Tô Yên bên này, bắt đầu vội trở về.
Tuy rằng sổ nhật ký không có lấy được, nhưng cũng may, lấy lại được lễ vật.
Cũng coi như là hoàn thành một nửa.
Cô đi ra ngoài tiểu khu, bắt một chiếc xe taxi.
Chạy về nhà.
Nửa giờ sau, đi vào cổng khu.
Sau đó liền nhìn một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở trước cửa chỗ cô.
Mà ở dưới gốc cây gần đó, thấy có hai người lôi kéo giật nhẹ.
Cô vừa xuống xe, liền nghe được thanh âm Kỷ Tinh Vũ buồn bực
"Lâm Y Nhân! Anh đang hỏi em, vết thương trên mặt rốt cuộc là như thế nào, đừng nói với anh là bị va đập!"
Lâm Y Nhân chỉ cúi đầu đứng ở kia.
Thật lâu sau, nghe Lâm Y Nhân nói một câu
"Kỷ Tinh Vũ, một tháng tới cậu có thể giả bộ không quen biết tôi hay không?"
Lâm Y Nhân thanh âm thực nhẹ.
Kỷ Tinh Vũ nghi hoặc
"Có ý gì?"
Lâm Y Nhân ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Tinh Vũ
"Tôi muốn nhìn một chút, không có cậu, cuộc sống của tôi sẽ thế nào."
Một câu này của cô, khiến mặt Kỷ Tinh Vũ nháy mắt biến xanh.
Hắn nắm chặt tay cô không cho đi.
Có thể do hai người quá quen thuộc.
Quen thuộc đến nỗi Kỷ Tinh Vũ phi thường rõ ràng Lâm Y Nhân là người như thế nào.
Lời cô nói ra, đều đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Tuyệt đối sẽ không đột nhiên tâm huyết dâng trào.
Những lời này của cô ý là, cô không tính toán lại tiếp tục cùng hắn dây dưa nữa.
Không phải bạn học, không phải bạn bè.
Là người xa lạ.
Kỷ Tinh Vũ cắn chặt răng, đôi mắt giận đến đỏ
"Em lặp lại lần nữa?"
Lâm Y Nhân không nói lời nào, cô chỉ nhìn hắn.
Bộ dáng Kỷ Tinh Vũ thực giống ánh mặt trời.
Tô Yên đã từng xem qua một đoạn video biểu diễn của hắn.
Dùng một câu hình dung, chính là thiếu niên hào quang vạn trượng, khí phách hăng hái.
Nhớ rõ trên mạng đã từng truyền lưu một câu, là fans Kỷ Tinh Vũ nói với người qua đường.
" nếu bạn xem qua Kỷ Tinh Vũ biểu diễn, tôi nghĩ bạn sẽ hiểu, vì sao chúng tôi yêu anh ấy như vậy. "
Là loại khí phách nhiệt huyết tùy ý, loại hào quang tỏa sáng trên sân khấu.
Hắn vừa ra sân, là có thể nhìn thấy trên đài dưới đài tất cả đều sôi động lên.
Không khí cao ✓út, hắn nói cái gì, chính là cái đó.
Hắn như là ánh sáng, làm mọi người điên cuồng.
Hiện giờ, đồng chí Kỷ Tinh Vũ được fan yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại này.
Lại bị người mình thích lăn lộn đến ૮ɦếƭ đi sống lại, hai mắt đỏ lên.
Lâm Y Nhân trầm mặc, rốt cuộc khiến Kỷ Tinh Vũ bạo phát.
Hắn gắt gao nắm chặt tay cô, một chữ một chữ thốt ra ngoài
"Lâm Y Nhân, em chính là ỷ vào tôi thích em, mới đối với tôi như vậy?."
Lâm Y Nhân nhìn hắn, trên mặt biểu tình gì cũng không có, chỉ là nhìn hắn
"Cậu nói rất đúng. Cho nên, cậu đừng thích tôi."
Tô Yên nhìn Lâm Y Nhân, mày nhíu một chút.
Đại khái là có điểm kinh ngạc.
Bởi vì cô thế nhưng cảm nhận được ác ý trên người Lâm Y Nhân.
Ác ý kia chỉ đối với Kỷ Tinh Vũ.
Nhưng mà quá nhỏ nên Tiểu Hoa nhìn không ra.
Nó chỉ là đơn thuần xem diễn
"Oa thật là ~~ nam ca sĩ đỉnh cấp lưu lượng yêu thiếu nữ bình phàm??"
Thực tốt, rất lợi hại.
Lâm Y Nhân nói xong, hung hăng đẩy Kỷ Tinh Vũ ra.
Hai người dưới gốc cây dây dây dưa dưa.
Rốt cuộc, vẫn là Lâm Y Nhân phát hiện Tô Yên trước.
Lâm Y Nhân lập tức thu liễm cảm xúc, cô nói với Tô Yên
"Chị Tô Yên."
Kỷ Tinh Vũ còn muốn cùng Lâm Y Nhân nói rõ ràng, kết quả nhìn thấy Tô Yên, lời hắn muốn nói lại thôi ngăn lại trong miệng.
Sau đó đối với Tô Yên nói
"Cô giáo, tôi đi trước, ngày mai lại đến xem chị cùng anh trai."
Nói xong, ngồi lên xe màu đen rời đi.
Chờ đến khi chiếc xe màu đen kia hoàn toàn biến mất không thấy.
Lâm Y Nhân như trút được gánh nặng, chống tay vào gốc tây, thở dài một hơi.
Giống như cùng Kỷ Tinh Vũ giằng co hao phí của cô rất nhiều sức lực.
Mà cỗ ác ý kia, cũng theo Kỷ Tinh Vũ rời đi mà tiêu tán.
Tô Yên nhìn Lâm Y Nhân, cô đối với người này, có một chút tò mò.
Không phải cảm thấy tốt, mà là nghi hoặc.
Thế cho nên ra tiếng
"Em có muốn nói chuyện với chị không?"
Lâm Y Nhân ngẩn người, cô cho rằng Tô Yên đang hỏi chuyện lúc nãy cùng Kỷ Tinh Vũ dây dưa.
Cô vội vàng giải thích
"Chị Tô Yên, em cùng Kỷ Tinh Vũ không phải quan hệ bạn trai bạn gái, chị không cần hiểu lầm."
Tô Yên tò mò
"Em đang bảo vệ hắn?"
Một khi lộ ra tin tức ca sĩ mới nổi lại đang quen biết một cô bạn gái bình thường.
Kia fans sẽ có phản ứng gì?
Đại khái, giống như là ở trên mạng thả xuống một quả bom nguyên tử đi......
Lâm Y Nhân lúc này cũng không biết nên gật đầu, hay là lắc đầu.
Tô Yên nhìn cô, nói
"Chị cũng không quan tâm tới quan hệ hai người, em cứ thả lỏng đi."
Nói xong, Tô Yên liền tính toán về nhà.
Tuy rằng có một chút tò mò.
Nhưng cũng chỉ là một chút.
Nếu Lâm Y Nhân không nói, đối với cô mà nói cũng không có gì.
Lúc này, sắc trời đã mờ nhạt.
Ánh nắng chiều cùng hoàng hôn treo trên bầu trời.
Một trận gió thổi tới, mang theo một tia lạnh lẽo.
Không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, Lâm Y Nhân khóc.
Cô tựa hồ cũng không muốn khóc, liên tiếp xoa nước mắt, cũng không ra tiếng, chính là trầm mặc khóc.
Tô Yên do dự trong chốc lát, nghĩ Lâm Y Nhân đưa một bữa cơm cho mình.
Cô đáp một câu
"Em muốn cùng chị nói không?"
Tuy rằng cô cũng không phải một đối tượng tốt để tâm sự.
Một câu này, cảm xúc Lâm Y Nhân hoàn toàn tan vỡ.
Thật lâu sau, Lâm Y Nhân hỏi Tô Yên một câu, mắt cô đỏ bừng
"Chị, chị từng có cảm giác tuyệt vọng không? Chính là cái cảm giác thích anh ấy, nhưng em biết chính mình không có khả năng cùng anh ấy đi trên một con đường.
Anh ấy đối với em càng tốt, em liền càng ác ý, càng hận không thể bắt lấy anh ấy cùng em tuyệt vọng."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thực nghiêm túc trả lời
"Không có."
Tuyệt vọng.....
Hai chữ này là đại biểu cho việc không có đường ra, không có hy vọng đi?
Lâm Y Nhân năm nay chưa đến mười tám tuổi.
Nhân sinh còn chưa có chính thức bắt đầu.
Như thế nào đã tuyệt vọng rồi?
Cô không phải Lâm Y Nhân, không cách nào đồng cảm như bản thân mình cũng giống cô ấy tuyệt vọng.
Cho nên, Tô Yên chỉ có thể hỏi trắng ra
"Em muốn cái gì? Tiền? Tình? Quyền?"
Nhân sinh trên đời, ba thứ này, cũng đủ giải quyết 99% vấn đề.
Còn có 1% là cái gì?
Thân thể khỏe mạnh.
Lâm Y Nhân nghe Tô Yên nói, cô đỏ bừng hốc mắt, ra tiếng
"Một cơ hội."
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
Nói thật, cô thực ra không phải rất hiểu.
Cuộc đời Tô Yên đủ thảm, nhưng bản thân cô cường đại, mà loại bản thân cường đại này, chính là tự dựa vào chính mình.
Mà Lâm Y Nhân.... nhân sinh cô cũng thực thảm, nhưng lại tứ cố vô thân, chính cô quá yếu ớt, chính loại nhỏ yếu này, không cách nào trợ giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh này.
Cho nên, sẽ tuyệt vọng.
Tô Yên trầm mặc, làm Lâm Y Nhân cười tự giễu
"Trên người em, cõng món nợ 50 vạn.
Có hai mươi vạn, là lúc mẹ đổi thận bị thiếu, có 30 vạn, là do bố đánh bạc thua.
Bố thích uống rượu, vừa uống rượu, liền đánh người, trước là đánh mẹ, sau khi mẹ bị bệnh, người bị đánh chính là em.
Buổi sáng hôm nay, chị nhìn thấy đám người khi dễ em, có quan hệ với đám người cho vay nặng lãi mà bố em thiếu nợ."
"Em muốn trở nên nổi bật, em phải học tập thật tốt.
Em phải sống tốt, em phải chăm sóc cho mẹ.
Em muốn học xong cao tam, không ngừng kiếm tiền.
Chị, Kỷ Tinh Vũ thổ lộ với em anh ấy nói thích em, chính là em xem rõ bản thân, chỉ cảm thấy chúng em đứng trên hai đường thẳng song song, vĩnh viễn sẽ không gặp nhau."
Nói đến đây, Lâm Y Nhân tựa hồ khóc không ra tiếng.
Khả năng, bởi vì những việc này, nước mắt cô đều đã khóc khô.
Lâm Y Nhân đỏ bừng hốc mắt
"Được Kỷ Tinh Vũ thích, đây là một cái cơ hội tốt cỡ nào a."
Nói xong, thanh âm cô càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng lập tức ngồi xổm trên mặt đất.
Rốt cuộc nói ra, những lời trước nay luôn giấu trong lòng
"Nhưng em thích anh ấy, em rất thích anh ấy a."
Bởi vì quá thích.
Không muốn để hắn nhìn thấy chính mình không tốt.
Không muốn lợi dụng hắn để thoát khỏi cuộc sống khổ sở này.
Cô biết chính mình không làm được, không dẫm lên Kỷ Tinh Vũ mà thoát ra được.
Cô quá rõ ràng.
Nhìn Kỷ Tinh Vũ, tuy rằng cô thích hắn.
Nhưng kia cũng chỉ là đang nhìn một người không thuộc về mình.
Nghĩ đến có một ngày, hắn sẽ yêu người khác, cưới người khác làm vợ.
Dùng ánh mắt cực nóng như vậy, nhìn người con gái khác.
Cô liền muốn sống muốn ૮ɦếƭ túm chặt hắn, hận không thể cùng kéo xuống đến tuyệt vọng.
Thật sự là, ghen ghét.
Chính là, cô không hy vọng hắn khổ sở.
không lấy được, cũng không bỏ xuống được.
Trong lòng biết rõ ràng là thích, nhưng cứ biến thành kéo dài,giằng co.
Tra tấn lẫn nhau, xem ai bỏ cuộc trước.
Lâm Y Nhân sau khi khóc xong, tựa hồ ý thức được chính mình như vậy không được.
Cô lau nước mắt, đứng dậy
"Chị Tô Yên, em, em đi trước."
Tô Yên trong tay còn cầm khăn giấy, muốn tính toán đưa cho cô.
Chỗ nào biết, Lâm Y Nhân cúi đầu vội vã chạy đi rồi.
Cô nhìn bóng dáng Lâm Y Nhân rời đi, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.
Một loại cảm giác đắng lòng.
Tứ cố vô thân, tuyệt vọng a.
Tô Yên trong đầu xẹt qua một cái cảnh tượng trong ký ức.
Nhưng mà thực nhanh đã bị thanh âm Tiểu Hoa đánh gãy
"Ký chủ ~~, một giờ 40 phút đã qua ohh ~~"
Tô Yên phục hồi tinh thần lại, chớp chớp mắt.
Đi vào chung cư.
Mở cửa, đi vào nhà.
Phát hiện Kỷ Diễn ngồi trong phòng khách, trên người vẫn là khăn trải giường hình hoa anh đào kia.
Hắn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đen nhánh ướt dầm dề, giống hệt một tiểu đáng thương.
Vẫn luôn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, chờ Tô Yên trở về.
Nhìn thấy Tô Yên, Kỷ Diễn trong mắt hiện lên ánh sáng, rốt cuộc có một tia nhân khí.
Hắn động động môi, muốn nói cái gì.
Tô Yên đi đến trước mặt hắn, trên dưới đánh giá một phen,
"Xem xong rồi sao?"
Kỷ Diễn gật đầu.
Sau đó thanh âm khàn khàn u oán mở miệng
"Em nói, xem xong sách liền sẽ trở về."
Tô Yên thực nghiêm túc giải thích
"Em bị một chút việc trì hoãn."
Kỷ Diễn không nói lời nào, chỉ là trong tay cầm sách.
Cô nhớ tới Kỷ Tinh Vũ cùng Lâm Y Nhân, nghi hoặc
"Em trai anh có tới tìm anh không?"
Kỷ Diễn suy nghĩ trong chốc lát, chậm rì rì nói
"Có người tới gõ cửa, anh không có mở."
Nói xong, ánh mắt Kỷ Diễn nhìn Tô Yên u oán như cũ.
Tựa hồ là lên án cô nói chuyện không giữ lời.
Tô Yên cũng biết chính mình trở về trễ, là không đúng.
Thế cho nên ấp úng hai tiếng
"Anh, còn tức giận?"
Kỷ Diễn bắt lấy khăn trải giường, không biết vì cái gì có chút khẩn trương, nhưng vẫn thực khẳng định gật gật đầu
"Ừm."