thế cho nên khóc càng ngày càng ủy khuất.
Khóc lóc khóc lóc, nàng đột nhiên cảm thấy có chút nóng.
Vừa mới bắt đầu còn không thấy gì, nhưng lại càng ngày càng nóng, càng ngày càng xao động.
"Ô ô ô ô ~~~ ưm..." Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Nàng duỗi tay kéo kéo áo trong màu trắng mặc trên người.
Chớp chớp mắt, nhưng cỗ nhiệt ý kia càng ngày càng mạnh.
Một khuôn mặt đỏ bừng đỏ bừng.
"Ưm..."
Lúc này, đã không rảnh khóc nữa.
Nàng chính là cảm thấy nóng, rất nóng rất nóng.
Thực khó chịu.
Nàng một bên lôi kéo quần áo trên người mình, một bên muốn tìm phương pháp có thể mát mẻ chút.
Nóng, nóng quá a.
Nóng đến nàng lại muốn khóc.
Thế cho nên vừa mới ngừng nước mắt, lại ủy khuất khóc lên.
"Ô ô ô ô.... nóng ~"
Lúc này, Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, ngài bị phi trùng của kim linh hoa cắn phải. Trong thân sâu đó có độc tố thúc tình...."
Tô Yên thút tha thút thít
"Em rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Tiểu Hoa dừng một chút
"Ký chủ, chị ghé vào trên người Vương gia, thì sẽ không cảm thấy nóng nữa ~~"
Nó khẽ meo meo nói xong, liền che chắn ngũ cảm cuả mình.
Tiếp theo sẽ là như vậy như vậy, lăn giường blah blah, thân là một cái thống tử chính trực, nó cũng không muốn tham quan đâu a.
Nhưng mà lăn giường đã có thể giải độc, lại có thể xúc tiến cảm tình của ký chủ cùng Vương gia, một công đôi việc.
Thật sự là quá tuyệt vời.
Tiểu Hoa vì quyết định nhanh chóng lúc ấy của mình mà cảm thấy vui mừng.
Trên thế giới này, chỉ sợ rất ít có hệ thống nào tận tâm tận lực như nó vậy.
Tiểu Hoa nhịn không được cảm thán một tiếng.
Chỉ là che chắn ngũ thức xong, Tiểu Hoa cũng không hay biết.
Ký chủ nhà nó không đi tìm Vũ Văn Húc.
Như cũ một người rúc ở trong góc, dán trên vách tường, thút tha thút thít khóc.
Vì cái gì không đi tìm Vũ Văn Húc?
Hắn đã không cần, ta mới không thèm đi tìm hắn.
Kết quả là, theo thời gian trôi qua, Tô Yên co thành một đoàn, trên người nóng lợi hại, như tôm luộc vậy, trên người phiếm hồng.
Mà mặt khác một bên, Vũ Văn Húc đã nhận ra Tô Yên không thích hợp.
Hắn duỗi tay, vừa mới dừng ở trên vai nàng.
Liền nghe được Tô Yên rầm rì một tiếng.
Nàng một bên khóc một bên lẩm bẩm
"Không cần chàng, chàng một chút cũng không tốt, không cần chàng!"
Vũ Văn Húc dừng một chút, theo sau, mày nhíu lại.
Tay hắn rất lớn, dùng lực một chút liền xoay người lại đây, ôm ở trong lòng.
"Phát sốt? Sao lại nóng như vậy?"
Thanh âm hắn không hề nhạt nhẽo xa cách như vừa nãy.
Có chút sốt ruột còn mang theo một tia ôn nhu mà chính hắn cũng chưa nhận thấy được.
Tô Yên tự nhiên một chút đã nghe ra.
Khóc càng lợi hại hơn
"Ô ô ô ô ~~~, ta nóng!"
Một bên nói, một bên thút tha thút thít dán trên người Vũ Văn Húc.
Trên người hắn thực mát mẻ, vừa chạm vào sẽ không cảm thấy nóng nữa.
Một động tác này của nàng rất là mạnh mẽ, thế cho nên lập tức đã đè Vũ Văn Húc ở dưới thân.
Duỗi tay lôi kéo áo trong của hắn, tay với vào bên trong.
Vừa khóc sướt mướt, hoa lê đái vũ.
Trên tay sức lực lại rất lớn, xé xé kéo kéo trực tiếp xé rách quần áo kia mở ra.
Làn da trơn bóng dán vào nhau.
Vừa mới bắt đầu, còn thấy mát mẻ.
Nhưng đến lúc sau, càng dán hắn lại càng nóng.
Còn muốn càng nhiều.
"Ô ô ô ô ô ~~~, làm sao bây giờ?"
Mắt nàng ngậm nước, chớp chớp mắt, mắt trông mong nhìn Vũ Văn Húc.
Tiểu Hoa bảo nàng tìm Vũ Văn Húc.
Vậy hắn khẳng định có biện pháp.
Nàng ôm hắn, trong thân thể lại một đợt nhiệt hỏa xao động.
Thân thể vặn vẹo
"Ưm, nóng ~"
Trong chốc lát, Vũ Văn Húc có ngốc cũng biết nàng đây là bị làm sao.
Hắn ôm nàng, ổn định thân thể của nàng, phòng ngừa nàng lăn xuống giường.
Sau đó thở dài
"Nàng đi ra ngoài mấy ngày nay, rốt cuộc ở bên ngoài ăn cái gì vậy?"
Đây là trúng mị dược?
Vừa nghe, giống như là bị người cố ý hãm hại.
Nhưng ngẫm lại tính tình nàng tham ăn.
Hình như, ăn phải mị dược, cũng có thể hiểu được.
Tô Yên rầm rì, ôm hắn.
Làm sao còn biết được hắn đang nói cái gì?
Hắn dùng sức một cái, xoay người liền đem nàng đè ở dưới thân.
Cúi đầu, hôn lên khóe môi hồng nộn của nàng.
Nhìn nàng khóc hoa lê đái vũ, bộ dáng thút tha thút thít.
Thanh âm trầm thấp, ánh mắt mang theo kích động ám dục
"Muốn ta sao?"
Tô Yên lung tung gật đầu, duỗi tay muốn ôm hắn một cái.
Kết quả đôi tay bị ấn xuống.
Trong mơ hồ, nghe được thanh âm hắn
"Nếu đã muốn, từ nay về sau, sẽ không có khả năng để nàng lại rời đi."
Tô Yên lại khóc nức nở gật đầu
"Ân"
Rầm rì cọ tới cọ lui.
Hắn rốt cuộc vừa lòng.
Khóe môi hàm chứa ý cười, thân mình hạ xuống, đem người ôm lấy.
Xuân ấm trướng mỏng, chỉ trong chốc lát liền truyền ra một ít thanh âm khác thường nức nở.
"Ngô ~"
Tô Yên thay đổi ngữ điệu.
Màn che rơi xuống, chỉ có thể nhìn thấy trên giường, hai thân thể giao triền.
Cùng với thanh âm nam tử thở dốc và nữ tử khóc thút thít, ՐêՈ Րỉ. Dưới ánh trăng, có vẻ càng thêm ái muội triền miên.
Tiểu thái giám đứng ở ngoài cửa, vốn là sợ tối nay Vương gia còn có việc gọi đến, nên vẫn luôn chậm chạp không dám đi nghỉ tạm.
Thế cho nên nghe được bên trong truyền ra động tĩnh ái muội.
Tiểu thái giám sửng sốt xong, vội vàng cúi đầu, lui lại vài bước.
Này, này, đây là hỉ sự.
Nhưng là thình lình xảy ra như vậy, khiến hắn không có chuẩn bị, đều nghe thấy đến là ngượng ngùng.
Bóng đêm còn dài, còn có rất nhiều thời gian.
Từ từ tới, không nóng nảy.
.....
Đảo mắt tới trưa ngày hôm sau.
Tô Yên mê mang chuyển tỉnh.
Nàng ngửi thấy được mùi hương gà quay.
Vốn còn có chút mơ màng, chớp chớp mắt, ngay lập tức ngồi dậy.
Sau đó...., mới vừa ngồi dậy, lại đổ trở về rồi.
"Hừm...."
Nàng nhắm mắt lại, xoa xoa eo.
Không phải đau, nhưng là có chút mỏi, không dùng được lực.
Sau đó, bên cạnh vang lên thanh âm
"Tỉnh?"
Nàng mở to mắt, nhìn thấy Vũ Văn Húc ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt cười thoả mãn nhìn nàng.
Gương mặt tuấn mỹ kia, ngữ điệu có chút lười nhác, lập tức làm ký ức đêm qua hiện ra.
Nàng bị lăn qua lộn lại như thế nào, như vậy lại như vậy.
Còn có chính là...., ưm.
Trên má ngập tràn một tầng đỏ ửng.
Thực thoải mái.
Vũ Văn Húc nhìn má nàng phiếm hồng, bộ dáng không dám nhìn mình.
Khóe môi câu ý cười
"Còn biết thẹn thùng?"
Hắn cúi người, thò lại gần.
Nhìn hắn mặt mày mỉm cười, bộ dáng thâm tình nhìn nàng.
Nửa ngày sau, ghé vào trên má nàng hôn một cái
"Không rời giường, gà quay sẽ nguội đó."
Giọng nói vang lên, hắn vừa mới dịch thân mình đi.
Tô Yên lập tức ngồi dậy.
Hắn thực mau duỗi tay, lôi kéo chăn bên cạnh bao nàng đến kín mít, chỉ lộ ra một cái đầu.
Tô Yên đôi mắt lấp lánh nhìn gà quay phía sau Vũ Văn Húc.
Ưm, đói a.
Hắn duỗi tay, lấy chén cháo bên cạnh.
Múc một muỗng đút đến bên môi nàng.
Tô Yên yên lặng há mồm, ăn vào.
Nhưng là ánh mắt còn nhìn chằm chằm gà quay kia.
Chờ đến khi hắn đút xong một chén cháo.
Tô Yên vội vàng lôi kéo tay áo hắn, mở miệng
"Gà quay, gà quay."
Mắt trông mong, thanh âm có chút khàn khàn, nghe thực mềm mại.
Hắn câu môi cười nhạt.
Cuối cùng vẫn bưng đĩa gà quay tới.
Tô Yên ngoan ngoãn há mồm, chờ được đút.
Kỳ thật, tự nàng cũng có thể ăn.
Nhưng, giống như đã thành thói quen.
Chỉ cần ở trước mặt hắn, thì không muốn tự mình ăn nữa.
Giống như được hắn đút so với tự ăn càng ngon hơn a.
Chờ ăn no, Tô Yên lại ngã vào trên giường ngủ một giấc.
Sinh hoạt của nàng nhìn thì không có gì biến hóa.
Nhưng dường như lại thay đổi rất nhiều.
Nàng thích cùng Vũ Văn Húc ngốc cùng nhau.
Hắn đi thư phòng, nàng cũng sẽ đi theo.
Hắn xem tấu chương, chính mình sẽ ngồi trên ghế phù dung ăn trái cây.
Ngẫu nhiên cũng sẽ cho hắn hai trái.
Ăn cơm, ngủ, cùng hắn ở bên nhau.
Một ngày qua một ngày.
Có một hôm, Vũ Văn Húc hình như phải xử lý một chút việc.
Ngay buổi sáng đã ra cửa.
Nàng ngồi ở dưới gốc cây hợp hoan, nằm ở đó nhìn từng đóa hoa bay xuống.
Tiểu Hoa nhìn ký chủ ngốc bạch ngọt nhà mình bị người ăn sạch sẽ, bộ dáng dường như còn thật cao hứng.
Lần đầu tiên, Tiểu Hoa sinh ra nghi hoặc với phương pháp giảng dạy của mình.
Kết quả là, do dự thật lâu, nó vẫn không yên tâm, hỏi ra
"Ký chủ, chị thích Vương gia sao?"
"Thích a."
Tô Yên trả lời thực tự nhiên.
Tiểu Hoa nghe cái đáp án này, không ôm hy vọng gì, lại hỏi tiếp
"Ký chủ biết thích là có ý gì không?"
Tô Yên nghi hoặc
"Em muốn nói với ta cái gì?"
"Ách.... ký chủ, chị cùng Vương gia sau khi như vậy như vậy, thì, thì sẽ có bảo bảo, về sau bất luận thế nào cũng không thể cùng những người khác làm những chuyện như thế...."
Tiểu Hoa hỗn loạn giải thích, đến nó cũng không hiểu mình đang nói cái gì nữa.
Mà Tô Yên lại an tĩnh.
Thật lâu sau, Tô Yên duỗi tay bắt được một đóa hoa hợp hoan bay xuống dưới.
"Ta biết đó là có ý tứ gì."
Thanh âm mềm mại vang lên.
Tiểu Hoa kinh ngạc
"Ân? Ký chủ biết??"
Bên trong ký ức truyền thừa của nàng có.
"Phụ thân cùng mẫu thân ở bên nhau, rồi có ta. Ta thích Vũ Văn Húc, muốn ở bên hắn, mãi mãi ở bên hắn, muốn cùng hắn sinh bảo bảo. Hắn khổ sở, ta cũng sẽ khổ sở, hắn vui vẻ, ta cũng sẽ thực vui vẻ. Chính là như vậy a."
Nàng lưu loát giải thích.
Làm Tiểu Hoa lập tức nâng cao nhận thức đối với ký chủ nhà mình.
Ân, ký chủ chính là ký chủ, dù cho không có ký ức, vẫn thực lợi hại.
Kết quả là, Tiểu Hoa yên tâm.
Nếu như ký chủ vẫn luôn không khôi phục ký ức, hẳn là, cũng sẽ không bị người lừa đâu?
Mà ngay lúc này, Vệ Uyển đi tới, nói
"Cô nương, Lương Nguyệt công chúa phái người tới, nói muốn mời ngài cùng dùng cơm trưa."
Tô Yên nghe cái tên xa lạ này.
Nghiêng nghiêng đầu
"Ta không quen biết nàng."
Nói xong, đã ngồi dậy.
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu
"Muốn mời ta ăn cơm?"
Tiểu Hoa nhìn phản ứng của ký chủ mình, trầm mặc trong chớp mắt.
Sau đó nói
"Ký chủ, Lương Nguyệt công chúa này, chính là người lúc trước chị ném chuột ૮ɦếƭ vào mặt đó."
Tô Yên ký ức dần dần rõ ràng lên.
Hóa ra là nàng ta.
Cho nên, nàng hẳn là cũng có tí quen biết đi.
Đã là người quen mời mình ăn cơm, vậy... có thể đi, nhỉ?
Quan trọng nhất chính là, nàng có thể đi ăn sớm một chút, rồi trở về sớm một chút, sau đó lại cùng ăn với Vũ Văn Húc.
Trong lòng bàn tính nhỏ đánh lạch cạch rung động.
Thế cho nên nàng cười mi mắt cong cong vui vẻ nói
"Được"
Vốn dĩ Vệ Uyển cho rằng Tô Yên muốn cự tuyệt, nào biết, nàng thế nhưng đáp ứng rồi.
Vệ Uyển do dự, chuyện này nên bẩm báo cho Vương gia, nhưng mà, Vương gia một canh giờ trước đã vào trong cung, đến bây giờ cũng chưa về.
Thấy Tô Yên cô nương hứng thú bừng bừng như vậy, cũng không thể để nàng ấy không vui.
Lương Nguyệt công chúa nếu dám quang minh chính đại đi mời, xem ra cũng không dám làm ra chuyện đại sự gì.
Vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu Vệ Uyển, cuối cùng cũng không khuyên bảo gì, chỉ nói
"Nô tỳ đi cùng ngài."
Tô Yên gật đầu.
Sau đó, vỗ vỗ bụi đất trên người, bước chân đi ra ngoài.
Nàng vừa đi đến thính đường, liền thấy được tỳ nữ tới truyền lời.
Tỳ nữ kia ưỡn иgự¢ biểu tình kiêu căng,
"Ngươi chính là Tô Yên?"
Tô Yên gật gật đầu.
Chỉ nghe người kia lại nói
"Đi thôi, công chúa của chúng ta mời ngươi cùng dùng bữa."
Tô Yên nhìn nàng ta nhiều thêm hai lần, gật gật đầu, đi theo nàng ta đến phủ công chúa.
Ngồi kiệu trong chốc lát đã tới phủ công chúa.
Mành kiệu bị xốc lên, vẫn là tỳ nữ vừa mới truyền lời kia
"Cô nương, xuống dưới đi, công chúa đã chờ ngài thật lâu."
Vừa đi vào phủ công chúa, Vệ Uyển liền cảm thấy có chút không thích hợp.
Từ trước đến nay nội viện thị vệ không có việc gì thì không được vào, nay lại tay cầm bội đao đứng ở cửa, như là đang chờ đợi mệnh lệnh.
Ập vào trước mặt chính là nghiêm ngặt cùng yên tĩnh, khiến Vệ Uyển cúi đầu muốn rời đi.
Nào biết nàng mới vừa quay người lại, đã bị hai tên thị vệ ngăn cản.
Sau đó, liền nghe được thanh âm trào phúng của tỳ nữ kia
"Chủ tử ngươi còn ở chỗ này, ngươi muốn đi đâu? Còn không mau cùng đi bái kiến công chúa?"
Tô Yên chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn về phía Vệ Uyển.
Vệ Uyển sắc mặt trầm tĩnh
"Vâng"
Lên tiếng xong, liền đi tới trước mặt Tô Yên.
Phía trước, tỳ nữ kia dẫn đường, phía sau có hai tên thị vệ trông coi, dù mọc cánh cũng khó thoát.
Vệ Uyển nhỏ giọng dặn dò
"Cô nương, cẩn thận."
Tô Yên gật gật đầu, duỗi đầu nhìn phía trước, bộ dáng có lệ.
Ưm, phủ công chúa có đồ ăn ngon sao?
Nàng đói bụng.
Tiểu Hoa không nỡ nhìn thẳng bộ dáng ký chủ nhà mình, nhắc nhở
"Ký chủ, công chúa này không phải người tốt, rất có khả năng, sẽ gây bất lợi với chị a."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Ví dụ như?"
"Như là.... sẽ phái người bắt chị nha."
"Bọn họ đánh không lại ta."
Tiểu Hoa nghe ký chủ nói, ân? Có đạo lý a.
Suy nghĩ trong chốc lát, Tiểu Hoa lại nói
"Có lẽ sẽ hạ độc ở trong đồ ăn...ách, đúng rồi ký chủ, chị là hậu duệ của Thao Thiết."
Tiểu Hoa lầm bầm lầu bầu.
Huyết mạch Thao Thiết có bao nhiêu cường đại?
Ngôn ngữ thông tục dễ hiểu chính là da dày thịt béo, ăn gì đều được.
Trước nay chỉ nghe qua căng ૮ɦếƭ Thao Thiết, chưa từng có bị độc ૮ɦếƭ Thao Thiết.
Vì cái gì?
Đồ ăn vào trong miệng Thao Thiết, độc dược cũng chỉ là một loại gia vị thôi a.
Sau đó, Tiểu Hoa trầm mặc.