Bên cạnh, Hồng Đậu tức đến đỏ mắt, cô cắn chặt răng, lại chịu đựng một câu cũng chưa nói.
Có lẽ, nếu là trước kia, Hồng Đậu sẽ vì bảo hộ thiếu gia mà đồng ý.
Nhưng mà, hành vi vừa mới nãy của thiếu gia làm cô tin tưởng, thiếu gia nhất định là có biện pháp đối phó với đám người này.
Quả nhiên.
Chỉ thấy Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó lắc đầu
"Huynh đệ kia của ngươi phi lễ Hồng Đậu. Là hắn sai trước."
Cô nhìn về phía Đao Sẹo.
Sau đó lại nói
"Gả hay không là chuyện của Hồng Đậu, không có quan hệ với ngươi. Thứ hai, ngươi muốn ta quỳ xin lỗi, chuyện này là không có khả năng. Quy củ của ngươi, ta không cách nào chấp nhận."
Tô Yên chậm rãi cãi lại.
Đao Sẹo bỗng nhiên ngửa đầu cười ha ha lên.
Đại khái, là trước nay chưa thấy qua Tô Yên như vậy.
Hắn là quang minh chính đại ức Hi*p, chính là khi dễ Tô Yên.
Ở địa bàn của hắn, Tô Yên nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận. Chỗ nào cho cô giảng quy củ?
Đao Sẹo sắp cười ra nước mắt, chung quanh cũng là cười vang một mảnh.
Đao Sẹo một bên cười, một bên đồng tình nói
"Tiểu thiếu gia, chờ đến khi về nhà, còn phải bảo đại ca cậu giảng đạo lý đối nhân xử thế nhiều chút, miễn cho ra ngoài lại mất mặt xấu hổ, cậu nói xem?"
Nói xong, Đao Sẹo dù bận vẫn ung dung, đôi tay để ở sau người, một bộ tư thái nhàn nhã.
Giống như đang xem một con dê béo sắp tới tay.
"Vậy, tiểu thiếu gia, cậu không nhận quy củ của ta. Nhưng cậu cũng trốn không thoát lòng bàn tay ta. Là muốn giữ lại mệnh, hay là quỳ xuống dập đầu một cái đây?"
Tô Yên cúi đầu, từ bên hông móc ra chủy thủ.
Nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói
"Gi*t ngươi, tự nhiên sẽ không còn những quy củ đó." Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Trong nháy mắt giọng nói rơi xuống, Đao Sẹo chỉ cảm thấy một trận nguy hiểm ập vào trước mặt, hàng năm lăn lộn trong nguy hiểm đã cứu hắn một cái mạng nhỏ.
Chỉ nghe phụt một tiếng, chủy thủ tiến vào иgự¢.
Vốn dĩ, chủy thủ kia là cắm vào trái tim, nhưng ngay khi dao đâm đến, thân thể Đao Sẹo theo bản năng hướng nghiêng sang phía bên trái.
Lúc này mới không có ngoẻo.
Nháy mắt, Đao Sẹo sắc mặt lập tức tái nhợt. Đôi mắt hắn trừng to, ra tay liền muốn cầm khảm đao bên người chém tới Tô Yên.
Tô Yên không có trốn, hiện tại thể lực cô đã tới 25, thuộc về trình độ bình thường của con người.
Cô nâng tay lên, nắm lấy cổ tay Đao Sẹo, thoáng dùng sức nhéo.
khảm đao trong tay Đao Sẹo ầm một tiếng liền rơi xuống đất. Cô nhấc chân, đá chỗ cẳng chân hắn.
Tiếp theo nháy mắt, Đao Sẹo liền quỳ gối trên mặt đất.
Bị lực lượng đè xuống phía dưới chấn động, một ngụm máu tươi phun ra.
Hai mắt đã có chút không tỉnh.
Mà một loạt hành động này, toàn bộ chỉ diễn ra trong giây lát. Chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Đao Sẹo đã quỳ gối bên chân Tô Yên, miệng phun máu tươi.
Đại khái là quá sức tưởng tượng, trong phòng thế nhưng yên tĩnh trong một cái chớp mắt.
Sau đó, là thanh âm che trời lấp đất
"Đao ca!"
"Đao ca!!"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Yên, tất cả đều là khi*p sợ hỗn loạn lửa giận.
Ở địa bàn Tào gia, bị một tên tiểu bạch kiểm lăn lộn như vậy, thậm chí còn đánh Gi*t Đao ca.
Nếu truyền ra, làm gì còn mặt mũi nữa đây???
Bên cạnh, mày Túc Cửu Từ lại lần nữa nhướng lên.
Tuy rằng đã đoán trước rằng tên tiểu thiếu gia này sẽ không bị người khi dễ đi, nhưng mà nhìn một loạt hành động của hắn.
Cái loại lực đạo gãi đúng chỗ ngứa này, thật giống như thủ pháp thân kinh bách chiến.
Khiến hắn cảm thấy kinh diễm. Chính là Tô Giang Tô Nam dạy hắn thực tốt.
Thậm chí, nếu mình giao chiến với tiểu thiếu gia này,cũng chỉ có thể ngang tay nhau.
Tất cả ánh mắt Túc Cửu Từ đều bị cô hấp dẫn.
Nửa ngày đều không rời tầm mắt.
Đao Sẹo quỳ trên mặt đất, phốc một cái lại phun ra ngụm máu tươi.
Sắc mặt tuy rằng càng ngày càng tái nhợt. Nhưng ánh mắt rốt cuộc dần dần thanh tỉnh lại.
Hắn nhìn Tô Yên, mang theo một cỗ tàn nhẫn.
Mở miệng ra, từng câu từng chữ,
"Gi*t hắn cho ta!!"
Mỗi một chữ nói ra cũng kèm theo cả máu.
Trong tiệm cơm này, mười mấy người tất cả đều đứng lên.
Dần dần tụ lại hướng về phía Tô Yên.
Bị người khi dễ đến trên đầu rồi, đừng nói là tiểu thiếu gia Hồng Bang, dù là Thiên Vương lão tử, cũng phải lột da hắn!
Tào gia đã chiếm cứ Diệp thành trong vài thập niên trước. Nên luôn có chút ngạo khí cùng tự tin.
Tự nhiên mặt mũi cũng càng để ý hơn so với người khác.
Ngay tại thời khắc giương cung bạt kiếm này. Túc Cửu Từ vẫn luôn chậm chạp không ra tiếng, mới mở miệng.
"Tả Lãnh"
Một hắc y nam tử đứng ở cửa đi vào.
"Lão đại"
Túc Cửu Từ nâng nâng cằm, ý bảo
"Dọn dẹp một chút."
Tả Lãnh gật đầu đồng ý
"Vâng"
Sau đó, đám người áo đen vẫn luôn đứng ở cửa vọt vào. Xếp thành một vòng đứng vây quanh đám người Tào gia đang giương cung bạt kiếm.
Tô Yên chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía hắc y nhân vừa ùa vào.
Những người này, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra khác biệt với Tào gia.
Thực không bình thường.
Bọn họ nện bước nhất trí, hành động nhanh chóng giỏi giang, hơn nữa dáng người cứng cỏi, nhất cử nhất động giống như là đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt.
Khiến Tô Yên nhìn nhiều hai lần.
Mà lúc này, Túc Cửu Từ đứng dậy. Bước chân lười nhác, đi đến trước mặt Tô Yên.
Cằm khẽ nhếch, một đôi phượng nhãn buông xuống, mang theo một tia lười biếng
"Không đi?"
Tô Yên vừa nghe, trong mắt hiện lên ánh sáng.
Hóa ra hắn đang giúp cô.
Nhưng vừa mới nói nói bọn họ không thân còn gì?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô cũng không nói chuyện.
Gật gật đầu đi ra ngoài.
Bớt đi một ít phiền toái này, đương nhiên là tốt.
Vừa đi ra ngoài, tài xế lái xe đã ngừng ở trước mặt Tô Yên.
Bộ dáng Hồng Đậu giống như có chút kinh hồn chưa định, tuy rằng cô vẫn luôn cực lực che dấu, nhưng trong mắt vẫn là hoảng loạn.
Tô Yên vỗ vỗ phía sau lưng Hồng Đậu, an ủi
"Sẽ không có việc gì đâu."
Hồng Đậu hốc mắt có chút hồng, đã lần nào gặp qua trường hợp huyết tinh như vậy?
Cô nhỏ giọng nói
"Thiếu gia, chúng ta trở về sao?"
Tô Yên nghĩ nghĩ, hình như không còn chuyện gì.
Ra ngoài vốn chính là đi ăn cơm.
Cô gật đầu.
Còn chưa có động tác gì, bên cạnh thanh âm Túc Cửu Từ lười nhác truyền đến
"Tô tiểu thiếu gia đi thật dứt khoát, ta giúp cậu, nhưng mà một câu cảm ơn cũng chưa nghe được."
Tô Yên ý bảo Hồng Đậu lên xe trước, vừa chuyển đầu, phát hiện Túc Cửu Từ đã muốn chạy tới trước mặt cô.
Cô nghĩ nghĩ, sau đó thành thành thật thật nói
"Cảm ơn"
Túc Cửu Từ thấy cô nghe lời như vậy.
Trong mắt hiện lên một đạo quang mang, không nhanh không chậm
"Cũng chỉ có một câu cảm ơn?"
Tô Yên do dự
"Còn muốn tôi cảm ơn lần nữa?"
Túc Cửu Từ cười ra tiếng, hắn rốt cuộc là không nhịn được.
Duỗi tay xoa xoa đầu tóc màu đen mềm oặt của cô.
Trong nháy mắt, vốn dĩ kiểu tóc nhìn qua còn có hình có dạng, đã bị làm cho hỏng bét.
Túc Cửu Từ nhìn đôi mắt cậu như mang theo ánh nước, chợt liếc mắt một cái nhìn qua vô hại như vậy.
Khiến hắn nhịn không được hỏi một câu
"Cậu rốt cuộc từ chỗ nào tới vậy?"
Thế nào cũng chỉ là hai lần gặp mặt, đã khiến tâm hắn ngứa ngáy, muốn xoa Ϧóþ chạm vào?
Tô Yên không trả lời, mà là nói
"Ta phải về nhà."
Túc Cửu Từ vừa nghe, giống như là cố ý nói
"Ta vừa mới cứu cậu và cả nha đầu kia, nói một câu cảm ơn xong đã muốn đuổi ta rồi, nếu là thả cậu đi rồi, có phải việc này sẽ bị cậu ném ra sau đầu hay không?"
Tô Yên nhẹ nhấp miệng,
"Ta cũng đã cứu anh, anh cũng một câu chưa nói đã đi rồi."
Túc Cửu Từ ngẩng đầu, lười nhác híp híp mắt, sau đó, trực tiếp trở mặt không nhận
"Ngày ấy, dù cậu không cứu, ta cũng không bị ảnh hưởng gì. Cho nên, cậu cũng không tính là cứu ta."
Cô cũng muốn nói, dù là hắn không cứu, chính mình cũng có thể thoát ra.
Chỉ là hắn cũng không tính toán cho cô cơ hội cãi lại, ngữ điệu lười nhác
"Cẩn thận tính ra, là cậu thiếu ta đấy."
Lúc nói lời này, thanh âm hắn hàm chứa ý cười.
Giống như cảm thấy người này, chơi vui cực kỳ.
Tô Yên
"......"
Là cảm thấy cô còn giống trước kia, não dung lượng nhỏ rất dễ lừa sao?
Tuy rằng hiện tại cũng không tính là lớn, nhưng loại vấn đề này cô lại rất rõ ràng.
Người này chính là cố ý muốn lừa cô.
Túc Cửu Từ nhìn cô muốn phản bác, bộ dáng hơi há mồm lại không biết phải nói gì.
Lại không nhịn được giơ tay nhéo nhéo gương mặt cô.
Một tên nam nhân trưởng thành như vậy, làn da lại mềm mại y như đậu hũ, đây còn không phải là dùng để nhéo sao?
Nghĩ đến đây, Túc Cửu Từ tay vẫn không rời càng dùng sức chút.
Thế cho nên chờ đến khi hắn buông tay, trên má Tô Yên có một dấu ngón tay hồng hồng.
Cô duỗi tay, muốn xoa xoa mặt mình.
Túc Cửu Từ lại nhanh hơn, nắm lấy cổ tay cô.
Con ngươi đen như mực nhìn cô,
"Đã từng uống rượu chưa?"
Tô Yên ngẫm lại, một đời này cô còn chưa có uống rượu.
Không, cô hình như.... vẫn chưa bao giờ uống rượu.
Chỉ hôn qua, uống qua rượu môi.
Lắc đầu
"Không có"
Cô muốn uống....
Cái ý tưởng này mới vừa hiện lên, liền nghe thanh âm hắn thong thả
"Đi uống?"
Tô Yên trước mắt sáng ngời, sau đó gật đầu
"Được"
Bởi vì chầu rượu này, cô liền không so đo Túc Cửu Từ vừa mới nói mình thiếu nợ hắn.
Sau đó, Hồng Bang tiểu thiếu gia bảo nha đầu bên người mình chạy về nhà trước, bị đối thủ của Hồng Bang-Túc Cửu Từ, dùng một chầu rượu lừa đi rồi.....
Đảo mắt, cô đã ngồi trên xe Túc Cửu Từ, đi vào một nhà hàng.
Túc Cửu Từ cười nghiền ngẫm.
"Đi thôi"
Cô đi theo hắn vào trong.
Nửa giờ sau.
Tô Yên ngồi ở một cái ghế dựa, chung quanh bị một đống nữ tử ăn mặc yêu diễm nóng bỏng vây lại,
"Ai nha, gia, ngài phải cho Tiểu Hương tự mình đút ngài uống, bằng không, Tiểu Hương tức giận đó nha~~."
Chỉ thấy một nữ tử mặt mày trang điểm dày cộp, trong tay bưng một chén rượu, vặn vẹo vòng eo, leo lên bả vai Tô Yên dựa sát vào.
Tô Yên chớp chớp con ngươi, trái phải có chút không thích ứng.
Vốn dĩ không muốn cùng người khác ở cạnh nhau, cô mới vừa ngồi xuống ghế này, liền nghe Túc Cửu Từ một câu
"đều gọi đầu bảng nơi này tới."
Sau đó, trong chốc lát cô đã bị vây quanh.
Những người này trong tay bưng một ly rượu, tất cả đều chờ tới đút cho cô.
Trái lại đối diện, Túc Cửu Từ chống cằm, ý cười ngâm ngâm nhìn.
Tất cả cô nương đều tránh Túc Cửu Từ như tránh rắn rết, lại đều chạy đến diễn trò trước mặt Tô Yên.
Cô nàng tên Tiểu Hương kia đã đem rượu đưa tới miệng Tô Yên.
Cả nửa ngày sau.
Tô Yên nghĩ, vốn dĩ muốn uống rượu.
Rượu này không có độc, cũng đang ở trước mặt.....
Nửa ngày, cô yên lặng hé miệng, uống chén rượu kia.
Trong đầu, Tiểu Hoa bắt đầu phổ cập cho ký chủ ngây thơ mờ mịt của nó
"Ký chủ, đây gọi là uống rượu hoa."
"Oa, ký chủ thật là lợi hại a ~"
Tiểu Hoa khen ký chủ mình, cơ hồ là thành thói quen.
Nhưng mà Tiểu Hoa xác thật tán thưởng.
Nhìn ký chủ nó xem, không chỉ đánh phục nam chủ, còn có mỹ nữ vờn quanh.
Nam nữ đều ăn a~.
Tiểu Hương bên này mới vừa đút xong, một người khác tên Trân Châu lại đem rượu theo sát đưa tới.
"Gia tửu lượng thật tốt, tới, Trân Châu đút ngài uống rượu ~"