Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 134

Tác giả: Tần Nguyên

Khi hắn nói ra chữ này, mắt liền đỏ.
Từ ngày ấy gặp qua Lâm Y Nhân ở dưới lầu nhà Tô Yên, hắn vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi, công việc bận rộn không ngừng.
Chính là muốn ném ba chữ Lâm Y Nhân này ra khỏi đầu.
Lại không ngờ được, đến nơi này, nghe thấy Tô Yên buột miệng hỏi, Kỷ Tinh Vũ nháy mắt bị đánh trở về nguyên hình.
Hắn rất nhớ cô ấy a.
Kỷ Tinh Vũ bật ra tiếng cười nghẹn ngào
"Cô giáo, chị nói, em còn có cơ hội hay không?"
Thiếu niên kiêu ngạo tự tin giống như Kỷ Tinh Vũ, vậy mà có lúc lại hỏi qua ý kiến người khác, có thể thấy được chính cậu cũng mờ mịt, không tự tin.
Tô Yên thực nghiêm túc gật gật đầu
"Có a, Lâm Y Nhân nói thích cậu."
Kỷ Tinh Vũ ngẩn ra, giây tiếp theo thần sắc trong nháy mắt mừng như điên.
Lại như là không xác định, hỏi cẩn thận
"Cô giáo, chị nói, là sự thật?"
Tô Yên gật đầu
"Cô bé bởi vì thích cậu, cho nên không muốn cùng cậu ở bên nhau."
Kỷ Tinh Vũ mờ mịt
"Vì sao?"
"Cô ấy sẽ tự ti, sẽ không còn là chính mình."
Tô Yên nói thẳng vấn đề.
Kỷ Tinh Vũ thân thể cứng đờ, giải thích
"Tôi, tôi sẽ không bắt cô ấy làm cái gì. Tôi sẽ thật lòng thích cô ấy......"
Thân là người Kỷ gia, cả đời này xuôi gió xuôi nước, trước nay muốn cái gì duỗi tay là có thể lấy được.
Tự ti?
Hai từ này viết như thế nào?
Hơn nữa, hắn thích Lâm Y Nhân, quá để ý, cho nên lại không rõ ràng.
Tô Yên ra tiếng
"Cậu cho cô bé một con đường, cô ấy sẽ tự đi đến trước mặt cậu."
Lâm Y Nhân cảm thấy tuyệt vọng, là bởi vì cô không có đường thể đi.
Cho cô tiền sao?
Quá ngắn ngủi, xài hết liền không có.
Vẫn khiến Lâm Y Nhân tự ti thấp thỏm lo âu.
Trừ phi cho cô một con đường rõ ràng, khiến cô tự mình từng bước một đi về phía trước.
Tiền sẽ có, chính mình kiếm, chính mình dựa vào.
Những nỗi lo lắng đó, những điều bất đắc dĩ đó, tự nhiên đều sẽ biến mất.
Từ trước đến nay Tô Yên không biết nói lời an ủi, dăm ba câu, lại chỉ điểm cho người thoát khỏi cơn mê.
Kỷ Tinh Vũ đầu óc phản ứng rất mau, ánh mắt hắn sáng ngời, ngay cả anh trai cũng không đi thăm nữa.
Ngược lại liền chạy đi ra ngoài.
Kỷ Tinh Vũ đi rồi, Tô Yên cũng đi vào trong phòng.
Cô nhìn chén thuốc trống không.
Kỷ Diễn lại lần nữa nằm ở trên giường, đắp chăn, mặt quay vào tường, bộ dáng đang ngủ.
Cô chớp chớp mắt, đi qua nhìn.
Thấy Kỷ Diễn tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng mà lông mi run rẩy, không có ngủ.
Cô ra tiếng
"Anh thấy mệt sao?"
Nửa ngày, Kỷ Diễn chậm rì rì
"Không mệt"
Tô Yên mờ mịt,
"Không mệt còn muốn ngủ?"
Giây tiếp theo, Kỷ Diễn quay đầu, mở to mắt.
Con ngươi đen như mực nhìn Tô Yên, trong đó tất cả đều là ủy khuất.
Giống như là cô khi dễ hắn vậy.
Tô Yên ngồi ở mép giường, nghi hoặc
"Anh có chuyện muốn nói với em sao?"
Kỷ Diễn trầm mặc.
Cô lại lần nữa nói
"Nếu anh không nói, em lại không hiểu được."
Kỷ Diễn cúi đầu, tay túm một góc chăn. Sau đó, nhỏ giọng ra tiếng
"Em có phải thích rất nhiều người hay không?"
Hắn nói chuyện rất chậm, càng nói thanh âm càng run. Tô Yên mờ mịt, cô... hả?
Cho nên, hắn rốt cuộc cả ngày miên man suy nghĩ chút cái gì đây??
"Chỉ thích mình anh, không có người thứ hai."
Cô nói nghiêm túc.
Kỷ Diễn lông mi run run, đem cả người chui lại vào trong chăn
"Không phải, còn có Hướng Trùng."
Tô Yên sửng sốt, thế cho nên bật thốt hỏi ra
"Anh biết Hướng Trùng?"
Kỷ Diễn nghe lời cô nói, sắc mặt càng ngày càng trắng, hắn yên lặng quay đầu, lại lần nữa nhìn tường, bộ dáng không muốn nhìn cô.
Hắn chậm rì rì ra tiếng
"Anh có thể tự ngủ, em có thể đi làm chuyện riêng của em."
Chỉ là thanh âm kia, nghe tới muốn bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu đau lòng, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất.
Tô Yên liếm liếm môi, cũng nhận ra hắn là hiểu lầm.
Cô ra tiếng giải thích
"Hắn là bạn trai cũ của em, nhưng chỉ có hơn mười ngày thôi, hôn cũng chưa hôn qua. Em cùng hắn không có quan hệ gì hết."
Cô giải thích, đặc biệt là hôn cũng chưa hôn qua một câu kia, làm Kỷ Diễn giật giật lỗ tai.
Chắc là nghe lọt được.
Cô duỗi tay, lôi kéo quần áo hắn
"Anh tin tưởng em không?
Kỷ Diễn lông mi run run, chậm rãi quay qua Tô Yên, mở to mắt.
Hắn thanh âm khàn khàn
"Tô Yên yêu Hướng Trùng."
"Ừm?"
Cô sửng sốt. Kỷ Diễn ngữ điệu u oán
"Anh thấy được, em còn giữ."
Nói xong liền đem đầu chôn ở trong chăn.
Thanh âm rầu rĩ truyền ra
"Em không cần gạt anh."
Tiểu Hoa ra tiếng nhắc nhở
"A, ký chủ! Xem trong túi chị, " chứng cứ " lộ ra rồi."
Tô Yên quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái thấy được túi mở ra nằm ở trên bàn lộ cái hộp màu đen kia.
Đi qua nhìn, cầm lấy cái hộp kia.
Mở ra nhìn thoáng qua, lại lại lần nữa đóng nắp lại, đi đến trước mặt Kỷ Diễn.
Cô duỗi tay, kéo kéo chăn. Kỷ Diễn lộ đầu ra.
Một đôi mắt đen nhánh, nhìn Tô Yên tràn đầy ủy khuất.
"Em thích hắn."
Khi nói ba chữ này, Kỷ Diễn tay nắm chặt chăn, dùng sức đến trắng bệch.
Tô Yên ra tiếng
"Thứ này, không quan trọng."
Kỷ Diễn hơi há mồm,
"Em, em vẫn luôn lưu giữ."
Cô nghe, dừng một chút, vội vàng đem hộp ném vào thùng rác bên cạnh.
Không khí an tĩnh lại, Tô Yên cũng trầm mặc.
Kỷ Diễn buông mặt mày, cũng không nói lời nào.
Cho đến khi Tô Yên rốt cuộc ra tiếng, cô thực nghiêm túc
"Khi em học cao trung, có lẽ đã từng có hảo cảm với hắn, nhưng khẳng định không phải thích.
Em chỉ thích một người là anh.
Em đi gặp hắn chỉ là muốn cùng hắn cắt đứt quan hệ."
Kỷ Diễn tựa hồ nghe lọt tai.
Thanh âm cũng vững vàng rất nhiều.
Sau đó, hắn chậm rì rì,
"Anh có bệnh, em nếu quả thật chỉ là thương hại anh, anh sẽ rất khổ sở."
Cô nghe, im lặng thật lâu.
Im lặng đến khi Kỷ Diễn ngẩng đầu nhìn cô.
Cô mới nói
"Em thích anh, không có liên quan tới bệnh của anh."
Tô Yên nói rất dễ dàng làm người tin tưởng.
Mỗi một chữ cô nói đều là chân thật, đều thực nghiêm túc.
Chỉ cần cô nói, hắn sẽ tin.
Kỷ Diễn sắc mặt rốt cuộc dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Tô Yên dừng trong chốc lát. Nhớ tới lời nói vừa nãy của Kỷ Diễn.
Hắn vừa mới nói cô vẫn luôn lưu giữ.
Chứng tỏ hắn đã sớm biết cái hộp này ở trong tay cô.
Nghĩ vậy, cô ra tiếng dò hỏi
"Lúc trước anh thấy qua cái hộp này?"
Kỷ Diễn thân thể cứng đờ.
Sau đó chậm rãi gật đầu.
"Khi nào?"
"Ngày đó, lúc em đuổi anh đi."
Mỗi lần nói ngày rời đi đó, trong lòng Kỷ Diễn luôn cho rằng chính là Tô Yên đuổi hắn đi.
Cho nên nhắc tới đều là mất mát.
Tô Yên nghĩ, cô thật sự là quên xử lý, chỉ nhớ rõ hoàn thành nhiệm vụ.
Ngày đó, trách không được Kỷ Diễn giận dỗi.
Hóa ra là thấy được cái này.
Cô làm sao sẽ nghĩ đến việc cái hộp này lại gây ra nhiều sự tình thế này chứ.
Sau đó, lại nghe Kỷ Diễn thanh âm bất an lại khổ sở
"Em không có, tặng quà cho anh."
Tô Yên nuốt một chút nước miếng.
"Ừm...."
Tuy rằng cô đã hóa giải hiểu lầm.
Nhưng mà tự dưng Tô Yên cảm thấy người này sẽ còn giận dỗi làm màu thật lâu thật lâu a.
Hơn nữa, hiện tại cô không có đồ vật có thể tặng.
Nghĩ tới đây, thanh âm Tiểu Hoa vang lên.
"Ký chủ, chị có thể đem chính mình tặng cho hắn nha ~~"
Tiểu Hoa đối với ký chủ cùng nam chủ ở cái vị diện này tiến trình thuần khiết như vậy, thật sự là sắp nhìn không được.
Tô Yên trong mắt sáng ngời. Cô tiến đến trước mặt Kỷ Diễn, nhỏ giọng nói
"Em đem chính mình tặng cho anh, có được hay không?"
Cô nói thực nghiêm túc, ánh mắt thuần tịnh.
Kỷ Diễn lại là sửng sốt một lúc lâu, xoát một chút, lỗ tai hồng thấu.
Nhưng, hắn lúc này đây không có trốn. Tuy rằng vẫn thực thẹn thùng, lại rất kiên định gật đầu
"Ân"
Cô nói cô muốn đem chính mình cho hắn.
Hắn đương nhiên muốn! Bất luận như thế nào cũng đều muốn.
Nhờ những lời này của cô, tâm tình khổ sở vì chiếc vòng kia, rốt cuộc bình phục.
Tô Yên đi tới cửa, đem cửa phòng đóng lại.
Sau đó ϲởí áօ ngoài, nằm lên giường.
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy chính mình hẳn là nên điều chỉnh tâm tình.
Kỷ Diễn không muốn ngủ.
Nhưng mà, nếu là ôm Tô Yên ngủ. Thì hắn nguyện ý.
Kết quả là, hai người này ngủ tới buổi chiều.
Tô Yên tỉnh lại, nhìn thấy Kỷ Diễn đang nhìn cô.
Hắn không nói gì, nhưng mà lúc nhìn Tô Yên, thật chuyên chú, thật nghiêm túc.
Phảng phất cứ nhìn như vậy, là có thể cùng nhau tới bạch đầu giai lão.
Kỷ Diễn thò qua, nhẹ nhàng hôn cô.
Vốn dĩ, chỉ là một cái hôn.
Nhưng là lúc sau, tựa hồ có điểm không dừng được.
Càng ngày càng kịch liệt, củi khô bốc lửa.
Hơi thở ái muội dần dần lan tỏa.
Quần áo, bệnh phục bị ném đầy đất. Tô Yên ôm hắn, thanh âm mềm mại lại nghiêm túc
"Em đem chính mình toàn bộ đều cho anh, vô luận anh biến thành bộ dáng gì, em đều chấp nhận."
Kỷ Diễn đè nặng Tô Yên, gân xanh nổi lên, đôi mắt phiếm đỏ.
Bọn họ đều nói, đối với "việc yêu", mỗi người đàn ông đều là thiên tài không thầy dạy cũng hiểu.
Vốn dĩ, Tiểu Hoa còn lo lắng, chính mình vị nam chủ tiểu khả ái này, ngây thơ như vậy, có thể hiểu hay không?
Tuy nhiên, lo lắng này đều là dư thừa.
Chỉ là vị tiểu khả ái này, thân thể còn chưa khôi phục, thế cho nên chưa đã thèm, xong hai lần, mới ôm Tô Yên thành thành thật thật ngủ.
Trước khi Tô Yên mơ mơ màng màng ngủ, nghe được trong đầu một thanh âm
"Leng keng, viên sao thứ ba đã sáng, chúc mừng ký chủ sắp hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà, chị còn chưa thực hiện nguyện vọng của nguyên thân, chớ quên nha~~."
Nói xong, Tiểu Hoa liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Từ sau đêm nay. Giữa Tô Yên cùng Kỷ Diễn có thứ gì đó thay đổi.
Nên nói như thế nào đây?
Đối với người khác mà nói, chỉ cần hai người ở cùng trong một không gian là đã rải cẩu lương. Chẳng cần nói gì.
Hai người chỉ cần nhìn nhau.
Không khí phảng phất ngọt sắp tích ra mật.
Mà Kỷ Diễn lấy tốc độ chóng mặt bình phục lại.
Bệnh trầm cảm cùng với bệnh ảo giác đau, tựa hồ cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Từ vừa mới bắt đầu chạm vào một cái liền giống như vô số thanh đao tử cắt thịt.
Đến bây giờ chỉ là thoáng có chút đau.
Mà từ trước đến nay không muốn cùng người khác nói chuyện, chỉ sống ở thế giới của chính mình.
Hiện giờ nhìn thấy lão gia tử, cũng sẽ gọi một tiếng ông nội.
Bệnh trầm cảm nghiêm trọng của hắn cũng dần dần khôi phục.
Bệnh tự kỷ cũng yếu bớt.
Hết thảy đều phát triển theo triều hướng tốt.
Chỉ là...., cái tình huống này chỉ giới hạn khi có mặt Tô Yên.
Nếu Tô Yên không ở bên người hắn, hắn như cũ không nói lời nào, càng không thích để cho người khác chạm vào mình.
Trước kia, tất cả mọi người cho rằng một loạt phản ứng của Kỷ Diễn đều là do sinh bệnh.
Nhưng mà khi chứng bệnh chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Hắn đã sớm hình thành thói quen sinh hoạt như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc