Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 165

Tác giả: Tần Nguyên

Khi Vệ Uyển nghe Tô Yên nói xong, vẻ mặt phức tạp.
Nàng châm chước thật cẩn thận hỏi
"Cô nương có thể ăn hết được hay không?"
Tự nhiên, vương phủ có rất nhiều thức ăn.
Nhưng nếu ăn đến no ૮ɦếƭ, sợ là Vương gia sẽ đem nàng ta kéo ra ngoài loạn côn đánh ૮ɦếƭ đi?
Nghĩ nghĩ, lúc trước Vương gia tinh tế suy nghĩ, còn viết một thực đơn thật dài về những món ăn Tô Yên cô nương yêu thích.
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không, sẽ không, ngươi đi lấy đi."
Vệ Uyển gật đầu
"Vâng"
Sau đó, Vệ Uyển để người dọn bàn mâm đi, tiếp đến liền đóng cửa rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Vệ Uyển trở về.
Chỉ là, không có vịt quay Tô Yên chờ mong.
Vệ Uyển áy náy
"Cô nương, ngài không thể ăn tiếp."
Tô Yên chớp chớp mắt,
"Vì, vì cái gì?"
Vừa mới nãy, không phải còn nói sẽ cho nàng vịt quay sao?
Vệ Uyển vẻ mặt khó xử
"Cô nương, Vệ Uyển chỉ là phụng mệnh hành sự."
Tô Yên mếu máo, không nói nữa.
Ngẩng cao đầu, sau đó liền héo héo rũ xuống.
"Đã biết."
Không có vịt quay ăn....
" Tiểu Hoa, không có vịt quay ăn."
Nếu không phải Tiểu Hoa ngày ngày ở bên ký chủ mình, vừa nghe câu này, còn tưởng rằng Vũ Văn Húc để nàng bị đói đấy.
Tiểu Hoa trầm mặc trong chốc lát nói
"Ký chủ, chị không phải mới vừa uống canh ngỗng hầm rồi sao? Thưởng thức một chút thôi, rồi để buổi tối lại ăn vịt quay."
Tô Yên vừa nghe, ân, có đạo lý.
Duỗi tay vỗ vỗ bụng mình.
Vẻ mặt thỏa mãn.
Nàng ngẩng đầu
"Vậy Vũ Văn...Vương gia đi ra khỏi thư phòng chưa?"
Vệ Uyển lắc đầu
"Nô tỳ không biết, cô nương nếu cảm thấy nhàm chán, không bằng... đi ra ngoài ngắm hoa?"
Tô Yên nghe, chậm rì rì từ ghế trên đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, Tiểu Hoa cũng nói
"Ký chủ, chị muốn ăn đường không?"
"Ưm...không có đường."
"Ký chủ sờ sờ túi tiền a."
Tô Yên duỗi tay đi sờ, phình phình một đoàn.
Sau đó, liền lấy từ bên trong ra một viên kẹo sữa dâu tây.
Ánh mắt nàng sáng lên.
Cúi đầu, vừa đi theo Vệ Uyển ra ngoài, vừa lột vỏ kẹo đường cho vào miệng.
Hương vị sữa bò dâu tây ngọt ngào.
Ân, ăn ngon.
Kết quả là, một viên, hai viên, ba viên... năm viên.
Tiểu Hoa xem có chút hãi hùng khi*p vía.
Rốt cuộc, khi nhét vào viên thứ bảy, ký chủ rốt cuộc ngừng lại.
Sau đó bắt đầu nhấm nuốt.
Chỉ trong chốc lát, bảy viên kẹo đường đã đồng thời xuống bụng.
Tiếp đó, khi Tô Yên ăn xong, lại bắt đầu đi sờ túi tiền.
Một viên hai viên....năm viên.
Cùng nhấm nuốt xuống bụng.
Tô Yên tốc độ ăn thực mau, hơn nữa nàng không phải từng viên từng viên ăn, là một nắm một nắm ăn a.
Tiểu Hoa có điểm hối hận.
Chính mình...có phải nên thảo luận chuyện kẹo đường với ký chủ hay không?
Dựa theo kiểu ăn như vậy, hàm răng thực mau sẽ bị hư đó.
Sau nửa canh giờ, chỉ nhìn thấy Tô Yên ngồi ở đình hóng gió.
Trên cái bàn trước mặt nàng có một đống giấy gói kẹo đã chồng xếp thành ngọn núi nhỏ.
Khiến cho Vệ Uyển liên tiếp đi nhìn túi tiền Tô Yên.
Túi tiền này.... rốt cuộc là đựng được bao nhiêu kẹo viên vậy?
Còn chưa ăn xong??
Càng là khi*p sợ với tốc độ ăn đường của chủ tử không thôi.
Cứ thế, thời gian đã qua năm ngày.
Năm ngày này, Tô Yên đều không nhìn thấy Vũ Văn Húc.
Mỗi lần hỏi Vệ Uyển, Vệ Uyển đều nói hắn rất bận.
Hơn nữa, giống như là thật sự.
Trong năm này, mỗi ngày quân cơ đại thần cùng tướng quân, đều sau khi lâm triều liền tới vương phủ, cơm trưa bữa tối tất cả đều ở vương phủ, cho đến đêm khuya mới mỏi mệt rời đi.
Mà Vũ Văn Húc cũng ở thư phòng.
Năm ngày, chưa từng quay về một lần.
Mà Tô Yên, cũng từ lúc bắt đầu còn có thể bị đồ ăn hấp dẫn, đến sau đó, nhìn một bàn đồ ăn cũng héo.
Nàng mỗi một ngày ăn cơm, miệng mếu càng ngày càng lợi hại.
Rốt cuộc, đến buổi trưa ngày hôm nay.
Tô Yên không trước sau như một ăn cơm.
Ngược lại sau khi nhìn thật lâu bàn đồ ăn này, liền kéo váy đi ra ngoài.
Vệ Uyển nhìn Tô Yên hùng hổ đi ra ngoài như vậy, hoảng sợ.
Vội vàng đi theo, vừa đi một bên dò hỏi
"Cô nương đi chỗ nào vậy?"
Tô Yên nhấp nhấp môi
"Tìm người"
"Ngài đi tìm Vương gia?"
Vệ Uyển nhìn, nếu cố tình cản Tô Yên sợ là cũng không cản được.
Vương gia nói phải chiếu cố tốt, đừng để cho nàng bị khinh bỉ.
Cho nên... nàng ta là nên ngăn cản hay là không nên đây?
Đang lúc rối rắm, Tô Yên đã đi tới trước cửa thư phòng.
Phát hiện, các tướng quân đại thần đều dùng đồ ăn ở bên ngoài thư phòng.
Quét một vòng, cũng không phát hiện Vũ Văn Húc.
Tô Yên đột ngột xuất hiện ở trước thư phòng như vậy, cũng làm những người này đồng thời nhìn lại đây.
Thư phòng của Vương gia chính là trọng địa, không có mệnh lệnh, nghiêm cấm tự tiện xông vào.
Chỉ là vị này... giống như không biết chuyện này.
Chỉ thấy Tô Yên xách váy thẳng tắp đi về phía thư phòng.
Trước cửa, vẫn là hai tên thị vệ năm ngày trước ngăn đón Tô Yên.
"Không có khẩu dụ Vương gia, không được đi vào."
Hai người đồng thời ngăn ở trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhấp môi, nhìn hai người bọn họ, một câu cũng không nói, trực tiếp xông vào.
Tự nhiên, hai thị vệ này không có khả năng để nàng đi vào.
Qua lại như thế đã đánh nhau.
Vệ Uyển sợ tới mức đứng im ở đàng kia, không có phản ứng.
Này, cô nương ngày thường nhìn ngoan ngoãn đơn thuần, một khi động thủ, lại không thua hai tên nam tử.
Một chén trà nhỏ sau, nàng nghiêng một cái đá đổ một tên, thành công gạt ngã một tên thị vệ còn lại.
Nhưng mà, trên cánh tay nàng cũng bị đao cắt phải một chỗ.
"Chỗ nào có nữ nhi gia làm càn như thế?!"
Chỉ nghe một vị trọng thần hừ thật mạnh một tiếng.
Đại khái là năm ngày này, vẫn luôn ở chỗ này buộc phải thảo luận tình hình trong nước, thiên tai, chống giặc.
Cứ một ngày lại một ngày như vậy, dù là ai cũng không chịu nổi.
Nhưng mà, không ai dám nói cái gì với Vũ Văn Húc tay cầm quyền cao.
Này trong chốc lát, đột nhiên xuất hiện người không tuân thủ quy củ xông vào, tự nhiên là có chỗ phát tiết.
Nói xong, hai vị tướng quân trong đó có cũng nhìn không được.
Rốt cuộc bọn họ là thủ hạ của Vương gia, ở trước mặt bọn họ một đàn võ tướng này, thế mà có một tiểu nữ tử làm rối loạn quy củ??
Đang muốn đứng lên, tiểu thái giám vẫn luôn đi theo bên người Vương gia vội vàng ngăn trở
"Các tướng quân không nên tức giận, vẫn là phải mau mau hưởng dụng cơm trưa, buổi chiều Vương gia còn có chuyện muốn phân phó."
Mà lúc này tất cả thị vệ chạy tới cũng đều bị tiểu thái giám kia cản lại.
Lần này, mọi người mới chậm rãi hiểu được.
Làm càn như vậy, là Vương gia ngầm đồng ý??
Kỳ thật tiểu thái giám trong lòng cũng thấp thỏm.
Nhưng mà, hắn hầu hạ Vương gia đã nhiều năm, năm ngày này, Vương gia đột nhiên ngày ngày treo ở bên miệng tên một cô nương.
Trở nên cực kỳ khác thường.
Có giường không ngủ, muốn ngủ thư phòng, quy luật từ trước đến nay mỗi ngày dùng hai canh giờ xử lý chính vụ, hiện giờ biến thành suốt đêm liên tục năm ngày.
Thỉnh thoảng sẽ gọi Vệ Uyển tới hỏi chuyện, hoặc là kêu hắn đi dò hỏi tình huống.
Đây rõ ràng, Vương gia chính là nhớ mong người ta.
Cũng không biết vì cái gì, Vương gia không gặp nàng.
Hiện giờ, cô nương này xông vào, nếu như hắn hiểu lầm tâm tư Vương gia, để cô nương này đi vào, nhiều lắm là bị đánh hai cái bản tử.
Nếu là cô nương này thật sự được Vương gia nhớ mong trong lòng, bị đám mãng phu này làm bị thương, đến lúc đó sợ là không đơn giản chỉ phạt hái cái bản tử như vậy.
Tiểu thái giám trong lòng mưu tính rõ ràng.
Lúc này mới ngăn trở bọn họ, để Tô Yên vào.
Đương nhiên, cách làm của hắn rất tốt.
Chính là có chút, lỗi thời.
Cả nửa ngày sau, tiểu thái giám đánh một cái vào đầu
"Hỏng rồi, công chúa còn ở bên trong."
Hai khắc trước, công chúa mang theo ý chỉ thánh thượng tới đây, muốn đơn độc gặp mặt Vương gia.
Lúc này mới có hình ảnh nhất phẩm đại thần, trọng thần tướng quân ngồi ở trong viện Vương gia ăn cơm trưa.
Mà lúc này...chỉ sợ, công chúa đang cùng Vương gia dùng cơm trưa đi?
Vậy Tô Yên cô nương xông vào...
Tiểu thái giám có chút không dám tưởng tượng đến hình ảnh lúc sau.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, hoặc là bị công chúa trách phạt tự tiện xông vào thư phòng, ăn một gậy.
Hoặc là, là bị Vương gia răn dạy, nói nàng không nghe quy củ?
Rốt cuộc, ý chỉ thánh thượng ở đằng kia, lúc này tự tiện xông vào, vậy chính đánh vào mặt mũi hoàng gia a.
Đánh một gậy cũng là nhẹ.
Nếu mà công chúa kia cố ý tra tấn, sợ là sẽ còn thảm hại hơn.
Vô số ý tưởng hiện lên ở trong đầu.
Tô Yên đã bước chân đi vào thư phòng.
Sau đó, liền nghe được thanh âm mềm mại của nữ tử nói chuyện
"Vương gia, ngài nếm thử món này, là ta kêu đầu bếp Ngự Thiện Phòng cố ý làm, nghe nói, ngài gần đây thích ăn chút món mặn."
Một màn này ánh vào mi mắt.
Chỉ thấy, công chúa Lương Nguyệt mặc y phục thêu con bướm mẫu đơn màu hồng phấn, đầu đội bộ diêu, trên mặt mang theo ý cười kiều mỹ, móng tay nhuộm nước phượng tiên phá lệ bắt mắt.
Nàng ta đang đứng ở một bên Vũ Văn Húc, bộ dáng ra vẻ thân mật, duỗi tay mở nắp một đĩa thức ăn.
Tô Yên mím môi càng chặt.
Vũ Văn Húc vốn là ánh mắt buông xuống, đại khái là nhận thấy được có người tiến vào, ngẩng đầu nhìn lại.
Đối mặt với tầm mắt của Tô Yên.
Hắn trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ánh sáng.
Năm ngày không thấy, vốn tưởng rằng sẽ dần dần phai nhạt.
Nhưng lại phát hiện, trong lòng hắn áp chế không được vui mừng.
Thực mau, ánh mắt không gợn sóng bắt đầu trở nên phức tạp.
Tô Yên rầu rĩ ra tiếng
"Chàng không cùng ta ăn cơm, mà lại cùng người khác ăn."
Không phải nói rất bận sao?
Để nàng chờ một ngày lại một ngày, rõ ràng chính là không muốn ăn cơm cùng nàng.
Hừ, người xấu.
Nàng đột ngột ra tiếng, cũng làm Lương Nguyệt ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy một nữ tử có bộ dáng tinh xảo ăn mặc một thân y phục màu trắng xuất hiện, sửng sốt một chút.
Tự nhiên, cũng bắt đầu quan sát đánh giá ở trong lòng.
Sau đó, Lương Nguyệt che lại môi, cười nhợt nhạt, chỉ là trong mắt không hề có ý cười
"Tiểu cô nương từ chỗ nào đến? Có biết tự tiện xông vào thư phòng là tội gì?"
Tô Yên liếc nàng ta một cái.
Sau đó lại lần nữa nhìn về phía Vũ Văn Húc,
"Không muốn cùng ta ăn cơm, vậy thì không ăn, ta lại đổi một người khác ăn cùng ta."
Tô Yên khi nói lời này, ủy khuất cực kỳ.
Ủy khuất đến hai mắt cũng sắp khóc rồi.
Để nàng từng ngày chờ, buổi tối ngủ cũng để nàng một người ngủ.
Rõ ràng chính là có người khác.
Làm gì không nói cho nàng?
Nàng cũng sẽ không ăn hắn.
Nỗ lực nghẹn nước mắt, quay đầu liền đi ra ngoài.
Đã có những người khác, vậy nàng cũng muốn tìm người khác.
Vũ Văn Húc nhíu mày,
"Đứng lại"
Tô Yên một chút cũng không muốn phản ứng với hắn.
Đang cân nhắc mình hẳn là nên kéo ai ăn cơm cùng.
Vũ Văn Húc nhìn nàng thật sự không quay đầu lại đã đi, trong lòng luống cuống một chút.
"Người tới"
Thanh âm nặng chút.
Động tác nhất trí, sáu gã hắc y ảnh vệ xuất hiện ở trước cửa.
Trong tay nắm nhuyễn kiếm thon dài, chặn đường đi của Tô Yên.
Tô Yên vừa thấy bọn họ một bộ dáng muốn cùng nàng đánh nhau.
Nàng chớp chớp mắt, nước mắt thiếu chút nữa liền chảy ra.
Quay đầu đi nhìn Vũ Văn Húc, thanh âm càng ủy khuất
"Chàng còn muốn tìm người đánh ta? Là chàng không đúng, là chàng sai, chàng dựa vào cái gì khi dễ ta như vậy?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc