Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 166

Tác giả: Tần Nguyên

Lương Nguyệt nghe, dùng khăn tay che lấp môi, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, quay đầu nói với Vũ Văn Húc
"Giáp mặt chống đối như thế, ngài hôm nay muốn đầu nàng ta hay không?"
Vừa dứt lời, liền nghe thanh âm Vũ Văn Húc
"Mời công chúa đi ra ngoài."
Lương Nguyệt sửng sốt.
Giây tiếp theo thân thể cứng đờ
"Vương gia??"
Rõ ràng không thể tin được, Vương gia triệu ảnh vệ tới thế nhưng muốn mang nàng ta đi??
Những ảnh vệ đó là người chấp hành mệnh lệnh, từ trước đến nay chỉ nghe lệnh Vũ Văn Húc, sẽ không quản đối phương rốt cuộc có thân phận gì.
Lương Nguyệt há mồm còn muốn nói chút gì đó, giây tiếp theo đã bị hai tên ám vệ mang đi ra ngoài.
Nàng ta sợ tới mức trong đầu một mảnh hoảng loạn, chỉ có từng tiếng
"Vương gia, Vương gia, bản công chúa là phụng chỉ phụ hoàng đến đây, ngài không thể làm như vậy!!"
Khi công chúa bị nâng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Tô Yên cùng Vũ Văn Húc.
Cửa thư phòng đóng lại.
Vũ Văn Húc nâng mắt nhìn nàng.
Tô Yên chớp chớp mắt, nước mắt thu trở về.
Ách, hóa ra những người đó không phải tới đánh nàng, không cần khóc.
Nàng đứng ở chỗ đó, lực chú ý ngược lại dừng ở trên một bàn thức ăn kia.
Ưm, giữa trưa không ăn cơm, đói bụng.
Tuy rằng vừa mới nãy thực kiên định phải đi, nhưng mà hiện tại..., mình hẳn là nên ăn xong rồi lại đi?
Nhìn qua ăn rất ngon a.
Tô Yên một thân y phục màu trắng, đứng ở cửa thư phòng, duyên dáng yêu kiều, đẹp cực kỳ.
Chính là tầm mắt nàng, giống như cực lực muốn rời đi khỏi một bàn thức ăn kia, nhưng mà rời đi không lâu, liền sẽ lại lần nữa quay lại.
Vũ Văn Húc con ngươi đen trầm nhìn nàng cả nửa ngày, nhàn nhạt ra tiếng
"Ta cùng với nàng ta không có quan hệ gì, cũng không phải là muốn cùng nàng ta ăn cơm trưa."
Hoàng đế hạ chỉ, muốn hắn nghênh thú công chúa kia.
Hôm nay Lương Nguyệt mang theo ý chỉ của hoàng đế đến, nói là muốn gặp mặt mấy lần để xúc tiến cảm tình.
Tuy rằng hiện giờ quyền lực hắn đều nắm ở trong tay, nhưng hoàng đế ý chỉ hạ xuống, mặt mũi vẫn cần phải cho, hắn vốn dự định tìm cớ hoãn lại sau đó cự tuyệt.
Hôm nay vừa đến giữa trưa, liền tính toán tùy tiện tìm cái cớ đẩy đi.
Chỗ nào biết vừa vặn bị Tô Yên gặp được.
Còn bày ra một bộ dáng hắn là tên phụ lòng muốn vứt bỏ nàng.
Tô Yên nghe hắn nói, mếu máo, nhịn không được lại hỏi
"Vậy, vậy vì cái gì chàng lâu như vậy đều không gặp ta, còn không ăn cơm cùng ta?"
Vũ Văn Húc ánh mắt giật mình, hắn buông hạ con ngươi, không hề nhìn nàng nữa.
Thanh âm thực nhẹ, thực đạm
"Vốn là muốn xem, ngày sau không cùng nàng ăn cơm, sẽ như thế nào."
Tô Yên lực chú ý đều ở trên một bàn đồ ăn thơm phức kia, đặc biệt là đĩa vịt quay.
Ngô....muốn ăn a.
Thế cho nên không tập trung nghe.
"Ân? Cái gì?"
Nàng lại lần nữa hỏi ra tiếng.
Vũ Văn Húc dừng một chút.
Hắn che lấp thần sắc trong mắt.
Dao động trong lòng dần dần bằng phẳng, khôi phục bộ dáng ngày xưa.
Đầu ngón tay hắn gõ một chút một chút lên trên bàn.
Có vẻ không chút để ý,
"Nàng vì sao không tới tìm ta?"
Tô Yên nhấp môi,
"Ta tới a, bọn họ ngăn ta ở bên ngoài, nói chàng rất bận."
Nàng nói đúng lý hợp tình, ân, đều là hắn không tốt.
Hắn gợi lên một ý cười nhàn nhạt
"Hừm? Hôm nay, ta không bận?"
"....Bận."
"Vì sao nàng vẫn vào được?"
"Ta xông vào!"
"Hôm nay biết xông vào, như thế nào mấy ngày trước đây không làm thế?"
"Ta...."
Tô Yên nghèo từ.
Ách... đúng vậy, nàng mấy ngày trước đây vì cái gì không xông vào, mà hôm nay một hai phải vào đây?
Hắn mí mắt vừa nhấc,
"Hay là nói, mấy ngàytrước đây chính nàng một người ăn một bàn thức ăn, không có người quản, ân,chính là ăn đến cao hứng, sớm đã quên ta?"
Gương mặt Tô Yên thoáng đỏ lên.
Bởi vì tiểu tâm tư bị vạch trần, có chút chột dạ.
Trốn trốn tránh tránh
"Ta, ta... ta không có...."
Vừa mới nói hai chữ, lại đối diện tầm mắt hắn, lập tức liền dừng.
Nàng nâng tay lên, muốn che khuất mặt mình.
Cánh tay vừa nhấc, lộ ra vết thương kia.
Vũ Văn Húc nguyên bản có vẻ tản mạn, ngón tay đang gõ cái bàn chợt dừng lại.
Trong mắt giật mình, thần sắc trên mặt không có gì biến hóa.
"Ta là một người què, không qua bên đó được, nàng lại đây."
Tô Yên mỗi lần đều không muốn nghe Vũ Văn Húc nhắc tới chân hắn.
Hắn vừa nhắc tới, nàng lại cảm thấy thực thương tâm.
Thế cho nên, xách váy liền đi qua.
Vừa mới nãy còn muốn đổi một người khác cùng nhau ăn cơm, kết quả, trong chốc lát, sớm đã vứt ra sau đầu rồi.
Ngoan ngoãn đi qua.
Hắn duỗi tay, giữ lại cánh tay nàng.
Đi xem miệng vết thương trên cánh tay.
Chỉ là vừa hay rách y phục.
Mặt trên cũng dính chút vết máu.
Nhưng, miệng vết thương đã khép lại.
Da thịt bóng loáng trắng nõn, không có một chút dấu vết.
Ánh mắt hắn âm trầm ngừng lại.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.
Mà đồng chí Tô Yên đã vươn tay ngọc, cầm đùi gà trong mâm.
Sau đó nhét vào miệng cắn một ngụm.
Hắn vừa nhấc đầu, nàng như là chột dạ.
Ba lần nhét, đã gặm xong đùi gà kia, chỉ còn lại đầu xương.
Sau đó yên lặng buông xuống, lại lần nữa vươn tới trong mâm.
Vũ Văn Húc không nói chuyện, chỉ là duỗi tay, ấn ấn chỗ dính máu kia.
"Có đau hay không?"
Tô Yên chớp chớp mắt, từng ngụm từng ngụm nhấm nuốt, sau đó lắc đầu, hừ hừ hai tiếng.
Nàng không phải không muốn nói chuyện, chỉ là trong miệng toàn thịt gà, vừa nói đùi gà sẽ rơi ra.
Ánh mắt nàng cũng nhìn về chỗ bị thương.
Di?
Không đau?
Miệng vết thương lành rồi.
Nàng nhanh chóng nhấm nuốt hai cái, để biểu đạt tâm tình cao hứng.
Kỳ thật lúc trước cũng vậy.
Khi Tô Yên còn chưa biến thân, bị bẫy thú kẹp bị thương, vốn dĩ cho rằng phải cẩn thận chiếu cố một đoạn thời gian mới có thể lành lại.
Nào biết, ăn bữa cơm, ngủ một giấc, buổi sáng ngày hôm sau định đổi dược cho nàng, kết quả vừa mở ra băng gạc, miệng vết thương đã khỏi hẳn.
Tựa hồ, Tô Yên càng lớn lên, tốc độ miệng vết thương của nàng khép lại cũng càng tăng.
Tiểu Hoa yên lặng lật xem một ít ký lục về thần thú Thao Thiết.
Nghe đồn thần thú Thao Thiết, trừ bỏ sức ăn vô cùng lớn, còn có một năng lực.
Da dày thịt béo.
Nói cách khác, nếu không phải là quá tham ăn, tự ăn chính mình đến ૮ɦếƭ, sợ là nó muốn ăn toàn bộ thế giới, cũng không có biện pháp bắt nó.
Mà Tô Yên, bởi vì lớn lên, huyết mạch Thao Thiết cũng hiện ra càng ngày càng rõ ràng.
Nếu đợi đến ngày sau, chắc chắn sẽ là đao thương bất nhập.
Vũ Văn Húc trong mắt âm trầm dần dần tan đi, khóe môi nhếch một cái.
"Đói bụng?"
Tô Yên gật gật đầu
"Chưa ăn cơm."
"Vậy dọn bàn ăn này đi, lại đổi một bàn khác."
Tô Yên nghi hoặc
"Đồ này, ta có thể ăn luôn mà."
Cho nên không cần dọn đi a.
Vừa nói, một bên lại sờ đến đùi gà nướng bên cạnh.
Đang muốn cắn, liền nghe thanh âm Vũ Văn Húc nhạt nhẽo
"Đây là vừa nãy công chúa kia mang đến."
Giọng nói vang lên, răng rắc, Tô Yên đã cắn một ngụm.
Hắn mí mắt giật giật
"Nàng ta tính toán lấy thứ này thu mua ta, về sau, muốn ta chỉ có thể ăn cơm cùng nàng ta."
Tô Yên động tác cắn dừng một chút, bĩu môi, ném đùi gà kia tới trên bàn.
"Lại đổi một bàn ăn đi."
Nói xong, nàng cười tủm tỉm ngồi xuống trên đùi hắn, vốn là muốn muốn giống lúc trước, ở trong lòng hắn lăn một cái.
Vừa mới ngồi xuống mới nhớ ra, mình đã biến thành người.
Còn trở nên rất lớn a.
Không lăn lộn được nữa.
Thế là yên lặng đứng lên.
Mới vừa rời đi, đã bị hắn ôm vòng eo, dùng lực một chút, ấn trở về trên đùi.
"Ngồi như vậy đi."
Duỗi tay ôm cổ hắn, dựa vào trên vai hắn, cười vui vẻ.
"Được"
Vũ Văn Húc câu môi một chút
"Người tới"
"Dạ"
Tiểu thái giám kia đi đến.
"Vương gia, ngài có gì phân phó?"
"Dọn bàn khác lên."
"Vâng"
Sau đó tiểu thái giám lui ra ngoài, theo sau bốn tên thị vệ đi vào, vội vàng dọn cái bàn kia đi.
Toàn bộ tiến trình hoàn toàn im ắng, an tĩnh mà nhanh chóng.
Tiểu thái giám khi lui ra ngoài, nhịn không được ngẩng đầu nhìn một cái.
Chỉ thấy Tô Yên cô nương ngồi ở trên đùi Vương gia nhà bọn họ.
Mà Vương gia đang cầm một cái khăn tay màu trắng xoa tay cho nàng.
Thanh âm Vũ Văn Húc thong thả
"Sau này ăn cơm, nên dùng đũa."
Tô Yên nói rất nhỏ
"Ta thích dùng tay."
"Cần phải học được, nếu có người khác ở đây, sợ là sẽ cười nàng."
Tô Yên nghi hoặc
"Sẽ có người khác?"
Trong đầu trung lập tức nhớ tới công chúa vừa mới rời đi kia.
Cúi đầu, lập tức liền héo.
Vũ Văn Húc liếc mắt nhìn nàng một cái, suy nghĩ trong lòng nàng, sao có thể giấu được hắn đâu?
Duỗi tay, gõ một cái vào đầu nàng.
Sau đó chậm rãi nói
"Người vừa nãy kia, sẽ không ăn cùng chúng ta."
Tô Yên nghiêng đầu
"Vậy còn có ai?"
Hắn nhìn nàng, đôi mắt kia thuần tịnh như thế.
Vốn muốn nói, sau này khó tránh khỏi việc đi theo hắn ra ngoài tham gia một ít cung yến.
Không cần biết dùng thành thạo, miễn cưỡng giả bộ ứng phó là được.
Nhưng mà, nàng là từ sủng vật biến thành người.
Làm sao hiểu quy củ nhân loại?
Nói cho nàng, sợ là cũng không hiểu.
Nhìn đến một mâm cơm mới tinh ở trước mắt, một bàn mỹ vị được bưng lên.
Hắn cười một chút
"Không đói bụng?"
Tô Yên ngửi thấy mùi hương, nghiêng đầu đi xem.
Giây tiếp theo liền nhảy xuống từ trên người Vũ Văn Húc.
Nhìn chằm chằm món ngon mỹ vị này một vòng, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.
Đột nhiên trong lòng иgự¢ không còn giai nhân, hắn nhìn chính mình trống rỗng ôm ấp, theo bản năng liền muốn kéo người trở về.
Nhưng mà chân vừa động, lại là nhớ tới bản thân chân cẳng không tiện.
Rũ mắt, cười tự giễu.
Cho đến khi nghe được thanh âm ghế dựa bên cạnh.
Phát hiện Tô Yên dạo qua một vòng, cuối cùng kéo một cái ghế dựa đến trước mặt hắn ngồi xuống.
Trong tay nàng cầm một đôi đũa, đưa tới trong tay Vũ Văn Húc.
Sắc mặt thản nhiên, chỉ vào đĩa thị thăn bò xào lăn.
"Ăn thịt bò."
Đúng là khẩu khí sai sử, ngoan ngoãn ngồi trước mặt Vũ Văn Húc, chờ hắn đút.
Vũ Văn Húc mày nhíu một chút
"Nghe nói, nhiều ngày nay nàng ăn cơm đều chưa từng gọi người hầu hạ, chính mình một người ăn sạch sẽ, ta đút nàng, không sợ quá chậm sao?"
Tuy là nói thế, nhưng tay đã duỗi, bưng đĩa thịt thăn bò đến, cầm cái thìa múc non nửa chén.
Sau đó, đưa tới trước mặt nàng.
Tô Yên ánh mắt sáng loáng tiếp nhận lấy, trước khi ăn, nói một câu
"Thích chàng đút."
Tiếp đó một muỗng một muỗng bắt đầu ăn.
Lúc trước khi nàng chưa biến thành người, gần một năm rưỡi thời gian.
Một ngày ba bữa tất cả đều được Vũ Văn đút ăn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc