Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 149

Tác giả: Tần Nguyên

"Cho cô ấy vào đi."
"Vâng, bang chủ."
Lúc này, Tô Yên cũng đứng dậy,
"Đại ca Nhị ca, em đi ra ngoài trước."
Hai vị ca ca này bị lời Tô Yên nói gây khi*p sợ thêm buồn rầu, đau đầu nhức óc.
Cũng không rảnh lo cô.
Xua xua tay, ý bảo cô đi nhanh lên.
Tô Yên đi ra ngoài.
Gần đó, Tần Tình Nguyệt vừa vặn cũng được hạ nhân dẫn đến.
Tần Tình Nguyệt vừa thấy Tô Yên, trong đôi mắt liền có dao động
"Thiếu gia"
Thanh âm nói chuyện cũng có tinh thần.
Nhưng mà thấy cô sắc mặt tái nhợt, bước chân phù phiếm. Giống như đã đi thật lâu rồi.
Tô Yên đi đến trước mặt cô, nhìn cô ấy lảo đảo một bước, duỗi tay đỡ một phen
"Cô tới đây bằng cách nào?"
"Tôi Đi tới."
Tần Tình Nguyệt môi khô nứt nẻ.
Cô từ khi trời tờ mờ sáng bắt đầu lên đường, cho đến hiện tại 9 giờ hơn, bốn giờ lộ trình, rốt cuộc từ vùng ngoại ô tới được nơi này.
Tô Yên nghe, cuối cùng cũng nhớ tới, bởi vì đêm qua trời mưa tâm tình bực bội thiếu chút nữa không khống chế được bản thân, khiến cho cô quên mất Tần Tình Nguyệt vẫn ở cái nhà kia.
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, ra tiếng
"Ta mang cô đi, lại quên cô ở đó, thực xin lỗi."
Tần Tình Nguyệt lắc đầu
"Không, thiếu gia, mạng Tình Nguyệt này là ngài cứu, là Tình Nguyệt thiếu ngài, dù có bất cứ chuyện gì ngài cũng không cần nói xin lỗi."
Ánh mắt của cô chấp nhất mà kiên định.
Tô Yên không nói gì nữa. Chỉ là gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này, Hồng Đậu vội vàng chạy tới, thở hồng hộc
"Thiếu gia, ngài rốt cuộc đã trở lại, Hồng Đậu đêm qua lo lắng cho ngài suốt đêm."
Tô Yên không trả lời, chỉ quay sang nói với Tần Tình Nguyệt
"Cô tới là nói cảm tạ với ta?"
Tần Tình Nguyệt gật gật đầu, giây tiếp theo, liền quỳ gối trên mặt đất, dập đầu ba cái thật mạnh với Tô Yên.
Tô Yên đứng ở chỗ đó tiếp nhận.
Chờ đến khi cô ấy đứng dậy, trên trán đã xanh tím. Nhưng mà Tần Tình Nguyệt lại rất vui vẻ.
Sau đó Tô Yên nói
"Được, ta nhận rồi, cô tự do, ai cũng không nợ ai."
Tần Tình Nguyệt thân thể cứng đờ,
"Thiếu, thiếu gia, Tình Nguyệt muốn lưu lại bên cạnh hầu hạ ngài."
Tô Yên nghi hoặc, nhìn cô
"Ta cho cô tự do đi làm việc cô muốn làm, không muốn?"
Tần Tình Nguyệt lắc đầu, ánh mắt kiên định
"Tôi muốn lưu lại bên người thiếu gia, chỉ cần thiếu gia có yêu cầu, tùy thời tùy chỗ Tình Nguyệt đều nguyện ý bán mạng vì ngài."
Ánh mắt cô thực thuần túy, là thật sự muốn ở bên người Tô Yên.
Nửa ngày sau mới thấy Tô Yên gật đầu
"Được"
Tần Tình Nguyệt trong mắt vui vẻ.
Tô Yên quay đầu nói với Hồng Đậu
"Cô ấy cần nghỉ ngơi."
Nói đơn giản nhưng Hồng Đậu rất nhanh hiểu rõ nên làm như thế nào.
"Vâng, thiếu gia"
Sau đó, Tần Tình Nguyệt được mang đi.
Tô Yên xoay người, muốn về phòng mình.
Chỉ là.....cô mới vừa nhấc chân, liền cảm giác được trên ống quần như có một hòn đá nhỏ, có chút nặng.
Cúi đầu xem, liền nhìn thấy một con rắn vằn đỏ đen, bé bằng ngón út, cuộn thành một đống, răng nanh đâm xuyên qua quần áo cô, toàn bộ thân rắn đều treo ở trên đó.
Tô Yên sửng sốt.
Ân? Tiểu Hồng??
Khi nào từ trong không gian chạy ra vậy??
Hiển nhiên, Tô Yên quên hoàn toàn việc mình đưa Tiểu Hồng ra ngoài rèn luyện thành cái vòng tay rồi.
Thậm chí còn nghĩ rằng nó vẫn luôn thành thành thật thật ngốc ở trong không gian.
Tô Yên khom lưng, nâng con rắn cuộn kia lên, giải phóng ống quần ra khỏi miệng nó.
Ôm ở trên tay, nhìn trái nhìn phải.
Sau đó, liền thấy Tiểu Hồng trừng đôi mắt to kia, nhìn Tô Yên.
Lưỡi rắn màu đỏ tươi phun ra
"Tê tê tê tê tê!!"
Chị để quên em ở bên ngoài!
Có thể nghe được rõ ràng, Tiểu Hồng vừa tức giận lại buồn khổ bởi vì bị bỏ quên.
Lại bởi vì thân hình nho nhỏ hiện tại của nó, nhìn qua giống như là ủy khuất cực kỳ.
Tô Yên tò mò
"Như thế nào không ở bên ngoài chơi trong chốc lát? "
Giống như lúc trước có tiểu sâu, cô đều đem hai chúng nó tùy ý thả ra.
Thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, chỉ cần đến cuối cùng có thể trở về, mang theo chúng nó rời khỏi vị diện này là được rồi.
Tô Yên là áp dụng hình thức nuôi thả.
Nhưng mà, Tiểu Hồng vừa nghe, vặn vẹo cái đuôi nhỏ
"Tê tê tê tê tê!!"
Em không nhớ đường, không biết trở về như thế nào!!
Tô Yên mờ mịt
"Vậy em trước kia làm sao tìm được ta?"
Tiểu Hồng vẫy vẫy cái đuôi,
"Tê tê tê"
Có Cổ Vương nha.
Cổ Vương rất lợi hại, vô luận ở đâu nó đều có thể chuẩn xác tìm được Tô Yên.
Mà nó sao..., chắc là trời sinh không nhạy cảm đối với phương hướng.
Đối với một con rắn mà nói, đây là một việc làm rắn mất mặt.
Nhớ trước đây, vì sao lại gặp được Tô Yên đây? Đó còn không phải lạc đường, rẽ trái rẽ phải, không biết đường về nhà sao?
Nhớ năm đó, nó vẫn là một con rắn đáng yêu. Tâm tính đơn thuần, ngửi được đồ ăn ngon liền đi tìm. Chỗ nào biết, gặp được con người biết nói xà ngữ. Không chỉ như thế, trên người cô còn mang theo hơi thở làm nó vừa thân cận vừa sợ hãi.
Sau đó thì sao?
Sau đó a, đã bị cô vừa đe dọa vừa dụ dỗ phun ra nội gan.
Tiểu Hồng kỳ thật lúc ấy thực nghi hoặc, cô làm sao biết nội gan mình giải được bách độc, khác với những con rắn khác đây?
Nhưng mà từ thời còn trẻ nó đã bước lên con đường không lối về.
Còn may có Cổ Vương làm bạn, nó mới không tịch mịch.
Hiện giờ.... Cổ Vương còn chưa tỉnh, vẫn còn ngủ.
Mà chính mình, thiếu chút nữa không trở lại được.
Nghĩ đến đây, Tiểu Hồng lại ủy khuất.
Nó duỗi cái đuôi, cho rằng đều là bởi vì Tô Yên vứt bỏ nó ở đằng kia mới có thể xuất hiện việc này.
Lưỡi rắn kia không ngừng thổ lộ, không ngừng ở bên lỗ tai Tô Yên blah blah mang theo u oán, nhấn mạnh kể ra sai lầm của Tô Yên.
Tô Yên nghe đến lỗ tai đều đau.
Vừa vặn có người lại đây, kết quả là cô giơ tay liền đem Tiểu Hồng ném vào trong không gian.
Tiểu Hồng
"····!!!!"
Chờ đến khi cô trở lại phòng.
Lại lần nữa thả Tiểu Hồng ra, Tiểu Hồng cắn cái đuôi,
"Tê tê tê tê tê!!!"
Chị Chị Chị Chị Chị!!!
Tô Yên nghiêm túc
"Em nói yêu cầu đi."
Khúc nhạc dạo ủy khuất này, Tiểu Hồng diễn quá dài, cô trực tiếp đánh gãy, tiến thẳng vào chủ đề.
Tức khắc Tiểu Hồng liền thả cái đuôi của mình xuống dưới.
Lập tức mở miệng nói
"Tê tê tê tê tê!"
Em muốn biến đại, muốn khôi phục chân thân.
Từ khi ở vùng ngoại ô Tiểu Hồng biến thành chân thân đi lâu như vậy, nhìn những người đi ngang qua bị dọa đến mất mật.
Thành công thỏa mãn lòng tự trọng của Tiểu Hồng.
Cho nên, dọc theo đường đi này, Tiểu Hồng không có ủy khuất gì, ngược lại còn thực vui vẻ.
Ai nha, nó yêu muốn ૮ɦếƭ chân thân của mình.
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Được"
Tiếng nói vừa dứt, nháy mắt, Tiểu Hồng đang nằm trên bàn, trực tiếp biến to nhanh chóng.
Tức khắc từ rắn nhỏ đáng yêu, biến thành con rắn eo thô như thùng nước.
Ầm vang một trận.
Cái bàn bị áp sụp đổ.
Tiểu Hồng ném cái đuôi thô tráng của mình, đầu to dâng cao, khoe khoang thân thể hùng tráng của mình.
Tô Yên: "....."
Yêu cầu này được thỏa mãn, Tiểu Hồng tựa hồ còn có yêu cầu khác
"Tê tê tê tê tê tê"
Lưỡi rắn đỏ tươi phun phun. Trước kia nhìn qua có chút đáng yêu, giờ sau khi biến lớn, chính là bộ mặt dữ tợn, hai mắt mang sát ý!
Chỗ nào giống thỉnh cầu, đây quả thực chính là uy Hi*p.
Kết quả là....., Tiểu Hồng còn chưa kịp đưa ra yêu cầu, đã bị Tô Yên đuổi ra cửa phòng.
Tiểu Hồng đứng ở ngoài cửa, phun lưỡi rắn đỏ tươi
"Tê tê tê tê tê??"
Chị đuổi em đi??
Tô Yên thực nghiêm túc nhìn Tiểu Hồng,
"Em quá lớn, trong phòng không chứa được, em ở bên ngoài chơi đi."
Tiểu Hồng động động cái đuôi. Nó kỳ thật, càng muốn dính lấy Tô Yên.
Tự mình chơi gì đó, nghe thực nhàm chán.
Chỉ là.....
Tô Yên chỉ vào một chỗ bên cạnh sân.
"Chỗ đó là bụi hoa, bên trong có con bướm."
Tiểu Hồng vừa nghe, lập tức vặn vẹo thân rắn chạy vào trong đó.
Thân rắn to lớn, xông đến một đống bụi hoa kia. Lập tức liền thấy được thảm trạng của mấy cây hoa này. Ước chừng, cách hủy hoại không còn xa a.
Chờ dụ được Tiểu Hồng qua bên đó, Tô Yên liền nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ.
Thuận tiện cùng Tiểu Hoa nói hai câu.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, mảnh nhỏ Chủ Thần của chị biến mất."
"Ân?"
Tô Yên nghe không hiểu.
"Ký chủ, mảnh nhỏ Chủ Thần ở trên người Túc Cửu Từ đã không có. Chị không có cách nào tiến hành công lược với nhân vật này nữa."
Mà lúc này, Tô Yên cũng phát hiện ngôi sao ở góc trên bên phải cũng đã biến mất.
"Vì sao?"
"Em không biết."
Tiểu Hoa cũng rất kỳ quái.
"Ký chủ...có thể là....bởi vì Quân Vực xuất hiện hay không?"
Nếu nghe hai người bọn họ nói chuyện mà còn không biết Quân Vực đang ở trên người Túc Cửu Từ, vậy nó chính là cái chày gỗ rồi.
Quân Vực so với nam chủ, hắc ám sát khí trên người cũng không phải là nhiều hơn một chút.
Thế cho nên, khi Tô Yên ở trước mặt Quân Vực, Tiểu Hoa cũng không dám mở miệng nói một lời.
Rõ ràng biết hắn không nhìn thấy mình.
Nhưng, chính là không dám a.
Tô Yên nghĩ đến mảnh nhỏ Chủ Thần của mình, lại nghĩ đến Quân Vực.
Như là hiểu cái gì.
"Ân, hẳn là bởi vì hắn."
Quân Vực từ khi sinh ra, trong thân thể hắn chính là hắc ám cùng sát khí phá hủy hết thảy.
Hắn đi đến chỗ nào, liền sẽ hủy diệt đến chỗ đó.
Đây là thiên tính của hắn.
Hiện giờ, tuy rằng Quân Vực bị thương nặng, lại bị phong ấn, nhưng nếu so với việc mở tung mảnh nhỏ Chủ Thần của cô, vẫn là cường đại hơn nhiều.
Thế cho nên, hắn vừa xuất hiện, chính là vô ý thức liền hấp thu luôn mảnh nhỏ Chủ Thần của Tô Yên.
Vậy nên, mảnh nhỏ Chủ Thần mới có thể biến mất.
Tô Yên nghi hoặc
"Hiện tại nên làm như thế nào?"
Tiểu Hoa yên tĩnh trong chốc lát nói
"Ký chủ, chị hiện tại không có cách nào rời đi vị diện này, mà nguyện vọng của nguyên thân cũng không có biến mất, cho nên, chị phải tiếp tục bảo hộ hai vị ca ca đến khi hoàn thành nhiệm vụ mới thôi."
"Ân"
Tô Yên lên tiếng.
Dần dần, mặt trời về tây.
Ban đêm tiến đến.
Trong nhà Túc Cửu Từ.
Răng rắc, thanh âm góc bàn vỡ vụn cùng với một tiếng kêu rên từ phòng ngủ Túc Cửu Từ truyền ra.
Thoáng liếc mắt một cái, liền thấy được Túc Cửu Từ đang chống lấy cái bàn đứng ở chỗ đó, à không, phải nói là Quân Vực.
Đôi mắt hắn biến thành màu đỏ đậm.
Từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, mắt trừng nổi gân xanh.
Một cỗ hơi thở cường đại làm người hít thở không thông từ trên người hắn lan tràn ra.
Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như là đang mạnh mẽ nhẫn nại cái gì.
Thời gian một chút một chút qua đi, mà hắn cũng buông xuống mặt mày, môi mỏng nhẹ nhấp, tựa hồ chỉ là thoáng có chút thống khổ.
Nhưng thấy thân hình hắn càng ngày càng không xong, tay nắm chặt góc bàn vỡ vụn càng lúc càng lớn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Liền biết được, thống khổ kia càng ngày càng lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc