Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 128

Tác giả: Tần Nguyên

Tiểu Hồng rất có hứng thú
"Tê tê tê tê tê!"
Em cũng không biết! Ngủ một giấc tỉnh dậy cứ như vậy!
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
Em có thể biến to, cũng có thể thu nhỏ.
Tô Yên em có phải rất lợi hại hay không??
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, một bộ dáng cầu khích lệ.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng ngẩng đầu nửa ngày, nhợt nhạt cười
"Rất lợi hại."
Ngủ một giấc liền có thể biến to biến nhỏ.
Cho tới bây giờ, cô cũng chỉ gặp qua Tiểu Hồng bộ dáng này.
Sau đó cô lại hỏi
"Tiểu sâu đâu?"
"Tê tê tê tê tê"
Cậu ta còn đang ngủ, cũng không biết vì cái gì, trong không gian thật lạnh a.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, sau đó chậm rì rì quấn quanh cổ tay Tô Yên.
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
Em không muốn vào trong không gian, em muốn ở bên ngoài ngốc.
Tô Yên nghi hoặc
"Em không phải thích ở nơi râm mát ướt lạnh sao?"
Tiểu Hồng không phục
"Tê tê tê tê tê"
Bên trong không phải một chút lạnh đâu, là rất lạnh rất lạnh.
Vốn dĩ, nó còn có thể ngủ thật lâu.
Nhưng là bên trong quá lạnh, liền đem nó đông lạnh đến tỉnh rồi.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, có thể là có quan hệ cùng cục đá Tiểu Hồng ăn ở cái vị diện kia không?"
Nghĩ vậy, Tô Yên chọc chọc đầu Tiểu Hồng
"Phun lửa chị nhìn xem."
Tiểu Hồng mở ra miệng rộng
"Tê tê tê tê tê ~~~"
Ngô, có thể phun ra nước miếng, nhưng là phun không ra lửa a.
Tiểu Hồng nhìn chính mình phun nước miếng ở lòng bàn tay Tô Yên.
Nó làm bộ không chút nào quan tâm, chậm rãi dao động, sau đó vòng ở trên cổ tay Tô Yên một vòng, vững vàng treo ở mặt trên.
Chợt vừa thấy, còn tưởng rằng là một vòng tay hình con rắn.
Tô Yên tìm ra một tờ khăn giấy, lau nước miếng trên tay do Tiểu Hồng phun lửa thất bại nhổ ra.
Cũng không có đem Tiểu Hồng ném vào trong không gian.
Tùy ý nó treo ở trên cổ tay.
Sau đó, đi ra ngõ nhỏ, tiếp tục đi về phía trước.
Nửa giờ sau, Tô Yên đi vào một đống tiểu khu xa hoa.
Bị bảo vệ ngăn lại hỏi, lại gọi điện thoại cho Hướng Trùng xác nhận, sau đó mới cho Tô Yên đi vào.
Đi thang máy, lên tầng 20.
Ấn chuông cửa.
Thực mau, cửa phòng mở ra.
Một nam sinh mặc đồ ở nhà, hắn lớn lên cũng khá đẹp trai.
Trên người có một loại cảm giác mặt trời tỏa nắng.
Là cái loại bộ dáng của anh trai nhà bên.
"Tô Yên, em đã đến rồi. Vào đi."
Tô Yên đi vào.
Cô nhìn căn phòng này.
Phong cách trang hoàng nhẹ nhàng, lấy màu xanh trắng là chủ.
"Chỉ một mình anh ở?"
Cô dò hỏi.
Hướng Trùng cười gật đầu
"Đúng vậy"
Lúc nói, gãi gãi đầu, làm người cảm thấy an toàn vô hại.
Tiểu Hoa yên lặng bình phán.
Ân, là một loại hình thực dễ dàng khiến nữ sinh yêu thích.
Tô Yên ánh mắt đặt ở trên ngăn tủ, chỗ đó có một cái ly có phong cách khác lạ.
Trên sô pha gối ôm, còn có một ít đồ trang trí.
Tất cả, đều đang nói, trong phòng này còn có một chủ nhân khác nữa.
Hơn nữa hẳn là nữ sinh.
Hắn có bạn gái, hơn nữa cùng bạn gái ở chung.
Tuy rằng, Tô Yên cũng không hiểu, hắn vì cái gì muốn nói có một mình hắn ở.
Tô Yên ngồi ở trên ghế bên cạnh.
Hướng Trùng bưng một cái cái ly, từ phòng bếp đi ra, đưa tới trước mặt Tô Yên
"Uống nước đi."
Tô Yên chỉ là nhìn thoáng qua, không có động.
Cô chỉ chỉ ghế dựa đối diện
"Ngồi"
Lời cô nói khiến Hướng Trùng sửng sốt.
Sau đó, hắn ngồi xuống đối diện.
Hướng Trùng nhìn bộ dáng Tô Yên nhịn không được nói
"Em thay đổi rất nhiều, trở nên thật xinh đẹp."
Tô Yên nghi hoặc
"Anh tìm tôi tới, chính là vì khen tôi đẹp?"
Tô Yên khó hiểu phong tình
đánh gãy Hướng Trùng nguyên bản đang muốn ôn chuyện.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Cô lại lần nữa hỏi.
Hướng Trùng do dự, thấy Tô Yên cũng không giống như muốn cùng hắn đề cập chuyện trước kia.
Cẩn thận nghĩ lại Tô Yên trước kia tựa hồ thực thích chính mình, nếu nhờ cô giúp một việc mà nói, hẳn là vấn đề không lớn.
Hắn nói
"Bạn anh.... một bằng hữu của anh là nữ, cô ấy cũng là chủ bá trò chơi tuyệt địa cầu sinh, muốn cùng em làm quen một chút, về sau cùng nhau chiếu cố, em cảm thấy sao?"
Tô Yên trầm mặc.
Hướng Trùng chặn lại nói
"Cô ấy thật sự muốn cùng em quen biết một chút, không có ý gì khác."
Tô Yên ra tiếng
"Tôi đưa cho anh món quà đầu tiên anh còn nhớ rõ là gì không?"
Hướng Trùng sửng sốt.
Cho rằng Tô Yên còn thích hắn, nhớ lại tình cũ, hắn khẩu khí so với vừa nãy càng thêm ôn nhu, tới gần Tô Yên
"Anh đều nhớ rõ."
"Là cái gì?"
"Một cái vòng cổ."
"Anh ném đi rồi?"
"Đương nhiên không có! Anh đem nó đặt ở trong ngăn kéo vẫn luôn lưu trữ."
Tô Yên hiểu rõ gật gật đầu
"Vậy quyển nhật ký đâu?"
"Đương nhiên cũng ở cùng chỗ với vòng cổ."
"Chúng nó ở đâu, lấy ra tới cho tôi xem."
Hướng Trùng thở dài
"Tô Yên, em không cần tùy hứng như vậy được không?"
Tô Yên thần sắc có điểm kỳ quái.
Nửa ngày sau, ra tiếng
"Anh nghe không hiểu ý tôi?"
Hướng Trùng có điểm tức giận, nhưng chính mình xác thật lại có việc cầu người.
Cuối cùng vẫn là đứng dậy hướng phòng ngủ đi đến.
Thật lâu sau, hắn lấy ra hộp màu đen.
Chờ đến khi hắn trở ra, cảm xúc đã điều chỉnh tốt.
Hắn ra tiếng
"Em tặng anh, anh vẫn luôn lưu giữ."
Cô duỗi tay, tiếp nhận lấy.
Vừa mở ra, bên trong là một cái vòng bạc, mặt trên treo một cái nhẫn.
Nhìn thoáng qua, Tô Yên liền đóng lại nắp hộp.
Trong đầu Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, đây là món quà nguyên thân đưa Hướng Trùng."
Tô Yên nhìn Hướng Trùng
"Chúng ta chia tay, tôi muốn lấy lại món quà này, tuy rằng cảm giác có chút không lễ phép, nhưng tôi phải lấy lại."
Hướng Trùng biểu tình có chút đau thương, cuối cùng vẫn là gật gật đầu
"Em là muốn thật sự, cùng anh nhất đao lưỡng đoạn."
Vừa dứt lời, liền thấy tay cô đem đồ vật bỏ vào túi.
Như là không có nghe được lời hắn nói
"Tôi đưa cho anh sổ nhật ký đâu? cuốn sổ đó, tôi cũng muốn cầm trở về."
Hướng Trùng do dự, cuối cùng, hắn lắc đầu
"Đó là kỷ niệm tình yêu của chúng ta, anh vẫn luôn bảo quản thích đáng, anh không có khả năng trả lại em."
Tô Yên hỏi một câu
"Thật không cho?"
"Không cho."
Cô gật gật đầu, đứng dậy, đi đến bên người Hướng Trùng.
Vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Khi tay cuối cùng dừng ở trên vai hắn, liền di động tới cổ rồi nhấn vào huyệt vị nào đó.
Dùng một chút lực.
Hướng Trùng đảo mắt liền hôn mê ngã xuống trên ghế.
Tiểu Hoa không thể tin được.
Hành vi тһô Ьạᴏ như vậy, thế nhưng ký chủ thân thân đáng yêu của nó làm ra.
"Ký chủ???"
Tô Yên đứng lên, đã đi vào trong phòng Hướng Trùng
"Không có thời gian."
Cô nói.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ân? Ký chủ? chị đang nói cái gì?"
"Ta cùng Kỷ Diễn đã nói tốt thời gian."
Hiện tại cô ra cửa đã một giờ.
Từ nơi này về nhà còn phải đi nửa giờ.
Cô đến nhanh đi nhanh hoàn thành xong nhiệm vụ này.
Tiểu Hoa nhìn hành vi Tô Yên lục soát tìm kiếm
"Ách, ký chủ?? Này, có tính là trong nhà ςướק bóc không?"
"Không có thương vong, không có tổn thất tài sản, là chủ nhà tự mình mời ta tiến vào, không phạm vào luật pháp ςướק bóc ở thế giới này, cho nên không tính."
Tiểu Hoa
"......."
Tuy rằng cảm thấy ký chủ nói rất giống như ngụy biện, nhưng là nó thế nhưng cảm thấy......còn rất hợp lý a.
Nhưng mà, Tô Yên lục tung cả nhà Hướng Trùng cũng không tìm được cuốn sổ nhật ký.
Hai mươi phút sau.
Tiểu Hoa nhắc nhở
"Ký chủ ~ sắp đến thời gian chị ước định với Kỷ Diễn tiểu đáng thương rồi oh ~~"
Tuy rằng nói, sau khi lần lượt bị mắc mưu, hệ thống đơn thuần Tiểu Hoa sẽ không dễ dàng đồng tình nam chủ.
Nhưng là, vị diện này nam chủ, thật sự là quá đáng thương.
Bệnh tự kỷ tăng thêm bệnh trầm cảm, tự sát chưa thành, đặc biệt là nhìn hắn khuôn mặt trắng bệch.
Bất cứ ai nhìn thấy, đều sẽ cảm thấy đau lòng đúng không?
Kết quả là, Kỷ Diễn ở trong lòng Tiểu Hoa trở thành tiểu đáng thương khiến người đau lòng.
Rốt cuộc, Tô Yên từ phòng ngủ đi ra.
Lại lần nữa đi tới trước mặt Hướng Trùng.
Duỗi tay đẩy đẩy hắn.
Người nào đó từ hôn mê dần dần tỉnh lại.
Khi hắn nhìn thấy Tô Yên ở trước mặt mình, ngược lại khi*p sợ
"Em! anh..., anh ngủ rồi??"
Tô Yên trầm mặc.
Hắn lại tiếp tục đề tài vừa nãy, trên mặt kinh nghi rất mau thu hồi lại.
"Tô Yên, không biết, em có nguyện ý làm quen với bạn của anh không?"
Tô Yên nhấp môi, lực chú ý hiển nhiên không ở trên người Hướng Trùng.
Mà là nhìn chung quanh một vòng.
Xác nhận mỗi nơi mình đều đã tìm.
Cô ra tiếng
"Sổ nhật ký của tôi đâu?"
Hướng Trùng thấy bực.
Đối với bộ dáng Tô Yên hỏi đông đáp tây, phi thường tức giận.
"Tô Yên, em rốt cuộc có đang nghe anh nói hay không?"
"Có"
"Vậy em rốt cuộc là có ý gì??"
"Tôi cũng không muốn cùng bạn của anh quen biết."
Tô Yên ăn ngay nói thật.
Không có một chút ý tứ khách sáo.
Hướng Trùng che lại cái trán, cảm thấy chính mình ở chỗ này cùng cô nói lâu như vậy, tất cả đều là vô ích.
Rốt cuộc, mặt nạ ôn nhu trên mặt sắp che không được.
Không biết nghĩ tới cái gì, hắn đột nhiên ngẩng đầu
"Em nhất định phải lấy lại sổ nhật ký?"
Tô Yên gật đầu
"Ừm."
"Được, anh có thể cho em. Nhưng mà, em phải gặp mặt làm quen với bạn của anh."
"Đây là uy Hi*p?"
"Không, anh cũng không muốn khiến quan hệ của chúng ta trở nên khẩn trương như vậy, nhưng, em vẫn luôn không nghe lời anh nói...."
Tô Yên bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát.
"Hôm nay nói chuyện đến đây, lần sau lại muốn tìm tôi, ít nhất phải đem nhật ký mang theo rồi hãng tới nói chuyện."
Cô chậm rì rì nói xong.
Hoàn toàn chọc giận Hướng Trùng.
"Tô Yên! cô rốt cuộc muốn làm gì?? Lại lần nữa hấp dẫn lực chú ý của tôi? Tôi nói cho cô biết, cô thành công! Nhưng mà, tôi không có khả năng quay lại với cô, tôi nói thật cho cô biết, tôi đã có bạn gái!!"
Thanh âm hắn mang theo tức giận.
Tô Yên nghe, dừng trong chốc lát
"Được, tôi đã biết."
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
Ừm, từ đây trở về, sẽ bị muộn một chút a.
"Cô!!"
Hướng Trùng giận tím người, lại tìm không được một câu có thể phản bác.
Chỉ có thể giận trừng mắt nhìn Tô Yên rời đi.
Chờ đến sau khi cô đi rồi.
Hướng Trùng xoa cổ chính mình, cẩn thận nghĩ, hắn như thế nào sẽ ngủ đây??
Nhưng mà thực mau, hắn không hề rối rắm vấn đề này.
Mà là nhớ tới lời Tô Yên nói.
Sổ nhật ký.....
Nói thật, cái sổ nhật ký kia hắn chỉ nhận lấy.
Lúc trước, Tô Yên nói với hắn, trong đó ghi lại toàn bộ tâm ý của cô đối với hắn.
Hắn cũng chỉ cười.
Sau khi nhận được, một tờ cũng không có lật qua.
Hiện giờ thấy Tô Yên vội vàng muốn lấy về như vậy.
Chẳng lẽ.....bên trong có cái bí mật gì?
Nghĩ xong, trong đầu bắt đầu nhớ lại.
Hắn lúc trước ném cái sổ nhật ký kia tới chỗ nào rồi??
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc