Tiểu Hoa nghe, hiểu một chút
"A, như vậy a, nếu không..... ký chủ, hôm nay chị phát sóng trực tiếp tới đây thôi, chúng ta luyện tập một chút rồi lại phát sóng trực tiếp?"
Nhảy dù thì nhảy vào trong sông, lúc thì dính độc ૮ɦếƭ đến ba lần.
Cuối cùng có một lần cầm một khẩu AK thế mà lại bị người ta dùng tay không đánh ૮ɦếƭ.
Tô Yên lần thứ sáu trong trò chơi, ૮ɦếƭ.
Cô cảm thấy..... ân, trước luyện tập một chút lại nói.
Kết quả là, nói với camera một câu
"Hôm nay live tới đây thôi."
Nói xong, liền đóng phát sóng trực tiếp.
Tô Yên ngồi ở trên ghế, tự bưng lên một chén nước uống, muốn bình phục một chút tâm tình.
Kết quả, chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thoáng qua tên.
Hướng Trùng.
Cô chớp chớp mắt.
Hướng Trùng, bạn trai cũ của nguyên thân.
Một tên bạn trai nửa tháng hồi cao trung.
Lúc ấy lý do chia tay, cũng rất thú vị.
Chia tay trước khi thi đại học ba ngày.
Hướng Trùng khuôn mặt thâm tình, lôi kéo tay nguyên chủ, nói
"Yên Yên, anh không thể làm ảnh hưởng em thi đại học, chúng ta chia tay đi, em ổn định tâm tình tham gia kỳ thi, chờ đến khi kết thúc, lại suy xét việc chúng ta, được không?"
Bởi vì cùng Hướng Trùng chia tay, làm cho nguyên chủ ba ngày kia tâm tình rất tồi tệ, ngày thi đó tâm tình kém tới cực điểm.
Phát huy cực kém.
Nhưng dù là như vậy, cô vẫn đạt thành tích cao nhất của cao trung Thánh Đô, nhập học đại học Thánh Đô.
Vốn dĩ, thi đại học kết thúc, nguyên thân còn có hy vọng tới Hướng Trùng, cho rằng hắn rất nhanh sẽ trở về bên mình.
Kết quả..... chờ chờ.
Chờ tới khi Hướng Trùng ở trên mạng tuyên bố cùng một nữ sinh khác thổ lộ thành công, hơn nữa còn ở bên nhau.
Nguyên thân chịu không nổi đả kích, nửa học kỳ sau đại học mắc phải bệnh tâm lý, sau đó...... nhảy lầu.
Tô Yên không quên, chính mình chiếm cứ thân thể nguyên chủ, thì cần phải thực hiện một tâm nguyện chưa hoàn thành của cô ấy.
Điện thoại vang lên thật lâu, bởi vì Tô Yên chậm chạp không tiếp máy, nên bị cắt đứt.
Cô hỏi Tiểu Hoa
"Tiểu Hoa, nguyện vọng nguyên chủ là muốn cho ta thay cô ấy báo thù sao?"
"Ách, ký chủ.... này, không phải nguyện vọng của cô ấy......."
Lúc này Hướng Trùng lại lần nữa gọi tới
Cô tiếp máy
"Alo?"
"Tiểu Yên, là anh."
Đại khái cho rằng Tô Yên không nhớ hắn, cho nên tự báo tên.
"Có việc sao?"
Đầu kia điện thoại bị Tô Yên việc công xử theo phép công như vậy khiến cho hắn an tĩnh thật lâu.
Sau đó, nói
"Tiểu Yên, chúng ta có thể gặp mặt không?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Lý do gì?"
Thanh âm bên kia đã trở nên có chút nôn nóng
"Tiểu Yên, chẳng lẽ, em không nghĩ muốn gặp anh sao? Chúng ta dù có chia tay, cũng vẫn là bạn bè, gặp nhau một lúc mà thôi, em không cần phòng bị anh như vậy."
Tô Yên thanh âm thong thả
"Thứ nhất chúng ta không phải bạn bè, thứ 2, nếu anh không có lý do đầy đủ, tôi cũng không muốn cùng anh đơn độc gặp mặt."
Nghe thế, Hướng Trùng thở dài
"Tiểu Yên, anh không có ý khác....... tính, Tiểu Yên anh nghe ra được, tâm tình em không tốt, chờ tâm tình em tốt lên một ít anh lại gọi điện thoại cho em."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Sau đó, Tô Yên tiếp tục hỏi Tiểu Hoa
"Nguyện vọng củ nguyên chủ là cái gì?"
Tiểu Hoa nghĩ nghĩ, nói
"Ký chủ, nguyện vọng nguyên chủ là muốn lấy về sổ nhật ký, còn có một phần lễ vật đầu tiên cô ấy đã đưa cho Hướng Trùng."
Tô Yên nắm di động trong tay một lúc.
Nửa ngày sau
"Sổ nhật ký? Lễ vật?"
"Ký chủ, nguyên thân tự sát, hơn phân nửa là bởi vì cô ấy tự ti, để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất thời luẩn quẩn trong lòng.
Mà phần lớn, có quan hệ với quyển nhật ký kia."
Bởi vì sau đó, bạn gái mới không biết từ chỗ nào nhảy ra của Hướng Trùng xem cuốn sổ nhật ký đó.
Trong đó ghi lại tất cả đều là một loạt tâm tình nguyên thân đối Hướng Trùng yêu thích từ khi cô ấy yêu thầm hắn ta.
Bạn gái Hướng Trùng đem chụp hết lại, phát lên trên mạng, còn @ nguyên thân.
Làm cho nguyên thân ở đại học, bị người chê cười cả một học kỳ.
Đại khái nguyên thân quá thích Hướng Trùng.
Loại tâm tình này bại lộ, bị triển lãm trước công chúng, Cô sẽ càng cảm thấy thẹn.
Làm cho nguyên thân buồn bực không vui, ngày này qua ngày khác.
Nói tóm lại, chính là, gặp loại người không tốt, để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nhảy lầu.
Hiện tại, nguyên thân nguyện vọng duy nhất chính là, phải lấy lại sổ nhật ký cùng đồ vật đã đưa cho Hướng Trùng, từ đây cắt đứt hết tất cả quan hệ.
Bởi vì ký chủ chiếm cứ thân thể nguyên thân, cho nên nhiệm vụ này là không cách nào từ chối, cần phải hoàn thành.
Tô Yên nắm chặt di động, không nói chuyện.
Tiểu Hoa thấy ký chủ vẫn luôn trầm mặc, khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ? chị không sao chứ??"
Tuy rằng Tiểu Hoa cảm thấy nhiệm vụ này quả thực là đơn giản đến không được.
Nhưng là, ký chủ cũng không biết suy nghĩ cái gì, nãy giờ đều không nói gì.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Nếu không...... chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này trước, rồi lại đi tìm nam chủ?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Ta vừa mới nãy đã nói cùng Hướng Trùng rất rõ ràng, vẫn là cách một đoạn thời gian sau lại nói."
Tiểu Hoa bận rộn lo lắng gật đầu
"Ân ân ân"
Tiểu Hoa rất tin tưởng ký chủ mình.
Ký chủ của nó nhìn qua thực ngoan, nhưng là rất có nguyên tắc, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, ký chủ đều biết.
Nó chỉ cần trợ uy cổ vũ là tốt rồi, ân!!
Tiểu Hoa trong lòng yên lặng nghĩ.
Thời gian này, là lúc ăn cơm trưa a.
Nguyên thân biết nấu cơm, nhưng Tô Yên không biết.......
Chỉ có thể đi ra ngoài mua đồ ăn.
Vừa nghĩ, cô đứng lên, lấy chìa khóa đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới đi ra cửa, đã thấy một em gái nhỏ xinh đẹp đứng ở đó.
Ách.....cũng không thể xem là em gái nhỏ, tuổi cô ấy cũng xấp xỉ với Tô Yên.
Người kia mặc đồng phục cao trung thánh đô, trong tay cầm một cái hộp cơm trưa rất lớn.
Nữ sinh sửng sốt
"Chị Tô Yên, chị muốn ra ngoài sao?"
Tô Yên hồi tưởng, nữ sinh này tên Lâm Y Nhân.
Là học sinh cao trung Đế Đô, năm nay học cao tam.
Bởi vì có một số việc, nguyên thân ra tay giúp Lâm Y Nhân, thế cho nên đến bây giờ hai người cảm tình thực không tệ.
Tô Yên gật gật đầu
"Đói bụng."
Cô nói trắng ra.
Lâm Y Nhân nghe vậy sửng sốt, sau đó giơ lên hộp cơm trong tay, lộ ra khuôn mặt nhàn nhạt ý cười
"Mẹ em làm cơm trưa, bảo em mang tới cho chị ăn."
"Được"
Tô Yên đang sờ sờ túi tiền, rất nhanh liền đáp ứng.
Sau đó mở cửa phòng ra, lại quay vào trong.
Lâm Y Nhân đi vào, phi thường tự nhiên, tự động đổi dép.
Đem hộp cơm đặt trên bàn, tự động bắt đầu giúp Tô Yên dọn nhà.
Tô Yên nghi hoặc
"Em không ăn sao?"
Lâm Y Nhân cười lắc đầu
"Em đã ăn rồi."
Tô Yên gật gật đầu, mở ra hộp cơm.
Hai món ăn, một phần canh, phía dưới cùng là cơm trắng.
Tô Yên cầm lấy đôi đũa, đang chuẩn bị ăn lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Y Nhân
"Em thật sự không ăn?"
Đại khái, đây là số lần ít ỏi cô nhận sự giúp đỡ từ người khác.
Lâm Y Nhân lắc đầu, động tác trong tay phi thường nhanh nhẹn giúp Tô Yên thu dọn quần áo.
Xác định xong, cô liền cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Cũng không biết là do ảnh hưởng của mỗi thân thể trong từng vị diện hay thế nào, mà lượng cơm Tô Yên ăn giống như lớn hơn rất nhiều.
Cô cúi đầu ăn cơm, Lâm Y Nhân liền từ phòng ngoài thu thập đến phòng trong.
Ở trong trí nhớ, cảnh tượng như vậy phát sinh qua rất nhiều lần.
Cơ hồ mỗi cuối tuần Lâm Y Nhân đều sẽ tới tìm nguyên chủ, hơn nữa đưa cơm cho cô ăn.
Đại khái là các cô đã quen biết từ lâu, thế cho nên đối với hành vi như vậy của Lâm Y Nhân cô đã tập mãi thành thói quen.
Hai mươi phút sau.
Tô Yên cơm nước xong.
Lâm Y Nhân cũng đem căn nhà này thu thập thỏa đáng, sau đó ngồi vào ghế đối diện Tô Yên, lộ ra tươi cười.
"Chị, em dọn nhà có được không?"
Tô Yên gật gật đầu
"Rất lợi hại."
Lâm Y Nhân duỗi tay lau mồ trên mặt, nhìn thấy Tô Yên đã ăn xong rồi.
Sau đó đi lên trước, đem hộp cơm thu thập tốt.
"Kia, ách, chị... em đi trước."
Tô Yên an tĩnh trong chốc lát
"chị muốn đi mua đồ."
Lâm Y Nhân sửng sốt, sau đó không xác định hỏi
"Em đi cùng chị được không?"
Tô Yên gật đầu.
"Được"
Lâm Y Nhân bị lời này của Tô Yên làm cho có chút không kịp phản ứng.
Nhưng mà vẫn thật nhanh đổi giày chờ Tô Yên.
Tiểu Hoa tiếp xúc không nhiều người lắm, ách.....ờm thì, nó cũng chỉ cùng ký chủ tiếp xúc qua.
Nhưng, cũng không biết vì cái gì, Tiểu Hoa cảm giác Lâm Y Nhân này có điểm quái quái.
Không phải nói cô có ý xấu.
Mà là nói.... cùng ký chủ không quá giống nhau.
Rốt cuộc, sau nửa giờ hai người trầm mặc cùng nhau đi dạo phố, Tiểu Hoa rốt cuộc nhịn không được.
"Ký chủ, ngài có cảm thấy Lâm Y Nhân cùng những người khác không giống nhau không?"
"Chỗ nào không giống nhau?"
"Ách..... cô ấy hình như là thiệt tình đối tốt với chị, thật sự là loại người yên lặng trả giá.
Hơn nữa, cũng giống như, thật có thể ủy khuất chính mình vì chị a."
Nhưng, loại người này..... có thể thực sự là người tốt sao?
Đại khái, Tiểu Hoa tự mình bổ sung tri thức đến quá nhiều, thế cho nên cứ nhìn ai tới gần ký chủ mình, lại cảm thấy người đó có mưu đồ.
Tiểu Hoa vẫn luôn đợi, kết quả ký chủ chậm chạp cũng chưa trả lời.
Sau đó, Tô Yên đi vào một cửa hàng bánh kem, mua một khối bánh kem Black Forest.
Duỗi tay đưa cho Lâm Y Nhân.
Lâm Y Nhân vội vàng vẫy vẫy tay
"Không không không, chị Tô Yên cứ ăn đi, em không quá thích ăn đồ ngọt."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Thật sự?"
Lâm Y Nhân gật gật đầu
"Chị cứ ăn đi, không cần phải mua cho em."
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
Cô yên lặng hỏi Tiểu Hoa
"Tiểu Hoa, cô ấy không muốn ăn, nhưng cái này là ta mua cho cô ấy, nên làm cái gì bây giờ?"
Tô Yên năng lực xã giao bằng 0.
Cho nên vẫn là yêu cầu trợ giúp từ Tiểu Hoa.
Mà đồng chí Tiểu Hoa chúng ta.....
"Ký chủ, chị có nghĩ ăn bánh kem này không?"
"Ta cũng nghĩ thế"
"Vậy chị có thể ăn luôn a.
Bằng không quá lãng phí tiền."
Tô Yên nghĩ nghĩ, sau đó cầm lấy nĩa lên ăn.
Đi dạo phố một buổi trưa.
Trừ bỏ một khối bánh kem Black Forest kia, cái gì cũng chưa mua.
Trên cơ bản, Tô Yên cùng Lâm Y Nhân đối thoại như sau
"Cái quần áo này em thích không? chị mua cho em."
"Không không không, chị Tô Yên, không cần phiền toái."
"Kia cái này thì sao? Thích không? chị mua cho em."
"Không được, không được."
"Vòng cổ đây? Thích không? chị mua cho em"
"Không cần, quá quý giá, chị Tô Yên."
Kết quả là, khi mặt trời xuống núi.
Hai người một thứ cũng không mua được.
Kỳ thật Tô Yên lần này đi mua đồ, chính là muốn trả thay cho bữa cơm kia.
Kết quả, Lâm Y Nhân cái gì cũng không cần.
Ban đêm buông xuống, vốn dĩ phải về nhà.