Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 168

Tác giả: Tần Nguyên

Vũ Văn Húc không nói gì, đôi mắt đen nhánh cứ như vậy nhìn nàng.
Nửa ngày sau.
Tô Yên héo.
Nàng ôm đầu, héo bẹp
"Là, là ta cắn. Không phải chuột."
Nhu nhu thanh âm vang lên.
Nghe nàng thành thật thừa nhận, Vũ Văn Húc trong mắt hiện lên ý cười,
"Ngày thường để nàng bị đói?"
Tô Yên tách ra ngón tay nhìn hắn một cái, sau đó nhỏ giọng nói
"Không có"
"Vậy, như thế nào ngay cả một quyển tấu chương cũng không buông tha, nhất định phải cắn một ngụm?"
Thanh âm Hắn nhiễm ý cười, không có tức giận, chính là cảm thấy có chút tò mò.
Tô Yên lẩm bẩm
"Ta, ta nhìn chàng mỗi ngày đều xem nó thật lâu, cho rằng ăn rất ngon....."
Giọng nói vang lên, liền nghe được trong viện truyền ra tiếng cười to.
Sau đó, chỉ nghe thanh âm Vũ Văn Húc mang theo ý cười
"Ta mỗi ngày càng ở với nàng nhiều thời gian hơn, sao nàng không nếm thử chính mình ăn ngon không?"
"Ta lại không ăn được."
"Sao lại không được?"
"..... ân?"
"Nàng không phải cục bột nhỏ sao?"
"Ta, ta, hiện tại là người, không thể ăn."
Tô Yên cường điệu.
Vũ Văn Húc thanh âm sâu kín
"Tất nhiên là cũng có thể ăn."
Giọng nói vừa rơi xuống, Tô Yên cả người cứng đờ.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Húc lập tức thay đổi.
Nàng yên lặng nhét tay mình vào trong quần áo, bọc bản thân đến kín mít.
Nhỏ giọng lại có chút ủy khuất hỏi
"Chàng muốn ăn ta? Vậy..., muốn ăn như thế nào? Hấp hay là kho?"
Người nào đó không nói chuyện, chỉ sờ sờ đầu nàng.
Cả nửa ngày, thở dài.
Không nói gì nữa.
Lúc này, cơm trưa đã chuẩn bị xong.
Hắn ý bảo
"Ăn cơm đi."
Tô Yên yên lặng từ trên đùi hắn trượt xuống, sau đó đẩy hắn về phòng ăn cơm.
Khác với lúc trước cao hứng mà ăn.
Lúc này đây, Tô Yên nhìn qua, bộ dáng không mấy vui vẻ.
Hắn gắp một khối thịt cá, đưa tới bên miệng Tô Yên, nàng há mồm, trước sau như một nuốt vào.
Nhưng như là có tâm sự, vẻ mặt thất thần.
Hắn đại khái có thể đoán ra nguyên nhân.
Chắc là vấn đề trước khi ăn cơm.
Nàng vẫn nhớ tới chuyện đó.
Vốn tưởng rằng qua một lát thì ổn rồi.
Nhưng cơm trưa ăn hơn phân nửa, nàng vẫn là một bộ dáng héo bẹp.
Rốt cuộc, hắn ra tiếng chậm rãi dò hỏi
"Suy nghĩ cái gì?"
Tô Yên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Mếu máo, nói
"Ta không muốn bị ăn luôn."
Quả nhiên, thật đúng là vì chuyện đó.
Hắn gắp một khối thịt gà, đưa tới bên môi nàng, nhìn nàng há mồm ăn xong.
Một bên đút một bên nói
"Dù ta muốn ăn nàng, cũng không chạy tới chỗ nàng được. Huống chi, vừa mới nãy chỉ là thuận miệng nói, cũng không phải thật sự muốn ăn nàng."
Tô Yên nghe, ánh mắt chậm rãi dừng ở trên đùi Vũ Văn Húc.
Nàng biết, chân hắn có thương tích.
Không, hẳn là trúng độc.
Cho nên mới chậm chạp không có tốt lên.
Nàng vốn dĩ đã nhớ tới chuyện này.
Bị hắn nhắc tới, lại lần nữa nghĩ tới.
Tức khắc, ném vấn đề ăn hay không ăn ra sau đầu.
Ra tiếng hỏi Tiểu Hoa
"Tiểu Hoa, chân hắn có thể khỏi hẳn sao?"
"Ký chủ, rất khó."
"Có biện pháp?"
"Hắn trúng độc nhiều năm, thiếu chút nữa đã mất mạng, hiện giờ lại dùng một chân đổi lấy một mạng. Hơn nữa độc này, độc tính ngoan cường, trừ phi tìm được kim linh hoa, bằng không, không có cách nào giải được."
Tô Yên nghe tên này, kim linh hoa?
"Em biết ở đâu sao?"
Tiểu Hoa không nghĩ tới ký chủ nhà mình còn thông minh, biết hỏi nó ở nơi nào.
"Biết."
Tô Yên vừa nghe, lập tức liền cao hứng.
Vào đêm.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào nhà.
Chỉ thấy một nữ tử khẽ meo meo từ trên giường đi xuống.
Đi ra bên ngoài.
Chờ đến khi nàng rời đi, nam tử trên giường vốn đã ngủ lại chuyển tỉnh.
Mở to mắt, nhìn phương hướng nữ tử rời đi.
Không ra tiếng.
Hắn chỉ nằm ở đằng kia, nhắm mắt, lại mở.
Sờ sờ vị trí bên cạnh còn có chút ấm áp.
Nàng xác thật là không ở đây.
Vũ Văn Húc buông xuống con ngươi, lông mi rung động, qua thật lâu sau, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Nhìn dáng vẻ như là ngủ rồi.
Nhưng mỗi lần qua nửa canh giờ, đều sẽ mở mắt một lần, nhìn về phía cửa.
Ánh mắt đen nhánh thanh minh, không có tí buồn ngủ nào.
Như vậy, một lần lại một lần.
Bất tri bất giác, đã đến bình minh.
Không trung sáng lên một tia ánh sáng.
Bàn tay khớp xương rõ ràng, bao trùm ở vị trí bên cạnh.
Chạm đến một vùng lạnh lẽo.
Người kia, đã rời đi một đêm.
Con ngươi đen nhánh, thần sắc dần dần ảm đạm xuống.
Không nói một lời, ngồi dậy.
Như ngày thường, rời giường, thay quần áo, vào triều sớm, ăn cơm.
Tiểu thái giám ở bên cạnh hầu hạ nhìn thấy Tô Yên cô nương vẫn chưa ra, còn tưởng rằng nàng vẫn ngủ, còn chưa dậy.
Vốn là tính toán hỏi Vương gia một chút, nhưng vừa thấy sắc mặt Vương gia không tốt lắm.
Bốn chữ Tô Yên cô nương tới bên miệng lập tức liền nuốt xuống.
Cẩn thận hầu hạ, không hề nói một lời.
Cho đến khi cơm nước xong, đồ ăn trên bàn cũng chỉ động một phần mười.
Thậm chí những món gà quay vịt nướng, Vương gia một chút cũng không chạm vào.
Vũ Văn Húc nhìn bàn đồ ăn hơn nửa ngày, sau đó mới dời đi tầm mắt
"Đi thư phòng."
"Vâng, Vương gia."
Một ngày lại qua một ngày.
Tiểu thái giám không còn nhìn thấy Tô Yên cô nương.
Mà Vương gia cũng càng ngày càng trầm mặc.
Toàn bộ vương phủ, thật giống như là nháy mắt bị mất đi sinh khí, yên tĩnh hẳn.
Cho đến ngày thứ tư, bữa tối qua đi, đồ ăn dư lại rất nhiều.
Vũ Văn Húc buông đũa trong tay, nhàn nhạt ra tiếng
"Sau này, không cần chuẩn bị nhiều như vậy."
Tiểu thái giám vội vàng gật đầu đồng ý
"Vâng, Vương gia!"
Đồng ý xong, tiểu thái giám do dự mà thật cẩn thận mở miệng
"Vậy Tô Yên cô nương...."
Vũ Văn Húc liếc tiểu thái giám kia một cái.
Con ngươi đen nhánh sâu kín
"Nàng sẽ không trở lại."
Trong bất tri bất giác thanh âm khàn khàn xuống.
Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống
"Nô tài đáng ૮ɦếƭ!!"
Vũ Văn Húc dời đi tầm mắt, cả nửa ngày, ra tiếng
"Đẩy ta đi dưới cây hợp hoan ngồi trong chốc lát."
"Vâng, Vương gia!"
Kẽo kẹt, kẽo kẹt, bánh xe lăn gỗ cùng mặt đất tiếp xúc phát ra âm thanh.
Hắn ngồi ở dưới cây hợp hoan, nhìn hoa rơi trên mặt đất.
Ký ức lại hiện lên mấy ngày trước đây, Tô Yên ở trong lòng иgự¢ hắn, ăn hoa hợp hoan này.
Hoa hợp hoan chậm rãi bay xuống, dừng ở trong lòng bàn tay hắn.
Bộ dáng vui mừng của tiểu tham ăn kia ngày ngày ở trước mặt hắn, ngẫu nhiên còn hiện lên trước mắt.
Từ khi nào, hắn đã có thể cùng nàng khắp nơi vui mừng.
Nhưng hiện tại..., rốt cuộc, vẫn là không thể.
Nghĩ tới đây, tay dừng lại ở trên đùi mình.
Tầm mắt rũ xuống, dừng ở trên đùi phải.
Từ bắp chân cho đến gót chân, hoàn toàn không có cảm giác.
Bảy năm trước, khi hắn vẫn còn là thiếu niên kiệt ngạo, thiên tài danh chấn Đại Lương quốc.
Mười lăm tuổi gia nhập sa trường, mười bảy tuổi thành chủ soái, mười chín tuổi hiệu lệnh mười vạn tướng sĩ, đoạt lại mười ba châu Tây Nam biên cảnh.
Nhận chiến công hiển hách, được phong Vương gia khác họ, đứng hàng hoàng thất.
Sau đó, biên cảnh không còn chiến sự. Hắn về đế đô Đại Lương quốc, trong khoa cử cùng năm, đứng nhất bảng Trung, đạt thứ hai bảng Giáp.
Văn phong quan xưng thần, võ chinh chiến sa trường.
Ba chữ Vũ Văn Húc vào năm đó đại biểu cho cái gì?
Đại biểu cho tôn vinh.
Đánh giá hắn một câu, hoàng đế còn cảm thấy vinh quang.
Nhân vật như thế, sau bảy năm, cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhìn hoa hợp hoan chậm rãi bay xuống.
Bảy năm trước, vào một ngày, hôm đó thời tiết thực tốt.
Bà ✓ú nuôi hắn lớn, cho hắn một chén canh.
Sau đó, liền thành bộ dáng hiện giờ.
Đó là người.....duy nhất hắn coi như là thân nhân.
Bà ✓ú trước khi ૮ɦếƭ nói, bà không chống được hoàng mệnh, bởi vì hắn công cao át chủ.
Công cao át chủ, haa.
Người hại hắn, đã thực rõ ràng, hoàng đế a.
Nguyên bản, hắn không có ý tưởng gì với vị trí kia.
Nhưng bị buộc đến như thế, không có cũng phải có.
Nhoáng lên bảy năm.
Trong bất tri bất giác, tay có mười vạn tướng sĩ, cũng nắm giữ tất cả trong triều đình.
Mọi người đều cho rằng hắn muốn làm phản.
Nhưng, cứ như vậy một ngày lại một ngày, ngồi ở vị trí Nhi*p Chính Vương, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*.
*Lợi dụng thiên tử ra lệnh cho chư hầu.
Không có dấu hiệu muốn đoạt quyền.
Ông ta thích ngôi vị hoàng đế như thế, vậy thì để ông ta ngồi, chỉ là ngày ngày không được an ổn, vĩnh viễn không yên tâm.
Vốn dĩ cho rằng, những ngày về sau, sẽ cứ trôi qua như vậy.
Thế nhưng, cục bột nhỏ kia đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Chẳng những ngốc, ăn còn nhiều.
Nhưng mà cũng không biết vì cái gì, chỉ cần nhìn đến vật nhỏ kia, trong lòng lại cảm thấy cao hứng.
Nó có nhân tính, cũng thích đi theo bên người hắn, khiến hắn khó có khi nổi lên sủng ái với nó.
Cứ thế nuôi nấng, mà đã được hơn một năm.
Nhưng mấy tháng trước, không biết như thế nào, cục bột nhỏ đảo mắt biến thành người.
Cười vui vẻ với hắn, không hề phòng bị, vẫn là ỷ lại hắn như vậy, sẽ bởi vì xa cách hắn mà không cao hứng.
Cũng không hề khác biệt với vật nhỏ trước đây.
Nhưng đối với hắn mà nói, rốt cuộc vẫn có bất đồng.
Nó thành người, lại là nữ tử.
Khi nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ, lúc nàng không vui, hắn cũng sẽ cảm thấy trong lòng đau đớn.
Một ngày kia, nàng ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, lên án hắn cùng người khác ăn cơm.
Không biết như thế nào, nhìn bộ dáng nàng ủy khuất, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Nhìn thấy nàng sẽ rời đi, trong lòng lại hoảng loạn.
Hắn biết rõ, mình càng ngày càng để ý nàng.
Nàng đã chiếm cứ vị trí càng ngày càng quan trọng trong lòng mình.
Mà càng là như vậy, trong lòng khủng hoảng lại càng lúc càng lớn.
Sợ cái gì đây?
Chính hắn cũng không hiểu, sẽ theo bản năng dùng tư thái độc chiếm ôm nàng vào trong иgự¢.
Lúc ngủ sẽ thỉnh thoảng bừng tỉnh xem vị trí bên cạnh nàng còn ở đây không.
Khi nhìn thấy nàng ngủ thật sự say giấc, trong lòng sẽ dần dần an tâm.
Hắn cũng không hiểu, đây là vì sao.
Cho đến ban đêm bốn ngày trước, nàng tỉnh lại, không nói một lời, im ắng rời đi.
Hắn trong lòng lộp bộp, sau khi đợi một ngày một đêm, đột nhiên rõ ràng.
Hóa ra hắn vẫn luôn lo lắng, lo lắng nàng sẽ rời đi.
Hiện giờ nàng rời đi, tâm đang bất an xao động, bỗng nhiên bình tĩnh.
Hắn lại trở về sinh hoạt như những tháng ngày trước kia.
Đọc sách, ăn cơm, ngủ, thượng triều.
Giống trước kia, nhưng tâm tình hắn bình tĩnh sao?
Rốt cuộc, vẫn có khác biệt.
Hắn buông xuống con ngươi, che lấp cảm xúc trong mắt, nắm chặt hoa hợp hoan ở trong tay, dùng sức nghiền nát.
Giang hai tay, gió thổi qua, hoa hợp hoan bay tán loạn, không biết phiêu tán tới chỗ nào rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay