Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 161

Tác giả: Tần Nguyên

Một bên, tiểu thái giám nhìn màn này, nuốt một chút nước miếng, cố nén khi*p sợ trong lòng.
Một màn không thể tưởng tượng này.
Thế mà đã xảy ra......
Đây không biết là chủng loại sủng vật gì, tuy rằng xuất hiện bất ngờ, nhưng lại được chủ tử yêu thích.
Có thể khiến chủ tử cười vui vẻ như vậy, trên đời này là thứ đầu tiên.
Cho dù chỉ là quả cầu thịt nho nhỏ, nhưng có lẽ, về sau chủ tử sẽ rất yêu thích.
Thanh Vân hầu hạ đã lâu, cũng là một trong số ít hạ nhân có thể ổn định vững chắc hầu hạ ở trước mặt chủ tử, sống sót vượt qua ba năm.
Tự nhiên, nhãn lực cũng phải có chút hơn người.
Từ nay về sau, Tô Yên ổn định vững chắc ở lại bên người Vũ Văn Húc.
Thời gian nhoáng cái, ba tháng qua đi.
Lại là giữa trưa một ngày nào đó.
Tô Yên ngồi ở trên bàn cơm, ô ô một ngụm, nuốt lấy thịt gà được bón lại đây.
Vũ Văn Húc một tay chống cằm, một tay cầm thìa từng muỗng từng muỗng đút vật nhỏ nhà hắn.
Tô Yên ăn một miếng lại một miếng.
Ăn ăn, Vũ Văn Húc liền duỗi tay nhéo nhéo thịt mềm trên người Tô Yên.
Sau đó ra tiếng
"Hình như, béo chút."
Tô Yên nghiêng đầu nghe, sau đó cúi đầu, dùng tay thịt vỗ vỗ bụng chính mình.
"Ô ~"
Nàng gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục há mồm to, ăn.
Vũ Văn Húc giống như đã quen nó thông minh như vậy, cũng không còn kinh ngạc như lúc đầu nữa.
Hắn gắp một miếng rau xanh đưa tới bên miệng Tô Yên.
Tô Yên mới vừa mở miệng, sau đó yên lặng ngậm lại.
Nàng không muốn ăn rau xanh.
Nàng muốn ăn thịt.
Đôi mắt nhìn bàn thịt gà kia.
Mâm còn có rất nhiều món a.
Vũ Văn Húc cười nhạt, giống như biết vật nhỏ này thích ăn thịt.
Làm bộ buồn rầu nói
"Làm sao bây giờ? Lại cho ngươi ăn thịt, ta sẽ bị đói."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Tin thật.
Cũng rất buồn rầu.
Hắn đối với mình thực tốt.
Mỗi ngày đều cho nàng rất nhiều món ngon.
Hơn nữa còn rất tiện lợi, nó muốn đi chỗ nào cũng không cần tự mình chạy đi, hắn sẽ ôm nó đi.
Ách....
Do dự thật lâu.
Nhưng, không muốn ăn rau xanh, muốn ăn thịt....
Nàng thấp đầu, cũng lâm vào trong buồn rầu.
Vũ Văn Húc mí mắt hạ thấp, gắp một miếng thịt gà.
Đưa lại đây
"Ân, vẫn cho ngươi ăn vậy, cũng không thể để ngươi bị đói."
Tô Yên lời nói cũng chưa nghe hết, ánh mắt sáng loáng, ô ô một ngụm liền ăn miếng thịt gà kia.
Vũ Văn Húc đôi mắt đen nhánh nhìn nó.
Trong mắt ý cười dần dần phai nhạt đi.
Hắn biết bản thân thích một cái đồ vật, cùng lắm cũng chỉ mấy ngày.
Hiện giờ, nhìn viên thịt nhỏ này, cũng nên vứt bỏ rồi.
Hắn buông đũa xuống, kéo bàn thịt gà kia tới trước mặt Tô Yên.
"Ăn đi"
Duỗi tay, ôn nhu sờ sờ nó.
Sau đó, ý bảo người phía sau đẩy xe lăn rời đi.
Tô Yên ăn đã lâu, ngẩng đầu nhìn vị trí trống rỗng.
Nó sinh ra đã ba tháng.
Mỗi lần ăn cơm hắn đều sẽ tự mình đút nàng, dù có không đút nó, cũng sẽ cùng nó ăn.
Hiện giờ đã thành thói quen.
Hắn vừa đi, Tô Yên nhìn nhìn thịt gà trước mặt mình.
Giống như, hương vị cũng không ăn ngon như trước nữa.
Nghĩ xong, lại ăn một khối ức gà vào trong miệng.
Nhai nhai, chậm rì rì buông thịt trong tay xuống, dọc theo chân bàn tuột xuống đất, chạy ra bên ngoài.
Tô Yên đi ra, là buổi trưa.
Chờ đến khi trở về, trời đã tối.
Nàng đi chậm rì rì, hiện giờ đã cường tráng hơn nhiều so với lúc mới sinh.
Nhưng mà hôm nay, lại đi rất chậm.
Trong miệng cắn một con thỏ phì nộn.
Trên cổ con thỏ chảy máu, hình như còn chưa hoàn toàn tắt thở.
Nhưng mà cũng đã thoi thóp.
Tô Yên bốn chân thịt run rẩy.
Ngô, mệt mỏi quá a.
hazz, lần sau nên tìm con thỏ nhỏ một chút.
Nhưng, nếu nhỏ một chút, hắn có thể ăn không đủ no hay không??
Một bên nghĩ, một bên đi vào trong viện.
Tô Yên cắn lỗ tai con thỏ, vừa đi vừa kéo.
Mới vừa đi vào sân.
Bỗng nhiên liền nghe được một đạo thanh âm
"Ở chỗ này!!"
Giây tiếp theo, nàng đã bị một cái Ⱡồ₦g sắt bao lại.
Tô Yên mờ mịt kêu, nhìn xem bốn phía.
Thị vệ dẫn đầu chụp đánh thật mạnh một cái, kêu to.
"Kêu cái gì mà kêu?! Làm ồn tới Vương gia, ta chặt đầu của ngươi!"
Tô Yên còn đang mờ mịt, sau đó, Ⱡồ₦g sắt được mở ra, nàng bị một cái tay thô ráp nắm lấy cổ.
Một hơi không thở ra được, thiếu chút nữa bị nghẹn ૮ɦếƭ.
"Ô!!!!"
Đạp hai cái đùi, bắt đầu kêu.
"Ô ô ô ô!!!"
Sau đó nàng vươn móng vuốt, móng tay xẹt qua tay người nọ.
"A!!! Thằng nhãi ranh! Dám cào lão tử?!"
Tên kia thị vệ đau xót, Tô Yên một chút đã ngã ở trên mặt đất, trên người bẩn hề hề.
Cũng không quan tâm, liền chạy tới thư phòng.
Vừa chạy vừa kêu
"Ô ô ô ô ô!!!"
Thanh âm đều trở nên vội vã.
Hệ thống nói, muốn nàng chạy mau.
Tự nhiên, thân là động vật, nàng theo bản năng cũng đã nhận ra bọn họ ác ý với mình.
Kết quả là chạy càng lúc càng nhanh.
Cho đến....bỗng nhiên, cửa thư phòng mở ra.
Vũ Văn Húc ngồi trên xe lăn được hạ nhân đẩy ra từ bên trong.
Tô Yên trước mắt sáng ngời, cao cao nhảy lên, một chút liền bổ nhào vào trong lòng иgự¢ hắn.
"Ô ô ô ô ô!!!"
Nàng duỗi tay thịt gắt gao nắm chặt quần áo hắn, bắt đầu cáo trạng.
Mà Tiểu Hoa còn lại là trầm mặc thật lâu.
Yên lặng ra tiếng
"Ký chủ, chị vì sao muốn chạy vào trong lòng иgự¢ hắn? Rõ ràng chính là hắn phái người tới bắt chị a!!"
Tiểu Hoa sau khi trải qua quá nhiều chuyện, đã không còn là hệ thống ngốc bạch ngọt như trước đây.
Tự nhiên nó cũng nhìn ra được, nếu không phải tên xú nam chủ này ra mệnh lệnh.
Bọn họ sẽ động thủ??
Nó kêu ký chủ chạy mau.
Ai ngờ ký chủ nó đã nhảy bổ vào Vũ Văn Húc.
Tô Yên nghe xong, sửng sốt.
Chớp chớp mắt.
Nàng nhìn những người đang đuổi ở phía sau, đều quỳ gối bên chân Vũ Văn Húc.
Hắn giống như không hề kinh ngạc, chỉ duỗi tay sờ sờ đầu chính mình, cái gì cũng chưa nói.
Tô Yên chậm rãi từ иgự¢ hắn chảy xuống trên đùi hắn.
Ngồi xổm chỗ đó, có chút mất mát.
Đầu cúi thấp, héo héo.
Hắn không cần nàng?
Vì cái gì? Chính mình ăn quá nhiều?
Khiến hắn bị đói?
Suy nghĩ trong chốc lát.
Nàng liền nhảy từ trên đùi xuống.
Đi đến trước mặt con thỏ chính mình bắt đến.
Cắn lỗ tai con thỏ, nỗ lực kéo đến bên chân Vũ Văn Húc.
Nàng ngồi xổm trước mặt con thỏ kia, héo héo.
Vũ Văn Húc nhìn một màn này, trầm mặc trong chốc lát
"Biến mất một buổi trưa, chính là đi bắt con thỏ?"
Tô Yên gật gật đầu.
Hắn lại lần nữa hỏi
"Cho ta?"
Tô Yên lại lần nữa gật gật đầu.
Hắn nói hắn sẽ bị đói.
Vậy, liền cho hắn làm cơm ăn.
Nhưng, hắn không cần mình.
Tô Yên héo héo, đôi mắt nháy nháy, giọt nước mắt to chảy xuống.
Nàng dẩu ௱ôЛƓ, chôn đầu ở trong tay thịt.
Lúc này, thị vệ bên cạnh ra tiếng
"Nô tài đáng ૮ɦếƭ, để nó chạy ra ngoài, bây giờ nô tài liền xử lý nó, không dám bẩn mắt Vương gia."
Tiếng nói vừa dứt, lại bị Vương gia liếc ánh mắt đến.
Thị vệ kia thân thể cứng đờ.
Chẳng lẽ là nói sai rồi?
Mà Tô Yên, nghe lời này, khóc càng lợi hại hơn.
"Ô ô ô ô ô ~~~~"
Đừng tưởng rằng nàng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Chẳng những không cần nàng, còn muốn xử lý nàng.
Người xấu!
Thực thương tâm!!
Vũ Văn Húc cũng không nghĩ tới, nhìn đến con thỏ còn dính máu kia, trong lòng mềm nhũn.
Hắn cúi người, bế viên thịt nhỏ kia lên.
Vốn dĩ, hắn xác thật là muốn Gi*t nó.
Nhưng mà hiện giờ, lại sửa lại ý tưởng.
Thấy nó khóc, bộ dáng thực ủy khuất, hắn duỗi tay lau đi nước mắt kia.
Thở dài
"Đừng khóc, bổn vương sẽ không vứt bỏ ngươi."
Khi nói chuyện, không tự giác phát ra một tia thân mật cùng nhu hòa.
Tô Yên lắc ௱ôЛƓ đưa lưng về phía hắn, tiếp tục khóc.
"Ô ô ô ô ~~~~"
Hắn duỗi tay, sờ sờ đầu nó, muốn vuốt phẳng tiếng khóc kia.
Kết quả, tay vừa chạm vào phía sau lưng nó,
"Ô!!!"
Thanh âm lập tức đề cao một ít.
Toàn bộ thân thể đều rụt lại.
Vũ Văn Húc sửng sốt.
Cúi đầu nhìn về phía trên tay chính mình, dính một chút vết máu.
Phát hiện phía sau lưng nó đã bị thương.
"Tuyên thái y."
Hắn nhíu mi một chút, thanh âm không tự giác lạnh xuống.
Những thị vệ đó vừa nghe, còn tưởng rằng Vương gia bị thương, vội vàng đồng ý, chạy vội ra bên ngoài.
Tô Yên dùng cặp mắt ướt dầm dề nhìn Vũ Văn Húc, giống như là đang lên án hắn.
Vũ Văn Húc bao quanh toàn bộ bế nó lên.
"Vết thương này sao lại bị?"
Hắn khẩu khí nghe thực ôn nhu, sau lưng lại mang theo một tia sắc bén.
Tuy rằng, là hắn hạ mệnh lệnh bắt giữ nó.
Nhưng mà nhìn thấy nó bị thương, bày ra bộ dáng ủy khuất, trong lòng lại là không muốn.
Tô Yên dừng trong chốc lát, sau đó ánh mắt nhìn về phía con thỏ dính máu trên mặt đất kia.
"Ô ô ô ô ô....."
Nó gặp được thứ có răng cưa sắt, đồ vật kia rất lợi hại, thiếu chút nữa liền kẹp tới nó rồi.
Còn may nó phản ứng mau.
Vũ Văn Húc tuy nghe không rõ nó đang nói cái gì, nhưng mà xem ánh mắt cùng động tác nó, cũng có thể đoán ra một vài điều.
Trầm ngâm trong chốc lát
"Bởi vì con thỏ này?"
Tô Yên gật gật đầu.
Đôi mắt còn dính nước.
Hắn duỗi tay, thay nó lau đi.
ôm nó cẩn thận ở trong tay.
Sau đó ý bảo hạ nhân phía sau
"Trở về."
Xe lăn chậm rãi hướng về thư phòng.
Chưa đến chốc lát, thái y đã tới.
Khi nghe được Vương gia tuyên triệu đã vội vã đi tới, sợ trì hoãn sẽ rớt đầu.
Rốt cuộc vị Vương gia này có tiếng là tâm tình bất định.
Vừa tới nơi, cho rằng phải xem bệnh cho Vương gia.
Chỗ nào biết lại là xem một đạo vết thương rất nhỏ cho một con vật tròn tròn như thịt viên.
Như thế cũng thôi đi, hắn muốn nhìn một chút miệng vết thương, thoáng ᴆụng tới viên thịt nhỏ kia, nó thế nhưng còn không vui, duỗi tay đã muốn bắt hắn.
Vương gia chẳng những không giúp đỡ khuyên bảo con vật kia, ngược lại ánh mắt còn nhìn về phía hắn, bộ dáng lạnh buốt, nếu không biết, còn tưởng là hắn làm chuyện gì thương thiên hại lí.
Cũng may, nơm nớp lo sợ rốt cuộc xem xong miệng vết thương này.
"Vương gia, là vết thương nhỏ. Tiêu độc một chút, băng bó miệng vết thương, quá mấy ngày sẽ tốt thôi."
Hắn để lại dược.
Bởi vì không thế tận tay xem qua, nhìn nó nhỏ như vậy, liền lựa chọn thuốc trị thương ôn hòa nhất.
Vũ Văn Húc cầm lấy bình dược kia, nhìn trong chốc lát
"Thưởng"
Thái y vội vàng quỳ xuống tạ ơn
"Tạ vương gia."
Sau đó, thái y đi rồi.
Tô Yên lắc ௱ôЛƓ, động đậy thân thể, nó ở trên đùi Vũ Văn Húc, đưa lưng về phía hắn.
Nó vẫn là thực thương tâm, cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Nghĩ tới đây, lại cảm thấy thực ủy khuất, vươn tay thịt muốn lau lau nước mắt.
Ách...không có nước mắt.
Vũ Văn Húc nhìn bộ dáng nó lúc này, lại khó có được kiên nhẫn.
Chỉ bằng việc nó kéo con thỏ kia trở về cho hắn, chỉ là bởi vì giữa trưa hắn thuận miệng nói một câu sẽ bị đói.
Ân, cái vật nhỏ này, cũng không tệ lắm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc