Khương Nhiên không nói chuyện, nhìn về phía Tô Yên: “Muốn đi không?”
KTV... cô chưa từng đi.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Muốn đi.”
Khương Nhiên sau khi nghe xong, cười lười nhác, duỗi tay xoa xoa tóc Tô Yên: “Được, vậy thì đi.”
Nam sinh vừa thấy đến Tô Yên gật đầu, chỉ kém không nhảy lên.
Vội vàng dặn dò, “Được, KTV, không gặp không về.”
Nói xong, vội vàng chạy đi.
Ra cổng trường, gọi taxi. Trở về, vẫn đi về phía nhà của Tô Yên.
Cô nghi hoặc: “Không phải đi KTV sao?”
Hai ngón tay vươn tới, túm túm nơ bướm trên cổ áo cô: “Mặc đồng phục đi KTV?”
Hắn thấy Tô Yên vẻ mặt mờ mịt, tiến đến trước mặt cô suy nghĩ:
“Chưa từng đi?”
“Ừm.”
“Mấy năm nay, ngoại trừ đọc sách, cậu còn làm gì?”
“... Không có.”
Khương Nhiên nghe có hơi kinh ngạc.
Được rồi, hắn xác thật là lần đầu tiên tiếp xúc với nữ sinh ngoan như vậy.
Chờ tới nhà Tô Yên, trước khi xuống xe dặn dò một câu: “Lát nữa tới đón cậu.”
“Được.”Cô gật gật đầu, đồng ý.
Mười lăm phút sau, phòng bao KTV.
Khương Nhiên đẩy cửa đi vào.Vừa vặn nhìn một đám người đang cãi nhau ầm ĩ.
Hắn mí mắt hơi nâng, ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Lập tức tất cả mọi người an tĩnh.
Vài người xô xô đẩy đẩy, cuối cùng đẩy Trình Tinh Dương ra ngoài.
Trình Tinh Dương cũng thực bất đắc dĩ, đi qua đó: “Tới sớm vậy? Tô Yên đâu?”
Khương Nhiên cười như không cười, sống lưng dựa vào trên sô pha: “Không phải ăn sinh nhật Mập Mạp? Người đâu?”
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người nhìn đông nhìn tây, không ai lên tiếng.
Tiếp đó nghe Khương Nhiên chậm rãi nói: “Tôi nhớ rõ, hai tháng trước không phải vừa sinh nhật Mập Mạp? Mẹ sinh cậu ta hai lần?”
Trình Tinh Dương bên cạnh ho khan một tiếng: “Chuyện này, anh phải nghe bọn em giải thích.”
“Đúng đúng đúng, Khương ca, việc này thật sự có nguyên nhân.”
Những người bên cạnh nói.
Khương Nhiên duỗi tay, ném chìa khá trong tay lên bàn.
Phát ra âm thanh chói tai.
Dù bận vẫn ung dung: “Giải thích đi”
Trình Tinh Dương đầy mặt xấu hổ, không tự giác lui về phía sau một chút: “Bọn em cũng là tò mò Tô Yên rốt cuộc là thần thánh phương nào, không phải muốn nhìn nhìn một chút?”
Tuy rằng lớn lên từ nhỏ với Khương Nhiên, mặc quần thủng đáy lớn lên.
Nhưng khi Khương Nhiên nổi giận, sẽ chẳng phân biệt cậu có phải lớn lên từ nhỏ với hắn không.
Trình Tinh Dương vừa nói xong, bốn người bên cạnh vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là chính là.”
Vừa nói xong, thấy Khương Nhiên có dấu hiệu nổi giận. Đoàn người vội vàng nhận lỗi: “Khương ca, bọn em cũng không dám nữa.”
Không khí đang cứng nhắc.
Khương Nhiên liếc mắt một cái.
Đứng dậy.
Trình Tinh Dương cũng trốn ra phía sau. Còn tưởng rằng Khương Nhiên muốn nổi giận.
Kết quả, liền nghe hắn nói một câu: “Nếu đã nói, giả vờ cũng phải làm như thật.”
“Vâng vâng... ách?”
Hắn nhìn di động, “Nửa tiếng nữa, đều chuẩn bị cho tốt.”
Nói xong, Khương Nhiên xoay người đi ra ngoài.
Chờ đến khi hắn đi, mấy người mắt to trừng mắt nhỏ: “Ân? Khương ca đây là có ý gì?”
“Còn có thể có ý gì! Tổ chức sinh nhật cho Mập Mạp một lần nữa.”
“Khương ca ghét nhất người khác lừa hắn, tao còn tưởng rằng lần này không thể đi ra ngoài.” Khi nói còn đang lai mồ hôi.
“Đều TMD trách mày, KTV, còn ăn sinh nhật, đã bàn bạc chỉ gặp mặt, ai bảo mày há mồm nói bậy?!”
“Khương ca rất ít tham gia mấy bữa tiệc như này, ai biết hắn sẽ đáp ứng.”
“Ai ai ai, mày nói xem, Tô Yên có thật sự tới không?”
“Vô nghĩa, bằng không mày cảm thấy Khương ca bị đứt cọng dây thần kinh nào mà tổ chức sinh nhật cho Mập Mạp hai lần??!”
Một đám người ở đằng kia ríu rít hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn đi bố trí.
Bởi vì, nếu cuối cùng Khương ca không hài lòng, nợ mới nợ cũ tính cùng nhau, thảm vẫn là bọn họ.
Tô Yên dưới sự đề cử nhiệt tình của Tiểu Hoa, lựa chọn một cái váy màu trắng.
Sau khi chuẩn bị xong, cầm di động, thành thành thật thật đi ra cửa chờ.
Cha mẹ nguyên thân vì sinh ý hàng năm bôn ba, rất ít ở nhà. Chuyện này với Tô Yên mà nói, có lợi không ít.
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói: “Cậu chính là Tô Yên?”
Giọng nói có chút không đứng đắn.
Ngẩng đầu nhìn lại.
Tốp năm tốp ba nam sinh, người đi đầu mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô, những người còn lại còn lại là hoa hoè loè loẹt, dạng người nào đều có.
Vừa nói chuyện đã bắt đầu vây xung quanh cô.
Tô Yên chớp chớp con ngươi, thành thật đáp: “Đúng vậy.”
Thấy cô ngoan như vậy, cái người dẫn đầu kia lộ ra thần sắc tiếc hận.
“Nữ sinh đáng yêu như vậy, tại sao cứ phải đi trêu chọc Khương Nhiên đâu?”
Ánh mắt người nọ lộ liễu không kiêng nể gì đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới.
Tô Yên không hề kinh hoảng, thậm chí còn hỏi một câu: “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Nam sinh dẫn đầu túm túm cà vạt, tùy tay chơi đùa mái tóc.
“Tôi là Doãn Khôn, cậu chưa từng gặp tôi, nhưng hẳn là đã nghe nói tới.”
Khi nói người phía sau Doãn Khôn đã bắt đầu ồn ào.
“Tại sao bên cạnh tao chưa từng có nữ sinh nào ngoan như vậy?”
“Mày cả ngày ở quán bar, làm sao so sánh được với trong trường?”
“Hắc hắc hắc, Khôn ca, nữ sinh như vậy nữ làm sao hạ thủ đánh thật được? Không bằng, chúng ta đổi một cách khác, cũng có thể nha.”
Bất tri bất giác, giọng nói từ kiêu ngạo, biến thành lộ liễu đáng khinh.
Lúc này, sắc trời gần chạng vạng, trên đường lại không có người.
Tô Yên vừa trắng vừa non, có người không nhịn được duỗi móng heo tới, muốn duỗi tay sờ sờ ăn bớt.
Doãn Khôn một tát vỗ cái móng heo kia ra chỗ khác.
Hắn ta một bộ anh hùng cứu mỹ nhân, trên mặt cười hì hì tiến đến trước mặt Tô Yên: “Bạn học Tô Yên, không bằng làm bạn gái của tôi đi.”
Ngữ khí của hắn ta không đứng đắn, mang theo tính xâm lược làm người ta không thoải mái, càng dựa gần vào Tô Yên.
Đôi mắt Tô Yên nang lên: “Tôi không muốn.”
Giọng nói thanh thiển, cũng rất có lễ phép.
Chỉ là giọng nói mềm mại này, một chút lực thuyết phục cũng không có.
Doãn Khôn cười, vươn tay, nắm lấy cánh tay Tô Yên.
“Tiểu Tô Yên, theo tôi, tôi bảo đảm em có thể đi ngang trong trường cao trung Đế Đô này!”
Khi nói, một đám phía sau Doãn Khôn cũng ồn ào theo.
Tô Yên ném tay hắn ta, lui về sau một bước, ngữ khí nghiêm túc:“Tôi không muốn.”
Cô nói lại một lần nữa.
Doãn Khôn cười, vẫn đi tới gần.
Ánh mắt kia càng thêm không kiêng nể gì, “Không muốn? Vậy không nên trách anh trai mạnh bạo.”
Vừa nói, tay định đặt trên bả vai Tô Yên.
Chỉ là bàn tay trắng nõn kia, tựa hồ nhanh hơn hắn ta một chút.
Tô Yên nhẹ nhấp khóe môi, nâng tay lên, nắm lấy cánh tay không thành thật kia.
Đột nhiên dùng sức, răng rắc một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng gãy xương, Doãn Khôn chưa kịp hét lên đau đớn, đã bị quăng ngã xuống mặt đất.
“Khôn ca??!”
“Tiểu Khôn??”
Tất cả hững người phía sau Doãn Khôn đều ngốc.
Đây là tình huống gì??
Cô liếm khóe môi, dịch sang bên cạnh hai bước.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn những người này, nhẹ nhàng nói: “Mấy người muốn cùng nhau tới, hay là từng người tới?”
Lời này nghe vào lỗ tai của đám lưu manh này không khác gì khiêu khích.
Cho nên bảy tám người nhìn nhau một cái, tập thể công kích.
Tô Yên nâng tay phải, lắc tay có viên thủy tinh màu đỏ lại xuất hiện trên cổ tay cô một lần nữa.
Nháy mắt, một nam sinh nhảy tới, bị một bàn tay của cô nắm chặt cổ áo, một bàn tay chuẩn xác đập vào sau cổ, sau đó nam sinh kia trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.
Một người nối tiếp một người, quăng ngã, hoặc là bị gãy xương dễ như trở bàn tay.
Ngón tay có thể nhẹ nhàng tìm được huyệt vị.
Tiểu Hoa thành thành thật thật ở bên trong khuyên tai, có chút kinh ngạc cảm thán.
Chỉ là... thủ pháp này cũng không giống như cách chiến đấu của bộ đội đặc chủng hay là những chỗ trí mạng.
Nhìn đến cuối cùng, Tô Yên thế nhưng có thể dùng hai ngón tay nhéo cằm của một người, dễ dàng làm trật khớp.
Thủ pháp quen thuộc tất cả khớp xương trên cơ thể người, rất giống cách giải phẫu trong sách động vật học??
Ân?
Giải phẫu??
Tiểu Hoa không có thật thể, lại bị sợ tới mức run run.
Nhưng ngẫm lại bình thường tính tình ký chủ của mình an tĩnh như vậy.
Nó hơi thả lỏng.
Không thể không nói, ký chủ của mình, thật là lợi hại.
Chưa đến mười phút, bảy tám người đã ngã trái ngã phải ở cửa nhà cô
Tiểu Hoa nhịn không được cao hứng: “Ký chủ, thật là lợi hại!!”
Tô Yên không nói gì, cúi đầu, bước bước chân đi ra con đường này đi vào chỗ ngoặt, sau đó tìm một cục đá sạch sẽ ngồi xuống.
Cô móc khăn tay ra, xoa xoa mồ hôi trên đầu. Vẻ mặt suy yếu, cô mím môi lại.
Tiểu Hoa nghi hoặc: “Ký chủ, cô làm sao vậy?”
“Mệt.”
Giọng nói nhẹ nhàng, giống như những chuyện vừa mới xảy ra, không tính là cái gì.
Tiểu Hoa lại kinh ngạc nói: “Ký chủ, cái lắc tay kia lại biến mất rồi.”
“Ừ.” Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.
Tiểu Hoa nhịn không được hỏi:
“Ký chủ, lắc tay kia là cái gì? Lực lượng của ngài còn sót lại?”
Tô Yên nâng cánh tay lên, giây tiếp theo, một cái lắc tay đen nhánh lại xuất hiện trên cổ tay cô.
“Lực lượng của tôi, không phải cái này.”
Vừa nói đến thần lực, Tiểu Hoa đã không nhịn được muốn bát quái: “Ký chủ, năng lực của ngài là cái gì?”
“Muốn biết?”
“Ân ân ân!”
Tiểu Hoa đối với chuyện này biểu hiện rất chờ mong.
Chủ Thần đứng đầu của chín Chủ Thần a.
Nghe nói trước khi trở thành Chủ Thần, Tô Yên đã có năng lực tàn sát hàng ngàn dân trong thành trong chốc lát.
Đây, đây rốt cuộc là nghe đồn, hay là sự thật??
Bất quá ngẫm lại, khả năng khoác lác lớn hơn một chút, nhưng là khẳng định có thủ đoạn lợi hại làm người kinh diễm.
Tiểu Hoa cố nén nội tâm kích động của mình.
Ký chủ của mình, ngày thường rất đáng yêu cũng rất ngoan.
Chỉ là chuyện vừa mới xảy ra, đã nhắc nhở Tiểu Hoa, ký chủ của nó, không phải người thường.
Giảm thể lực còn 3, dung lượng não biến thành 1.
Dựa theo đạo lý mà nói, ký chủ không có khả năng bộc phát lực lượng như lúc nãy??
“Ký chủ, vừa nãy cô làm như thế nào?”
Tô Yên chớp chớp mắt, “Ách... tôi điều động cơ năng trong thân thể, tiêu hao lực lượng quá mức.”
Tiểu Hoa hỏi cái gì, Tô Yên liền thành thành thật thật trả lời cái đó.
Tiểu Hoa suy nghĩ một hồi lâu,
“Vậy, cho nên bây giờ ký chủ mới có thể cảm thấy suy yếu?”
“Ừ.” Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.
Có một giây, Tiểu Hoa thân là hệ thống, bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình.
Bởi vì căn cứ vào thiết trí của hệ thống, chỉ số thông minh của Tiểu Hoa là giá trị bình quân của con người.
Khi chịu uy Hi*p... lúc ấy Tiểu Hoa chỉ suy nghĩ làm cách nào để ký chủ có thể trốn thoát.
Nhưng ký chủ của nó lại điều động cơ năng trong thân thể, đánh bọn họ??