Lại qua ba ngày.
Vào buổi tối ngày thứ bảy.
Đại môn Thừa Hoan Điện yên tĩnh, khẽ meo meo bị mở ra.
Một bóng người xuất hiện ở trước đầu giường Vũ Văn Húc.
Người nọ ngồi xổm xuống, cũng không ra tiếng, chớp chớp mắt, cứ như vậy nhìn Vũ Văn Húc ngủ.
Vũ Văn Húc lông mi rung động một chút.
Lại không có mở mắt ra.
Phảng phất như đang ngủ say như cũ.
Cho đến khi, tí tách.
Một giọt nước mắt dừng ở trên mặt hắn.
Thanh âm nức nở vang lên.
Rốt cuộc, giả vờ không nổi nữa.
Hắn mở to mắt, đập vào mắt, là hình ảnh Tô Yên quần áo hỗn độn, trên tóc, trên quần áo, trên mặt, đều dính vết máu cùng bùn đất.
Vẻ mặt đầu bù tóc rối.
Vốn dĩ Tô Yên còn nghĩ chờ hắn tỉnh ngủ.
Kết quả, vừa thấy hắn, không nhịn được ủy khuất, xoạch xoạch nước mắt liền rơi xuống.
Kết quả, Vũ Văn Húc vừa tỉnh dậy, nàng càng không thể ức chế khóc lên
"Ô ~~~~~, đau ~~~~~"
Nàng khóc rất là thương tâm, ủy khuất ba ba.
Hơn nữa nàng một thân dơ loạn còn có vết máu, Vũ Văn Húc trong lòng lộp bộp một tiếng, ngồi dậy.
Hắn nhíu mày, nắm chặt cánh tay nàng kéo đến trước mặt mình.
"Người tới, châm đèn."
Khi nói chuyện thanh âm trầm không ít.
Giọng nói vang lên, chỉ chốc lát sau, trong phòng đã đèn đuốc sáng trưng một mảnh.
Một bên xem một bên hỏi
"Chỗ nào bị thương?"
Tô Yên vươn ngón tay dơ hề hề, chỉ chỉ cái trán, lại chỉ chỉ cánh tay, bụng.
Nhìn dáng vẻ còn bị thương không nhẹ.
Hắn không kịp nhìn kỹ, con ngươi âm trầm nhìn tiểu thái giám đứng ở cửa
"Thất thần làm gì? Còn không truyền thái y?!"
"Vâng, vâng, nô tài đi liền!"
Bởi vì lần trước Tô Yên bị thương, hậu viện vương phủ liền dọn ra một chỗ để ngự y Thái Y Viện ngày ngày trực ban.
Lúc này đây bị gọi đến, rất mau, thái y đã chạy tới.
Thái y đầu tiên là bắt mạch, sau đó lại cẩn thận kiểm tra cho Tô Yên một chút.
Vốn dĩ sắc mặt ngưng trọng lại trở nên ngạc nhiên.
Sau đó, lại bắt mạch cho Tô Yên một lần nữa.
Vũ Văn Húc nhìn thái y biểu tình quái dị, cũng nhíu chặt mày
"Thương rất nặng?"
Thái y ho khan một tiếng
"Bẩm Vương gia, này....vị cô nương này thân thể khoẻ mạnh, vẫn chưa có chỗ nào không ổn."
Vũ Văn Húc nghe, mày nhíu một cái.
Trong lòng hoảng loạn dần dần bình tĩnh.
Lực chú ý cũng dừng ở trên người Tô Yên, tầm mắt đảo qua cái trán của nàng, còn có chỗ quần áo bị rách.
Thật ra có vết máu, nhưng lại không có miệng vết thương.
Vũ Văn Húc nhìn Tô Yên, đôi mắt màu đen sâu kín, không nói gì.
"Đưa thái y trở về."
Tiểu thái giám vội vàng đồng ý
"Vâng, Vương gia."
Thái y vừa đi, sau đó, liền tiếp tục nghe hắn nói
"Mang nàng đi tắm."
"Vâng"
Tỳ nữ bên cạnh đồng ý.
Sau nửa canh giờ, Tô Yên tắm rửa sạch sẽ bị tặng trở về.
Nàng mặc y phục màu trắng, không còn bộ dáng ủy khuất khóc lóc kể lể như vừa rồi.
Cao hứng chạy ba bước lên giường, ôm lấy Vũ Văn Húc
Nàng ánh mắt lấp lánh
"Nhớ chàng."
Ưm, nàng trước nay cũng chưa từng rời xa hắn lâu như vậy.
Ngay cả ăn cơm cũng không muốn ăn.
Nàng nhéo nhéo cái bụng mình, gầy.
Vũ Văn Húc mí mắt giật giật.
Nhìn nàng
"Chỗ nào còn có vết thương?"
Tô Yên trong chốc lát cũng dần dần nhìn ra được, tâm tình của hắn.... hình như không được tốt a.
Nàng sờ sờ chỗ mình bị thương, ách.... giống như đã khỏi rồi.
Đang muốn nói chuyện, Tiểu Hoa nhắc nhở
"Ký chủ, nếu chị nói mình không bị thương, có thể Vương gia cho rằng chị đang lừa hắn hay không? Hắn có thể sẽ thực tức giận hay không?"
Tô Yên nuốt xuống lời mình định nói.
Sờ soạng hơn nửa ngày, cuối cùng giơ ra ngón tay.
"Nơi này"
Chỉ thấy trên đầu ngón tay có một vết sẹo nhỏ, Vũ Văn Húc nắm tay nàng nhìn trong chốc lát.
Khóe môi gợi lên ý cười nhạt
"Miệng vết thương nghiêm trọng như vậy, có phải chỉ trong chốc lát sẽ lành lại hay không?"
Tô Yên cắn cắn môi, ánh mắt nhìn về phía hắn.
"Chàng không vui?"
Vũ Văn Húc quét qua trên mặt nàng.
Dừng trong chốc lát
"Nàng vừa đi tròn bảy ngày, không nói lời nào đã rời đi, hiện giờ lại đột nhiên trở về, nàng cảm thấy ta nên vui vẻ?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
"Ta, ta đi tìm đồ vật."
Nàng nói đúng lý hợp tình.
"Thứ gì?"
Tô Yên chỉ chỉ đùi phải hắn
"Ta biết có một linh dược, có thể trị liệu độc trong thân thể chàng."
Nói xong, Tô Yên ưỡn ưỡn người, bộ dáng thực kiêu ngạo.
Trái lại Vũ Văn Húc thực bình đạm
"Vậy... Tìm được rồi?"
Giọng nói vang lên, Tô Yên liền héo.
Nàng ấp úng, nhỏ giọng nói
"Kim linh hoa kia còn chưa nở, ta muốn qua một thời gian nữa lại đi xem."
Nàng thật vất vả mới tìm được nơi đó, còn bị phi trùng bám vào kim linh hoa kia cắn một ngụm.
Cắn ở chỗ cổ nàng.
Tuy rằng không cảm thấy đau, nhưng Tiểu Hoa lại muốn nàng chạy nhanh trở về tìm Vũ Văn Húc.
Vốn dĩ, nàng còn muốn ở đàng kia chờ đến khi hoa nở, trực tiếp hái kim linh hoa về cho hắn.
Vừa nghĩ tới đây, nàng nhìn về phía Vũ Văn Húc.
Phát hiện mắt hắn buông xuống, không hề nhìn nàng.
Hơn nữa không giống trước đây, ôm nàng vào lòng.
Chỉ dựa vào trên đầu giường, tùy ý nàng dán hắn, không tiếp thu cũng không cự tuyệt.
Như vậy... lãnh đạm còn có chút xa cách.
Từ trước đến nay Tô Yên tuy chỉ chú ý ăn ăn uống uống, nhưng cảm giác đối Vũ Văn Húc cũng rất nhạy.
Ngay từ lúc hắn nhìn thấy nàng đã không hề cao hứng.
Tâm tình nàng vốn dĩ đang rạo rực cũng dần dần phai nhạt xuống.
Duỗi tay, lôi kéo tay áo hắn, có chút nghi hoặc
"Chàng làm sao vậy?"
Trong đầu, Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, có thể hắn nhân lúc trong khoảng thời gian này chị không ở đây, bị tiểu động vật đáng yêu lại ăn ít cơm nào đó, hấp dẫn lực chú ý hay không?"
Tô Yên vừa nghe, trong lòng tức khắc nảy lên nguy cơ.
Khiến nàng có chút bất an.
Động vật khác, ăn cơm ít, lớn lên lại đáng yêu?
Nàng ăn cơm nhiều, nguyên thân cũng rất béo, nhìn qua như là một quả cầu.
Nghĩ như vậy, Tô Yên nhìn về phía Vũ Văn Húc,
"Chàng có nhớ ta hay không?"
Nàng hỏi ra tiếng.
Vũ Văn Húc tầm mắt đảo qua vẻ mặt nàng chờ mong.
Không nói chuyện.
Tô Yên giành trước ra tiếng
"Ta, ta rất nhớ chàng, ăn cơm cũng nhớ, ngủ cũng nhớ."
Nàng ôm hắn, đầu ghé vào иgự¢ hắn, ánh mắt hi vọng.
Lúc lâu sau, Vũ Văn Húc vươn tay, sờ sờ đầu tóc nàng nhu thuận còn có chút ướt, môi mỏng gợi lên, nhợt nhạt cười.
Chỉ là trong mắt, không hề có ý cười
"Là nhớ ta, hay là nhớ đồ ăn trong phủ?"
Tô Yên vừa nghe, do dự trong chốc lát
"Ta, đều nhớ a."
Ý cười trên khóe môi Vũ Văn Húc lớn hơn nữa, thanh âm ngữ điệu lại là càng nhạt.
"Ân."
Không nhẹ không nặng lên tiếng, không nói chuyện nữa.
Tô Yên nhìn ý cười kia trên mặt hắn, nuốt một chút, chậm rì rì nói
"Chàng cũng không giống như vui vẻ, chàng đang an ủi ta sao? Là không nhớ ta sao?"
Hắn nhìn nàng, môi mỏng lúc đóng lúc mở
"Cái này rất quan trọng sao?"
Tô Yên nghiêm túc gật đầu
"Rất quan trọng."
Hắn nhìn nàng bộ dáng nghiêm túc, cười khẽ lên tiếng.
"Tiểu Quai để ý ta sao?"
"Để ý."
Hắn rũ mắt một cái, nhấc lên mí mắt, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng
"Tiểu Quai nếu để ý ta, thì không thể không nói một tiếng đã rời đi, để ta cho rằng nàng sẽ vĩnh viễn không trở lại.
Sợ là nàng ở bên ngoài dạo qua một vòng, phát hiện thức ăn đều không có tốt như trong vương phủ, nên mới lại lần nữa trở về."
Hắn dừng một chút, cùng tầm mắt Tô Yên đối diện
"Nàng không phải nhớ ta, là nhớ đồ ăn trong phủ, ta ở trong lòng nàng không quan trọng.
Chỉ cần có người có thể nuôi dưỡng được nàng, nàng cũng sẽ không quay đầu lại rời đi a."
Hắn cố ý nói ra, nói nói lại kích thích tới chính mình.
Khiến trong ánh mắt Vũ Văn Húc trong một cái chớp mắt sóng gió cuồn cuộn.
Nhưng mà thực mau, liền bị che đậy đi.
Tô Yên dừng một chút, sau đó nói
"Sẽ không"
Nói xong, cánh tay ôm Vũ Văn Húc càng dùng sức.
Tiểu Hoa nghe Vũ Văn Húc nói, cân nhắc hơn nửa ngày.
Này.... ý của hắn là ngại ký chủ nhà mình ăn nhiều?
Tuy rằng, nó đi theo ký chủ " nam chinh bắc chiến " qua các vị diện, nhưng rốt cuộc cũng không phải người, mà chỉ là cái thống tử.
Cho nên, đối với loại tình cảm nào đó, nó vô pháp lý giải.
Chỉ có thể căn cứ phán đoán của mình, khẽ meo meo ra chủ ý cho ký chủ " ngốc bạch ngọt " nhà mình
Kết quả là
"Ký chủ, hắn là chê chị ăn nhiều."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên sửng sốt.
Sau đó chớp chớp mắt, xoát một chút nước mắt đã tụ tập ở hốc mắt.
Mình, mình... là ăn có chút nhiều, nhưng, nhưng khắc chế không được a, chính là muốn ăn, nàng biết làm thế nào?
Đó.... không phải từ trước nàng vẫn luôn ăn nhiều như vậy sao?
Như thế nào mình đi ra ngoài có mấy ngày, đã bắt đầu ghét bỏ??
Tô Yên thân mình cứng lại, nước mắt cuồn cuộn liền chảy ra.
Nhưng lại không muốn bị hắn thấy.
Liền xoay người đưa lưng về phía hắn, thút tha thút thít khóc.
Ở trong nhận thức hữu hạn của nàng, chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân.
Khẳng định là hắn tìm được một tiểu động vật ăn ít hơn nàng.
Cho nên mới ghét bỏ nàng.
Nếu không có tiểu động vật khác đối lập, làm sao sẽ biết nàng ăn nhiều?
Nàng bụm mặt, rúc ở trong góc,
"Ô ~~~~~"
Tiếng khóc nức nở truyền ra, ánh trăng nhạt nhẽo chiếu vào trên người nàng, có vẻ phá lệ đáng thương.
Vũ Văn Húc bên này cũng là sửng sốt, nàng như thế nào lại khóc?
Giống như là cái người rời nhà bảy tám ngày bặt vô âm là hắn vậy.
Hắn ánh mắt biến ảo, nhìn nàng rúc ở đằng kia, bộ dáng ủy khuất.
Còn chưa mở miệng, bỗng nhiên liền thấy Tô Yên thút tha thút thít từ trên giường bò dậy
Một bên khóc một bên đi xuống giường
"Ta ăn nhiều, chàng ghét bỏ ta, chàng tìm động vật khác, ta cũng không cần chàng, ô ô ô...."
Một bên lẩm bẩm một bên khóc, càng khóc càng ủy khuất.
Chỉ là, khi nàng mới vừa xuống giường, trong đầu Tiểu Hoa chặn lại nói
"Ký chủ, ngài đến ngốc ở trước mặt hắn, bằng không, đi ra ngoài sẽ có đại sự!"
Tiểu Hoa khẩu khí thực trịnh trọng.
Lúc trước khi nàng bị tiểu phi trùng bên cạnh kim linh hoa cắn một ngụm, Tiểu Hoa cũng dùng khẩu khí trịnh trọng như vậy bắt nàng chạy nhanh trở về.
Tuy rằng, nàng cũng không cảm thấy có cái gì.
Nhưng vẫn thành thành thật thật lại bò trở về giường, núp ở góc tường chỗ vừa nãy, tiếp tục khóc.
Vũ Văn Húc nhìn thấy nàng không rời đi, thân thể cứng đờ chậm rãi thả lỏng xuống.
Hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên thở dài, có chút bất đắc dĩ lại có chút dở khóc dở cười.
Chính mình, thế nhưng sẽ cùng nàng làm loạn.
Hắn xoa ấn đường, đột nhiên cảm thấy bản thân vừa mới tức giận có chút buồn cười.
Cô nương ghé vào chỗ kia khóc, là hắn một đũa một đũa nuôi nấng lớn lên.
Chứng kiến nàng từ một cục bột nhỏ lớn lên thành cục bột lớn, sau lại bỗng nhiên một đêm biến thành người.
Nàng có tính tình gì, hắn rõ ràng hiểu biết.
Nàng nói là tìm thuốc giải cho mình, nhất định là đi tìm thuốc giải.
Bản thân, như thế nào sẽ nóng giận với nàng??
Hắn nhìn Tô Yên co thành một đoàn ở góc tường khóc.
Đối với phản ứng khác thường của mình như vậy, suy nghĩ hồi lâu.