Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 164

Tác giả: Tần Nguyên

Ô??
Nó duỗi tay thịt qua lại đùa nghịch.
Khi ngẩng đầu lần nữa, phát hiện trên sống lưng Vũ Văn Húc cũng dần hiện ra một cái đồ án màu trắng hình quả đào.
Vốn dĩ vật nhỏ nào đó ghé vào một chỗ chỉ muốn nghỉ ngơi, lập tức đứng lên, ba cũng thành hai nhảy tới trên vai hắn.
Duỗi đầu lưỡi, cũng liếm một ngụm.
Chỉ là, nó vừa mới ᴆụng tới, cái đồ án kia cũng biến mất theo.
Nó không rõ đó là cái gì.
Chỉ là sau đó, lại lần nữa nhảy tới trên thềm ngọc thạch, ghé vào chỗ đó tự liếm da lông ướt đẫm của mình.
Ban đêm.
Tối nay là đêm trăng tròn.
Ánh trăng nhạt nhẽo xuyên thấu qua khe hở cửa sổ chiếu vào trên giường ngủ trong phòng.
Một con vật nho nhỏ giống như chồn, ngã vào trong иgự¢ một nam tử có khuôn mặt tuấn mỹ.
Nhìn kỹ, tựa hồ....còn chảy ra nước miếng.
Sau đó, liền thấy vật nhỏ kia bỗng nhiên xoay trái xoay phải.
"Ngô ô...."
Thanh âm nức nở truyền ra.
Đại khái là động tác nó quay cuồng quá mạnh, quấy nhiễu đến nam tử đang ngủ kia.
Chỉ thấy hắn chậm rãi mở to mắt.
Duỗi tay, vuốt ve vật nhỏ trên người mình, một chút một chút vuốt da lông mềm mại của nó.
Nhưng mà, như thế cũng không trấn an được vật nhỏ, Tô Yên qua lại quay cuồng, thanh âm rầm rì càng lúc càng lớn.
Cho đến khi bẹp một cái, vật nhỏ kia ngã từ trên người nam tử xuống.
Ngã sang một bên, co giật tự bao lấy mình.
Thanh âm nức nở cũng càng lúc càng lớn.
Lúc này, Vũ Văn Húc rốt cuộc đã nhận ra không đúng.
Ánh mắt Hắn dần dần tỉnh táo lại.
Từ trên giường ngồi dậy, cẩn thận nhìn.
Duỗi tay khẽ vuốt, vật nhỏ co thành một đoàn kia, ngược lại run rẩy.
Bộ dáng giống như rất đau.
Hắn nhíu mày một chút, đang muốn kêu người.
Bỗng nhiên nhìn thấy, ở dưới ánh trăng nhạt nhẽo kia, vật nhỏ vốn dĩ lông xù xù co thành một đoàn.
Thế nhưng trong chớp mắt biến thành một người.
"Ngô.... đau ~"
Thanh âm mềm mại vang lên.
Mà vốn dĩ móng thịt lấy ôm hắn, cũng biến thành tay ngọc nhỏ dài, trắng nõn bóng loáng, ôm cánh tay hắn, rầm rì.
3000 tóc đen rối tung, một khuôn mặt nhỏ tinh xảo, môi anh đào, con ngươi lộng lẫy liên tục chớp chớp, bên trong giống như mang theo ánh sao.
Nữ tử không mảnh áo che thân, cứ như vậy rúc vào bên người hắn.
Khiến hắn trố mắt cứng đờ.
Mà Tô Yên vừa mới bắt đầu còn không có phản ứng, chỉ ôm cánh tay hắn rầm rì kêu đau.
Cho đến khi nàng cúi đầu một, nhìn đến trước иgự¢ mình treo hai cái nhô lên.
Lại nhìn thấy thân mình trắng trắng nộn nộn.
Sợi tóc rũ thẳng, không có kia một thân da lông kia, ngược lại là trở nên giống hắn.
Nàng ngây người chớp mắt một cái.
Sau đó, ngẩng đầu lên, nhìn Vũ Văn Húc cười
"Giống chàng rồi nè."
Thanh âm nhu nhu, mang theo ý vị của riêng thiếu nữ.
Bất quá...., nàng lại nhịn không được cúi đầu nhìn hai cái bao bao phía иgự¢ mình.
Hắn, không có.
Là bị sưng lên sao?
Nhưng mà, không đau a.
Tô Yên nhìn hắn một cái, nhịn không được chớp chớp mắt ướt, ưỡn иgự¢
"Đây, là sao vậy? Giống như bị thương."
Nàng chính là nhớ rõ, lúc trước chính mình không cẩn thận bị thương sưng thành một cái bọc nhỏ, đau rất lâu.
Chẳng lẽ, sưng quá nghiêm trọng, ngược lại là không đau?
Nàng vừa nói, một bên nhìn Vũ Văn Húc.
Mà hắn tựa hồ còn đang ngốc lăng khi*p sợ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Tô Yên cắn cắn môi, duỗi tay, cầm tay hắn, bao trùm lên một trong hai cái " tiểu màn thầu " đó.
"Ta có phải bị bệnh hay không?"
cho đến khi hắn cảm nhận được mềm mại trong tay, lúc này mới lập tức phục hồi tinh thần lại.
Trực tiếp kéo chăn trên người mình, bao quanh toàn bộ nàng ôm lấy, kín không kẽ hở, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
Hắn ngồi dậy, nhíu mày nhìn nàng.
"Cục bột nhỏ?"
Tô Yên trong lòng thực cự tuyệt cái tên này.
Nhưng mà nhìn thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, sau đó yên lặng gật gật đầu.
Nàng còn đang rối rắm với 2 khối sưng sưng trên иgự¢.
Há mồm muốn hỏi
"Ta.... Bị sưng lên hai cái bao..."
Thanh âm mềm mại vừa ra, liền nghe tiếng hắn nghiêm khắc lên
"Người tới, tuyên thái y!"
Tô Yên thấy hắn kêu như vậy, trố mắt lên.
Yên lặng ngậm miệng.
Héo úa ủ rũ thấp đầu.
Muốn giật nhẹ chăn đi xem иgự¢ mình cái hai cái bao kia đã bớt sưng hay chưa.
Mới vừa kéo ra một chút, liền nghe hắn trầm thấp nói
"Đừng cử động."
Tô Yên vừa nhấc đầu, đã thấy đôi mắt đen như mực kia.
Nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc, thành thật lại.
Bị chăn bao lấy, ngồi ở chỗ đó.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ vương phủ đèn đuốc sáng trưng lên.
Thái y đi vào phòng ngủ, lại phát hiện cách một lớp màn giường.
Không cách nào nhìn thấy Vương gia.
Tiểu thái giám ra tiếng
"Vương gia, thái y tới."
Đang nghi hoặc, liền nghe bên trong giường truyền ra tiếng
"Tay"
Không biết bên trong màn giường làm gì, phải đợi một hồi lâu.
Mới nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đưa ra.
Này vừa thấy, liền biết là tay nữ tử.
Sau đó, tiểu thái giám đặt một khối khăn ở trên cổ tay nàng kia.
Thái y lập tức liền hiểu rõ.
Không phải xem bệnh cho Vương gia, mà là cho người nào đó trong lòng Vương gia a.
Thái y cũng không dám chậm trễ, ngồi xuống cẩn thận bắt mạch.
Tới tới lui lui sau khi xác nhận rất nhiều lần, lúc này mới buông lỏng tay ra.
Vũ Văn Húc ra tiếng
"Như thế nào?"
Thái y do dự nửa ngày vẫn là mở miệng
"Vương gia, không có gì, thân thể khỏe mạnh."
Vừa nói vừa nghĩ, chẳng lẽ là y thuật mình quá thấp?
Làm sao vương gia lại vô cớ hơn nửa đêm gọi hắn tới?
Khi hắn đang do dự nói, bên trong liền có giọng nói mềm mại
" Vậy hai cái bao ở nơi này là chuyện như thế nào?"
Tô Yên muốn thoát chăn ở trên người để nhìn kỹ xem trước иgự¢ 2 cái bao còn có hay không.
Nhưng mới vừa cởi một nửa, lại lần nữa bị Vũ Văn Húc che kín mít.
"Không được thoát."
Tô Yên bẹp bẹp môi.
Cúi đầu không nói chuyện nữa.
Vì sao lại hung với nàng như vậy?
Nàng chỉ muốn nhìn một chút xem cái bao này có tiêu đi hay không.
Sau đó, Vũ Văn Húc liền nói
"Thưởng"
Nghe thấy như thế, thái y kia cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Đa tạ Vương gia!"
Nói xong, được thái giám dẫn lui xuống.
Thực mau, hạ nhân trong phòng cũng đều rút đi.
Chỉ còn lại hai người Vũ Văn Húc cùng Tô Yên.
Tô Yên thò đầu ra bên ngoài nhìn thoáng qua, sau đó kéo ra giường màn.
"Không có người."
Đôi mắt nàng lóe sáng, nhìn qua thực vui vẻ.
Vũ Văn Húc một tay nắm tay nàng đang muốn kéo chăn, một bên ra tiếng
"Vì sao lại biến thành người?"
Thanh âm hắn nhàn nhạt, giống như ngày thường nói chuyện, không có gì khác biệt.
Nhưng mà, Tô Yên ở bên hắn đã hơn một năm, một chút đã nghe ra hắn khác thường.
Nên nàng thành thành thật thật trả lời
"Ta cũng không biết, chính là cảm thấy thực nóng, sau đó, liền biến thành người."
Ở trong ký ức truyền thừa, tổ tông nàng vừa sinh ra không lâu thì có thể biến thành người.
Nhưng là huyết mạch thần thú Thao Thiết trong thân thể nàng đã dần dần loãng, còn tưởng rằng chính mình không biến được nữa.
Nói xong, nàng chớp chớp mắt, có chút khốn đốn.
Lăn lộn lâu như vậy, nàng muốn ngủ.
Đại khái, sủng vật vô tâm vô phổi nói ngủ liền ngủ rồi.
Tiếp đến, mê mê hoặc hoặc, đầu dựa vào trong lòng иgự¢ Vũ Văn Húc.
Rầm rì, lại rụt rụt thân mình, đã sắp ngủ rồi.
Vũ Văn Húc sửng sốt.
Buông xuống con ngươi đi xem nàng.
Ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Vật nhỏ ngày ngày lăn lộn trong tay hắn biến thành người.
Trong lòng cảm xúc giao thoa lẫn lộn.
Nếu như, làm một sủng vật không có nguy hại đối với hắn, hắn có lẽ sẽ sủng ái nhiều chút.
Nhưng nếu là biến thành người, thì không thể lại xem nàng trở thành sủng vật được.
Trên đời này, sẽ có người thực lòng mãi không phản bội sao?
Không có.
Hắn buông xuống mặt mày, che đậy sâu kín trong mắt.
Một đêm mộng đẹp.
Khi Tô Yên tỉnh lại, theo bản năng liền duỗi tay đi chạm vào bên người Vũ Văn Húc.
Nhưng lại không thấy hắn.
Chỉ sờ đến một chỗ trống rỗng trên giường.
Nàng chớp chớp mắt, ngồi dậy.
Một mái tóc tán loạn rối tung.
Lúc này, mép giường truyền đến thanh âm
"Cô nương, ngài tỉnh, nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo."
Tô Yên chớp chớp mắt, rất nhanh, liền có ba bốn tỳ nữ đến trên giường hầu hạ, trong chốc lát, đã mặc chỉnh chỉnh tề tề cho nàng.
Y phục vàng nhạt, đầu đội bộ diêu kim sắc, đôi mắt nàng linh động phi thường, liếc mắt một cái liền giống như chồi non sức sống bừng bừng.
Mặc xong quần áo, Tô Yên từ trước bàn trang điểm đứng dậy.
Bước bước chân đi ra ngoài.
Đại khái là đổi cách dùng bốn chân thịt chạy qua lại, biến thành hai chân đi đường.
Vẫn là cần phải thích ứng.
Thế cho nên khi đi đường, nàng luôn lung lay, thất tha thất thểu.
Nàng nghiêng đầu ra tiếng hỏi tỳ nữ đi theo bên cạnh
"Vũ Văn Húc ở đâu?"
Tỳ nữ vừa nghe, sợ tới mức lập tức quỳ gối trên mặt đất.
"Cô nương, không thể."
Tô Yên nghi hoặc
"Không thể cái gì?"
"Hô thẳng tên huý Vương gia sẽ mắc tội lớn."
"Vậy ta phải gọi hắn là gì?"
"Cô nương nên gọi Vương gia."
"Vậy Vương gia hiện tại ở đâu?"
"Hồi cô nương, Vương gia hiện tại ở thư phòng, đang thương nghị việc cơ mật cùng vài vị đại thần."
Tô Yên gật gật đầu, sau đó đi tới thư phòng.
Vũ Văn Húc cùng người khác nghị luận công việc, nàng đều nhìn đến quen.
Mỗi một lần, hắn đều sẽ mang cho nàng một hộp điểm tâm đặt ở trên bàn, đút nàng ăn, ở đằng kia bồi hắn.
Cho đến khi đi đến trước mặt thư phòng, bị hai tên thị vệ ngăn cản
Chỉ nghe hai người kia khẩu khí đông cứng
"Vương gia đang nghị sự, không được tự tiện xông vào."
Tô Yên nhấp môi.
Cúi đầu nhìn xem hình người hiện tại của mình.
Không phản bác, chỉ là chớp chớp mắt
"Ta ở chỗ này chờ hắn, được không?"
Lần này hai thị vệ không nói gì.
Tô Yên vòng một vòng, cuối cùng ngồi ở trên ghế đá bên cạnh thư phòng.
Lúc này, tỳ nữ hầu hạ Tô Yên mỉm cười, đưa qua một mâm điểm tâm
"Cô nương, ngài vừa ngủ dậy còn chưa ăn cơm, ăn chút đi?"
Tô Yên vừa nghe, là loại điểm tâm nàng hay ăn.
Rốt cuộc, sắc mặt tốt lên chút.
Cầm lấy đồ ăn lên.
Chờ đến lúc ăn hơn phân nửa, nàng tựa hồ mới nhớ tới tỳ nữ bên cạnh
"Ngươi vì sao vẫn luôn đi theo ta?"
Tỳ nữ kia ôn ôn hòa hòa
"Là Vương gia sai khiến nô tỳ hầu hạ cô nương."
"Ngươi tên là gì?"
"Nô tỳ Vệ Uyển."
"Ân, ta là Tô Yên."
Tỳ nữ kia cười gật đầu đồng ý
"Tô Yên cô nương, ngày sau, nô tỳ sẽ hầu hạ ngài. Cô nương có cái gì phân phó có thể nói cho nô tỳ."
Tô Yên cắn một ngụm bánh hoa quế trong tay.
Lung tung gật gật đầu, lực chú ý vẫn đặt trên bánh hoa quế.
A, bánh hoa quế này ăn cũng thật ngon a.
Trong lòng yên lặng tán thưởng một tiếng.
Tô Yên ở chỗ này chờ đến tận giữa trưa.
Vừa đến chính ngọ, thái giám tỳ nữ đã bưng đồ ăn đưa vào thư phòng.
Tô Yên mờ mịt
"Hắn không ra sao?"
Thanh âm nghi hoặc.
Vệ Uyển cúi đầu ra tiếng
"Cô nương không nên gấp gáp, nô tỳ đi hỏi một chút cho ngài."
Tô Yên gật gật đầu.
Vệ Uyển đi đến trước mặt thị vệ canh giữ thư phòng, không biết nói gì đó.
Sau đó, ánh mắt thị vệ nhìn lướt qua Tô Yên nơi này.
Theo sau quay đầu đi vào trong thư phòng.
Chỉ chốc lát sau, thị vệ lại đi ra.
Cùng Vệ Uyển nói hai câu.
Sau đó, Vệ Uyển đi trở về trước mặt Tô Yên.
Nhẹ giọng nói
"Cô nương, hôm nay Vương gia có chuyện quan trọng muốn thương nghị, tất cả đại thần đều lưu tại nơi này. Sợ là, không cách nào gặp cô nương."
Nàng nói lý do thực đầy đủ.
Vô luận là nữ tử nào, khi nghe đến lời này, nhất định là sẽ thông cảm.
Chuyện nhi nữ tình trường, làm sao có thể so với đại sự trong triều?
Cố tình, Tô Yên lại không phải là người.
Sau khi Vệ Uyển nói xong, khóe môi Tô Yên liền nhẹ nhàng nhấp lên.
Nàng méo miệng, nhìn về phía phương hướng thư phòng.
Sau đó, trầm mặc không lên tiếng ăn xong điểm tâm trong tay.
Đứng lên, lúc này mới đi trở về.
Vệ Uyển đi theo phía sau Tô Yên, cũng có thể cảm giác tâm tình nàng tựa hồ không tốt.
Nhưng lại không hiểu nguyên nhân vì sao.
Tô Yên trở lại phòng.
Thực mau, Vệ Uyển hầu hạ bưng cơm trưa lên.
May mắn chính là, cơm trưa hôm nay tất cả đều là đồ Tô Yên thích ăn.
Rốt cuộc khi nàng đang có điểm héo, thần sắc sáng lên một chút.
Nàng lại không có ngay lập tức bắt đầu ăn.
Mà là ra tiếng
"Các ngươi đều đi ra ngoài đi."
Vệ Uyển do dự trong chốc lát
"Cô nương, Vệ Uyển vẫn nên lưu lại hầu hạ ngài đi."
Tô Yên lắc đầu, khẩu khí kiên định
"Không cần"
Rốt cuộc, Vệ Uyển cũng không nói gì thêm.
Đành phải hành lễ lui ra ngoài.
Chờ đến khi đại môn đóng lại.
Ánh mắt Tô Yên nhìn chằm chằm bàn đồ ăn đến lấp lánh tỏa sáng, một bàn tay nắm đùi gà, một bàn tay nắm cái thìa.
Vây quanh bàn dài trái trái phải phải, phía trước phía sau bắt đầu ăn.
Nàng đi theo bên người Vũ Văn Húc, được hắn đút ăn lâu như vậy.
Tự nhiên cũng hiểu nhân loại ăn cơm phải có quy củ.
Phải dùng đũa, nên một ngụm một ngụm nhai kỹ nuốt chậm.
Không thể phát ra âm thanh.
Nhưng, nàng không biết dùng đũa a.
Vậy nên liền cưỡng chế tất cả mọi người rời đi, chỉ có một mình nàng, vậy nàng muốn ăn như thế nào liền ăn như thế đó.
Tiểu Hoa nhìn đến ký chủ của mình ăn thực sung sướng.
Nhịn không được liền đi vuốt ௱ôЛƓ ngựa
"Ký chủ thật là lợi hại a, biết đóng cửa lại tự mình ăn."
Tô Yên gật gật đầu,
"Ân"
Một bên gật đầu, một bên múc một ngụm canh uống.
Nửa canh giờ sau.
Vệ Uyển đi vào trong phòng.
Trên bàn năm mặn một canh, bị ăn sạch sẽ.
Đến xương gà cũng không thấy.
Vệ Uyển kinh nghi lại do dự,
"Cô nương, đều ăn??"
Xương gà cũng gặm rồi?
Tô Yên ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng mình, vốn dĩ muốn thuận tay vuốt lông mềm trên bụng, khi sờ lên, mới nhớ ra, chính mình hiện tại là con người.
Nàng nghiêm túc gật gật đầu
"Ân."
Vệ Uyển nhịn không được lại lần nữa hỏi,
"Vậy, cô nương còn đói không? Nếu không, lại thêm một chút??"
Tô Yên ánh mắt sáng ngời,
"Có thể chứ?"
Mỗi một lần ăn cơm cùng Vũ Văn Húc, hắn đều sẽ câu nàng.
Hắn đợi đến khi nàng ăn no được 8 phần, sờ lên cái bụng nàng, sau đó kêu dừng, không cho nàng ăn tiếp.
Không nghĩ tới, sau khi biến thành người, chính mình còn có thể ăn nhiều một chút a.
Cân nhắc, ánh mắt sáng lấp lánh
"Ta muốn ăn thêm một con vịt quay và một con gà nướng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc