Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 115

Tác giả: Tần Nguyên

Mười phút trôi qua, vốn dĩ đang lôi kéo cà vạt, Kỷ Tinh Vũ nhíu nhíu mày.
Lúc này, đột nhiên có một trung niên nam tử mặc tây trang giày da ngồi xuống ghế đối diện màn hình kia.
Hắn ra tiếng
"Thực xin lỗi, bởi vì Z bây giờ có một số việc, chỉ có thể gián đoạn phát sóng trực tiếp, đối với khán giả chờ đợi, hắn rất xin lỗi mọi người."
Nói xong, giao diện phát sóng trực tiếp bị đóng cửa.
Kỷ Tinh Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với Tư Kỷ
"Đi số 68 đường Quang Minh."
Kỷ Tinh Vũ sắc mặt có chút ngưng trọng, lúc nói, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên, trên mặt là nụ cười trừ.
"Xin lỗi cô giáo, tôi muốn đi nơi đó nhìn một chút."
Tô Yên nhìn Kỷ Tinh Vũ, gật gật đầu.
Mà người đại diện của Kỷ Tinh Vũ tựa hồ là biết chuyện gì đã xảy ra.
Ra tiếng
" Bác sĩ tâm lý tốt nhất ở Thành phố X đều ở đó, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, thả lỏng đi."
Kỷ Tinh Vũ cũng hiểu như thế, nhưng sắc mặt lại không chút nào thả lỏng.
Rất nhanh, xe dừng lại ở một biệt thự.
Cửa biệt thự mở rộng.
Chung quanh dừng lại một chiếc xe bảo mẫu, còn có hộ sĩ bảo vệ ở cửa.
Không khí có chút ngưng trọng.
Mà Kỷ Tinh Vũ đã nhanh chóng kéo ra cửa xe đi vào bên trong.
Vệ sĩ đều nhận ra Kỷ Tinh Vũ, không ai ngăn cản hắn.
Tô Yên đi theo phía sau người đại diện, cũng đi vào bên trong.
Trong biệt thự không bày biện xa hoa như tưởng tượng.
Quả thực đơn giản đến..... khiến người ta cảm thấy đây không phải là nơi để ở.
Thảm lông dê, ghế dựa sô pha bằng da màu đen, còn có một bàn trà.
Vách tường màu trắng, ánh sáng điện quang chiếu khắp toàn bộ căn phòng.
Ngoài ra không còn gì khác.
Tô Yên cùng người đại diện ngồi ở trên sô pha.
Nhân viên y tế ra ra vào vào, đi vào trong căn phòng phía bên phải.
Tô Yên cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi Kỷ Tinh Vũ vội vàng từ lầu hai đi xuống, hóa trang trên mặt, phục sức khoa trương trên người đều dỡ xuống.
Thay quần áo ở nhà áo sơ mi trắng quần đen sạch sẽ. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Thậm chí vệt nước trên mặt còn chưa lau khô, đã vội vàng chạy tới trong phòng kia.
Tô Yên nháy nháy mắt nhìn.
Người đại diện đem iPad đưa cho Tô Yên.
Còn có tai nghe.
Người đại diện chắc là sợ cô bị cảnh tượng khoa trương như vậy dọa đến, lên tiếng nói
"Ở chỗ này chơi trong chốc lát, chờ xử lý xong, chúng ta rất nhanh sẽ đi."
Tô Yên gật đầu.
Nhận lấy ipad.
Ipad vừa mở ra, đó là giao diện phát sóng trực tiếp lúc nãy Kỷ Tinh Vũ còn chưa đóng.
Lúc này, giao diện phát sóng trực tiếp đã tự động chuyển tiếp video.
Vừa vặn đó là lần đầu tiên đại thần Z phát sóng trực tiếp.
Tô Yên không động, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm phát sóng trực tiếp.
Kỳ thật.....cô không hiểu trò chơi này, kể cả là có những ký ức của nguyên chủ, cô vẫn là cái biết cái không.
Đại khái có thể hiểu là 100 người chơi trong một vòng, người duy nhất sống đến cuối cùng, chính là người thắng.
Rất nhanh hai mươi phút qua đi, không khí ngưng trọng chung quanh cùng cô không có nửa điểm can hệ.
Vẫn nghiêm túc xem phát sóng trực tiếp.
Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, nhìn trong màn ảnh người con trai kia đem khẩu trang cùng mũ lưỡi trai tất cả đều tháo xuống.
Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Ký chủ! Là nam chủ a! Người này, là nam chủ a!"
Tô Yên nhìn gật gật đầu.
"Ân"
Đáp một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Bên cạnh, người đại diện vừa rời đi lại lần nữa ngồi xuống trước mặt Tô Yên.
Hắn nhìn đến hình ảnh trong ipad.
Sau đó than nhẹ một tiếng
"người tốt đẹp như vậy, lại phải gặp bao nhiêu cực khổ."
Nói xong, người đại diện hướng ánh mắt tới căn phòng đầy người ra ra vào vào kia.
Tô Yên ngẩng đầu, chú ý tới ánh mắt người đại diện.
Cô rũ mắt một cái, ngón tay nhẹ vê.
Vừa mới nãy, Kỷ Tinh Vũ vốn đang xem video Z đại thần phát sóng trực tiếp trò chơi, lại bởi vì Z vẫn không xuất hiện, sau đó một người đàn ông mặc tây trang giày xuất hiện trên màn hình, mà nôn nóng đi đến nơi này.
Hình như, đã đoán trước được việc gì.
Tô Yên ánh mắt nhìn phía căn phòng kia.
Chớp chớp mắt.
Cô tháo tai nghe ra.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn mọi người ra ra vào vào.
Cho đến khi người đại diện bên cạnh nhận được một cuộc gọi, lại lần nữa rời đi.
Tô Yên đứng lên.
Cô đi gần đến căn phòng kia.
Lúc này, tất cả mọi người đều bận rộn, căn bản không có người chú ý tới Tô Yên làm gì.
Vừa đi vào, lực chú ý liền bị người nằm trên giường hấp dẫn.
Người trên giường sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy ốm, trên cổ tay băng gạc cuốn thật dày.
Hắn mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh sọc trắng, lông mi đen nhánh run rẩy.
Hắn không ngủ, chỉ là không muốn mở mắt ra.
Kỷ Tinh Vũ ngồi xổm trên mặt đất, rất cẩn thận cùng người con trai trên giường nói chuyện.
Nhưng lại không dám ᴆụng vào hắn.
Hai vị bác sĩ đứng bên cạnh.
Cũng không tới gần, chỉ đang nhìn phản ứng của người trên giường.
Sau đó, liền nghe được các bác sĩ nói chuyện với nhau
"Tình huống cơ bản đã ổn định."
Lúc này, chàng trai mắt vẫn luôn nhắm, mí mắt giật giật.
Giây tiếp theo liền mở mắt.
Ánh mắt đảo hắn qua người ở đây, cuối cùng, dừng lại trên người Tô Yên đang đứng ở cửa.
Mà lúc này Tô Yên đang lẳng lặng đứng ở chỗ đó, một chút một chút lột ra kẹo dâu tây sữa đường.
Sau đó ăn vào miệng.
Khác với hương vị nước sát trùng chung quanh, nháy mắt trong khoang miệng tràn ngập mùi dâu tây.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm.
Hẳn là một người rất quan trọng tới.
Bác sĩ vệ sĩ đều đi ra ngoài.
Chỉ có Kỷ Tinh Vũ một người như cũ ngồi xổm chỗ đó, chậm rãi cùng người trên giường nói chuyện.
Hắn nói rất nhiều câu mới có thể nghe được người trên giường ngẫu nhiên trả lời một câu.
Tô Yên chậm rãi nhấm nuốt kẹo đường, ngẩng đầu lên.
Vừa vặn cùng chàng trai ốm yếu trên giường ánh mắt gặp nhau.
Tô Yên cảm giác rầu rĩ trong иgự¢ tựa hồ tiêu tán chút.
Cô chủ động đi tới mép giường.
Chậm rãi móc ra một viên kẹo đường, lột ra, sau đó khom lưng, đưa tới bên môi của anh.
Cô rất nghiêm túc, từng câu từng chữ
"Ngọt lắm, muốn ăn không?"
Bên cạnh Kỷ Tinh Vũ mày nhăn lại, đang muốn ngăn cản.
Lại nhìn thấy người trên giường, thế nhưng hé miệng, thật sự ăn viên kẹo kia.
Một lúc sau, người trên giường mới phát ra thanh âm khàn khàn
"Thật ngọt."
Tô Yên gật gật đầu, tầm mắt nhìn phía trên cổ tay hắn đang bọc băng gạc.
Không biết vì sao, chàng trai tựa hồ có chút thẹn thùng, anh kéo lấy tấm thảm mỏng bên cạnh, đem tay bọc băng gạc che lại.
Mà động tác này biên độ rất lớn, rất dùng sức nên đã chạm vào miệng vết thương.
Anh khẽ kêu một tiếng.
Kỷ Tinh Vũ lập tức đứng dậy,
"Anh!"
Hắn vội vàng duỗi tay xốc lên tấm thảm kia.
Kết quả tay chạm vào cánh tay chàng trai, sắc mặt anh lại càng thêm tái nhợt, thậm chí đều đang run rẩy.
Ngay lập tức, Kỷ Tinh Vũ phản ứng rất nhanh, vội vàng buông lỏng tay ra.
"Em, em không chạm vào, thực xin lỗi, anh, có phải lại làm đau anh không? Anh, thực xin lỗi."
Kỷ Tinh Vũ lời nói lộn xộn, sốt ruột không biết đang nói cái gì.
Tô Yên cũng trố mắt nhìn.
Trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Ký chủ, nhìn bệnh trạng của nam chủ, như là có bệnh về thần kinh a."
Bệnh thần kinh ảo giác đau, người khác chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, người bệnh cảm giác giống như là bị dao cứa vào da thịt đau đớn.
Lúc này, bác sĩ vừa đi ra, nghe được động tĩnh lại vội vàng quay lại.
Người trên giường sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đảo qua Tô Yên vừa lui về sau một bước.
Cũng không biết vì sao, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, thân thể càng run rẩy lợi hại hơn.
Lôi kéo tấm thảm, bất chấp miệng vết thương, trực tiếp đem cả người mình tất cả đều bao lại.
Hoàn toàn cự tuyệt cùng bất luận người nào nói chuyện, cũng không cho bất cứ ai xem xét.
Kỷ Tinh Vũ nhìn phản ứng của anh trai mình, lại nhìn về phía Tô Yên, thần sắc phức tạp khó phân biệt.
Sau đó, Tô Yên cùng Kỷ Tinh Vũ tất cả đều bị mời ra ngoài.
Trong phòng lại lần nữa tràn ngập hương vị nước sát trùng, một chút vị ngọt trong miệng cũng bị phai nhạt bớt, tiêu tán đi.
Kỷ Tinh Vũ nhìn Tô Yên, há mồm
"Cô......"
Giọng nói vừa ra, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Tô Yên vẫn luôn cúi đầu, móc ra một viên lại một viên kẹo sữa dâu tây ăn.
Cả căn nhà đều kín mít.
"Tinh Vũ"
Một thanh âm già nua rất có lực chấn nhi*p vang lên.
Một người tóc gần như hoa râm, ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, cùng với cây quải trượng, vững vàng ngồi ở trên sô pha.
Kỷ Tinh Vũ nhìn về phía sô pha màu đen.
Không cùng Tô Yên nói chuyện nữa, bước bước chân đi đến trước mặt vị lão nhân kia.
Đến nơi hắn cúi đầu
"Ông."
Lão nhân kia ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Tinh Vũ.
Lúc sau chậm rãi thở dài
"Có thời gian, thì lại đây chăm sóc anh của cháu nhiều chút."
Kỷ Tinh Vũ gật đầu.
"Cháu biết, ông."
Nghe Kỷ Tinh Vũ gọi ông.
Lập tức liền biết thân phận lão nhân này.
Kỷ Kiến Quốc, hiện giờ là gia chủ Kỷ gia.
Kỷ Kiến Quốc có hai người con trai một người con gái, con trai cả mười năm trước tai nạn xe cộ đã ૮ɦếƭ.
Con thứ hai hiện giờ ở quân đội, nghe nói cấp bậc rất cao.
Mà Kỷ Tinh Vũ, là con của người con thứ hai.
Ánh mắt Lão nhân nhìn phía cửa phòng đang đóng chặt, gắt gao nắm chặt quải trượng.
Cảm xúc trong mắt thực phức tạp.
Một chút áy náy, còn có chút tưởng niệm.
Đoán là, cũng muốn vào đó nhìn xem.
Cũng không biết vì sao lại chậm chạp không động một bước.
Lão gia tử vẫn luôn ngồi chờ ở nơi này, người chung quanh đều là vẻ mặt ngưng trọng.
Nửa giờ sau, hai vị bác sĩ từ trong phòng đi ra.
Nói
"Không có việc gì, tình huống còn có điểm lạc quan."
Lão gia tử nghe, tay run run.
Thanh âm so với vừa nãy càng thêm già nua
"Cái sự lạc quan này, là ý nói nó có khả năng bình phục, hay là nói nó không ૮ɦếƭ được?"
Hai vị bác sĩ nhìn lẫn nhau một cái, trầm mặc.
Sau đó, lão gia tử ra tiếng
"Nói thật cho ta, bệnh tình của nó rốt cuộc nghiêm trọng tới trình độ nào."
Kỷ Tinh Vũ muốn ra tiếng đánh gãy, nhưng lão gia tử bướng bỉnh, lúc này đây nếu không hỏi ra chân tướng quyết không bỏ qua.
Trong đó một người thở dài, đi lên trước.
Vị này là bác sĩ tâm lý chủ trị cho người bên trong kia, đã trị liệu cho hắn hơn mười năm.
"Lão gia tử, Kỷ Diễn bản thân có bệnh tự kỷ, bệnh trầm cảm nặng, cùng với bệnh thần kinh ảo giác đau, lúc nãy hắn ở trong phòng tắm tự sát, may mắn phát hiện kịp thời, bằng không dựa theo trình độ vết thương kia, dù có bất tử, cũng sẽ trở thành người thực vật."
Bác sĩ tâm lý đơn giản trần thuật sự tình vừa mới phát sinh.
Tô Yên cúi đầu, bỏ đi từng lớp từng lớp vỏ kẹo sữa dâu tây lộ ra kẹo sữa trắng mềm, một viên tiếp một viên ăn vào trong miệng.
Lão gia tử hô hấp dồn dập, bên cạnh vội vàng có người đưa thuốc qua.
Lão gia tử vẫy vẫy tay, cự tuyệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc