Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 155

Tác giả: Tần Nguyên

Ban đêm buông xuống, Tô Yên cùng Túc Cửu Từ ở bên ngoài hóng gió.
Ngồi ở trên ghế quý phi, Túc Cửu Từ đè hơn nửa thân mình lên Tô Yên.
Gắt gao dán lấy.
Cô muốn động chút cũng không được, hắn một bộ dáng khẩn trương sợ hãi chỉ sợ cô chạy trốn.
Tuy rằng hơi dính người chút.
Nhưng vẫn trong phạm vi có thể tiếp thu.
Ít nhất, bộ dáng này so với chiều nay, khiến trong lòng cô dễ chịu hơn chút.
Bóng đêm đen nhánh, trời đầy sao.
thời tiết thật là đẹp.
Chỉ là, không thấy Tiểu Hồng trong bụi hoa.
Hình như từ giữa trưa hôm nay đã không nhìn thấy nó.
Đêm yên tĩnh, khó có khi Tô Yên cảm thấy yên bình.
Tần Tình Nguyệt đi tới.
"Thiếu gia"
Cô cúi đầu, hô lên một tiếng.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Có việc?"
Tần Tình Nguyệt gật đầu.
Tô Yên nghĩ nghĩ, vỗ vỗ cánh tay Quân Vực, ý bảo hắn buông ra chút.
Vốn dĩ cho rằng phải dỗ dành một lúc, chỗ nào biết, hắn thế nhưng thành thành thật thật buông lỏng ra.
Cô có chút kinh ngạc nhìn người phía sau, nhưng mà không nói thêm gì.
Ngồi thẳng dậy.
"Nói đi"
Tần Tình Nguyệt yên lặng nhìn thoáng qua Túc Cửu Từ cũng ngồi dậy, cúi đầu bên cạnh Tô Yên.
Tô Yên giống như hiểu rõ cô suy nghĩ cái gì, ra tiếng
"Không sao đâu, cứ nói đi."
Tần Tình Nguyệt lại quỳ xuống trước mặt Tô Yên.
Cô dập đầu một cái thật mạnh.
Đều có thể nghe rõ ràng thanh âm trán tiếp xúc với mặt đất.
Tần Tình Nguyệt phủ phục trên mặt đất, chậm chạp không chịu ngẩng đầu
"Thiếu gia, mạng của Tình Nguyệt là thiếu gia cứu.
Từ khi thiếu gia mang Tình Nguyệt thoát khỏi địa ngục kia, Tình Nguyệt cũng chỉ có một suy nghĩ, muốn đi theo hầu hạ thiếu gia cả đời."
Tô Yên lẳng lặng nghe, không nói gì.
Sau đó, Tần Tình Nguyệt nói
"Tình Nguyệt biết thiếu gia là nữ tử, sớm muộn gì có một ngày phải gả cho người, nhưng, chỉ cầu thiếu gia, không cần vứt bỏ Tình Nguyệt, cầu ngài, thiếu gia." Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Cô thanh âm rõ ràng, là thật lòng muốn ở bên cạnh Tô Yên hầu hạ cả đời.
Tô Yên không có lập tức đồng ý, mà lại nhìn về phía bên cạnh.
"Anh cảm thấy sao?"
Cô hỏi Quân Vực.
Kỳ thật, việc này không cần hỏi hắn.
Tô Yên vốn cũng tính toán muốn Tần Tình Nguyệt đi theo bên người.
Là cô cứu người ra, Tần Tình Nguyệt tựa hồ...đối với cô có chút chấp nhất.
Nếu như phần chấp nhất này không thương tổn cô, vậy cũng không có gì quan trọng.
Nếu như có một ngày Tần Tình Nguyệt tìm được người muốn gả, phải rời đi, vậy liền rời đi, cũng không sao cả.
Nhưng mà, cho tới nay, Quân Vực giống như không thích Tần Tình Nguyệt.
Nếu dựa theo tính tình của hắn, nhất định là muốn làm khó.
Chỉ là lần này, lại một câu cũng chưa nói.
Hắn chỉ an an tĩnh tĩnh cúi đầu ngồi ở chỗ đó.
Khác thường như vậy mới khiến Tô Yên hỏi ra lời.
Quân Vực ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng một chút.
Môi run run, sau đó ra tiếng
"Đều tốt"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Dựa vào tính cách Quân Vực, có thể nói ra lời " hài hòa tốt đẹp " như vậy, cứ cảm thấy quái dị.
Hơn nữa, càng nghe, càng cảm thấy không giống lời nói trong lòng hắn.
"Anh....nói lời thật lòng sao?"
Tô Yên vốn là nghĩ, nếu hắn không phải chán ghét Tần Tình Nguyệt tới cực điểm, vậy thì lưu người lại.
Nếu hắn kịch liệt phản đối, thực chán ghét, vậy thì không để lại nữa.
Chỗ nào biết, lại nghe câu trả lời như vậy từ trong miệng hắn.
Ngược lại khiến cô không xác định.
Quân Vực mí mắt buông xuống, không nói.
Tô Yên nhìn hắn, mày lại nhíu lại.
Nhấp môi nói
"Anh nói chuyện thật lòng một chút. Bằng không, em không hiểu được anh suy nghĩ cái gì."
Quân Vực lông mi run rẩy, tay nắm chặt lại buông ra, thanh âm chậm rãi ra miệng
"Một món đồ chơi, lúc thích tự nhiên là chỗ nào cũng tốt, nếu không thích, vậy.... phải bị bỏ rơi."
Hắn một chữ một chữ nói ra.
Mà Tần Tình Nguyệt quỳ trên mặt đất, thân thể nháy mắt cứng lại.
Quân Vực ngẩng đầu nhìn Tô Yên, con ngươi đen nhánh, khóe môi nhợt nhạt mang ý cười
"Lưu lại hay không, đối với ta vốn cũng không có gì, đều được."
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ, tâm Tô Yên lại như bị người dùng kim đâm một chút, trong nháy mắt đau đớn.
Cô nhìn hắn, thực nghiêm túc
"Ý anh muốn nói là, với em, anh chỉ là một món đồ chơi sao?"
Trong chốc lát, tất cả lực chú ý đều không còn ở trên người Tần Tình Nguyệt, mà đều ở trên người Quân Vực khi nói ra những lời này.
Tô Yên nhấp môi, nhìn hắn
"Anh cảm nhận được, chỉ là cái này?"
Cô tức giận.
Giống như là đã thực dụng tâm đối đãi, lại bị người ta nói cô chỉ đang chơi đùa vậy.
Quân Vực cúi đầu cam chịu.
Sau đó, ngay khi cô sắp tức đến đỉnh điểm, liền nghe hắn nói
"Em chính là ý này a, nếu không, làm sao lại để cô ta tới nói lời như vậy với ta.
Ý tứ chính là, đừng để ta tiến thêm một thước, em tùy thời đều có thể không cần ta."
Hắn cúi đầu ngồi ở chỗ đó, cứng còng thân thể chậm rì rì nói cho hết lời.
Tô Yên trầm mặc.
Để cô ấy nói lời kia?
Để ai?
Nhắm mắt lại.
Nghĩ đến lúc nãy mới ăn cơm, hắn mất mát khổ sở nói ra những lời đó.
Hóa ra, là có người dùng danh nghĩa của cô nói chút gì đó.
Trách không được hắn vẫn luôn như vậy.
Tô Yên không nói gì, tầm mắt lại liếc hướng về phía Tần Tình Nguyệt quỳ trên mặt đất.
Mà Tần Tình Nguyệt thân thể cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta lại lần nữa dập đầu với Tô Yên
"Thiếu gia, ta, ta......"
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
"Em đi xuống trước đi."
Thanh âm nhàn nhạt.
Tần Tình Nguyệt cả người cứng đờ.
Cuối cùng, vẫn đứng lên, mất mát nan kham rời đi.
Tô Yên nhìn Quân Vực,
"Cô ấy nói gì với anh, anh đều tin?"
Quân Vực ngẩng đầu nhìn Tô Yên,
"Tất nhiên là không tin."
"Vậy anh còn nói đi nói lại cho em nghe?"
"Nhưng ta chính là không nhìn được Tiểu Quai để ý những người khác. Đặc biệt là những người muốn độc chiếm em."
Trong chốc lát, Quân Vực không còn che dấu.
Trực tiếp nói ra suy nghĩ.
Tô Yên nhìn Quân Vực, nghi hoặc
"Độc chiếm em?"
Quân Vực duỗi tay ôm cô, đảo mắt liền đem người đè ở trên ghế quý phi
"Ân, ánh mắt cô ta nhìn em, làm ta chán ghét. Tiểu Quai không cần nói với ta là em không phát hiện ra."
Tô Yên trầm mặc.
Quân Vực buông xuống mặt mày, ánh mắt dừng ở trên môi đỏ kia
"Lời của cô ta, ta tự nhiên là không tin.
Nhưng mà câu cuối cùng kia, lúc em không thích ta, liền tùy tay vứt bỏ, làm ta thực thương tâm.
Ta chính là bị Tiểu Quai vứt bỏ ở đằng kia.
Tiểu Quai đầu cũng không quay lại đã đi rồi, nguyên nhân chỉ vì ta không chịu ăn đồ ăn Tần Tình Nguyệt kia làm."
Quân Vực lại nhắc tới nợ cũ, u oán rào rạt.
Vẻ mặt Tô Yên mờ mịt.
Ừm?
Đồ ăn?
Hả?
Cô vứt bỏ hắn?
Đây là việc gì với việc gì vậy?
Cho đến khi dần dần nhớ tới.
Ách, hóa ra hắn sở dĩ không ăn, là bởi vì do Tần Tình Nguyệt làm?
Sau đó nghĩ tới biểu tình Quân Vực như là bị tra nữ phụ lòng vứt bỏ đùa bỡn....
Cô muốn giải thích
"Em không nghĩ..."
Cô lời cũng chưa nói xong.
Quân Vực liền cắt ngang một câu
"Em không phải nói ta là quan trọng nhất? Lại chì vì cái đồ ăn nữ nhân kia làm, liền ném ta ở đằng kia, quan trọng của Tiểu Quai chỉ như vậy?"
Thằng nhãi này chỗ nào còn có bộ dáng tiểu đáng thương lúc chiều, đây quả thực chính là cậy thế càn rỡ.
Lời Hắn nói từng bước ép sát, trên mặt lại là một bộ dáng khổ sở, sau khi nói xong, liền rũ mắt che khuất ánh nhìn.
Yết hầu lăn lộn trên dưới, ấp ủ thật lâu, nói
"Phải chăng là Tiểu Quai nhất thời kích động, mới có lệ nói thế với ta."
Nói nói, lông mi run lên, trên mặt biểu tình khổ sở, chọc thẳng tâm, khiến người nhìn đến đau lòng.
Tiểu Hoa nhìn nhìn, đã thấy qua nhiều nam chủ đáng thương như vậy.
Nhưng lúc thấy bộ dáng này của Quân Vực, vẫn rất là đau lòng.
Nó khẽ meo meo ra tiếng
"Nam chủ thật đáng thương a ~"
Tiểu Hoa lại lần nữa tâm đồng tình tràn lan, càng nhìn càng cảm thấy hắn đáng thương hề hề.
Bị đói bụng một ngày, vắng vẻ một ngày, khổ sở một ngày.
Trong lòng khẳng định buồn khổ cực kỳ.
Tô Yên lúc này cũng bị làm cho có chút hoảng.
Thế cho nên không có suy nghĩ cẩn thận lời hắn nói.
Chỉ lôi kéo hắn tay, nhẹ nhàng lắc lắc.
"Em không có lừa gạt anh."
Cô cắn cắn môi, cuối cùng cũng chỉ là khô cằn nói ra một câu như vậy.
Quân Vực nâng mắt lên, nhìn về phía cô, trong mắt mang theo hi vọng
"Vậy Tiểu Quai về sau cũng sẽ không gạt ta sao?"
Tô Yên ngẫm lại, sau đó trịnh trọng hứa hẹn
"Ừm"
"Về sau có một ngày, Tiểu Quai không thích ta, có thể vứt bỏ ta hay không?"
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không"
"Ta là người quan trọng nhất với Tiểu Quai?"
"Ân, đúng."
"Không ai so được với ta, đúng không?"
"Đúng"
"Nữ nhân hôm nay làm đồ ăn cho em, ta không thích, vô luận như thế nào cũng không thích."
Tô Yên rối rắm
"Vậy anh muốn làm sao bây giờ?"
"Chỉ cần ta không nhìn thấy, như thế là tốt rồi."
"......Được rồi."
Sau đó, ánh mắt Quân Vực sáng quắc, ôm lấy Tô Yên.
Hắn tựa hồ lại khôi phục bộ dáng ngày xưa.
Đầu đặt ở trên vai cô, hơn phân nửa thân mình đều đè trên người Tô Yên.
Tô Yên miễn cưỡng chống đỡ.
Liền nghe hắn câu được câu không
"Tiểu Quai ngày sau hẳn là nên chủ động một chút."
Tô Yên nghi hoặc
"Cái gì?"
"Lúc hôn hôn, giống như là chiều nay vậy."
Tô Yên: "......"
Quân Vực tựa hồ còn chưa nói xong, lại tiếp tục
"Tiểu Quai mỗi một lần đều chỉ khi ta khổ sở mới có thể chủ động hôn ta, ngày thường đều chưa từng làm qua."
Tô Yên yên lặng quay đầu, nhìn hắn một cái.
Sau đó, dưới ánh mắt hi vọng của hắn.
Yên lặng hôn lên.
Cái hôn này, là cô chủ động.
Nhưng mà dừng hay không, cũng không phải là cô định đoạt.
Cô bị đè ở trên ghế quý phi, lúc này đây hôn càng nhiệt liệt, càng hưng phấn.
Cho đến lúc nụ hôn này kết thúc, hai người đều thở hồng hộc.
Tô Yên cổ áo mở ra hơn phân nửa, đến vị trí иgự¢.
Lộ ra bên trong, bởi vì giả thành nam tử, иgự¢ cuốn lấy vải bố trắng.
Quân Vực nhìn, giống như có điểm đáng tiếc.
Ánh mắt hắn nóng rực nhìn chằm chằm chỗ kia.
"Đi ngủ, có phải nên tháo ra hay không?"
Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu
"Hôm nay mùng một, chút nữa phải đi theo Đại ca Nhị ca đến từ đường tế bái."
Quân Vực nhắm mắt lại,
"Đây là truyền thống từ đâu ra?"
"Tô gia"
Quân Vực trầm mặc.
Tức quá, lại dán lên cổ Tô Yên cắn hai cái.
Tô Yên chỉ cảm giác được một cỗ tê tê dại dại truyền vào trong lòng.
Ngứa thật sự.
Ngày thứ hai.
Ánh nắng tươi sáng.
Tô Yên ngồi ở đình viện.
Cô nhìn Tần Tình Nguyệt quỳ trên mặt đất.
Tần Tình Nguyệt ánh mắt nôn nóng
"Thiếu gia, cầu ngài không cần đuổi ta đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc