Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 133

Tác giả: Tần Nguyên

Kỷ lão gia tử nhìn một màn này, trong lòng đã có suy tính.
Có thể lên đến thân phận địa vị như bây giờ, những cái âm mưu quỷ kế, sóng to gió lớn gì cũng đã gặp qua.
Cho nên ở trước mặt ông, tất cả những thứ giả dối đều không cách nào che giấu.
Cô gái Tô Yên này, hắn đã nghe Tiểu Nhã nói qua, là bạn cùng lớp với Tô Yên, cũng là em họ Kỷ Diễn, độ chân thật sẽ càng cao một ít.
Nghe cô nói, Tô Yên cùng tên Hướng Trùng kia, vẫn luôn dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi.
Trải qua điều tra, xác thật Tô Yên cùng Hướng Trùng từ thời cao trung đã yêu đương.
Lại nhìn nhìn cháu trai hắn bộ dạng bị khi dễ đáng thương.
Kỷ lão gia tử đối Tô Yên có thái độ tốt mới thật là kỳ quái.
Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy hai người bọn họ ở chung.
Vốn dĩ nghĩ cháu trai mình một bên tình nguyện, nhưng Tô Yên này, tuy rằng không có biểu tình gì lớn.
Nhưng là nhất cử nhất động, đều có thể nhìn ra cô để ý Kỷ Diễn.
Trầm mặc trong chốc lát. Có lẽ, tin tức lúc trước, đều không phải chính xác toàn bộ.
Nghĩ xong, kỷ lão gia tử nâng lên quải trượng, chạm chạm cẳng chân Kỷ Tinh Vũ bên cạnh.
Kỷ Tinh Vũ nghi hoặc quay đầu lại
"Ông nội?"
Lão gia tử ý bảo
"Nơi này không có chuyện của cháu, cùng ta ra ngoài, có chuyện hỏi cháu."
Kỷ Tinh Vũ gật đầu, đi theo phía sau lão gia tử ra ngoài.
Tô Yên vẫn luôn ở trước mặt Kỷ Diễn.
Không, phải nói, Kỷ Diễn vẫn luôn gắt gao lôi kéo tay Tô Yên không cho cô đi.
Bác sĩ cùng hộ sĩ cũng ra ngoài.
Kỷ Diễn bị chăn dày nặng bọc lên, uống một ít nước muối.
Hắn tựa hồ cũng không muốn ngủ.
Đôi mắt vẫn luôn nhìn Tô Yên, ý vui mừng giữa mày như thế nào cũng không tiêu tán.
Cô nghi hoặc
"Anh không mệt?"
Kỷ Diễn ấp úng
"Mệt"
"Còn không ngủ?"
"Sợ em đi mất."
"Em không đi."
Tô Yên bảo đảm.
"Ân"
Kỷ Diễn đồng ý.
Nhưng tay túm lấy Tô Yên, chậm chạp không buông ra.
Nhắm mắt lại, chỉ cần Tô Yên thoáng động một cái, liền bỗng nhiên mở mắt.
Hắn mở mắt ra, cũng sẽ không nói gì.
Chỉ biết dùng con ngươi đen nhánh kia nhìn cô, trong mắt có chút kinh hoảng.
Sau khi lặp lại vài lần như vậy.
Tô Yên bỗng nhiên đứng dậy.
Kỷ Diễn vừa thấy động tác Tô Yên, vốn dĩ đang nằm, cũng lập tức ngồi dậy.
Hắn do dự, muốn nói lại thôi
"Em, anh, sẽ ngủ, không, mở mắt ra,...."
Thanh âm khàn khàn, che không được ý hoảng loạn.
Chỉ là khi hắn nói chuyện, lại thấy Tô Yên ૮ởเ φµầɳ áo ra, xốc chăn Kỷ Diễn lên, nằm vào.
Sau đó giây tiếp theo, đem chăn che lại kín mít.
Kỷ Diễn sửng sốt.
Phía dưới chăn, Tô Yên lôi kéo tay hắn, đặt lên eo mình.
