Nó mê mê hoặc hoặc đi một chút, lại đi một chút.
Cho đến khi ầm một tiếng, không biết đâm vào thứ gì.
Hôn mê.
Lần hôn mê này, lại là một ngày một đêm.
Tiểu Hoa:"......."
Đây là ký chủ nhà nó??
Không, không phải đâu.
Tiểu Hoa cảm thấy chính mình đang nằm mơ.
Bởi vì nhìn qua, ký chủ hình như không có ký ức.
Thật sự cho rằng mình chính là " gà con mới nở ".
Vậy phải làm sao bây giờ?
Tiểu Hoa tìm kiếm tư liệu về loại con vật mà ký chủ mình xuyên vào, cẩn thận nghiên cứu một phen.
Huyết mạch" Thao Thiết ".
Thao Thiết, một trong chín đại thần thú thượng cổ, đứa con thứ năm của thần long.
Vị diện này từng có rồng thật, nhưng mà thiên địa biến chuyển, hiện giờ đều đã tiêu tán.
Mà " đồ vật "ký chủ bám vào, là Thao Thiết kết hợp cùng giống loài khác sinh ra.
Trải qua hàng trăm triệu năm, thứ mà ký chủ bám vào chính là con thú cuối cùng chứng kiến lịch sử thời kỳ huy hoàng....
Bởi vì bản thân có huyết mạch thần thú, nên sẽ có được một bộ phận ký ức truyền thừa.
Biết chính mình không giống người thường, từ khi sinh ra, chỉ số thông minh đã bằng đứa trẻ mười tuổi của nhân loại.
Tiểu Hoa yên lặng lật xem tư liệu, nhìn thấy một câu cuối cùng này.
Đứa trẻ mười tuổi, hơn nữa bản thân còn có ký ức truyền thừa thần thú.
Ký chủ có thể nghe hiểu được muôn loại ngôn ngữ.
Vậy... nó hẳn là có thể giao lưu cùng ký chủ đi??
Tiểu Hoa nghĩ như vậy.
Chờ đến khi tra tư liệu xong, Tiểu Hoa ở đằng kia chờ ký chủ tỉnh lại.
Sắc trời sáng lên rồi đêm đen lại tới.
Rốt cuộc, vật nhỏ kia cũng tỉnh.
Nó bước cái chân ngắn nhỏ, run rẩy đâm trái đâm phải.
"Ký chủ? Chị có thể nghe thấy em nói chuyện không?"
Chân ngắn nhỏ nào đó như cũ đâm loạn khắp nơi, giống như không nghe được Tiểu Hoa nói.
Tiểu Hoa không ngừng nỗ lực
"Ký chủ? Chị có thể nghe được không?"
Chân ngắn nhỏ rốt cuộc hướng về phía mặt cỏ, run rẩy, cúi đầu ngửi ngửi, cắn một ngụm cỏ xanh.
"Ký chủ... em là Tiểu Hoa, tiểu hệ thống chị yêu nhất a ~~"
Ký chủ nhà nó vẫn mải mê ăn cỏ......
Tiểu Hoa trầm mặc.
Cả nửa ngày sau, Tiểu Hoa lại lần nữa câu thông với ký chủ mình
"Vì sao muốn ăn cỏ? Chị có thể ăn thịt a."
Lúc này đây, chân ngắn nhỏ dừng động tác ăn cỏ.
Tiểu Hoa:"......"
Cho nên, ký chủ nhà nó là rốt cuộc chịu phản ứng với nó, hay là chỉ nghe được từ thịt nên mới thế??
Tiểu Hoa bắt đầu dốc lòng đâm vào vấn đề ăn thịt
"Đi phía trước, đi thẳng là có thể ăn thịt a."
Chân ngắn nhỏ bước chân run rẩy, đôi mắt bị dính lại nên cái gì cũng không thấy rõ.
Vẫn như cũ hướng về phía thịt ở đằng trước.
Bởi vì nó vừa mới ngủ một giấc, thế cho nên trong đầu có rất nhiều ký ức.
Không chỉ như thế, thanh âm kia vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai nó, nó có thể nghe hiểu.
Chỉ là quá đói bụng, không muốn nói chuyện.
Cho đến khi cái thanh âm kia nói nó biết chỗ nào có thịt.
Rốt cuộc, Tô Yên nguyện ý nghe nó nói.
Tô Yên bắt đầu tiếp thu trí nhớ, giống loài nó đời đời đều rất lợi hại, lớn lên cũng cường tráng, có thể ăn rất nhiều đồ vật.
Ban đầu tiền bối có thể một giây ăn cả một ngọn núi, sau đó....tiền bối quá đói bụng, liền tự ăn chính mình rồi.
Huyết mạch đời sau, càng lúc càng mờ nhạt, cũng càng ngày càng không thể ăn.
Nhưng mà, bọn họ vẫn là lợi hại nhất.
Bởi vì trong thân thể có huyết mạch nhất đẳng cao hơn hẳn những loài động vật khác.
Những động vật đó đều rất sợ bọn họ.
Vừa nghĩ, Tô Yên vừa dựa theo thứ gọi là hệ thống kia chỉ dẫn, rốt cuộc ngửi thấy được mùi thịt nướng.
Tuy rằng trước mắt nó một mảnh đen nhánh, nhưng vẫn tìm được thịt.
Ân, thực vui vẻ.
Tiểu Hoa thành công hướng dẫn ký chủ mình tới phòng bếp.
"Ký chủ, dừng lại, có người tới."
Tiểu Hoa vội vàng ra tiếng.
Tuy rằng Tô Yên không hiểu, vì sao có người tới thì phải dừng lại.
Nhưng mà bởi vì " lặn lội đường xa " đi vào nơi này, nó rất là mệt nên ghé vào trên mặt đất.
Trong chốc lát bên ngoài sắc trời đã đen nhánh.
Trong phòng bếp sáng lên ánh nến.
Bởi vì nó ghé vào một góc âm u ánh nến không chiếu tới, thế cho nên không có người phát hiện.
Chỉ là nghe thấy một đạo thanh âm sắc nhọn vang lên
"Đều cẩn thận chút cho ta, Vương gia gần đây tâm tình không tốt, nếu chỗ nào xử lý không cẩn thận, chọc Vương gia, đầu của các ngươi sẽ không giữ được đâu."
Toàn bộ phòng bếp rất nhiều người, nhưng mỗi người đều cúi đầu làm việc của mình.
Không biết có phải bởi vì bị tên thái giám này răn dạy hay không, mà toàn bộ trong phòng bếp đều bao phủ một loại áp lực yên tĩnh.
Sau đó, tiểu thái giám vẫy vẫy phất trần, đi ra khỏi phòng bếp.
Tô Yên nghỉ ngơi trong chốc lát đã có sức lực, ngửi thấy hương vị, vuốt bàn chân bò lên trên.
Tiểu Hoa yên lặng nhìn bốn cái chân đầy thịt của ký chủ mình.
Như thế này còn bò được lên trên?
Dù có ý chí mạnh mẽ thế nào thì cũng không thay đổi được bốn cái chân đầy thịt kia đâu a.
Quả nhiên, bốn cái chân thịt kia vừa mới bám lấy chân bàn, đã thành công ngã ngửa ở trên mặt đất.
Tiểu Hoa đang muốn mở miệng nhắc nhở, nếu không chúng ta lại nghĩ biện pháp khác?
Lời này còn chưa nói ra miệng, liền thấy, chân thịt không có một tí tính công kích gì đã cọ một chút nhô ra móng vuốt thật nhỏ.
Răng rắc răng rắc, móng vuốt kia chui vào chân bàn, một chút một chút, thế nhưng thật đúng là bò đi lên được.
Khi Tô Yên thành công bò lên trên cái bàn, đã mệt đến không được.
Nhưng, hương vị kia càng ngày càng hấp dẫn người.
Nàng chậm rì rì dựa vào ý chí của mình di động dần đến trước mặt cái mâm thơm nhất.
Mặt trên cái mâm kia đậy một cái nắp.
Che đi đồ vật bên trong.
Tô Yên chậm rì rì vươn cái tay đầy thịt, nhô ra móng tay thật nhỏ, nghiêng sang một bên, sau đó đem tay thịt nhét vào cái nắp, sau đó là đầu.
Khi đầu đi vào trong...., vậy chỉ cần ăn a.
Nếu như lúc này có người đi tới, khẳng định có thể nhìn thấy, một con vật thân toàn thịt, một nửa đầu chui ở trong cái mâm, ௱ôЛƓ lộ ở bên ngoài, dùng chân sau bám vào trên bàn để đỡ thân mình.
Bởi vì có cái nắp che, thế cho nên thanh âm Tô Yên ăn rất nhỏ.
Trực tiếp bị tiếng băm đồ ăn át đi.
Ăn ăn, đại khái là đã ăn hơn phân nửa trong mâm, muốn ăn ở chỗ xa hơn, chân sau dùng sức, thành công chui toàn bộ thân mình vào trong.
Tiểu Hoa chính mắt thấy, một mâm thịt nướng cứ như vậy nhanh chóng biến mất.
Răng rắc răng rắc, toàn là thanh âm ký chủ nó nhấm nuốt thịt nướng.
Nghe đều khiến người cảm thấy thèm đến hoảng.
Mà lúc này, tiểu thái giám bên ngoài lại lần nữa đi đến.
Lắc lắc phất trần
"Vương gia muốn dùng cơm, đi thôi."
Giọng nói vang lên, ở phía sau tiểu thái giám, bảy tám tỳ nữ xinh đẹp như hoa đi vào.
Sau đó, bưng lên bàn dài chứa đầy mâm thức ăn ra ngoài.
Nhưng mà, cái bàn Tô Yên chui vào kia cũng bị mang đi rồi.
Bị cái nắp bao lại, Thao Thiết đồng chí mải ăn tự nhiên là cái gì cũng không biết.
Bọn tỳ nữ đi theo tiểu thái giám dẫn đầu.
Đi vào một chỗ rộng rãi ở trong viện.
Chỗ sân kia được quét tước sạch sẽ.
Trừ bỏ hai cái cây hợp hoan ở ngoài, thì không còn thứ gì khác.
Vừa đi vào chỗ này, tiểu thái giám với đám tỳ nữ kia đều trở nên thật cẩn thận, thở mạnh cũng không dám.
Nếu muốn nói ở chỗ này cảm thụ được cái gì, đó chính là áp lực.
Tất cả mọi người đâu vào đấy tiến vào bên trong.
Cúi đầu, không ai dám nói chuyện.
Cho đến khi nghe được tiểu thái giám kia thanh âm cẩn thận dò hỏi
"Vương gia, bữa tối ngài dùng ở nơi nào?"
Cả nửa ngày mới nghe một tiếng khàn khàn
"Ở chỗ này đi."
Nghe thanh âm, không có gì phập phồng.
Mà nhìn diện mạo người kia, mới thật là kinh diễm.
Mặt mày buông xuống, che đậy thần sắc trong mắt.
gương mặt trơn bóng trắng nõn, con ngươi đen nhánh thâm thúy như có ánh sáng mê muội người khác, cái mũi cao thẳng, một đôi môi mỏng màu hồng nhạt.
Chỉ cần liếc mắt một cái, liền làm người không rời mắt được.
Thật sự là tuấn mỹ cực kỳ.
Người này nhìn không phải người tàn nhẫn, nhưng cũng không biết bọn họ vì sao sợ hãi như vậy.
Đợi cho thanh âm người nọ rơi xuống, sau đó liền có thị vệ nâng một cái bàn gỗ hoa lê nhẹ nhàng an trí tới trước mặt nam tử kia.
Nhìn kỹ, nam tử kia thế nhưng ngồi trên một chiếc xe lăn bằng gỗ.
Hắn mặc y phục màu đen, viền thêu tơ vàng mang theo tôn quý.
Mí mắt giật giật, nhìn từng món đồ ăn được bưng lên bàn.
Tiểu thái giám vội vàng tiến lên, mở ra từng đĩa thức ăn tinh mỹ.
Mùi hương mê người một thoáng liền bay ra.
Chỉ là những món thức ăn tinh mỹ đó, giống như vẫn chưa hấp dẫn được hắn.
Đến chiếc đũa cũng chưa động một chút.
Cho đến khi tiểu thái giám nhấc lên món cuối cùng.
"Vương gia, món này là than nướng thịt thỏ..."
Giọng nói rơi xuống, đã nghe được một đạo thanh âm răng rắc răng rắc nhấm nuốt.
Thanh âm không tính là to, nhưng mà trong viện yên tĩnh này, lại nghe được rành mạch.
Ánh mắt tiểu thái giám theo bản năng ngó lên bàn đồ ăn kia.
Khi hắn nhìn thấy đĩa đồ ăn từ than nướng thịt thỏ biến thành một đống thịt trắng trắng.
Thân thể hắn tức khắc cứng đờ.
Mà lúc này, ánh mắt vị Vương gia kia cũng nghe thanh âm mà quét lại đây.
Tiểu thái giám sợ tới mức thân mình run một cái, trực tiếp quỳ xuống đất xin tha
"Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, là nô tài sơ sẩy, cầu Vương gia tha một cái mạng chó của nô tài"
Tiểu thái giám không hề biện giải, chỉ là liên tiếp dập đầu kêu tha mạng.
Dập đầu cũng thực chân thành, một tiếng một tiếng vang lên.
Vũ Văn Húc ngẩng đầu, con ngươi đảo qua" đồ ăn " trên mâm kia.
Tựa hồ, cái "mâm đồ ăn" kia đến bây giờ còn chưa nhận thấy được mình đang bị người nhìn chằm chằm.
Trong miệng còn ngậm thịt thỏ nướng chưa có nuốt xuống.
Một ngụm một ngụm răng rắc răng rắc cắn.
Ân, ăn ngon.
Tô Yên trong lòng yên lặng vote 5 sao.
Ít nhất so vỏ trứng của nó ăn ngon hơn nhiều.
Mà Tiểu Hoa đâu?
Tiểu Hoa đang thực kích động.
Nam chủ! Nam chủ!!
Rốt cuộc cũng gặp!!
Tiểu Hoa đều sắp khóc.
Ra tiếng
"Ký chủ! Có đồ ăn ngon!! Chị đi thẳng phía trước, đó là món ăn ngon nhất!!"
Nghe được là món ăn ngon nhất, Tô Yên vốn đang ăn vạ cái mâm không chịu đứng lên, rốt cuộc giật giật chân nhỏ.
Run rẩy đứng lên.
Nâng đầu lên.
Tuy rằng đôi mắt nó vẫn không mở được, nhưng cũng không ngại nó nghe thanh âm bên tai mà đi về phía trước.
Đại khái là ăn quá no, thân thể nặng hơn rất nhiều.
Hơn nữa mới sinh ra, bốn chân giống như không có cách nào chống đỡ được thân thể mập mạp này.
Thế cho nên mới đi hai bước
Ầm!
Liền té ngã ở trên bàn.
Nhưng mà, vì ba chữ ăn ngon nhất này, Tô Yên vẫn dứt khoát đứng dậy, run run rẩy rẩy rảo bước tiến tới phía trước.
Vũ Văn Húc từ nhỏ đã không phải người có tâm đồng tình lan tràn.
Nhìn " một đống thịt " này đi tới chỗ hắn, trong lòng chỉ có một cái ý tưởng là muốn hầm nó.