Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 145

Tác giả: Tần Nguyên

Xếp lại thi thể người phụ nữ kia rồi chôn xuống.
Cô ngồi ở đằng kia một đêm, chờ đến sáng sớm hôm sau, mưa ngừng rơi xuống.
Cả người ướt đẫm, mới chậm rì rì rời đi.
Lúc ấy cô bao nhiêu tuổi đây?
Mười tuổi?
Mười một tuổi?
A, cô đều sống mấy vạn năm, những sự việc đó sắp bị cô quên đi rồi.
Hiện giờ, lại bởi vì một màn này, lại lần nữa nhớ tới đoạn ký ức kia.
Ánh mắt Tô Yên nhìn từng màn cấu xé kia.
Vẫn luôn không động.
Cho đến khi những cô gái đó, rốt cuộc dần dần đã lấy lại lý trí.
Gi*t ૮ɦếƭ kẻ thù, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, chật vật chạy ra bên ngoài.
Phần lớn mọi người đều đi hết.
Cũng chỉ có rất ít người, lại là ngồi trước mặt những xác ૮ɦếƭ kia, cười ha ha.
Cười đến nước mắt cũng chảy ra, đến cả khi ngã trên mặt đất.
Ước chừng các cô không nghĩ rời đi.
Bị tra tấn thành người không ra người.
Còn có thể đi chỗ nào đây.
Tô Yên thu hồi tầm mắt.
Buông tay.
Chủy thủ rơi xuống đất.
Lạch cạch một tiếng.
Chủy thủ cùng mặt đất tương giao, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tí tách, tí tách, máu theo ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất.
Cô xoay người, bắt đầu đi ra ngoài.
Ngay khi ra đến cửa, chân run lên, tiếp theo nháy mắt đã phải quỳ ngã xuống đất.
Tần Tình Nguyệt vội vàng duỗi tay,
"Thiếu gia!"
Thanh âm nôn nóng hô một tiếng, đỡ lấy Tô Yên.
Trên người Tô Yên, lây dính hơn phân nửa vết máu của người khác, chỉ là thấy cô từ đầu đến cuối đều giống như người không có việc gì, còn tưởng rằng cô không bị thương.
Bụng có một miệng vết thương.
Áo sơ mi bị cắt qua, máu tươi nhiễm đỏ. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tay đang run rẩy vô lực.
Gi*t nhiều người như vậy, chủy thủ sứt mẻ, thay đổi một cây lại một cây.
Hiện tại thể lực của cô cũng chỉ là giá trị bình quân thể lực của người bình thường.
Có thể chống đỡ được đến hiện tại, hoàn toàn là dựa vào tinh thần.
Tô Yên buông xuống mặt mày, bởi vì trên má cũng bị dính máu, thế cho nên che lấp sắc mặt tái nhợt.
Đêm càng sâu.
Chung quanh trừ bỏ thanh âm cười ha ha của những nữ nhân bị bức điên, thì cũng yên tĩnh đến dọa người.
Mặt khác một bên.
Một phủ đệ xây dựng hoàn mỹ.
Nguyên bản vào thời gian này, hắn sớm đã nghỉ ngơi.
Chỉ là hiện giờ, lại là đứng ở trước cửa sổ, nhìn đêm lạnh đột kích, gió lạnh thổi quét.
Đêm nay, trời không có sao, bị mây đen che đậy, cảm giác thời tiết nặng nề, đen nhánh một mảnh.
Không phải là không muốn nghỉ ngơi.
Chỉ là, một khi hắn nhắm mắt lại, đó là bộ dáng Tô Yên cúi đầu nắm chặt ngọc bài kia phát ngốc.
Hắn cũng không nói lên được rốt cuộc là như thế nào.
Chính là cảm thấy, cậu có chút không giống trước kia.
Nghĩ nghĩ, đột nhiên cười nhạo ra tiếng.
Hắn thế nhưng để ý cậu như vậy?
Chuyện này rốt cuộc là từ khi nào?
Suy nghĩ nửa ngày, không ra đáp án, liền lười nghĩ tiếp.
Hắn xoay người, đi ra ngoài.
"Tả Lãnh"
"Lão đại?"
"Đi tứ hợp viện nhìn xem."
"Vâng"
Tả Lãnh đi theo bên người Túc Cửu Từ đã nhiều năm, rất nhanh lý giải ý tứ của hắn.
Lão đại tuy rằng không nói trắng ra, nhưng là tứ hợp viện...., cũng chính là nơi chiều nay an bài Tần Tình Nguyệt nghỉ ngơi.
Chỉ là.....
Khi hai người tới trước mặt tứ hợp viện kia.
Xuống xe, bên trong không có một bóng người.
Túc Cửu Từ híp mắt, nửa ngày sau nói
"Đi tra xem, nơi Tào gia nhận người là ở đâu."
Tả Lãnh vội vàng gật đầu đồng ý
"Vâng, lão đại."
Sau đó Tả Lãnh vội vàng rời đi.
Túc Cửu Từ đứng ở cửa.
Trách không được luôn thấy tâm thần không yên, cậu cũng dám mang theo một người bị thương đi đến nơi như thế?
Tô Yên.
Lá gan người này, rất lớn a.
Vừa nghĩ tới đây, tí tách một tiếng.
Một giọt giọt mưa dừng ở trên quần áo của Túc Cửu Từ.
Sau đó, một giọt, hai giọt, ba giọt.
Trời mưa.
Mưa phùn liên miên.
Vốn là đêm đen càng làm người cảm thấy thêm nặng nề.
Rất nhanh, Tả Lãnh tra được, gấp gáp trở về
"Lão đại, ở vùng ngoại ô."
"Đi xem"
"Vâng, lão đại"
Nói xong, xe vừa chuyển, hướng vùng ngoại ô mà đi.
......
Tô Yên được Tần Tình Nguyệt nâng đứng lên.
Cô ngẩng đầu thần sắc hờ hững lại có một ít mờ mịt.
Ngược lại dần dần nhớ ra, người bên cạnh mình là ai.
Ký ức trở về. Cô đi ra ngoài.
Từ chối Tần Tình Nguyệt nâng.
Chỉ là chân bước bước, cả người đều là máu, không nói một lời.
Ngay khi một chân cô vừa mới bước ra cửa thính đường.
Liền nghe, vèo một tiếng.
Một viên đạn, sát qua gò má Tô Yên, ghim ở trên tường đằng sau.
Tô Yên ngẩng đầu.
Ánh mắt hờ hững co rụt lại.
Chỉ nhìn thấy tất cả nữ tử vừa mới được cứu chạy ra, đều ૮ɦếƭ ở nơi này.
Tí tách tí tách, từng giọt mưa nhỏ rơi trên những thi thể đó.
Hòa với máu loãng chảy xuôi sang một bên.
Cái gì gọi là máu chảy thành sông?
Cùng lắm cũng chính là như vậy a.
Ở đối diện, một đám người đứng đó, trong tay nắm súng trường.
Một đám đen như mực vây lấy cửa thính đường.
Phía trước nhóm người này, có một nam tử.
Hắn rất gầy, mắt tam giác.
Nhìn cặp mắt kia, còn thấy có vài phần quen mắt.
Hắn bộ mặt âm trầm nhìn Tô Yên
"Kẻ nào không biết trời cao đất dày dám đến địa phận của Tào gia nháo loạn?"
Tô Yên không nói gì.
Chỉ là một lúc lâu sau, nâng tay lên, sờ sờ gương mặt.
Một viên đạn sượt qua bên má, máu theo vết thương chảy xuôi xuống.
Một lần chạm, tay đầy máu.
Một đống một đống người ૮ɦếƭ kia....
Cũng thật giống cảnh tượng ngày đó a.
Cũng là vào một đêm mưa bay đầy trời.
Cô nâng tay lên, nhắm mắt lại.
Tí tách, một giọt nước mưa rơi ở trong lòng bàn tay.
Tô Yên hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức, lẩm bẩm một tiếng
"Ngày mưa, thật chán ghét a."
Dính nhớp như vậy, thật y như máu mà.
Lúc này, phía sau cô, lại có một đám nữ tử điên cuồng, áo rách quần manh, chạy ra.
Một bên cười, một bên chạy.
Đại khái là tinh thần đã bị bức hỏng rồi.
Chỉ là vừa mới chạy ra thính đường.
Phanh phanh phanh phanh, tiếng súng rậm rạp từ đối diện vang lên.
Bắn tất cả bảy tám nữ tử che ở trước mặt Tô Yên thành cái sàng.
Cô đứng ở chỗ đó, thân thể cứng đờ.
Chậm rãi, tay nắm chặt.
Lên tiếng
"Ngươi là ai?"
Người đối diện mặt mày mang theo một cỗ ngạo khí
"Tào Lộ. Người Tào gia."
Tô Yên rũ mắt, tay đỡ cửa.
Nhấc chân, đi ra ngoài.
Tần Tình Nguyệt muốn lại đây đỡ lấy cô.
Bị cô đẩy mạnh vào thính đường, được vách tường che đậy.
Chắc là thật sự không còn sức lực.
Thế cho nên mới vừa đi nửa bước, thân thể liền lung lay, quỳ gối trên mặt đất.
Cô chống một tay xuống đất.
Thần sắc thanh tỉnh một chút.
Đám người đối diện đại khái cũng không nghĩ tới, kẻ đã Gi*t nhiều người thế kia mà lại nhìn suy yếu đến nỗi bước không nổi.
Tào Lộ cười ha ha lên.
Cười đủ rồi, sắc mặt mới dần dần âm trầm
"Chờ ngươi ૮ɦếƭ, ta sẽ lột da của ngươi đi cho chó ăn."
Tô Yên nhẹ nhấp môi, chậm rì rì nói
"Ân, các ngươi, đi tìm ૮ɦếƭ đi."
Giọng nói cô vang lên, nhắm mắt.
Những giọt nước mưa rơi vào trên người cô.
Khiến nhìn qua trông có vẻ thực chật vật.
Người đối diện, không có ai để ý lời cô nói.
Họng sung đen như mực nhắm ngay vào cô, chỉ chờ ra lệnh một tiếng.
Nhưng mà..... phanh!
Không biết từ chỗ nào chạy ra một con báo.
Trực tiếp đánh úp lại, một ngụm cắn đứt cổ họng một người trong đó.
Mọi người còn chưa hết khi*p sợ.
Sau đó là Chó Sói tiếp đến Hổ, chỉ nghe thanh âm ầm ầm các loại động vật chạy vội gầm rú từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Mặt đất cũng bị chấn động đến run rẩy.
Tô Yên buông xuống mặt mày, chậm rãi đứng lên.
Thiếu niên thanh lãnh, mắt cũng không liếc một cái, chỉ là rơi xuống một câu
"Đều phải ૮ɦếƭ ở nơi này."
Giọng nói vang lên, nháy mắt, đám kia người liền bị động vật ăn thịt vây quanh.
Tiếng khóc tiếng kêu thảm thiết, vang lên khắp nơi.
Động vật gầm rú, cùng với tiếng la hét của con người.
Thậm chí đều không kịp nổ súng, chúng nó là động vật săn mồi, ngày thường chú ý chính là tốc độ.
Nháy mắt, bộ dáng tàn nhẫn cắn thịt xé rách, máu tươi bắn ra.
Tô Yên nhìn những người đó.
Đứng ở trong mưa.
Nhẹ nhàng ra tiếng
"Có người nói với ta, làm người phải có điểm mấu chốt, nên biết rằng có một số việc làm được, có một số việc làm không được. Bằng không, có khác gì cầm thú đâu."
Thanh âm cô nhẹ nhàng, khác với bộ dáng gặp trời mưa là bực bội như lúc trước.
Nhưng đôi mắt kia hờ hững lạnh băng, nhìn đến trường hợp huyết tinh kia cũng không có một chút dao động.
Dừng một chút, cô lại lần nữa ra tiếng
"Các ngươi sống như cầm thú. Cho nên, ta gọi dã thú chân chính tới, sống hay không, các ngươi tự đấu tranh đi."
Mưa rơi rửa sạch máu.
Chém Gi*t vẫn còn tiếp tục.
Tiếng kêu rên dần dần nhỏ lại.
Thanh âm gào rống lại càng lúc càng lớn.
Càng ngày càng bạo ngược.
Rốt cuộc vẫn là khoác da người.
Làm sao có khả năng đấu lại với sài lang hổ báo?
Dù có cầm súng, nhìn động vật đột nhiên vồ lại đây, ai còn có thể phản ứng kịp?
Tô Yên đứng ở trong mưa, nhìn những người đó bị nuốt đến không còn một cặn.
Cô nói thực nghiêm túc
"Các ngươi thua rồi."
Vẫn là ngữ điệu nhẹ nhàng.
Chỉ là, những sài lang hổ báo đó, cũng không có đi, trái lại, càng ngày càng nhiều các loại động vật tất cả đều ở tụ tập tại nơi này.
Như là nghe lời triệu hoán, quay chung quanh ở bên người Tô Yên.
Tô Yên không nói một lời, cũng chỉ đứng ở đằng kia.
Chỉ là..., ngay lúc này, đại môn bị phá mở.
Túc Cửu Từ đứng ở cửa.
Nhìn hết thảy trước mắt.
Tả Lãnh cơ hồ là không chút nghĩ ngợi, đã đứng ở trước mặt Túc Cửu Từ bảo vệ hắn.
Mà ánh mắt Túc Cửu Từ, dạo qua một vòng trên đám dã thú, dừng lại trên người Tô Yên đứng ở trung tâm.
Tự nhiên nhìn thấy trường hợp như vậy hẳn là khi*p sợ.
Nhưng mà khi*p sợ qua đi, nhìn thấy Tô Yên cúi đầu, bộ dáng cả người đều là máu.
Tâm hắn, đau đớn trong một cái chớp mắt.
Tả Lãnh sắc mặt căng chặt
"Lão đại, anh đi trước đi."
Túc Cửu Từ không động, chỉ đứng ở chỗ đó, một đôi phượng nhãn chỉ nhìn Tô Yên.
Sau đó, hắn vòng qua Tả Lãnh, đi đến phía trước.
Các loại động vật chỉ là tụ tập ở chỗ này.
Lại không có khởi xướng tiến công với Tô Yên đang đứng ở trung tâm.
Thậm chí càng có một ít động vật cách Tô Yên rất gần, hai mắt trừng bốn phía.
Nếu nói là muốn ăn Tô Yên, chi bằng nói chúng nó đang bảo hộ cô thì đúng hơn.
Như là ở bảo vệ thứ quan trọng nhất vậy.
Mà khi Túc Cửu Từ tới gần, những loài động vật đều cảnh giác lên.
Ánh mắt kia là đang phòng bị.
Nhưng mà, lại không có bất luận một con động vật nào tấn công Túc Cửu Từ.
Chúng nó đang nghe mệnh lệnh.
Cho đến khi, hắn tiến đến càng ngày càng gần, một con động vật phát ra tiếng gào rống.
Túc Cửu Từ bước chân dừng lại.
Lúc này, Tô Yên ngẩng đầu lên.
Cách các loại động vật, đối diện ánh mắt với hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay