Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 144

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên giơ thẻ bài trong tay lên, nghi hoặc hỏi
"Đây là cái gì?"
Tần Tình Nguyệt nhìn khối ngọc bài kia, cảm xúc trong mắt tất cả là mãnh liệt hận ý.
Cũng may, cô ấy cực lực khắc chế.
Sau đó, thanh âm khàn khàn, một chút một chút giải thích cho Tô Yên
"Săn bài."
"Ân?"
Tô Yên không hiểu.
Tần Tình Nguyệt lại giải thích cẩn thận chút
"Con mồi mang theo thẻ bài."
Bọn họ mỗi người đều sẽ mang theo một cái thẻ bài, người mang theo thẻ bài, là con mồi.
Sẽ có người chuyên môn chơi " săn thú ".
Mỗi một lần bắn trúng, thì sẽ tháo xuống thẻ bài của bọn họ.
Con mồi đã tới tay kia, đùa bỡn như thế nào, kết cục như thế nào, đều phải hoàn toàn dựa vào người săn thú quyết định.
Bọn họ bị treo thẻ bài lên, đều không còn là người nữa, chỉ là một con vật thể chạy có thể nhảy, chờ bị người đánh ૮ɦếƭ mà thôi.
Tô Yên nghe xong Tần Tình Nguyệt nói, lắc lư ngọc bài trong tay một chút
"Còn có những người khác giống cô?"
Biểu tình trên mặt Tần Tình Nguyệt dại ra trong một cái chớp mắt, sau đó lộ ra nụ cười tang thương
"Quá nhiều, chỗ đó có không biết bao nhiêu người."
Nhớ trước đây, nguyên bản cô cũng là nữ nhi trong sạch.
Đọc đủ thứ thi thư, có khát khao đối với thế giới này.
Sau này ư?
Sau này, chỉ là muốn cùng mọi người đi xem hoa sơn trà nở khắp sau núi.
Lại bị người theo dõi, bắt làm tù binh đến bên này.
Từ đây, cuộc sống địa ngục mở ra.
Tô Yên nắm thẻ bài trầm mặc.
Ngón tay chậm rãi ᴆụng vào thẻ bài.
Một chút một chút, cảm thụ được xúc cảm lạnh lẽo kia.
Lại lần nữa lâm vào trong hồi ức.
Túc Cửu Từ không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này.
Ngược lại là ánh mắt hắn dừng ở trên người Tô Yên, nhìn bộ dáng cô liên tiếp xuất thần.
Một đôi phượng nhãn nheo lại.
Lộc cộc, đầu ngón tay gõ ở trên bàn. Phát ra âm thanh.
Thật lâu sau.
Hắn ra tiếng
"Tô tiểu thiếu gia."
Tô Yên ngẩng đầu, mờ mịt một cái chớp mắt, sau đó nhìn về phía Túc Cửu Từ.
Túc Cửu Từ nhìn cô nói từng câu từng chữ
"Suy nghĩ cái gì?"
Tô Yên lắc đầu
"Cái gì cũng không nghĩ."
Túc Cửu Từ không nói nữa.
Ngoài cửa Tả Lãnh đã đợi hồi lâu.
Dựa vào thân phận hiện tại của Túc Cửu, sao có thể là người thanh nhàn được.
Một đống chuyện còn phải đợi hắn xử lý.
Mắt thấy bên ngoài sắc trời sắp tối.
Lão đại thế nhưng còn không có ý muốn đi.
Khiến Tả Lãnh trong đầu do dự một cái chớp mắt, vẫn là gõ cửa nhắc nhở
"Lão đại, phía tây đã phái người tới đợi hồi lâu."
Túc Cửu Từ không nói chuyện, hắn chỉ nhìn Tô Yên.
Nhưng mà qua đã lâu, đều không nghe được Tô Yên nói gì.
Rốt cuộc cũng vẫn là đứng lên, đi ra ngoài.
Trước khi đi, Túc Cửu Từ hết sức xoa xoa đầu Tô Yên, ra tiếng
"Nếu là muốn làm cái gì, đi tìm anh trai cậu hoặc là.... tìm ta. Nhớ chưa?"
Tô Yên đầu tóc lại lần nữa bị hắn xoa đến lộn xộn.
Cô chớp chớp mắt, không nói chuyện.
Nhưng mà đầu lại bị hắn ấn thành gật gật.
Như vậy, Túc Cửu Từ mới rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại Tô Yên đang ngồi, cùng Tần Tình Nguyệt quỳ trên mặt đất.
Hai người ai cũng không nói chuyện.
Ánh nắng chiều tà xuyên thấu qua khe hở, chiếu vào trên người hai người.
Lại có một loại ảo giác năm tháng thoáng qua.
Đợi cho thái dương dần dần về hướng tây, sắc trời bên ngoài tối tăm.
Thật lâu sau, nghe được Tô Yên nói một tiếng, thanh âm chậm rãi, nhợt nhạt
"Cô có muốn báo thù?"
Tần Tình Nguyệt bỗng nhiên lập tức ngẩng đầu lên.
Cô chợt nắm chặt tay, nhìn Tô Yên, như là thấy được ánh sáng.
"Muốn"
Thanh âm khàn khàn kiên định.
Tô Yên chớp chớp mắt, gật gật đầu
"Được, ta giúp cô."
Dừng một chút, Tô Yên lại nói
"Ta giúp cô báo thù, cô có thể cho ta cái gì?"
Thanh âm nghi hoặc.
Tần Tình Nguyệt lại lần nữa dập đầu một cái với Tô
"Thiếu gia, tôi chỉ có mỗi cái mạng hèn này, vì ngài, nguyện vượt lửa qua sông, không hối tiếc."
Tô Yên nghĩ nghĩ.
Kỳ thật, mạng của cô ấy, cô cũng không cần.
Nhưng đây là thứ duy nhất Tần Tình Nguyệt có thể cho.
Nửa ngày sau, cô gật đầu
"Được"
Đến tận đây, hai ba câu nói đã đạt thành hiệp nghị.
Trong nháy mắt, bóng đêm tiến đến.
Ngõ nhỏ ban ngày náo nhiệt, hiện giờ mới cảm thấy lạnh lẽo.
Trên đường không có bóng người nào.
Đều yên tĩnh giống trước đây.
Chỉ là, tại vùng ngoại thành, có một môn trang có tòa nhà lớn xa hoa.
Nhưng mà tòa nhà này hàng năm đều đóng cửa, như là không có người ở.
Nhưng vừa đến buổi tối, sẽ thường xuyên nhìn thấy có người ra ra vào vào.
Phần lớn thời gian có thể nhìn thấy một đám nam nhân mang theo mấy người nữ tử hôn mê tiến vào trong đó.
Hoặc là, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.
Tuy nhiên hôm nay lại có chút bất đồng.
Mọi hôm sẽ có thể nhìn thấy những tên đàn ông bừa bãi đáng khinh. Nói chuyện đều mang theo một cỗ ngạo khí.
Hôm nay, đại môn lại mở rộng ra. Ở cửa có mấy thi thể vắt ngang.
Kiểu ૮ɦếƭ đều là một đao thọc tim mà mất mạng.
Máu tươi vẩy đầy cửa.
Tựa hồ chú định, đêm nay thật không yên ổn.
Con đường chạy dài vào bên trong. Cứ cách hai ba bước thì có một khối thi thể.
Máu chạy dài, hướng về phía tòa nhà bên trong.
Đi hướng thính đường sẽ phát hiện, có một loạt cánh cửa vẫn luôn mở.
Bên cánh cửa lại có một người nằm, trên thân thể cắm một cây đao nhọn, tử trạng thống khổ.
Lại nhìn vào bên trong, rốt cuộc, nghe được động tĩnh.
"Hảo, hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!!"
Là thanh âm một nam tử sợ hãi xin tha.
Đại khái là biết mình không thắng được đối phương, cho nên chỉ có thể ném xuống binh khí xin tha, mong đợi sống sót.
Chỉ thấy một nam tử đứng cách đó mấy mét.
Dáng người cao gầy mảnh khảnh, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, mặt trên lây dính đầy máu tươi.
Khuôn mặt hắn trắng nõn, ánh mắt có chút lạnh nhạt, giống như trong mắt không chứa bất kỳ tạp niệm gì.
Hắn rũ mắt, nhìn thoáng qua chủy thủ trên tay mình.
Ném xuống.
Keng! rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang.
Mà ở phía sau nam tử, có một cô gái cái sắc mặt tái nhợt.
Nữ tử khuôn mặt xinh đẹp, cô duỗi tay đem một thanh chủy thủ hoàn hảo không tổn hao gì đưa đến trước người nam tử
"Thiếu gia"
Thanh âm khàn khàn, cung kính hô một câu như vậy.
Không sai.
Hai người kia, chính là Tô Yên cùng Tần Tình Nguyệt.
Tô Yên buông xuống con ngươi, mỗi một hành động đều có vẻ tùy ý.
Tiếp nhận lấy chủy thủ.
Căn bản cũng không muốn nghe những người đó xin tha. Từng bước từng bước, tất cả đều Gi*t ૮ɦếƭ.
Ở trong địa ngục, nếu có ma quỷ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thì đó cũng không phải bởi vì áy náy với việc làm dơ bẩn của mình.
Mà là khuất phục với lực lượng của ngươi.
Ma quỷ chính là ma quỷ, cho hắn một đường sống, thì vẫn là ma quỷ.
Cho nên, cần gì phải nghe giải thích đây?
Chỉ là, Gi*t đến hiện tại, những người đó căn bản không dám phản kháng lại.
Tất cả đều bị tư thái của Tô Yên gặp thần sát thần gặp Phật sát Phật dọa đến mất hồn.
Dao trong tay Tô Yên ngừng lại.
Cô nháy nháy mắt, nhìn chung quanh.
Những thanh sắt dựng thành phòng, mỗi phòng đều có mười mấy nữ tử.
Sắc mặt các cô hoặc là khi*p đảm, hoặc là sợ hãi.
Trên người treo một đám ngọc bài, quần áo lộn xộn.
Thậm chí có người Tʀầռ tʀʊồռɢ, ánh mắt dại ra, trên người đều là các loại dấu vết bị bạo ngược, đại khái là đã tuyệt vọng.
Liếc mắt một cái, nhiều phòng như vậy, ít nhất cũng phải có hơn trăm người.
Tô Yên trong mắt có một tia dao động.
Cô nhìn máu trên tay mình, chớp chớp mắt.
Thanh âm từng câu từng chữ
"Muốn rời khỏi nơi này không?"
Cô hỏi ra tiếng.
Chỉ là người trong Ⱡồ₦g sắt, không một ai nói chuyện.
Vẫn yên tĩnh một mảnh.
Chắc là những người này không thấy ánh mặt trời lâu lắm rồi, cũng không dám tin tưởng vào hai chữ hy vọng này.
Tô Yên cúi đầu, từ trên mặt đất nhặt lên một chuỗi chìa khóa.
Sau đó giao cho Tần Tình Nguyệt phía sau.
Tần Tình Nguyệt thân thể run lên. Cô ấy nắm chùm chìa khóa kia, mở ra từng cái Ⱡồ₦g sắt một.
Rốt cuộc, trong ánh mắt ảm đạm không ánh sáng của mọi người, bắt đầu nhuốm lên tia hi vọng.
Có người thứ nhất đi ra, rồi đến người thứ hai, thứ ba.
Có cả người điên cuồng chạy ra bên ngoài, hy vọng thoát khỏi ngục giam này.
Có người, lại dừng bước chân. Đứng ở chỗ đó, nhìn mười mấy tên nam nhân còn chưa ૮ɦếƭ hẳn.
Cắn răng, mang theo hận ý, tức giận kêu một tiếng
"Các người ૮ɦếƭ hết đi!!"
Kêu xong, đã lao tới.
Đầu tiên là một người, sau đó, hai người, ba người,...., một đám người ùa lên.
Ánh mắt ôm hận, hận không thể ăn thịt, uống máu đám người kia.
Hận, quá hận.
Tô Yên nhìn một màn này, ánh mắt lại lần nữa lâm vào hồi ức.
Hoàn cảnh nơi này quen mắt như vậy.
Thế cho nên dễ dàng khơi mào những hồi ức đó.
Cô đã từng, cũng từng có một đoạn ngày tháng không thấy ánh mặt trời.
Nhưng mà, không phải chịu lăng nhục đau khổ.
Cô bị nhốt ở một căn phòng nho nhỏ, cái gì cũng không có.
Một ngày lại một ngày, nghe bên ngoài những tiếng kêu thê thảm đó, Cô ở chỗ đó ngây người hai năm, tiếng gào kia cũng không có dừng lại.
Mỗi một ngày, đều sẽ có người bị mang tiến vào tòa ngục giam kia, mỗi một ngày cũng sẽ có người ૮ɦếƭ, tùy tiện dùng dây thừng kéo ra ngoài chôn.
Cô sở dĩ có thể tồn tại vượt qua hai năm kia, là bởi vì có người phụ nữ, mỗi ngày đều sẽ trộm lưu trữ một chút đồ ăn cho cô.
Người phụ nữ đó một ngày một ngày tiều tụy, nhưng mà mỗi lần nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt đen tối khuất nhục kia, đều giống như chứa đựng ánh sáng.
Đối với người phụ nữ đó mà nói, Tô Yên là nơi ký thác tòan bộ hy vọng sống.
Cho đến có một ngày, cuối cùng lăng nhục như vậy cũng lan đến trên người cô ấy.
Người phụ nữ bị kéo từ trong phòng ra, cô cũng thấy được từng màn kia, mỗi ngày cô ấy đều kêu thảm thiết.
Sau đó đâu?
Sau đó, người phụ nữ kia ૮ɦếƭ.
૮ɦếƭ ở trước mắt cô.
Bá phụ dường như biết người phụ nữ kia mỗi ngày đều sẽ tới đưa đồ cho cô.
Cho nên muốn đưa cô vào những ngày tháng địa ngục, đầu tiên là phải Gi*t nữ tử đối tốt với cô.
Ngày đó, trời mưa.
Mưa rơi xuống rất lớn, rất lớn.
Cô bị một cái dây thừng kéo, đi trên bãi cỏ bên ngoài, nhìn đến thảm trạng nữ tử kia bị phanh thây.
Bá phụ nói, tiếp theo sẽ đến phiên cô.
Sau đó.
Bá phụ đã ૮ɦếƭ.
Cô Gi*t.
Tất cả mọi người đã ૮ɦếƭ.
Một đêm thê lương, mưa to rơi xuống, cô chỉ đứng ở chỗ đó, nhìn những người kia, bị sài lang hổ báo tất cả đều bị ăn hết.
Vì sao địa ngục trống rỗng?
Bởi vì ma quỷ ở nhân gian a.
Vì thế, phải đưa những người đó xuống địa ngục mới phải.
Sau đó, thì không quản sống ૮ɦếƭ của những người kia nữa.
Cô chỉ quỳ trên mặt đất, tay không đào ra một cái hố.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc