Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 127

Tác giả: Tần Nguyên

Đối với Lâm Y Nhân mà nói, cô thực cảm kích Tô Yên cứu mình, nhưng, nhưng thấy cái thảm trạng kia của đại tỷ, trong lòng vẫn là không thể ức chế lộp bộp một chút.
Ân, đây là phản ứng của người bình thường.
Mà trái lại Kỷ Diễn không thế nào là người bình thường được.
Mắt Hắn nhìn Tô Yên càng ngày càng sáng.
Ở trong mắt hắn, Tô Yên làm cái gì đều đúng.
Cho dù là hiện tại trường hợp quỷ dị như vậy.
Lâm Y Nhân trên mặt tím tím xanh xanh, Tô Yên từ trong túi móc tiền ra.
Sau đó đưa tới trong tay Lâm Y Nhân
"Tự mình mua thuốc bôi đi."
Lâm Y Nhân lắc đầu, muốn từ chối, nhưng Tô Yên đã lui nhanh ra sau hai bước.
Quyết định sẽ không nhận lại tiền này.
Sau đó, Tô Yên cùng Kỷ Diễn rời đi.
Cuối cùng, bởi vì chuyện này trì hoãn.
Tô Yên không đi đến trường.
Hai người vừa đi, Tô Yên nghiêng đầu.
Liền nhìn thấy Kỷ Diễn vẫn luôn không ngừng dùng một góc áo sơ mi xoa tay phải mình.
Cô nghi hoặc
"Làm sao vậy?"
Kỷ Diễn do dự, một lát sau nhỏ giọng nói
"Bẩn."
Tô Yên nghe, chớp chớp mắt. Cô duỗi tay, kéo tay phải Kỷ Diễn qua.
Ngón tay Hắn thon dài, móng tay cắt sửa chỉnh tề, hơn nữa thực trắng nõn, sạch sẽ.
Cô ra tiếng hỏi
"Chỗ nào bẩn?"
Kỷ Diễn cúi đầu, không nói chuyện.
Hắn biết chính mình quái dị.
Nhưng chính là chịu đựng không được.
Từ sau khi gặp được Tô Yên, bệnh đau của hắn giống như không còn nghiêm trọng.
Chỉ là hắn vẫn không thích cùng người khác có tiếp xúc.
Tô Yên thấy hắn lại không nói lời nào trầm mặc.
Lần nữa hỏi lại
"Chỗ nào bẩn?"
Bởi vì cô lại lần nữa dò hỏi, Kỷ Diễn trở nên bất an.
Hắn con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên.
Sau đó, sắp xếp ngôn ngữ thật lâu, do dự thật lâu
"Vừa mới, người kia..... ᴆụng phải."
Hắn nói hàm hồ, Tô Yên nhưng thật ra nhớ tới vừa nãy hắn vì chính mình chắn một cái tát kia.
Là bởi vì cùng người khác tiếp xúc, cho nên không thích, cho nên cảm thấy bẩn?
Tô Yên không nói chuyện, nhưng vẫn lôi kéo hắn, dẹp đường hồi phủ.
Vì sao lại đột nhiên về nhà?
Về nhà rửa tay a.
Tiểu Hoa yên lặng nhìn hành động của ký chủ mình.
Nhịn không được nói
"Ký chủ, ngươi quá nuông chiều hắn rồi."
Được rồi, thân là một hệ thống, nó có điểm ghen ghét.
Đã nói rõ là một ký chủ có nguyên tắc, phân biệt đúng sai đâu?
Không phải chỉ bị người chạm vào một chút sao?
Còn không phải là chạm vào một chút???
Thật đúng là liền phải dẫn hắn về nhà?
Về nhà mục đích thế nhưng chỉ là vì phải rửa tay!!
Tô Yên từ trong đầu trả lời Tiểu Hoa
"Không sao."
Tiểu Hoa nghe nhịn không được nói
"Kia vạn nhất đem hắn chiều đến hỏng rồi làm sao bây giờ?"
Ở trong mắt Tiểu Hoa, Kỷ Diễn này chỉ chạm vào một chút đã ghét bỏ người khác bẩn, đây là tật xấu a.
Tô Yên mắt nhìn Kỷ Diễn ngồi ở trong xe trầm mặc, sắc mặt tái nhợt.
Hồi phục nói với Tiểu Hoa
"Có ta ở đây, hắn muốn thế nào cũng được."
Tiểu Hoa
"........"
Nó còn có thể nói cái gì?
Thậm chí còn cảm thấy bị nhét cẩu lương là chuyện gì xảy ra??
Trở lại nơi ở của Tô Yên, Kỷ Diễn ra tiếng
"Anh muốn tắm rửa."
Tô Yên gật đầu
"Đi thẳng, rẻ trái."
Kỷ Diễn ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên thanh âm vòi hoa sen.
Một giờ sau.
Thanh âm vòi hoa sen ngừng lại.
Vốn dĩ cho rằng, hắn rất mau đi ra.
Chỗ nào biết cọ tới cọ lui hơn nửa giờ, cũng không thấy Kỷ Diễn xuất hiện.
Cô nghi hoặc.
Đi đến tắm cửa phòng tắm
"Kỷ Diễn?"
Bên trong truyền đến thanh âm rầu rĩ
"...Ừm."
"Không ra?"
".......không có quần áo thay."
"quần áo anh đâu?"
"Ướt mất rồi."
Kỷ Diễn chậm rì rì trả lời.
Tô Yên nghe, trầm mặc cả nửa ngày.
Sau đó đi trở về phòng mình.
Cầm một cái khăn trải giường hình hoa anh đào.
Kéo cửa phòng tắm ra, đưa vào.
"Bọc"
Kỷ Diễn nhìn khăn trải giường, nửa ngày sau, vẫn là duỗi tay nhận tới.
Yên lặng đem khăn trải giường hoa anh đào bọc trên người chính mình.
Hồi lâu sau, Kỷ Diễn chậm rì rì từ toilet đi ra ngoài.
Kỷ Diễn tuy rằng gầy, nhưng rất cao.
Thế cho nên khăn bọc ở trên người, chỉ có thể đến đầu gối.
Vừa đi ra ngoài, không nghĩ tới Tô Yên đã đứng ở cửa phòng tắm.
Thế cho nên cọ một chút, bên tai liền đỏ bừng lên.
Tô Yên nhìn hắn, chậm chạp đều không dời đi tầm mắt.
Kỷ Diễn bên tai liền càng ngày càng hồng, càng ngày càng hồng.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Tô Yên dời tầm mắt đi mở cửa.
Là cơm hộp cô đặt tới rồi.
Hai người một đi một về lăn lộn, đã tới giữa trưa.
Chờ đến khi cô đem đồ ăn bày biện ở trên bàn.
Phát hiện Kỷ Diễn còn ở cửa phòng tắm đứng co quắp xấu hổ.
Ước chừng, tuy rằng rất nghe lời đem khăn trải giường khoác ở trên người.
Nhưng vẫn cảm thấy quái dị, thế cho nên cúi đầu, giật nhẹ nơi này, túm túm chỗ đó, hận không thể đem chính mình cả người đều giấu trong khăn trải giường này vậy.
Cho đến khi thanh âm Tô Yên vang lên
"Không đói bụng sao? Lại đây ăn cơm."
Kỷ Diễn cúi đầu, chậm rì rì đi đến cái bàn trước mặt, ngồi xuống.
Bên tai đỏ ửng còn chưa rút đi.
Động động miệng, do dự trong chốc lát, vẫn là hỏi ra tiếng
"Sẽ, kỳ quái không?"
Tô Yên lắc đầu, thực nghiêm túc
"Không, rất đẹp."
Kỷ Diễn nghe, không biết vì cái gì, hắn thực vui vẻ.
Khóe môi thậm chí đều nhếch lên trên.
Được Tô Yên khích lệ như vậy, không giống lúc nãy co quắp, ngôn hành cử chỉ chậm rãi bắt đầu khôi phục.
Tiểu Hoa nhìn một màn này, cân nhắc.
Ờm, chẳng lẽ đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?
Còn có nam chủ vị diện này, cảm giác thực ảo tung chảo a.
Ký chủ nói cái gì hắn đều tin.
Tiểu Hoa bắt đầu nghĩ, vạn nhất về sau nam chủ bị bọn вυôи иgườι hoa ngôn xảo ngữ bắt cóc thì làm sao bây giờ?
Buổi chiều, Tô Yên nhận được điện thoại của Hướng Trùng.
Lúc nhận điện thoại, cô cũng không nghĩ nhiều.
"Alo?"
"Tô Yên à, em không phải nói hôm nay tới tìm anh sao? lúc nào em đến, để anh chuẩn bị."
Tô Yên nhìn xem Kỷ Diễn bên cạnh.
Suy nghĩ trong chốc lát
"Ngày mai lại nói."
Điện thoại bên kia Hướng Trùng không muốn từ bỏ cơ hội này.
Rốt cuộc Tô Yên nói ngày mai, ai biết ngày mai là hôm nào đây?
Hướng Trùng thanh âm ôn nhu
"Em có phải không muốn thấy anh hay không? anh bảo đảm, cùng em gặp mặt lần này xong tuyệt đối sẽ không hề quấy rầy em nữa. Đương nhiên, em nếu không yên tâm, cũng có thể hẹn anh ở chỗ khác."
Tô Yên dừng trong chốc lát
"Tôi nhìn xem buổi chiều có thời gian hay không đã."
Hướng Trùng nghe, vội vàng đồng ý
"Được được được, cứ như vậy a, Tiểu Yên, anh sẽ vẫn luôn chờ em."
Nói xong, điện thoại cắt đứt.
Lúc này, Kỷ Diễn từ phòng ngủ đi ra, trong tay cầm một quyển sách.
Hắn trên người vẫn bọc khăn trải giường, tựa hồ thích ứng rất tốt.
Hơn nữa, nhìn qua, hắn càng ngày càng thích khăn trải giường này.
Cô ra tiếng
"Em buổi chiều muốn đi ra ngoài một chuyến."
Kỷ Diễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó hơi há mồm
"Anh, anh muốn cùng em......."
Hắn nói chậm, nhưng Tô Yên hiểu ý hắn.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu
"Anh ở nhà ngốc, hoặc là, nếu cảm thấy không có việc gì làm, em sẽ đưa anh về biệt thự bên kia."
Kỷ Diễn thân thể cứng lại một chút.
Ý cô là không muốn chính mình đi theo.
Kia vì sao đi học có thể mang theo mình, mà buổi chiều ra cửa lại không thể?
Tiếp đó trong đầu Kỷ Diễn xẹt qua tên Hướng Trùng.
Hắn vốn dĩ bởi vì ở chung cùng Tô Yên thời gian dài mà bộ dáng càng ngày càng vui vẻ, nháy mắt liền héo héo.
Lông mi run rẩy, do dự
"Anh không muốn trở về."
Thanh âm nhợt nhạt, làm người nghe liền đau lòng.
Tô Yên gật đầu
"Vậy anh ở chỗ này chờ em trở lại."
Hắn nhấp môi, đứng ở chỗ đó không nói được, hay không được.
Sắc mặt tái nhợt, mặt mày buông xuống mất mát.
Thấy thế nào, như thế nào cũng giống như là bị người vứt bỏ.
Tô Yên đổi giày xong, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, đi trở về đến trước mặt Kỷ Diễn, lôi kéo hắn, dẫn hắn ngồi vào trên sô pha.
Sau đó nghiêm túc nói
"Em có chút việc làm, cần phải đi ra ngoài."
Thanh âm cô mềm mại, chính là việc đã quyết định, rất ít khi thay đổi.
Lúc này đây, dù tính là Kỷ Diễn, cũng không được.
Kỷ Diễn môi mỏng tái nhợt, run lợi hại hơn.
Hắn cúi đầu, trên người còn bọc khăn trải giường, có vẻ có chút quái dị.
Hắn như cũ trầm mặc.
Tô Yên nhíu mày một chút.
Không phải trách hắn nãy giờ không nói gì, mà là tự trách mình lại để ý hắn như vậy.
Hiện giờ, bị hắn kiềm chế, ra cửa đều cần phải trình báo.
Hắn đương nhiên không có làm cái hành động gì mang tính cưỡng chế.
Nhưng chính là bộ dáng ỉu xìu héo héo, mới đem Tô Yên trị gắt gao.
Tiểu Hoa ra tiếng, ra chiêu cho ký chủ mình
"Ký chủ, tật xấu đều là do chiều hư mà ra, chị đánh hắn hai cái, liền ngoan ngoãn."
Được rồi, Tiểu Hoa cũng không biết đánh hai cái có thể ngoan lại hay khôg.
Nhưng, rất muốn cho ký chủ thử xem, đây là có chuyện gì?
Nửa ngày sau, Tô Yên chỉ chỉ quyển sách trong tay Kỷ Diễn
"Trước khi anh xem xong quyển sách này, em sẽ trở về."
Rốt cuộc, lập ra kỳ hạn quay về, người nào đó cuối cùng cũng vừa lòng.
Kỷ Diễn ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.
Hắn chậm rãi mở miệng
"Được"
Tô Yên ra cửa.
Sau khi ra ngoài, cô gọi điện cho Hướng Trùng.
Nói với hắn hiện tại sẽ đi đến nhà hắn, bảo hắn gửi địa chỉ lại đây.
Sau khi tắt điện thoại, Tiểu Hoa tò mò hỏi
"Ký chủ, vạn nhất Kỷ Diễn thực mau đọc xong quyển sách kia thì làm sao bây giờ?"
Tô Yên lắc đầu
"Quyển sách kia ta từng xem qua, tổng cộng có 201 trang, ta đọc tốc độ là bình quân mỗi một phút đồng hồ hai trang.
Tốc độ đọc đó là rất nhanh.
Lấy tốc độ đọc của ta mà nói, đọc xong quyển sách kia đại khái phải tốn 100 phút, cũng chính là một giờ 40 phút.
Một tiếng rưỡi thời gian cũng đủ để ta làm xong việc, trở về."
Cô nói một chuỗi dài, Tiểu Hoa miễn cưỡng cùng được tư duy với cô.
Sau đó Tiểu Hoa nhịn không được
"Ký chủ thật là lợi hại a ~"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Rất đơn giản mà."
Tô Yên cùng Tiểu Hoa trò chuyện.
Lúc này, Tô Yên cảm thấy trong không gian tựa hồ có dị động.
Bởi vì Tiểu Hồng vẫn luôn không ngừng gọi cô
"Tê tê tê tê tê!"
Tô Yên, Tô Yên!!
Vốn dĩ đang đi đường thẳng, Tô Yên xoay người, quẹo vào bên cạnh ngõ nhỏ.
Cô ra tiếng
"Làm sao vậy?"
"Tê tê tê tê tê"
Mau! Đem em thả ra đi! Nhìn em xem!!
Nghe khẩu khí Tiểu Hồng sốt ruột, còn tưởng rằng đã xảy ra đại sự.
Thế cho nên nhìn một vòng bốn phía không người, cô liền mở ra không gian.
Không có xuất hiện một đống thân rắn như trong dự đoán.
Mà là một con rắn nhỏ hồng hắc đan xen so với ngón út còn muốn nhỏ hơn, xuất hiện trong lòng bàn tay Tô Yên.
Cô sửng sốt, do dự mở miệng
"Tiểu Hồng?"
Tiểu Hồng ở trong lòng bàn tay Tô Yên, vặn vẹo vòng eo
"Tê tê tê? Tê tê tê??"
Thế nào, thế nào?
Có phải rất nhỏ rất gầy hay không?
Tiểu Hồng tựa hồ thật cao hứng ở lòng bàn tay Tô Yên uốn éo dao động.
Tô Yên có điểm kinh ngạc
"Sao lại trở nên nhỏ như vậy?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc