Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 162

Tác giả: Tần Nguyên

Vươn một đầu ngón tay
"Hôm nay buổi tối, để đầu bếp làm con thỏ nướng kia cho ngươi. Còn có cá, gà hầm, đường dấm vịt, đều là món ngươi thích ăn. Còn muốn tức giận với ta?"
Lời này là đang xin lỗi.
Có thể để vị Vương gia này xin lỗi, toàn bộ Đại Lương quốc cũng tìm không ra người nào.
Không nghĩ tới, vào một ngày này lại ôn tồn nói chuyện, nhẫn nại khuyên bảo với một con vật nhỏ đầy thịt.
Tô Yên bụm mặt, nuốt một chút nước miếng.
Cẩn thận nghĩ.... kỳ thật, cũng không phải vấn đề bao lớn có phải hay không?
Hắn không phải đã giữ lại mình sao?
Còn chuẩn bị tốt đồ ăn cho mình.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, nó đói bụng.
Dùng tay vỗ vỗ cái bụng nhỏ phấn nộn nộn của mình.
Nhìn một cái, đều gầy rồi.
Nó quay đầu, một bên bụm mặt một bên trộm xem Vũ Văn Húc.
Vũ Văn Húc bị một bộ dáng này của nó làm cho trong mắt hiện lên ý cười.
Hắn nhéo nhéo lỗ tai Tô Yên.
"Có phải đói bụng hay không? Phải bôi dược cho ngươi trước, băng bó xong lại đi ăn cơm, được không?"
Tô Yên nghe hắn an bài, cảm thấy...ân, rất có đạo lý.
Nó chớp chớp con ngươi ướt dầm dề.
Gật đầu.
Cứ như vậy, viên thịt nhỏ vốn đang khóc lợi hại, thành công được dỗ tốt.
Thành thành thật thật ghé vào trên đùi Vũ Văn Húc, bôi dược, băng bó.
Vốn dĩ, không có gì.
Nhưng mà, bị thương chính là phần lưng.
Thế cho nên sau khi quấn băng gạc màu trắng kia quanh vài vòng.
Vũ Văn Húc cười lên tiếng.
Chỉ thấy, viên thịt nhỏ này vốn đã phì nộn mượt mà.
Này hiện giờ trên bụng quấn hai vòng băng gạc, trở nên càng tròn.
Vừa thấy còn tưởng rằng là người tuyết nhỏ.
Hắn duỗi tay, bế nó lên.
"Đi, đi ăn cơm."
Vốn dĩ, tất cả lực chú ý của Tô Yên đều ở băng gạc trên người mình.
Kết quả vừa nghe, trước mắt sáng ngời, tức khắc lực chú ý đều bị hấp dẫn đi rồi.
Đi đến trước mặt một bàn thức ăn.
Vũ Văn Húc đặt nó ở trên bàn.
Lấy đũa qua, đầu tiên là gắp một miếng thịt thỏ nướng cho nó.
Tô Yên ngồi ở trên bàn, cũng không cần động, chỉ ngồi ở chỗ đó ăn.
Ân, nó thích.
Hé miệng, ăn luôn.
Vũ Văn Húc một đũa tiếp theo một đũa, Tô Yên thực mau ăn miệng tràn đầy.
Miệng căng đến lợi hại, lắc qua lắc lại một chút, tay thịt còn chỉ vào đĩa vịt nướng phía xa, như hổ rình mồi.
"Ô ô ô ô ~~~"
Cái kia, cái kia, cái kia.
Hắn kẹp một khối lại đây, nhưng không tiếp tục đút.
Chỉ nói
"Nuốt xuống đi, lại ăn."
Tô Yên mắt trông mong nhìn chằm chằm khối vịt nướng kia.
Trong miệng nhấm nuốt càng mau càng dùng sức.
Cho đến khi nhấm nuốt xong, Vũ Văn Húc còn chưa kịp đưa qua, Tô Yên đã nhanh chóng há mồm, nhảy mà qua.
Ngao ô, một ngụm.
Đũa ngọc bị cắn đứt một đoạn, còn có khối thịt vịt nướng kia cũng bị ngậm đi.
Vũ Văn Húc sửng sốt, sau đó lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Cái răng này của nó, so với ba tháng trước tốt hơn không ít a.
Ít nhất hiện tại có thể cắn đứt chiếc đũa này.
Tiếp đó, lại thay đổi một bộ đũa mới, tiếp tục tiến hành đút sủng vật ăn cơm.
Chờ đến khi cái bụng Tô Yên phình phình, nằm ở trên bàn.
Chỉ nhìn bảy tám đĩa đồ ăn này, mỗi cái đều ít hơn một nửa.
Nó ăn, ít nhất bằng lượng cơm ba người.
Tô Yên dừng một chút, liếm liếm miệng, còn muốn tiếp tục ăn.
Giương miệng liền muốn hắn tiếp tục đút.
Vũ Văn Húc liếc mắt nhìn nó một cái, duỗi tay ấn ấn cái bụng tròn trịa của nó.
Lắc đầu
"Ngày mai lại ăn."
Tô Yên ủy khuất
"Ô ô ô ô ~~!!"
Hiện tại phải ăn!
"Ngươi đã ăn không vô."
"Ô ô ô ô ~~!!"
Nuốt trôi!!
Vũ Văn Húc buông chiếc đũa trong tay, ôm viên thịt nhỏ lên.
Nói
"Hôm nay tóm được một con thỏ, có phải thực vất vả hay không?"
Tô Yên vừa nghe, nhớ tới tiến trình gian nan mình bắt thỏ.
Sau đó dùng sức gật gật đầu, mệt ૮ɦếƭ nó rồi đó.
Về sau không bao giờ muốn tự mình đi tóm nữa.
Hắn ra tiếng
"Vậy đi ngủ một giấc đi, tỉnh dậy lại tiếp tục ăn sau."
Tô Yên nghĩ nghĩ, ừm... có đạo lý.
Kết quả là nó ngoan ngoãn bị ôm đi rồi.
Lúc này, trong đầu Tô Yên truyền đến thanh âm
"Leng keng, chúc mừng ký chủ thắp sáng một ngôi sao."
Tự nhiên những lời này hiện giờ nghe vào lỗ tai Tô Yên, cái gì cũng không hiểu.
Sau đó đi theo hắn về phòng ngủ.
Chờ đến khi lên giường mới phát hiện, chân hắn không phải là hoàn toàn không thể động.
Một chân là có thể động, một chân khác...là què sao?
Không, trong lúc vô tình, ống quần kia kéo lên, lộ ra mắt cá chân phiếm tím.
Bày ra một loại màu sắc không bình thường.
Như là... trúng độc.
Chờ đến lúc được hạ nhân hầu hạ nằm ở trên giường.
Vũ Văn Húc sắc mặt giống như có chút khó coi.
Phải nói, mỗi lần vào ban đêm, nỗi lòng hắn luôn trở nên phập phồng khó định.
Ban ngày, mắt không thấy, tự nhiên sẽ không cảm thấy phiền.
Nhưng là buổi tối đi ngủ, bị người nâng, thoát y, nhìn thấy mắt cá chân phiếm tím kia chạy dài đến cẳng chân.
Thời thời khắc khắc như đang nói cho hắn biết, hắn hiện giờ chính là một người què.
Một đôi mắt sâu kín, giữa mày khó nén một tia tàn nhẫn.
Làm gương mặt tuấn mỹ kia thêm một phần nguy hiểm làm người không dám tới gần.
Mà lúc này, Tô Yên bị đặt ở một chỗ khác, nó nhảy ra từ ổ nhỏ của mình.
Tung ta tung tăng chạy đi tìm Vũ Văn Húc.
Bò lên trên giường, bước qua đệm chăn.
Ngã xuống иgự¢ hắn.
Vũ Văn Húc vốn đã nhắm mắt, giờ lại mở to mắt.
Trong mắt kia, còn mang theo cảm xúc chưa rút đi.
Chỉ là đảo qua vật nhỏ phấn nộn ở trong иgự¢ mình.
Nhịn không được liền nghĩ tới tình hình chiều nay.
Ý cười liền chậm rãi hiện lên ở khóe môi.
Duỗi tay sờ sờ đầu Tô Yên.
Tô Yên chưa đến một lát liền ngủ thành hình chữ X.
- -----------
Thời gian nhoáng lên đã một năm trôi qua.
Tô Yên ở trong Vũ Văn phủ đã được hơn một năm.
Trong khoảng thời gian kia, nó từ một viên thịt tròn tròn không có lông.
Trưởng thành cho tới bây giờ, chẳng những người dài ra, mà lông cũng mộc đến trắng trắng mềm mềm.
Lông bạc mềm bao trùm cả thân mình đầy thịt của nó.
Này vừa thấy, còn tưởng rằng là con nhím a.
Đương nhiên, đây là lúc vừa mới bắt đầu mọc ra da lông màu bạc.
Một năm thời gian, thân thể nó gầy chút, cũng dài ra thêm.
To bằng bàn tay người trưởng thành, con ngươi đen nhánh, phiếm linh quang.
Hiện giờ thêm một thân da lông màu bạc, liếc mắt một cái nhìn lại, trông cao quý đẹp cực kỳ.
Nó ở trong bụi cỏ, xuyên qua khắp nơi.
Răng rắc một ngụm, cắn một con chuột.
Máu chảy đầm đìa.
Sau đó, ghét bỏ ném sang một bên.
Rồi lại tiếp tục đi dạo trên cỏ.
Ở trong ý thức Tô Yên.
Cả một địa bàn lớn này, tất cả đều là của nó.
Ai cũng không thể ở chỗ này ngốc, trừ bỏ chính nó ra.
Tự mình ngẩng đầu ưỡn иgự¢ đi dạo.
Bỗng nhiên nghe được nơi xa truyền đến thanh âm kiều mị
"Nơi này chính là phủ đệ Vương gia?"
Một tên thái giám đi theo trả lời
"Vâng, công chúa."
"Vậy, bản công chúa ở viện nào?"
Tiểu thái giám do dự
"Công chúa, nô tài còn vẫn chưa nghe được chỉ thị của Vương gia."
Công chúa kia khẽ cười một tiếng.
"Chỉ thị? Là phụ hoàng tự mình hạ chỉ, ngày sau ta sẽ là Vương phi của ngài ấy. Chỗ nào còn cần chỉ thị?"
Tương lai nàng ta là nữ chủ nhân vương phủ này.
Dù cho Vũ Văn Húc hắn hiện tại quyền khuynh triều dã, thì thế nào?
Chẳng lẽ còn thật sự dám không tôn trọng, bác bỏ ý chỉ phụ hoàng đã ban ra?
Nàng ta ăn mặc một thân quần áo phấn hồng, châu quang bảo thoa, dưới mặt trời tỏa ra rực rỡ lấp lánh.
Gương mặt tươi đẹp, lớn lên yêu kiều.
Thanh âm cũng giống như dư âm còn văng vẳng bên tai, thực dễ nghe.
Lương Nguyệt, công chúa duy nhất Đại Lương quốc.
Tự nhiên là bảo bối.
Mà phụ hoàng ban hôn nàng ta với Vũ Văn Húc cũng là có ý đồ.
Tướng mạo nàng ta cực đẹp, càng biết làm nũng.
Phụ hoàng để nàng ta gả cho Vũ Văn Húc, chính là muốn kiềm chế hắn.
Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Mà Lương Nguyệt nàng, sẽ kiểm soát khổ sở của Vũ Văn Húc kia.
Lương Nguyệt chống đầu, tay cầm khăn nhẹ nhàng che dấu khóe môi gợi lên ý cười.
Một tên Vương gia què chân thôi.
Cho dù hắn luôn nghĩ mưu tính kế, trong lòng tất nhiên cũng sẽ tự ti đau đớn.
Chỉ cần nàng ta biểu hiện mình đau lòng hắn, không chê bộ dáng của hắn.
Chẳng phải hắn sẽ dễ dàng cắn câu sao.
Lương Nguyệt thân là công chúa, lớn lên lại đẹp như vậy.
Tự nhiên là đông đảo người theo đuổi.
Mà những tên đó từng bước từng bước bị nàng mê hoặc thần hồn điên đảo, tới trình độ không phải nàng không cưới.
Việc này không chỉ dựa vào túi da là có thể làm được.
Còn phải có... thủ đoạn mỹ nhân.
Lương Nguyệt nghĩ tới đây, ngẩng đầu, tiểu thái giám dẫn đường vẻ mặt khó xử.
Không muốn dẫn nàng ta vào bên trong.
Quyết định chủ ý, dù cho sẽ bị công chúa trách phạt một trận, cũng không dám tự tiện an bài cho nàng ta.
Tính tình vương gia...., tiểu thái giám nhẹ nhàng suy tính trong lòng.
Ra tiếng
"Công chúa, vẫn là chờ sau khi Vương gia trở về lại an bài đi."
Lương Nguyệt che đậy vẻ châm chọc trong mắt.
"Được"
Không hề khó xử hắn.
Biểu hiện một bộ dáng dịu dàng hiền thục.
Sau đó, đã bị tiểu thái giám an trí ở một chỗ trong đình hóng gió.
Dâng trà cùng điểm tâm hầu hạ.
Chỉ là đợi lần này, đợi đến một canh giờ.
Dần dần, đã tới giữa trưa.
Lương Nguyệt ngồi ở chỗ đó, trên đỉnh đầu nắng gắt chói chang, cũng chỉ có thể khó khăn duy trì ôn nhu trên mặt.
Nàng ta là công chúa, từ trước đến nay chỉ có người khác chờ nàng ta phân phó, chỗ nào còn để nàng ta phải chờ người khác?
Kể cả là phụ hoàng, cũng chưa từng khiến nàng ta chờ tới một canh giờ đâu.
Tên què ૮ɦếƭ tiệt này lại dám làm thế.
Trong lòng nàng ta bắt đầu dâng lên oán khí.
Chờ đến khi hắn yêu mình, nàng ta nhất định là phải lăn lộn hắn thật tốt, để báo mối thù ngày hôm nay.
Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên từ trong bụi cỏ bên cạnh vụt ra một con chuột.
"Chi chi chi!!"
Chuột kinh hoảng.
Mà Lương Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, lại đột nhiên có một tia màu bạc hiện lên, răng rắc một ngụm.
Chuẩn xác cắn cổ con chuột.
Một ngụm liền cắn ૮ɦếƭ.
Mà đồ vật màu bạc kia, vừa giống mèo vừa giống chồn.
Nhưng mà thân thể lại nhỏ hơn rất nhiều.
Một bộ da lông màu bạc không chút tạp sắc, nhìn cực đẹp.
Chỉ là...lúc này, đã không còn chú ý mấy vấn đề này.
Tô Yên đang dào dạt đắc ý chính mình cắn ૮ɦếƭ con chuột thứ chín.
Sau đó liền nghe được tiếng kêu kinh hoảng phía sau
"A a a a a a!! Cứu mạng! Người đâu!! Mau tới!!"
Lương Nguyệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lùi lại sau ba bước.
Này, này, đây là cái thứ gì?
Chờ đến khi có thị vệ đến, Lương Nguyệt ra tiếng
"Mau, đánh ૮ɦếƭ nó cho ta, nó ở đằng kia!!"
Lương Nguyệt nhìn thấy thị vệ đến, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Giống như là có chỗ dựa.
Sau đó cung nữ nàng ta mang đến cũng vội vàng ra tiếng hát đệm
"Các ngươi còn thất thần làm gì?! Không thấy được tạp chủng này quấy nhiễu công chúa??! Mau mau đánh ૮ɦếƭ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc