Trình Tinh Dương lớn lên từ nhỏ với hắn, vậy không hiểu Khương Nhiên mười phần, ít nhất cũng phải 6, 7 phần.
Vừa nhìn qua...
“Ai, Khương Nhiên, có chuyện gì vui vậy?”
Khương Nhiên ngẩng đầu, nhướng mày, “Rất rõ ràng?”
“Vô nghĩa!!”
Trình Tinh Dương tiến đến trước mặt Khương Nhiên, nghĩ đến Tô Yên vừa được Khương Nhiên tự mình đưa về nhà, cười có hơi đê tiện, “Ai, có liên quan tới bạn học Tô Yên?”
Đầy mặt bát quái.
Khương Nhiên vừa nhấc mắt, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cậu.
Bị nhìn chằm chằm lâu rồi, Trình Tinh Dương có hơi e ngại, ho khan một tiếng, “Chỉ thuận miệng hỏi chút thôi mà.”
Nói rồi định rời đề tài.
Nào biết, khóe môi Khương Nhiên cong lên, dựa vào ở góc tường, tư thái lười nhác lên tiếng:
“Về sau gọi là chị dâu.”
Trình Tinh Dương trừng lớn mắt, một lúc sau đã cười ha ha, “Ha ha ha ha ha ha”
Cười ngửa tới ngửa lui, như là nhìn thấy trò cười đáng sợ nhất.
Không nghĩ tới, Khương Nhiên cũng có hôm nay!!
Khương Nhiên đạp cậu một chân, ngữ khí mang theo ý cười lười nhác, “Buồn cười như vậy?”
“Lão tử mong ngôi sao mong ánh trăng, rốt cuộc Khương Nhiên cũng yêu đương.”
Trình Tinh Dương đỡ thùng rác, vừa cười vừa nói.
Đột nhiên, hình tượng của Tô Yên trong lòng cậu bay lên một mảng lớn, hơn nữa phá lệ tôn sùng.
Một nữ sinh có thể chấn trụ được Khương Nhiên, rất, cường đại.
Khương Nhiên đứng lên, lười phản ứng cậu, đi sang bên cạnh.
Trình Tinh Dương vừa thấy Khương Nhiên đi, vội vàng đuổi theo, “Ai, anh đợi em chút a, dù sao cũng là anh em, nói cho em nghe nào, anh vừa ý cô ấy ở điểm nào?”
Trăng sáng sao thưa, gió lạnh đánh úp lại, bóng đêm nồng đậm.
Lại nói tới Tô Yên đã về đến nhà.
Bởi vì đến giờ dì giúp việc tan làm nên trong nhà chỉ có một mình cô.
Cô ngồi trên sô pha một lát.
Đại khái là đầu hơi rối loạn, lại bởi vì dung lượng não không đủ, nghĩ sẽ đau đầu.
Từ trong túi móc ra một cái kẹo, mùi dâu tây sữa bò nhanh chóng tràn ngập trong miệng.
Một cái, lại một cái.
Mười phút sau, Tiểu Hoa không nhịn được lên tiếng, “Ký chủ đang nghĩ gì?”
“Khương Nhiên.”
Nói xong Tô Yên lại bổ sung thêm một câu, “Tiểu Hoa, ăn kẹo cũng không có tác dụng.”
Trong đầu lại thoáng hiện lên khuôn mặt của Khương Nhiên.
Nhịn không được duỗi tay cầm một cái kẹo sữa dâu, nghĩ sẽ đau đầu.
Nhưng khuôn mặt của hắn cứ xuất hiện trong đầu mình, lại còn không thể khống chế.
Tô Yên không hiểu, chỉ là đi ra ngoài cả đêm mà thôi, sao lại không giống như bình thường rồi?
Vừa nghĩ, thật sự là không vứt ra khỏi đầu được.
Đi tới phòng tắm.
Nguyên bản, cô định tắm rồi đi ngủ.
Chỉ là... ân?
Móc chìa khóa mới mua đáng lẽ ra phải ở trong túi lại không thấy đâu.
Cô tìm một lượt, cuối cùng vẫn là Tiểu Hoa lên tiếng, “Có thể là lúc mở cửa lấy chìa khóa, không cẩn thận bị rơi?”
Cô nghĩ, hình như có khả năng này.
Mặc áo ngủ trắng, tóc có chút ẩm ướt hỗn độn, nhưng làn da của cô rất trắng, vậy nên có vẻ càng thêm thuần tịnh tốt đẹp.
Mở cửa, đầu tiên là tìm xung quanh.
Sau đó đi tới sân.
Tô Yên cẩn thận tìm một lượt, vẫn không tìm thấy.
Đồ kia cũng không phải không thể không có.
Thôi, lại mua một cái.
Nghĩ như vậy, chuẩn bị trở về.
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói kinh ngạc, “Tô Yên?”
Tô Yên theo giọng nói nhìn qua.
Là một nam sinh, mặc áo sơ mi trắng.
Cúc áo được cài cẩn thận, dáng người cao gầy, trắng nõn, cặp mắt kia giống như bầu trời đầy sao, làm người nhịn không được đi xem.
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Nguyên Hân Lâm.”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, hơn nữa trời đã khuya, mặc áo ngủ, cho người ta có một loại cảm giác năm tháng tốt đẹp mà yên bình.
Một màn này, làm Nguyên Hân Lâm hoảng thần một lúc.
Tiếp đó, phục hồi tinh thần lại.
Ánh mắt của cậu ta chuyển đến ngôi biệt thự mà Tô Yên vừa di ra.
Ngữ khí của cậu ta có chút khi*p sợ, “Cậu ở đây?”
Tô Yên gật gật đầu, “Ừ.”
Cậu ta lại nhìn Tô Yên thật lâu, ngữ khí có chút không biết làm sao còn có chút tiếc nuối, “Trước kia, cậu chưa từng nói cho tớ biết.”
Tô Yên khẽ liếm khóe môi, “Không quan trọng.”
Nguyên Hân Lâm nghe, ánh mắt phức tạp, nhỏ giọng nói chỉ có mình cậu ta nghe thấy, “Đúng vậy, đối với cậu mà nói, không quan trọng.”
Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, bát quái nói, “Ký chủ, nguyên thân thích cậu ta nha, còn tỏ tình! Nhưng mà bị cự tuyệt.”
Tô Yên rũ mắt.
Nguyên thân thích Nguyên Hân Lâm.
Rất thích rất thích.
Nhưng mà lúc đó nguyên thân có tình địch, là một đại tiểu thư trong nhà giàu có.
Nguyên thân cảm giác đươnc Nguyên Hân Lâm thích mình, cho nên mới vội vàng tỏ tình.
Nhưng mà, bị từ chối.
Sau đó nghe nói, Nguyên Hân Lâm và nữ sinh kia ở bên nhau.
Có thể cũng là vì chuyện này đả kích, cho nên nguyên thân càng ngày càng trầm mặc, cũng càng ngày càng không thích nói chuyện.
Nguyên Hân Lâm và Tô Yên đều học ở cao trung Đế Đô, hơn nữa còn học cùng năm.
Nguyên Hân Lâm ở lớp 1, phòng học ở tầng 3.
Tô Yên ở tầng 2.
Hai người đều cố ý trốn tránh, cho nên rất ít gặp mặt.
Hiện giờ hai người đột nhiên gặp nhai, Nguyên Hân Lâm cảm thấy rất xấu hổ.
Bất quá Tô Yên có xấu hổ không, cũng không biết.
Tô Yên thấy cậu ta không có gì muốn nói, định về nhà.
Chỉ là cô còn chưa kịp đi, Nguyên Hân Lâm tựa hồ cố ý muốn nói thêm hai câu, “Đã trễ thế này, sao cậu còn ra ngoài?”
Tô Yên thành thành thật thật, “Rơi móc chìa khóa.”
Ngay sau đó, Nguyên Hân Lâm cười nói tới chuyện của mình, “Tớ tới đây để dạy bổ túc môn Hóa cho một người.”
Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Nguyên Hân Lâm cũng không biết mình muốn gì, rất muốn nói với Tô Yên vài câu.
“Một tháng sau, tớ sẽ tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia, cậu sẽ cổ vũ cho tớ chứ?”
Tô Yên ngẩng đầu.
Tiếp đó hệ thống Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng: “Leng keng, kích phát nhiệm vụ phụ, ký chủ hãy tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa cùng Nguyên Hân Lâm vào tháng sau.”
Nhiệm vụ thình lình xuất hiện, làm Tô Yên sửng sốt.
Sau đó lại nhìn Nguyên Hân Lâm vài lần, nhạt nhẽo lên tiếng, “Tôi đi về trước.”
Nói xong, quay đầu đi vào trong nhà.
Nguyên Hân Lâm vươn tay, muốn ngăn Tô Yên lại, nhưng nghĩ tới mình lấy tư cách gì?
Cười khổ lắc đầu.
Tô Yên trở lại phòng ngủ ngã xuống giường.
Nhịn không được hỏi, “Tiểu Hoa, cái nhiệm vụ phụ đó là cái gì?”
“Ách... là nhiệm vụ tùy vào thời điểm sẽ kích phát, có thể trợ giúp ký chủ công lược nam chủ nhanh hơn nha ~”
Được rồi, kỳ thật Tiểu Hoa cũng không hiểu, nhiệm vụ vừa nãy rốt cuộc là chuyện thế nào.
Nó tuy rằng là hệ thống, nhưng phần lớn thời gian nó có trách nhiệm làm bạn với ký chủ nha.
Tô Yên lại hỏi: “Vậy về sau cũng sẽ tiếp tục xuất hiện nhiệm vụ phụ sao?”
“Đúng vậy, ký chủ.”
“Được rồi.”
Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Đại khái là có chuyện này phân tâm, chuyện nhớ Khương Nhiên rất nhanh đã bị ném ra sau đầu.
Nguyên Hân Lâm ở ngoài đường đứng yên thật lâu, ánh mắt nhìn phương hướng Tô Yên rời đi rất phức tạp.
Một lúc lâu sau, mới rời khỏi đây.
Đi chưa được mấy bước, lại dừng chân.
Trên mặt cỏ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, một cái móc chìa khóa hình bông hoa màu trắng lọt vào trong tầm mắt.
Đôi mắt cậu ta chợt lóe sáng, theo bản năng nhìn về phía cửa nhà Tô Yên.
Cậu ta nhớ rõ, vừa nãy Tô Yên nói là ra ngoài tìm móc chìa khóa.
Là cái này sao?
Vừa nghĩ, đã khom lưng nhặt cái móc chìa khóa kia lên.
Móc chìa khóa mới tinh, bên trên còn chưa xé giá.
Cậu ta hơi mỉm cười, đút móc chìa khóa vào trong túi, một bàn tay nắm chặt cặp sách, dọc theo con đường rời đi.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên vừa mới ra cửa.
Nhìn người trước mắt chớp chớp con ngươi.
Sau khi hai người đối diện một lúc lâu, Tô Yên lên tiếng, “Sao cậu lại tới đây?”
Giọng nói lười nhác trả lời, “Ừ.”
Khương Nhiên dựa vào cửa, mặc đồng phục cao trung Đế Đô.
Hắn rũ mắt, nhìn về phía chân của Tô Yên, “Đỡ hơn chưa?”
“Ách, không đau.” Cô nghiêm túc trả lời.
Khi nói chuyện, Khương Nhiên duỗi tay, cầm lấy cặp sách của cô.
Rất tự nhiên cầm tay cô, “Đi thôi.”
Tô Yên cũng ngoan, hắn nói cái gì chính là cái đó.
Thành thành thật thật đi theo phía sau hắn.
Khương Nhiên nhìn cô, “Không có gì muốn hỏi tôi?”
Tô Yên chớp chớp mắt, “Muốn hỏi cậu chuyên gì?”
Nói xong, bước chân của hai người dừng lại.
Nhìn vào đôi mắt cô, thuần tịnh không nhiễm tạp chất.
Một lúc sau, hắn khom lưng cúi người, để sát vào Tô Yên, khóe môi sắc bén vẽ ra một độ cong,
“Hỏi tôi, vì sao ngày hôm qua hôn em.”
Tô Yên còn chưa có phản ứng gì.
Tâm hồn bát quái của Tiểu Hoa lại hừng hực bốc cháy, “Oa ~~, ký chủ! Cố lên! Thu phục hắn!!”
Tô Yên chớp chớp mắt, theo bản năng cúi đầu, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve trái tim của mình, trái tim đang đập nhanh hơn.
Cái loại cảm giác đêm qua, lại xuất hiện.
Hoãn trong chốc lát cô mới thành thành thật thật lên tiếng: “Vì sao tối hôm qua cậu lại hôn tôi.”
Tô Yên hỏi lại, ngược lại làm Khương Nhiên sửng sốt.
Duỗi tay nắm chặt cánh tay cô, kéo người vào trong иgự¢ mình, làm hai người càng sát vào nhau.
Nhìn từ xa, cơ hồ thoáng để sát vào, là có thể hôn tới, “Em không biết?”
Ngữ khí mờ ám mang theo một tia ý cười.
Tô Yên khẽ liếm khóe môi.
Giọng nói của Tiểu Hoa rất nhỏ, nhưng đang rất kích động, “Ký chủ, hắn đang tỏ tình với cô nha.”
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn Khương Nhiên, “Cậu đang tỏ tình?”
Khương Nhiên nhướng mày, duỗi tay túm lấy nơ bướm trên cổ cô,
“Còn không tính quá ngốc.”
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, “Tôi cần có thời gian suy nghĩ.”
“Suy nghĩ bao lâu?”
“Ách, bảy ngày.”
Khương Nhiên cười khẽ, duỗi tay người vào trong иgự¢, ngữ khí lại rất cứng rắn, “Ba ngày.”
“... Được rồi.”
Cô gật đầu đồng ý.
Chờ đến khi đi tới cao trung Đế Đô, đi vào lớp.
Tiểu Hoa không nhịn được lên tiếng, “Ký chủ, sao cô lại biết trả lời là cần thời gian suy nghĩ?”
Trong suy nghĩ của Tiểu Hoa, đây là lời Tô Yên tuyệt đối không nghĩ ra.
Tô Yên đặt cặp sách lên bàn, ngồi xuống.
Nhỏ giọng nói, “Học từ quyển 《 Kế hoạch theo đuổi vợ của nam thần》 ngươi đưa ta.”
Không nghĩ tới quyển sách mình đưa cho ký chủ, ký chủ chẳng những nhìn, còn học đi đôi với hành.
Tiểu Hoa vẻ mặt sùng bái, “Ký chủ, thật là lợi hại”
Trên mặt Tô Yên lộ ra một nụ cời nhạt, “Ta biết a.”
Tiểu Hoa: “....”
Ân, ký chủ quả nhiên rất giỏi.