Xoát!
Nháy mắt, lỗ tai Kỷ Diễn đỏ bừng lên.
Cúi đầu, lông mi run rẩy, nhìn cũng không dám nhìn Tô Yên.
Tô Yên thực nghiêm túc, ánh mắt thuần tịnh không chứa một chút ý tứ gì khác.
"Dùng thân thể hạ nhiệt độ là biện pháp hữu hiệu nhất."
Qua một lúc lâu sau, Kỷ Diễn mới lên tiếng.
Tô Yên cách gần, thế cho nên mới thấy rõ, lỗ tai Kỷ Diễn đỏ bừng, chạy dài đến cổ.
Cô vỗ vỗ bờ vai của hắn
"Ngủ đi."
Nói xong, cũng ôm lấy hắn.
Kỷ Diễn lông mi run rẩy, trong chốc lát sau, hắn nghe được bên cạnh không có thanh âm gì, ngẩng đầu nhìn cô.
Phát hiện Tô Yên đã ngủ.
Kỷ Diễn đem người ôm vào trong иgự¢.
Ôm thực chặt.
Trên mặt mang theo tia cao hứng, hơi thở ảm đạm rốt cuộc bị tách ra.
Chẳng được bao lâu, Kỷ Diễn cũng nhắm mắt lại đi ngủ.
Hắn ngủ lần này, ngủ đến thật lâu.
Ngày trước dù có dùng thuốc an thần để ngủ thì cũng chỉ có tác dụng mấy tiếng đồng hồ.
Tô Yên ngủ cùng hắn, lại là ngủ từ buổi chiều đến tận ngày hôm sau.
Kỷ Diễn là bị nóng đến tỉnh.
Hắn mở to mắt.
Trên trán lấm tấm mồ hôi.
Sắc mặt tái nhợt đã có chút khí sắc.
Mà Tô Yên vẫn bị hắn chặt chẽ ôm trong lòng иgự¢.
Cũng không nhúc nhích.
Hắn vừa mở mắt ra, Tô Yên liền lên tiếng
"Tỉnh?"
Kỷ Diễn mờ mịt.
Đại khái là vừa tỉnh, đầu còn có chút ngốc.
Dừng trong chốc lát, lại nhìn Tô Yên, phát hiện khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng.
Trên trán có mồ hôi, tựa hồ rất nóng.
Nhưng là cô lại kiên nhẫn.
Vẫn luôn để mặc hắn ôm, chăn dày nặng cũng không động một chút nào.
Kỷ Diễn ra tiếng,
"Em, rất nóng?"
Tô Yên biết, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô gật gật đầu
"Ân, anh buông ra chút."
Nói xong, vỗ vỗ cánh tay hắn.
Kỷ Diễn lần này mới buông tay ra.
Mặt Tô Yên từ trong chăn chui ra.
Thở phào một hơi.
Rốt cuộc mát mẻ.
Ngày hôm qua tuy rằng là ૮ởเ φµầɳ áo ngủ bên người Kỷ Diễn.
Nhưng mà cũng không cởi sạch hoàn toàn.
Trên người còn ăn mặc quần áo trong.
Sau đó, cô nhặt quần áo hôm qua ở trên mặt đất mặc lên người.
Cô đứng lên đi ra ngoài, Kỷ Diễn sửng sốt.
Trong lòng lộp bộp một tiếng.
Cô tức giận sao?
Muốn, đi rồi??
Tô Yên mở cửa phòng ra.
Bác sĩ đứng cạnh cửa đi vào xem xét tình trạng Kỷ Diễn.
Tô Yên lại lần nữa quay lại.
Thân thể Kỷ Diễn đang căng cứng mới chậm rãi thả lỏng.
Cô không nói chuyện, lại đi tới kéo tay Kỷ Diễn.
Kỷ Diễn lông mi run rẩy, rốt cuộc cao hứng
"37 độ 2."
Bên cạnh bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể Kỷ Diễn. Có chút kinh ngạc.
Đại khái là dùng nhiều phương pháp, cũng không thể làm Kỷ Diễn hạ sốt, không nghĩ tới thế nhưng cuối cùng vẫn là dùng phương pháp như vậy.
Bác sĩ cũng cao hứng không ít.
Rốt cuộc người bệnh này bớt khiến hắn đau đầu rồi.
Tô Yên nhìn thấy bác sĩ chậm chạp không nói chuyện.
Cô nghi hoặc
"Bác sĩ?"
Bác sĩ phục hồi tinh thần lại, nói
"Cứ ba giờ đồng hồ lại đo nhiệt độ một lần, nếu 72 giờ tới không sốt nữa, vậy là tốt rồi."
Tô Yên nghiêm túc nghe, gật đầu.
Sau đó lại nghe bác sĩ nói
"Kiêng cay kiêng tanh, dùng thức ăn thanh đạm dễ tiêu hóa, tốt nhất mấy ngày nay chỉ dùng cháo gạo kê, và uống nước muối, tăng nhanh sự trao đổi chất."
Bác sĩ vừa nói, vừa kiểm tra cho Kỷ Diễn.
Kỳ thật chỉ cần hạ sốt, vậy không có gì lo lắng nữa.
Kiểm tra xong, bác sĩ rời đi.
Kỷ Diễn vẫn là thành thành thật thật đắp chăn.
Sốt đã hạ, hơn nữa ở trước mặt Tô Yên.
Kỷ Diễn cả người nhìn qua đều khác một chút so với lúc trước.
Bưng cháo gạo kê tới, ăn một ngụm lại một ngụm.
Ba ngày sau, Tô Yên vẫn luôn ở cùng hắn.
Bệnh này rốt cuộc cũng lui. Không bị phát sốt lại. Cả người cũng có tinh thần.
Lão gia tử nhìn, thực vui mừng.
Vẫn luôn một bộ dáng mày lạnh như băng sương, rốt cuộc cũng băng tuyết hòa tan, cười vui vẻ.
Nếu nói lão gia tử đời này còn lo lắng cái gì.
Chỉ sợ cũng là đứa cháu trai này của hắn.
Nghĩ đến việc Kỷ Diễn muốn cô độc sống hết quãng đời còn lại, lão gia tử liền bất an.
Nhưng mà hiện tại, sau khi nghe xong lời Kỷ Tinh Vũ nói, hơn nữa biểu hiện mấy ngày nay Tô Yên đối với Kỷ Diễn.
Lão gia tử nhìn Tô Yên, trong lòng yên lặng.
Ân, còn có thể.
Đương nhiên, Tô Yên không biết chuyện này.
Dưỡng bệnh ngày thứ tư.
Tô Yên bưng chén thuốc nóng đi tới. Đặt ở trên bàn.
Kỷ Diễn ngồi ở mép giường, nhìn chén thảo dược đen như mực kia, đôi mắt vốn dĩ mang theo ánh sáng, lại ảm đạm đi.
Tô Yên ra tiếng
"Thuốc đây, anh uống đi."
Kỷ Diễn vẫn bất động.
Chỉ cúi đầu, không nói lời nào, không tiếng động kháng nghị.
Bởi vì trong cơ thể Kỷ Diễn đã sinh ra kháng thể với một ít loại thuốc.
Nên đã mời một vị trung y tới điều dưỡng thân thể.
Lúc lần đầu tiên uống thảo dược, Kỷ Diễn một bộ giống như bị ủy khuất lắm lắm.
Vẫn là Tô Yên cho hắn ăn hai viên kẹo, hôn vài cái, lại ôm trong chốc lát, mới khiến hắn uống hết thuốc.
Mỗi ngày uống một lần, đây là lần thứ ba.
Lúc trước tuy rằng không muốn uống, nhưng là biểu hiện còn không rõ ràng.
Hiện giờ, cũng không biết là như thế nào, càng ngày càng có dáng vẻ cự tuyệt.
Thảo dược này độ ấm thích hợp, cô mới mang lại đây.
Lúc này uống là tốt nhất.
Cô đi qua, giữ chặt tay Kỷ Diễn.
Thực nghiêm túc
"Anh phải uống thuốc rồi."
Kỷ Diễn nhìn thoáng qua thảo dược, do dự hơn nửa ngày, mới chậm rì rì nói
"Ừm."
Tô Yên lôi kéo hắn đi đến trước bàn, hắn cũng rất ngoan đi theo.
Cô bưng chén thuốc kia, đưa tới trong tay hắn.
Kỷ Diễn yên lặng liếc nhìn cô một cái.
Trước kia, đều là cô đút hắn.
Nhưng mà lần này đột nhiên đưa cho hắn tự uống, càng thêm không muốn uống.
Tô Yên ra tiếng
"Một hơi uống xong, còn hơn là em từng muỗng từng muỗng đút cho anh, bớt chịu tội."
Kỷ Diễn ôm chén, biểu tình càng héo.
Một ngụm một ngụm uống, một bộ dáng phi thường mất mát.
Cô từ trong túi móc ra kẹo đường, lột ra.
Chờ hắn uống xong.
Lúc này, di động Tô Yên vang lên.
Cô từ trong túi lấy di động ra.
Trong bốn ngày này đây là cuộc gọi đầu tiên cô nhận được.
Nhìn thoáng qua tên, Tô Yên đi ra ngoài.
Vốn dĩ, Kỷ Diễn còn không để ý.
Chỉ là trong lúc vô tình ngắm tới túi xách bị mở ra ở trên bàn.
Cái hộp màu đen kia lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt Kỷ Diễn.
Hắn thần sắc đen nhánh, môi mỏng nháy mắt liền mím chặt lại.
Mấy ngày nay, Tô Yên đối hắn thực tốt.
Hắn như là sống ở thiên đường, đều sắp đắc ý vênh váo.
Thế cho nên đều đã quên, còn có một địch nhân tiềm tàng chưa giải quyết.
Vốn dĩ, Tô Yên ở bên ngoài tiếp điện thoại. Là Hướng Trùng gọi tới.
Nói tóm lại, mục đích duy nhất là muốn gặp mặt Tô Yên.
Cô còn nhớ rõ, sổ nhật ký kia còn ở trong tay Hướng Trùng.
Gặp mặt là nhất định.
Chỉ là, Kỷ Diễn bên này còn chưa ổn định, cho nên không có hẹn tốt thời gian, chỉ là nói, về sau có rảnh lại nói...
Điện thoại ngắt, liền nhìn thấy Kỷ Tinh Vũ vẻ mặt mỏi mệt xoa mặt, từ cầu thang quẹo vào, đi tới hướng này.
Hắn trong mắt tràn ngập tơ máu, không phải bộ dáng thiếu niên trương dương thanh xuân ngày xưa.
Nghĩ đến một màn hơn nửa tháng trước nhìn thấy kia.
Cô không phải người xen vào việc người khác.
Chỉ là, Lâm Y Nhân.... cô còn thiếu cô bé một bữa cơm.
Nghĩ xong, Kỷ Tinh Vũ đã đi tới, cùng Tô Yên chào hỏi.
"Cô giáo."
Kỷ Tinh Vũ vẫn luôn kêu Tô Yên là cô giáo, trước nay không thay đổi.
Đại khái là từ khi Tô Yên dạy hắn tới nay, một ngày một ngày thấy trình độ lợi hại của Tô Yên.
Trong lòng là bội phục.
Kêu một tiếng cô giáo cũng không phải là lễ phép, mà là tâm phục khẩu phục.
Sau lại thành thói quen.
"Tôi đến xem anh trai."
Tô Yên nhìn Kỷ Tinh Vũ, nửa ngày sau
Cô ra tiếng
"Cậu thích Lâm Y Nhân?"
Không nghĩ tới Tô Yên sẽ đột nhiên hỏi đến việc này, thế cho nên Kỷ Tinh Vũ sửng sốt.
Sau đó gãi đầu, vẻ mặt chật vật
"Thích."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc