Thuận theo cô đi vào trong phòng.
Nhìn bộ dáng hắn thực ốm yếu, thực làm người đau lòng.
Nhưng mà khi đi ngang qua Tần Tình Nguyệt, con ngươi hẹp dài nâng lên, nhìn phía cô ta.
Tần Tình Nguyệt bị hắn nhìn đến cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy thân thể lạnh cả người như là bị dính băng lên người vậy.
Ánh mắt cuồn cuộn cả nửa ngày, khóe môi tái nhợt gợi lên một ý cười châm chọc.
Giống như là cười nhạo cô không biết lượng sức mình.
Chuyện này bất quá chỉ xảy ra trong giây lát.
Sau đó, hắn lại lần nữa buông hạ mặt mày, khôi phục bộ dáng tái nhợt yếu ớt, gió thổi liền bay.
Đi vào trong phòng, ngồi xuống.
Quân Vực ngồi ở bên người Tô Yên.
Nhìn thức ăn trên bàn, ba mặn một canh. Bọn họ hai người vậy là đủ rồi.
Tần Tình Nguyệt đứng ở bên cạnh giới thiệu
"Thiếu gia, em từ Hồng Đậu nghe nói ngài thích ăn món ăn mặn, liền làm món bạo xào gà đinh này, ngài nếm thử."
Tô Yên cầm lấy chiếc đũa, kẹp lên một khối nếm thử.
Thịt gà thực non mềm, hương vị tươi ngon, độ cay vừa phải.
Cô gật gật đầu
"Ăn rất ngon."
Được một câu lời bình của Tô Yên, Tần Tình Nguyệt nguyên bản có chút thấp thỏm rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Càng vui vẻ hướng về Tô Yên đề cử hai món thức ăn khác.
Thuận đường bưng lên chén canh,
"Thiếu gia, Tình Nguyệt ninh cho ngài một chén canh miến xương vịt, ngài nếm thử?"
Tô Yên gật đầu.
Sau đó, Tần Tình Nguyệt mang lại đây, cẩn thận đưa tới trước mặt Tô Yên
"Ngài nếm thử?"
Tô Yên cầm thìa uống một ngụm,
"Ân, rất ngon."
Cô trả lời nghiêm túc.
Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lại càng lớn.
Không có gì vui hơn việc được người mình để ý nhất khen một câu.
Tô Yên uống uống, phát hiện người nào đó ngồi bên cạnh bất động không nhúc nhích.
Cô nghiêng đầu,
"Thật không đói bụng?"
Quân Vực lúc này lại trả lời khác đi, hắn ra tiếng
"Đói"
"Vậy sao lại không ăn?"
"Không muốn ăn gà đinh."
Tô Yên: "....."
Tần Tình Nguyệt kiên nhẫn nói
"Tiên sinh, ngài có thể nếm thử món canh miến xương vịt này."
Nói xong, múc một chén đưa tới trước mặt Quân Vực.
Quân Vực không ra tiếng, chỉ cúi đầu nhìn chén canh này.
Rốt cuộc hắn duỗi tay, bưng lên.
Tô Yên dời đi ánh nhìn, tiếp tục ăn cơm.
Nào biết....
Liền nghe ầm một tiếng.
Chén cùng với thìa đều rơi xuống đất.
Tô Yên không nhìn thấy, chỉ nghĩ là cầm không chắc.
Mà Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lại dừng một chút.
Bởi vì cô rõ ràng nhìn thấy, vị Túc Cửu Từ tiên sinh này bưng chén lên, sau đó, buông tay ra.
Khi thanh âm vỡ vụn kia vang lên, cô còn cảm nhận được Túc Cửu Từ tiên sinh liếc ánh mắt về phía cô.
Nhìn chén vỡ vụn trên mặt đất, ra tiếng
"Lại múc một chén."
Tần Tình Nguyệt lên tiếng
"Vâng."
Đang muốn có động tác, liền nghe thanh âm Quân Vực
"Không thích uống canh miến."
Tô Yên nhìn về phía hắn, sau đó duỗi tay chỉ vào thức ăn khác
"Ăn cái này?"
"Không muốn"
"Cái này?"
"Không ăn"
Tô Yên: "....."
Tức khắc, căn phòng an tĩnh lại.
Tô Yên nhìn hắn, hỏi
"Anh muốn ăn cái gì?"
"Không biết"
Tiểu Hoa nghe ký chủ cùng nam chủ nói chuyện với nhau.
Tặc lưỡi.
Vị thiếu chủ Quân Vực này quả nhiên là không giống người thường a.
Một giây lại một giây dẫm lên điểm kiên nhẫn mấu chốt của ký chủ nhà nó mà đi a.
Đây chỗ nào là khó hầu hạ.
Đây là làm khó dễ.
Là cái loại trực tiếp trắng trợn táo bạo á.
Mà càng làm cho Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán là ký chủ không tức giận!
Còn rất có kiên nhẫn nói với Tần Tình Nguyệt
"Lại đi chuẩn bị một ít."
Tần Tình Nguyệt mới vừa đồng ý.
Tô Yên lại cố ý cường điệu
"Bảo đầu bếp nữ làm."
Tần Tình Nguyệt sắc mặt cứng đờ, sau đó gật đầu, đi ra bên ngoài.
Chờ đến khi Tần Tình Nguyệt rời đi, chiếc đũa trong tay Tô Yên cũng thả xuống dưới.
Cô nghiêng đầu nhìn Quân Vực,
"Anh vì sao chán ghét Tình Nguyệt?"
Quân Vực lông mi run rẩy, không nói chuyện.
Cũng chỉ cúi đầu.
Vì sao?
Bởi vì nữ nhân Tần Tình Nguyệt kia, ánh mắt nhìn Tô Yên giống cách hắn nhìn về phía cô vậy.
Ánh mắt kia quá quen thuộc a.
Dụς ∀ọηg độc chiếm mãnh liệt áp ở đáy mắt.
Khiến hắn nhìn đến tâm sinh chán ghét.
Không chỉ thế.
Tô Yên còn rất thích cô ta.
Càng như thế, hắn càng chán ghét.
Tô Yên nhấp môi.
Cúi đầu, từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa dâu tây. Ăn vào trong miệng.
Không hề liếc mắt nhìn Quân Vực một cái.
Nói chuyện với hắn, tức đến no rồi.
Đứng lên, cô muốn đi.
Kết quả liền nghe Quân Vực một câu
"Tiểu Quai không yêu ta, hiện giờ, ngay cả ngồi cùng ta cũng không muốn?"
Tô Yên: "......"
Cô quay đầu nhìn Quân Vực.
Quân Vực đôi mắt đen nhánh rất là u oán nhìn cô.
Môi nhẹ miết, bộ dáng như là bị ủy khuất lớn lắm.
Lại thấy hắn sắc mặt tái nhợt ốm yếu.
Nhìn kỹ, cũng thật là vừa ủy khuất, vừa đáng thương.
Người nào đó tựa hồ còn muốn lên án rất nhiều
"Tiểu Quai hình như càng để ý cô ta hơn."
Lúc hắn nói, thanh âm run một cái.
Ai da.
Tiểu Hoa vừa nghe, lòng cũng cảm thấy đau a.
Tô Yên trầm mặc một cái chớp mắt.
Đi qua, duỗi tay ấn bờ vai của hắn, để hắn dựa vào ghế ở sau người.
Toàn bộ thân thể thoáng nằm ngửa, Quân Vực đang ngẩng đầu lên nhìn Tô Yên.
Đang muốn hỏi, kết quả, Tô Yên nhắm mắt dán lại, phong bế đôi môi kia tái nhợt.
Một cái hôn, Quân Vực trong mắt tức khắc liền sáng.
Cái gì u oán ủy khuất, cái gì thương tâm khổ sở.
Hết thảy đều biến mất.
Ân, đối với Quân Vực mà nói, không có gì là một cái hôn của Tô Yên không giải quyết được.
Nếu một lần không được, vậy hai lần.
Trong chốc lát, Quân Vực đã quên những đau đớn trong thân thể.
Duỗi tay trực tiếp ôm Tô Yên vào trong lòng иgự¢.
Sức lực kia lớn đến nỗi Tô Yên trong một chốc cũng không thoát được.
Chỗ nào còn bộ dáng suy yếu không được??
Tức khắc, trong phòng không khí từ lặng im biệt nữu, biến thành xuân về hoa nở.
Tần Tình Nguyệt đứng ở ngoài cửa. Trên tay bưng một mâm thức ăn.
Toàn bộ thân thể chợt cứng đờ.
Một đôi tay gắt gao nắm chặt khay, móng tay như là muốn cắm vào trong đó.
Cô không thể tin tưởng, mắt đầy khi*p sợ.
Đây, sao có thể?
Thiếu gia cùng Túc Cửu Từ?
Hôn môi?
Nam cùng nam??
Đột nhiên, Tần Tình Nguyệt lập tức hiểu rõ vì sao Túc Cửu đối địch mình như vậy.
Bị hắn phát hiện?? Phát hiện tình cảm mình vẫn luôn che dấu thực tốt?
Tần Tình Nguyệt cúi đầu, hít sâu một hơi, nỗ lực sửa sang lại cảm xúc bản thân.
Thiếu gia là người tốt đẹp như vậy, giống như ánh nắng ấm áp.
Sợ là có không ít người sẽ nhớ thương, sẽ có suy nghĩ muốn một mình chiếm hữu đi?
Đặc biệt là, đối với cô, người có quá khứ hắc ám như vậy.
Càng là muốn thiếu gia yêu thích chính mình, tốt nhất mình phải là người đặc biệt với thiếu gia.
Ý nghĩ như vậy, vào cái ngày thiếu gia đem cô bảo hộ ở sau người, Gi*t ૮ɦếƭ những tên ghê tởm đó, đã xuất hiện.
Mà ℓàм тìин Nguyệt cao hứng chính là, thiếu gia đối với cô cũng xác thật khác với mọi người.
Mặc dù thiếu gia rất ít nói, nhưng là từ hành vi của ngài là có thể nhìn ra.
Thiếu gia tốt đẹp như vậy, làm cô sinh ra một chút ảo tưởng.
Có lẽ, chỉ cần cô nỗ lực, yên lặng ở bên người thiếu gia.
Một ngày nào đó, thiếu gia sẽ là ánh sáng của riêng mình cô.
Chỉ là hiện tại, cái ý tưởng này. Bị một màn cực kỳ triền miên như vậy đánh vỡ.
Hóa ra, thiếu gia lại thích nam nhân sao?
Nhưng vì cái gì, một hai phải là Túc Cửu Từ?
Thân thể giằng co, phiếm cảm lạnh ý. Cô cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, yên lặng rời đi.
Mà trận hôn môi này, vốn là Tô Yên chủ động.
Kết quả chờ đến lúc kết thúc, người mệt vẫn là cô.
Quân Vực cũng không còn có bộ dáng vừa rồi, ngược lại hai mắt nóng rực gắt gao nhìn chằm chằm môi Tô Yên.
Thật giống như hận không thể ăn một ngụm vậy.
Tô Yên đứng dậy.
Cô nhìn hắn, thực nghiêm túc
"Anh không cần vô cớ gây rối."
Chính là nói bộ dáng hắn vừa mới làm khó dễ.
Quân Vực lúc này một bộ tâm tư tất cả đều ở trên môi phấn nộn kia.
Tô Yên nói cái gì, chính là cái đó.
Hắn ra tiếng đáp ứng.
"Được"
Tô Yên thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, gật gật đầu.
Không quản hắn nữa, ngồi ở bên cạnh, cầm lấy chiếc đũa muốn tiếp tục ăn.
Quân Vực nhìn cô, một phen suy nghĩ rơi vào khoảng không.
Tô Yên chỉ qua một mâm bạo xào gà đinh kia, ý bảo hắn ăn cơm.
Quân Vực nhìn bạo xào gà đinh, lại nhớ đến sắc mặt hạ nhân vừa rồi.
Không có động.
Trong chốc lát, mày Tô Yên hoàn toàn nhíu chặt.
Sao nói như thế nào cũng không ăn?
Trên đời này còn có người nào thích bắt bẻ hơn hắn không?
Tần Tình Nguyệt không ở chỗ này còn gì?
Như thế nào vẫn không ăn??
Cô rũ mắt, uống một ngụm canh miến xương vịt.
"Tô gia trong nhà cũng chỉ có mấy thứ này, không ăn, cũng không có món khác. Hoặc là bụng đói, hoặc là về nhà ăn."
Thanh âm cô nhợt nhạt, không có gì phập phồng.
Quân Vực thân thể cứng đờ.
Cặp mắt nóng rực cũng chậm rãi phai nhạt.
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Không nói ăn, cũng không nói không ăn.
Vừa mới nãy không khí còn triền miên ái muội, ngay lập tức liền lạnh xuống.
Cô cúi đầu không nói lời nào, một muỗng một muỗng uống canh miến.
Lúc này Hồng Đậu đi đến, còn bưng thức ăn.
"Thiếu gia, ngài...."
Lời nói còn chưa dứt.
Tô Yên giơ tay ầm một tiếng, chén đựng đầy canh miến xương vịt trong tay bị quăng ngã xuống đất.
Hồng Đậu lần đầu tiên thấy chủ tử mình tức giận lớn như vậy.
Sau đó, liền nghe thanh âm Tô Yên nhạt nhẽo nói
"Mang lên cũng lãng phí, không dùng tới."
Tay Quân Vực chợt nắm chặt.
Hắn nhìn Tô Yên.
Duỗi tay muốn kéo cô.
Kết quả, Tô Yên đã đứng lên, ghế dựa phía sau đảo đi, ngã trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
Cô không hề nhìn Quân Vực, đi ra bên ngoài.
Vừa đi, một bên lột một viên kẹo sữa ăn vào trong miệng.
Nhắm mắt lại, xoa ấn đường.
Quân Vực tay đang nâng lên cứng đờ.
Cả nửa ngày, mới chậm rãi rơi xuống, lại lần nữa đặt ở trên đùi.
Hắn cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.
Chỉ ngồi ở đằng kia.
Hồng Đậu, bưng thức ăn thả xuống cũng không xong không bỏ cũng không phải.
Này...., cô yên lặng nhìn nhìn Túc Cửu Từ.
Thiếu gia cùng cô gia tương lai cãi nhau???
Nhưng mà, việc của thiếu gia, cũng không phải cô có thể nhúng tay.
Vẫn nên thành thành thật thật nghe thiếu gia nói là được.
Kết quả, Hồng Đậu chậm rãi hành lễ. Bưng khay đi ra ngoài.
Tô Yên tìm chỗ an tĩnh ngồi xuống.
Nhắm mắt lại, mày càng nhíu chặt.
Trên thế giới này, như thế nào sẽ có người vô cớ gây rối như vậy?
Nhìn liền khiến cô tức giận.
Hồng Đậu đem đồ ăn quay trở lại phòng bếp.
Tần Tình Nguyệt vừa vặn nhìn thấy.
Nghi hoặc
"Hồng Đậu, sao lại đem đồ ăn quay trở lại?"
Hồng Đậu lắc đầu,
"Cô cũng đừng đi, thiếu gia cùng Túc Cửu Từ tiên sinh cãi nhau."