Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 156

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên nhìn cô
"Tự em cũng có thể sống rất tốt."
"Không, sẽ không, thiếu gia!"
"Không, em sẽ."
Tô Yên thanh âm nhàn nhạt, rất khẳng định.
Chỉ cần không tìm ૮ɦếƭ, ngày sau nhất định sẽ sống tốt.
Tô Yên rũ mắt ra tiếng
"Địa phận của Hồng Bang có một cửa hàng mặt tiền, em có thể lựa chọn muốn kinh doanh cái gì."
Tần Tình Nguyệt sắc mặt tái nhợt, ngồi xổm dưới đất, trố mắt hồi lâu.
Cô ta giương mắt nhìn Tô Yên,
"Thiếu, thiếu gia không sợ em tìm ૮ɦếƭ sao?"
Tô Yên nhìn Tần Tình Nguyệt cả nửa ngày, sau đó lắc đầu
"Em sẽ không."
Tần Tình Nguyệt khẽ cười một tiếng, lau nước mắt trên má
"Thiếu gia vì sao cảm thấy em sẽ không? Là tự an ủi bản thân sao? Thiếu gia là lý do duy nhất để em sống sót."
Tần Tình Nguyệt lần này không hề che lấp, ánh mắt cô ta sáng quắc nhìn Tô Yên, tư thái hèn mọn
"Em chỉ cầu thiếu gia có thể giữ lại em, em cái gì cũng không cần, kể cả mạng của mình."
Tô Yên nhìn đôi mắt cô, trố mắt một chút.
Cô nói không để ý tính mạng của bản thân.
Tô Yên tin tưởng lời này.
Bởi vì khi Tần Tình Nguyệt nhìn về phía chính mình, không có một chút ác ý.
Nhưng cũng là lần đầu tiên, Tô Yên xem hiểu ánh mắt Tần Tình Nguyệt nhìn về phía mình.
Làm cô có chút hoảng hốt.
Lại có chút tương tự với Quân Vực.
Nhưng mà, khi Quân Vực nhìn cô, so với cái này, càng cố chấp, càng nóng rực.
Giống như hận không thể đem cô thiêu đốt thành tro vậy.
Tô Yên phục hồi tinh thần lại, cô chậm rãi nói
"Nếu đã không có ta, em sẽ ૮ɦếƭ, hy vọng em hãy tìm một nơi không có người."
Tần Tình Nguyệt thân thể cứng đờ.
Không thể tin tưởng
"Thiếu, thiếu gia?"
Tô Yên thanh âm nhạt nhẽo
"Em không là gì của ta, ta cũng không có trách nhiệm gì với em.
Nếu vì một câu không có ta sẽ ૮ɦếƭ, ta liền phải thu lưu em, vậy đối ta không công bằng."
Mỗi người đều không thể biến một người khác thành ngọn rơm rạ cứu mạng được.
Người khác đối với ngươi không có trách nhiệm gì, ngươi không thể cứ như vậy tùy tùy tiện tiện một câu liền kéo người khác vào cuộc sống của mình.
Tần Tình Nguyệt có vẻ hoảng loạn
"Em, em không cầu cái gì, chỉ là muốn ở bên người thiếu gia, điều này cũng không thể?"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Không phải là không thể, nhưng mà hắn không muốn."
Đối với Tô Yên mà nói, Tần Tình Nguyệt ở đây hay không, đều được.
Nhưng mà Quân Vực không muốn, vậy quên đi.
Tần Tình Nguyệt không phục
"Thiếu gia luôn mồm thuyết giáo với em, nhưng lại để Túc Cửu Từ ỷ lại vào ngài, thiếu gia như vậy cũng không công bằng"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Không giống nhau."
"Cái gì không giống nhau?"
"Ta không cho em biến ta trở thành cọng rơm rạ cứu mạng duy nhất, là bởi vì ta không muốn. Còn chuyện hắn ỷ lại vào ta, là ta nguyện ý a."
Đều là ý nguyện của cô đối với hai người, đó chính là công bằng.
Đến đây, Tần Tình Nguyệt rốt cuộc không nói chuyện.
Tô Yên nhìn, lời nên nói cũng đã nói, ý bảo chuyện còn lại giao cho Hồng Đậu an bài.
Cô không hề nhìn một cái, xoay người rời đi.
Hồng Đậu đều giao tiền cùng khế đất vào tay Tần Tình Nguyệt.
Cũng chỉ là nói câu bảo trọng xong liền đi.
Tần Tình Nguyệt cúi đầu, quỳ rạp ở chỗ đó, nhìn đồ vật trong tay chính mình, trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng cũng nhắm mắt lại, lưu lại hai hàng nước mắt.
Đối với vị trí trống trơn dập đầu một cái.
"Thiếu gia, Tình Nguyệt nguyện dùng những ngày còn lại đều phù hộ ngài, khỏe mạnh vui sướng."
Cô dùng hết toàn lực, thiếu gia vẫn không cần cô.
Nghĩ đến nam nhân Túc Cửu Từ kia.
Cô nhận.
Từ đây, nhất biệt lưỡng khoan.
Chỉ nguyện quân hạnh phúc.
Chờ đến khi Tần Tình Nguyệt rời khỏi, Tô Yên đi ở trong viện.
Cứ cảm thấy, hình như thiếu cái gì đó.
Thiếu cái gì đây?
Ưm.... ân?
Tiểu Hồng đâu?
Hình như từ giữa trưa đã không nhìn thấy nó.
Đây là đi đâu vậy?
Cô cẩn thận suy nghĩ.
Trong đầu hiện lên một người.
Sau đó, bước bước chân đi đến khuê phòng.
Vừa đi vào, đã thấy được Quân Vực ngồi ở mép giường.
Hắn cười đến cong một đôi mắt, con ngươi đen nhánh mang theo nóng rực nhìn cô.
"Tiểu Quai"
Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó nhìn trái nhìn phải quanh hắn cả nửa ngày.
Chậm rì rì đi qua, nghiêm túc suy nghĩ.
Quân Vực mày nhíu một chút
"Tiểu Quai?"
Tô Yên suy nghĩ, nên uyển chuyển dò hỏi kiểu gì?
Nhưng, nghĩ hơn nửa ngày, mở miệng lại một câu là.....
"Tiểu Hồng còn sống đi?"
Quân Vực: "........"
Hắn đầu đầy hắc tuyến.
Ra tiếng
"Tiểu Quai cảm thấy ta sẽ Gi*t con rắn kia?"
Tô Yên nghĩ, sau này mình hẳn phải học hỏi cách nói chuyện uyển chuyển mới được.
Bằng không, sợ sẽ lại xuất hiện cục diện như bây giờ.
Cuối cùng, cô chậm rãi gật đầu
"Có... chút."
Quân Vực sắc mặt càng kém.
Hắn một phen lôi kéo tay Tô Yên, ôm người ở trong lòng иgự¢.
Một lúc lâu sau mới nói
"Ta còn không đến mức không dung được một con rắn."
Chắc là buổi sáng mới rời giường, thế cho nên nghe thấy thanh âm hắn khàn khàn, rầu rĩ.
Tô Yên yên lặng nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Quân Vực mày lại nhíu
"Không tin?"
Cô nhớ tới ngày hôm qua cái đuôi Tiểu Hồng bị hắn nắm đến in cả dấu ngón tay.
Nhưng mà cuối cùng vẫn gật đầu
"Tin"
Khi cô đồng ý, Quân Vực trong mắt hiện lên ý cười.
Ân, Tiểu Quai tin tưởng hắn, cảm giác này thực tốt.
Còn chưa cao hứng được bao lâu, liền nghe được Tô Yên chậm rì rì nói
"Anh nếu muốn Gi*t ૮ɦếƭ nó, sẽ lặng yên không một tiếng động."
Hắn càng gióng trống khua chiêng lăn lộn, thì càng không hại nó.
Quân Vực nghe lời này, dán chỗ thịt mềm ở cổ Tô Yên cắn một ngụm,
"Tiểu Quai đây là đang khen ta, hay là đang mắng ta?"
"Khen anh"
Tô Yên vẻ mặt nghiêm túc.
"Ân?"
Quân Vực nghi hoặc.
Liền nghe Tô Yên nói
"Em xử lý vấn đề đơn giản тһô Ьạᴏ, luôn không nghĩ được nhiều như vậy."
Quân Vực trầm mặc nửa ngày, ôm cô càng ngày càng chặt, hắn nhắm mắt lại, câu được câu không
"Như thế nào nghe Tiểu Quai nói, giống như là đang nói ta âm hiểm độc ác, giống tên tiểu nhân?"
Tô Yên cẩn thận nghe hắn đánh giá.
Sau đó nói
"Anh không phải kẻ tiểu nhân."
Quân Vực thuận miệng nói tiếp
"Ồ? Ta đây âm hiểm độc ác?"
Tô Yên lúc này không nói.
Xem như cam chịu.
Không nghĩ tới cô thật đúng là thấy mình như vậy.
Nhịn không được lại cắn cô một ngụm
"Nếu em thông suốt một chút, ta cần gì phải hao hết tâm tư như vậy, bày ra thiên la địa võng tới dính lấy em?"
Đối với người khác, Quân Vực lười tâm tư suy nghĩ.
Không vừa mắt, liền Gi*t.
Nhưng cố tình chính là Tô Yên.
Cứng không được, chỉ có thể dùng mềm.
Tô Yên bị hắn cắn vừa ngứa vừa tê, một bên xô đẩy, một bên nhu nhu nói
"Em không phải không hiểu."
Quân Vực vừa nghe lời này, liền hừ một tiếng.
Không phải không hiểu?
Hắn thấy cây vạn tuế trong thiên hạ có nở hoa thì hắn cũng chưa chắc có thể tu thành chính quả.
Âm mưu dương mưu, hắn quản là cái gì.
Có thể giữ người ở trong lòng, chính là chiêu thức lợi hại nhất.
Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu
"Em nếu như không hiểu, làm sao sẽ mềm lòng?"
Cô không phải loại người có nhiều tâm đồng tình.
Nhưng mà, chỉ đối với hắn, chỉ cần hắn lộ ra bộ dáng bị ủy khuất rất lớn, cô sẽ thực đau lòng.
Điểm mấu chốt cứ lui lại lui, cô cũng sắp tìm không thấy điểm mấu chốt của mình rồi.
Quân Vực nghe cô lẩm bẩm nói câu này, nháy mắt hô hấp liền nóng rực.
Nhưng mà, bên này xuân phong cố ý.
Bên kia lại kiều hoa vô tình.
Tô Yên từ trong lòng иgự¢ hắn giãy giụa ra,
"Em phải đi tìm đại ca."
Nhắc tới tên đại ca.
Quân Vực hô hấp liền cứng lại.
Mí mắt buông xuống.
Tô Yên nhìn bộ dáng kia.
Nghiêm túc nói
"Anh có giả vờ ủy khuất cũng vô dụng, em sẽ không dễ dàng bị lừa."
Quân Vực nghe, mí mắt vừa nhấc, con ngươi đen nhánh hiện lên ý cười.
Đại khái là lần đầu tiên nghe thấy Tô Yên nói nghiêm trang như vậy.
"Tiểu Quai đã phát hiện ra?"
Tô Yên nhìn hắn, cả nửa ngày sau, cúi đầu, đếm đếm đầu ngón tay, một chút một chút nói
"Anh lúc trước, ăn cơm của em, còn muốn chiếm chỗ ngủ của em, nói không ai cần mình.
Mỗi lần em muốn đuổi anh đi, anh liền bày ra một bộ dáng đáng thương hề hề.
Biết em nói chuyện chậm, nhận từ khó, liền cố ý gạt em, mỗi ngày muốn người ta nói em thích anh,....."
Tô Yên đếm một đầu ngón tay lại một ngón tay.
Quân Vực ôm cô, lại có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.
Khi dễ cô.... không phải hắn cố ý.
Chỉ là, lúc ấy, hắn cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến cho cô chú ý mình.
Cô luôn một mình, thành thành thật thật ngồi ở chỗ đó, thật giống như tự cô lập bản thân, chỗ nào hắn cũng không chạm đến được.
Tô Yên nói nói, vốn là muốn đếm kỹ số lần hắn giả vờ đáng thương khiến mình mắc mưu.
Không nghĩ tới hắn thế nhưng lộ ra một bộ dáng vô thố.
Cô dừng một chút, nhẹ nhấp môi, lại cúi đầu, một lần nữa đếm đếm
"Em mới lên Cửu Trọng Thiên, thứ tử của Minh Vương cười nhạo em là người câm, anh liền đánh rớt hai cái răng của hắn, còn làm loạn cả luân hồi đạo do phụ thân hắn chưởng quản.
Một vị chủ thần từng cùng em tranh đoạt vị trí đứng đầu, chê cười em không biết lượng sức, anh liền thả ra chúng yêu trăm quỷ, ngày ngày đêm đêm đi theo sau ௱ôЛƓ hắn, dọa hắn thành người điên.
Lúc em bị trọng thương, anh tìm trong mấy chục thế giới nhỏ, rốt cuộc tìm được mệnh linh thạch để cứu em, lại khiến yêu hồn chính mình bị thương."
Tô Yên nói, liền phát hiện Quân Vực ngậm cười, nhắm mắt dựa đầu trên vai cô, nghe cô đếm kỹ.
Chờ đến khi cô dừng lại, Quân Vực thanh âm khàn khàn
"Thời gian lâu lắm, ta đều sắp quên mất rồi."
Tô Yên lắc đầu
"Không phải thời gian lâu lắm, là anh làm quá nhiều, cũng không biết nên nhớ cái nào."
Cả nửa ngày, cô nhu nhu ra tiếng
"Dù cho là không có anh, em cũng có thể trở thành Chủ Thần."
Cô chưa thành thần đã là thần, có lẽ sẽ nhấp nhô chút, nhưng đứng đầu cửu thần chỉ có thể là cô.
Đây là Thiên Đạo lựa chọn.
Giọng nói cô vang lên, Quân Vực trong nháy mắt liền cứng lại.
Tô Yên cúi đầu chậm rì rì
"Nhưng mà có anh, em thật cao hứng."
Cô duỗi tay, nhẹ nhàng cầm tay Quân Vực.
Tần Tình Nguyệt nói, cô quá mức thiên vị Quân Vực, quá mức dung túng.
Cô cũng không muốn, nhưng, mấy vạn năm thời gian này đều đã thành thói quen.
Mỗi lần chỉ cần vừa nhớ đến, cả người hắn toàn là máu đứng ở trước mặt cô, hai mắt đỏ ngầu nói, " Ai dám động em một phân, ta có liều mạng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn".
Cô liền không muốn để hắn chịu ủy khuất.
Cho dù là ba phần ủy khuất bảy phần giả, cũng không muốn.
Chỉ cần không phải đặc biệt quá phận, vậy, cô liền nguyện ý dựa vào hắn.
Chỉ là...
Người này giống như phát hiện chỉ cần mình lộ một chút ủy khuất cô sẽ nơi nơi chốn chốn nhường hắn.
Thế cho nên luôn là bị hắn bắt chẹt uy Hi*p.
Ngày ngày toàn dùng chiêu này quấn lấy cô.
Cô vừa quay đầu, Quân Vực một bên ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Tô Yên duỗi tay đẩy đẩy
"Ngủ tiếp trong chốc lát đi, em đi tìm đại ca."
Nói xong, căn bản không hề nhìn hắn, bước chân đã đi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc