Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 154

Tác giả: Tần Nguyên

Nếu thiếu gia không muốn...., sẽ như bây giờ vậy.
Túc Cửu Từ y chang một món đồ chơi bị vứt bỏ, chỉ có thể ngồi tại nơi đó không làm được gì.
Cho nên câu nói cuối cùng kia, là cố tình đâm đau Túc Cửu Từ.
Quá yêu, chính là không có đường lui, không có chủ quyền.
Thời gian một chút trôi qua.
Thái dương cũng dần dần rơi xuống, sắc trời gần hoàng hôn.
Tô Yên ngã vào trên ghế quý phi, nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau, Hồng Đậu chạy tới, cúi đầu nói
"Thiếu gia, Túc tiên sinh vẫn không dùng cơm."
Tô Yên nhấp môi một chút,
"Hắn không ăn, ta cũng không có cách nào."
Giọng nói nhàn nhạt, không có gì phập phồng.
Bộ dáng giống như không thèm để ý.
Chỉ là một lát sau, lại nói
"Đổi những đồ ăn đó đi, xem hắn ăn không."
Hồng Đậu hơi há mồm muốn nhắc nhở thiếu gia.
Đây đã là lần đổi thức ăn thứ ba rồi.
Túc tiên sinh hắn không ăn, vậy, vậy không phải đổi nhiều đổi ít thì vẫn là không ăn sao?
Hồng Đậu nhìn hai người này giận dỗi nhau.
Một người bên kia ngồi im như tượng, không nói một câu.
Một người nằm ở chỗ này nhắm mắt lại một bộ dáng "mắt không thấy tâm không phiền".
Hồng Đậu nhỏ giọng nói
"Thiếu gia, Túc tiên sinh hẳn là... một ngày đều chưa có ăn cơm đi? Ngài ấy hiện tại vẫn không ăn, nếu không... em đi đổi một ít đồ thanh đạm mang qua đó?"
Tô Yên nghe, mí mắt giật giật.
Trầm mặc thật lâu.
Ngay khi Hồng Đậu thấy thiếu gia nãy giờ không nói gì, tính toán lại đi đổi một bàn thức ăn thì thiếu gia đột nhiên mở mắt.
Cô từ trên ghế quý phi đứng lên.
Không nói chuyện, chỉ đi về phòng mình.
Hồng Đậu bị hành động đột nhiên của thiếu gia nhà mình làm cho hoảng sợ.
"Thiếu, thiếu gia??"
Một bên kêu, một bên đuổi theo.
Khi Tô Yên đi vào phòng.
Thấy Quân Vực cúi đầu ngồi ở chỗ đó, vẫn là tư thế trước khi cô đi.
Một bộ dáng bóng người cô độc, khổ sở không nói một lời.
Nhẹ nhàng đâm vào tim cô một chút.
Cô nhíu mày thật chặt.
Cỗ tức giận kia biến thành bực bội.
Cô không thích hắn như thế này.
Cũng không biết vì sao, chỉ là không thích.
Khi nhìn bộ dáng này của hắn, chính mình cũng sẽ khổ sở theo.
Loại tâm tư không thể hiểu được này khiến cô trở nên bực bội.
Khác với tâm tình khó chịu lúc ngày mưa.
Nó là một loại rối rắm muốn ôm hắn một cái lại muốn đánh hắn hai cái.
Tô Yên bước bước chân, đi đến trước mặt hắn.
Quân Vực ngẩng đầu, nhìn về phía cô, biểu tình có chút hoảng hốt.
Dường như qua thật lâu, hắn mới thấy rõ người đứng trước mắt là Tô Yên.
Sau đó lại cúi đầu, khóe môi nhợt nhạt cười, sắc mặt tái nhợt có vẻ suy yếu vô cùng.
Lông mi run rẩy một chút, thanh âm chậm rãi chậm rãi
"Là, muốn tới đuổi ta đi sao?"
Hắn đợi trong chốc lát, không chờ được đáp án.
Liền chậm rãi đứng dậy.
Thân thể quơ quơ, đỡ cái bàn mới dần dần ổn định thân hình.
Hắn vẫn cười nhợt nhạt như vậy, vô hại yếu ớt, nhưng lời nói ra lại làm người đau lòng
"Ta, liền đi trước."
Thanh âm rơi xuống, đã muốn đi ra cửa.
Một giây, hai giây, ba giây.
Tô Yên rốt cuộc vẫn kéo hắn lại.
Cô nhắm mắt, sau đó sức lực nắm chặt càng lúc càng lớn.
Kéo người về đúng chỗ lúc nãy, cường ngạnh bắt hắn ngồi xuống.
Tô Yên chạm chạm đồ ăn trên bàn, vẫn rất ấm áp.
Kéo qua một đĩa thức ăn thanh đạm.
Cô ngồi ở bên cạnh, ra tiếng hỏi
"Anh tự ăn, hay là muốn em đút?"
Quân Vực ngồi ở chỗ đó, chậm chạp không nói gì.
Tô Yên lấy đũa qua, duỗi tay gắp lên một ít rau xanh.
Đưa tới bên miệng hắn.
"Há mồm."
Quân Vực thành thành thật thật hé miệng.
Buông xuống mặt mày, không nhìn Tô Yên cái nào, nhưng mà lại ngoan ngoãn ăn.
Mới vừa ăn xong, tiếp đến lại là một đũa rau xanh.
Đút một ngụm lại một ngụm. Động tác thành thạo.
Tô Yên không biết nấu cơm.
Nhưng mà kỹ xảo đút cơm lại là rèn luyện mà thành.
Đút trong chốc lát, bưng nước trà còn ấm áp bên cạnh lên, đưa tới bên môi bảo hắn uống.
Chờ nửa giờ.
Qúa trình đút cơm yên tĩnh này, lấy một loại không khí quỷ dị bắt đầu, cũng lấy trầm mặc kết thúc.
Leng keng leng keng, chỉ có thể nghe được thanh âm chiếc đũa chạm vào chén.
Cho đến khi thấy hắn ăn được kha khá. Tô Yên liền ngừng lại.
Mà lúc này, sắc trời bên ngoài cũng đã đen hoàn toàn.
Cô ra tiếng,
"Hôm nay buổi tối ở chỗ này, hay là trở về?"
Quân Vực cúi đầu,
"Trở về đi."
Hắn thành thành thật thật trả lời.
Khó được thông minh. Tô Yên chớp chớp mắt, đại khái là không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.
"Lý do?"
Quân Vực thân thể dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.
Đôi mắt đen nhánh, tất cả đều là cảm xúc cô xem không hiểu.
Cuối cùng, hắn nhợt nhạt cười, ánh đèn trong phòng làm sắc mặt tái nhợt của hắn lây dính một chút khí sắc
"Không thể được một tấc lại muốn tiến một thước a."
Nghe thanh âm kia khiến người đau thấu tim
"Cũng không thể, bởi vì em mềm lòng, liền ăn vạ ở nơi này không đi, vẫn là, phải tự mình hiểu lấy."
Hắn một câu một câu chậm rãi nói.
Tô Yên nghe, mày nhíu càng ngày càng chặt.
Trách không được nhìn bộ dáng hắn héo héo, hóa ra là suy nghĩ cái này?
Nhưng mà, hắn là loại người này sao?
Được một tấc lại muốn tiến một thước, tự mình hiểu lấy?
Nếu hắn biết tám chữ này, hai người bọn họ sao có thể gặp nhau??
Cô nhìn hắn, nửa ngày sau nói
"Là ai nói với anh cái này?"
Quân Vực trầm mặc.
Tô Yên thấy hắn im lặng đến sắp không nhịn được.
Người này, từ khi tỉnh dậy đã không thể hiểu được.
Cô đang nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi ngủ.
Quân Vực hỏi
"Em yêu ta sao?"
Cô trầm mặc
Ánh mắt Quân Vực trong nháy mắt liền ảm đạm
"Tiểu Quai không yêu ta, có phải hay không?"
Cô trầm mặc.
Từ sau lúc đó, là đến khi tỉnh ngủ.
Yêu?
Không yêu??
Tô Yên suy nghĩ thật lâu.
Cuối cùng, cô nhìn bộ dáng kia của Quân Vực.
Kéo tay hắn lại.
"Anh nói yêu là gì?"
Cô đột ngột hỏi ra miệng.
Quân Vực ngẩng đầu, sửng sốt.
Tô Yên nhìn hắn, nhấp môi, chậm rì rì nói
"Em không phải là không trả lời anh, em chỉ không hiểu anh nói yêu là có ý gì."
Bởi vì không hiểu, cho nên không cách nào trả lời.
Sau đó, Tô Yên lại nói
"Nhưng mà, em thích ở bên anh. Với em mà nói, anh rất quan trọng. So với bất luận kẻ nào đều quan trọng hơn."
Cô không cách nào đưa ra hứa hẹn.
Có thể nói, chỉ có điều này.
Khi giọng nói cô rơi xuống, liền nhìn thấy trong ánh mắt đen nhánh kia của Quân Vực, mang theo ánh sáng nhìn cô.
Tình cảm nóng rực bị áp chế ở đáy mắt, phảng phất lại lại lần nữa bắt lửa bùng cháy lên.
Hắn hơi há mồm, có chút kích động nói
"Tiểu Quai"
Cuối cùng, cũng chỉ có thể khàn khàn kêu một tiếng Tiểu Quai.
Trong chốc lát, trên mặt ý cười càng lúc càng lớn.
Kìm chế không được, khóe môi hơi hơi cong lên.
Khác hẳn với bộ dạng làm người đau lòng lúc trước, giống như hai người khác nhau.
Sau đó, hắn đứng lên, ôm người vào trong иgự¢, trực tiếp đè ở trên bàn.
Mà nguyên bản, Hồng Đậu cùng Tần Tình Nguyệt đang bưng cháo gạo kê đi vào trong phòng.
Vừa vặn nhìn thấy một màn kia.
Túc Cửu Từ tiên sinh lúc trước nhìn qua còn có vẻ yếu ớt vô cùng, lúc này lại đè nặng thiếu gia nhà bọn họ ở trên bàn mà hôn nồng nhiệt.
Cả một bàn đồ ăn bị đẩy sang một bên.
Trình độ kịch liệt kia, còn có bộ dáng Túc Cửu Từ tiên sinh công thành đoạt đất. Trông như thiếu gia nhà bọn họ bị khi dễ thảm hề hề vậy.
Hồng Đậu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đỏ bừng mặt.
Này, này thiếu gia cùng cô gia tương lai hôn môi, sao lại không đóng cửa lại vậy?
Nhìn thật khiến người ta thẹn thùng.
Người yêu nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, đều là chuyện bình thường cả.
Hồng Đậu nghĩ nghĩ, trốn sang một bên.
Chỉ là cô mới vừa đi, liền nhìn thấy Tần Tình Nguyệt còn đứng ở đằng kia.
Sắc mặt cô ta ảm đạm, giống như mất hồn.
Hồng Đậu đi lôi kéo cô ta, nhỏ giọng nói
"Tình Nguyệt, chúng ta trong chốc lát lại qua đây, không nên quấy rầy thiếu gia cùng cô gia tương lai a."
Tần Tình Nguyệt phục hồi tinh thần lại, tùy ý Hồng Đậu kéo mình đi.
Hồng Đậu bên này thực cao hứng, rốt cuộc thiếu gia tìm được ý trung nhân rồi, đây là một việc đáng cao hứng a.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Tần Tình Nguyệt, nhỏ giọng hỏi
"Ai, chờ đến khi thiếu gia gả cho Túc Cửu Từ tiên sinh, cô lưu tại nơi này, hay là đi theo thiếu gia vậy?"
Tần Tình Nguyệt ngẩn người, sau đó cười nhạt trả lời
"Ta còn chưa biết nữa. Vì sao.... cô lại công nhận Túc Cửu Từ chính là cô gia tương lai? Còn nữa, vì sao là thiếu gia gả qua đó, mà không phải Túc Cửu Từ phải gả lại đây?"
Hồng Đậu nhìn Tần Tình Nguyệt không thể hiểu được
"Bang chủ cùng Tô nhị gia yêu thương thiếu gia như vậy, chỉ cần thiếu gia thích, bang chủ cùng Tô nhị gia trên cơ bản sẽ không phản đối."
Cho nên ở trong mắt Hồng Đậu, thiếu gia thích, vậy chứng tỏ, việc hôn nhân này đã sắp định rồi.
Tần Tình Nguyệt không chú tâm nghe, trong đầu tất cả đều là hình ảnh vừa rồi.
Lúc này, Hồng Đậu lại nói lần nữa
"Đến vấn đề cô nói cái gì gả hay không, làm gì có chuyện nam tử gả cho nữ tử, trước nay đều là nữ tử gả cho nam tử nha."
Nói xong, Hồng Đậu cảm thấy buồn cười.
Mà Tần Tình Nguyệt sau khi sửng sốt, thân thể lập tức cứng đờ.
Bước chân dừng lại.
"Cái, cái gì? Nữ tử?"
Hồng Đậu thấy vẻ mặt cô ta khi*p sợ, nghĩ lại lời vừa mới nói.
Biểu tình quái dị
"Cô vẫn không biết thiếu gia là nữ tử sao?"
Tần Tình Nguyệt run tay lên, thiếu chút nữa làm rớt cháo gạo kê.
Nhưng mà cũng may, rất mau đã ổn định lại.
Vẫn luôn cho rằng Túc Cửu Từ cùng thiếu gia yêu nhau là trái với tự nhiên.
Chỗ nào biết, thiếu gia lại là nữ tử, cái người kỳ quái thế nhưng chính là cô ta.
Người cô muốn độc chiếm thế nhưng là nữ tử.
Tần Tình Nguyệt trong lòng một trận trời long đất lở.
Nhưng mà cũng không hối hận.
Chỉ là hiện giờ, Túc Cửu Từ cùng thiếu gia lại hòa hảo.
Dựa theo tính nết người kia....
Hơn nữa cô ta nói những lời đó cùng người kia.
Chỉ sợ, Túc Cửu Từ nhất định sẽ dùng hết thủ đoạn để khiến cô ta rời đi thiếu gia.
Cho nên, tốt nhất là tiên hạ thủ vi cường.
Cô hiện giờ, cái gì cũng không cầu.
Chỉ mong được ở bên người thiếu gia.
Chỉ cần như thế thì tốt rồi.
Mải suy nghĩ nên Hồng Đậu ở trước mặt nói cái gì, cô một chút cũng không nghe vào tai.
Trong đầu, không ngừng hiện lên hình ảnh thiếu gia bị Túc Cửu Từ ấn ở trên bàn vô lực phản kháng hôn môi.
Với tính nết của thiếu gia.
Nhất định là thực thích thực thích Túc Cửu Từ kia, mới có thể sủng hắn, nhường nhịn hắn như vậy.
Chắc hẳn Túc Cửu Từ chính là dựa vào thiếu gia sủng hắn, mới có thể thay đổi thất thường, tính toán chi li, ghen tị dọa người như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc