Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 111

Tác giả: Tần Nguyên

Ba ngày qua, hắn luôn luôn thuyết phục chính mình.
Lại trước sau không quên được, khi Tô Yên đem hắn đưa tới trắc điện đã cực lực chế sự không kiên nhẫn và phản ứng muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn.
Hắn đợi ba ngày, hắn nghĩ, chờ đến khi Tô Yên bớt giận, nhất định là sẽ tìm đến mình. Nhưng nàng trước sau đều không tới.
Rốt cuộc vẫn là nhịn không được, từ trắc điện đi ra.
Hắn đi phòng bếp, làm một ít thức ăn.
Hắn nhớ nàng.
Muốn cùng nàng nói chuyện, chẳng sợ nàng không để ý tới mình, nhìn nàng thôi cũng tốt rồi.
Chỉ là, không biết khi nào, Độc Lão Nhi đến đình hóng gió.
Tiếng cười kia làm người chán ghét, Tô Yên hình như thực thích ở cùng Độc Lão Nhi.
Hình ảnh trong đầu cùng hiện thực như hợp lại làm một, hắn gần như không khống chế được sát ý.
Người này, thật đáng ghét a.
Trong đình hóng gió, Tô Yên xua xua tay, ý bảo Độc Lão Nhi rời đi.
Nàng tầm mắt nhịn không được hướng tới cửa trắc điện.
Độc Lão Nhi nhìn theo tầm mắt nàng.
Liền thấy được Phượng Dụ.
Hắn hừ lạnh.
Con mẹ nó, sao đám thanh tu đều thích làm bộ làm tịch như vậy?
Xa xa liếc mắt một cái, nhìn bộ dáng Phượng Dụ cúi đầu, còn tưởng rằng hắn bị ủy khuất nhiều lắm.
Độc Lão Nhi khinh thường, vẫy vẫy ống tay áo, lười phản ứng đến hai người này.
Chính mình ôm mâm đựng trái cây, cắn một ngụm trái cây trong tay, thẳng lưng rời đi.
Độc Lão Nhi vừa đi, Tô Yên cũng không động.
Mà là ngồi ở chỗ đó chờ.
Thường thường sẽ ngẩng đầu nhìn về phía trắc điện.
Trong đầu, Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, ngài yên tâm, hắn khẳng định sẽ đi qua, hơn nữa hắn còn sẽ cực lực lấy lòng ngài, đối với ngài ngoan ngoãn phục tùng, hy vọng người không so đo hiềm khích trước đây gì đó."
Rốt cuộc....một chồng ngôn tình kia, nó cũng không phải là xem không công.
Tô Yên ngồi ở trên ghế, gật gật đầu.
Sau đó liền ở đằng kia chờ.
Đại khái đợi một nén nhang thời gian.
Rốt cuộc, Phượng Dụ bưng khay đi tới.
Tiểu Hoa nhắc nhở
"Ký chủ, ngài không thể cứ như vậy sủng hắn, chính ngài nói làm sai sẽ phải bị phạt a, thưởng phạt phân minh, mới có quy củ."
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Tiểu Hoa nghe được ký chủ đồng ý, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
A, cũng may ký chủ của nó không vì thích Phượng Dụ mà quên mất điểm mấu chốt.
Phượng Dụ mặc áo xanh, đi lên bậc thang đình hóng gió.
Khi gió thổi qua, vạt áo tung bay khiến hắn càng thanh lãnh giống như trích tiên.
Nhìn đến Phượng Dụ yết hầu trên dưới lăn lộn, môi mỏng lúc đóng lúc mở
"Giáo chủ, nên dùng bữa."
Thanh âm hắn có chút thấp, có chút khàn khàn.
Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc
"Ngươi không cần gọi ta là giáo chủ."
Nàng vừa nói xong, thân thể Phượng Dụ cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên, tay run một chút, nhưng hắn che dấu cực tốt.
Không có nói được hay không.
Chỉ là đem đồ ăn kia đặt ở trên bàn đá.
Tô Yên cầm lấy đũa ngọc, gắp lên một miếng thịt bò nóng hổi, đưa đến miệng.
Tay nàng dừng một chút, chậm rì rì đem thịt bò kia nuốt xuống.
Sau đó, đem chiếc đũa thả lại chỗ cũ.
Tô Yên ăn uống từ trước đến nay đều tốt, đặc biệt là loại đồ ăn như thịt nàng càng thích.
Thế mà lúc này đây, thế nhưng chỉ ăn một ngụm, lại không hề ăn tiếp.
Hắn ra tiếng
"Nàng cảm thấy khó ăn?"
Tô Yên lắc đầu, nhìn qua một mâm đồ ăn kia, sau đó quay đầu đi.
Chỉ là nói
"Ta không đói bụng."
Sau đó, liền không nói chuyện nữa.
Ba ngày này, Tô Yên chỉ uống chút nước, bụng vẫn luôn rỗng, chưa ăn cái gì.
Bởi vì tâm tình không tốt, cho nên không cảm thấy gì.
Ba ngày không dính vị tanh, thế cho nên ăn miếng thịt bò này lại thấy từng đợt ghê cổ.
Hương vị thịt bò kia lại bay đến.
Tô Yên ngửi một chút, mày nhíu lại
"Dọn đi"
Phượng Dụ thân thể hoàn toàn cứng đờ.
Nàng là chán ghét đồ ăn, hay là chán ghét chính mình?
Đồ ăn là nữ đầu bếp trong phòng bếp tự mình dạy hắn, đầu bếp nữ nói, hương vị hắn làm cùng nàng làm ăn ngon như nhau.
Tô Yên từ trước đến nay thích cái gì.
Thích đồ ăn này hay không hắn đều biết.
Kia nàng chán ghét, cũng chỉ có thể là mình.
Nàng không muốn nhìn thấy mình sao?
Trong đầu vô số suy nghĩ bay qua, hắn không thể khống chế chính mình không nghĩ tới.
Mình bị nàng chán ghét a.
Nhận thấy như vậy, làm tâm Phượng Dụ từng đợt đau đớn.
Hắn đi lên phía trước, duỗi tay cầm lấy tay Tô Yên.
Khom lưng, cùng nàng đối diện.
Đôi mắt đen nhánh, mang theo cố chấp cùng nóng rực.
"Nàng không thể, chán ghét ta."
Nghĩ cả nửa ngày, mới nói ra một câu như vậy.
Nghe đến, một chút cũng không giống như là chịu thua, mà càng giống uy Hi*p hơn.
Phượng Dụ đời này chưa bao giờ cúi đầu trước ai.
Làm sao sẽ lời nói kiểu kia được?
Giọng nói vang lên, Tô Yên trầm mặc.
Hắn nắm chặt tay nàng, nắm thật chặt.
Ánh mắt thấp hèn, chậm rãi lôi kéo tay nàng, đặt trên vị trí иgự¢ hắn.
"Chỉ cần nàng muốn, ta đều có thể cho nàng."
Thanh âm khàn khàn, cảm xúc trên mặt hắn lúc đó, Tiểu Hoa xem không hiểu.
Nhưng Tô Yên, nàng hiểu.
Hắn thừa nhận hắn sai, muốn đánh, muốn Gi*t, muốn lăng nhục, hắn đều nhận.
Chỉ là không thể, rời khỏi hắn.
Nói xong, hắn căng căng môi mỏng, muốn nói lại thôi.
Nửa ngày, nhìn đến Tô Yên không có phản ứng gì.
Phượng Dụ sống lưng cương một cái chớp mắt, nhắm mắt.
Đang muốn nói chuyện.
Bỗng nhiên, một đôi môi ôn nhu hồng nhuận, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Sau đó, Tô Yên ôm cổ hắn, cả người đều ngã xuống trong lòng иgự¢ hắn.
Nàng nhìn hắn, thực nghiêm túc, từng câu từng chữ
"Ta thấy chàng không hề hiểu rõ vị trí của bản thân mình tí nào."
Nàng dừng một chút
"Chàng đối với ta mà nói, rất quan trọng. Giống như là, ta thích chàng như chàng thích ta vậy."
Phượng Dụ nghe lời nói của nàng, tâm run lên, giống như khi đao cùn cắt thịt đến đau đớn, bởi mấy câu nàng nói mà dịu hẳn đi.
Tô Yên nói xong, liếm khóe môi một chút.
Từ túi tiền móc ra một viên kẹo sữa dâu tây.
"Ta mấy ngày nay không ăn cơm, không thích hương vị đồ ăn này, hiện tại, chàng mang ta đi ăn cơm đi."
Nói xong, nhét kẹo sữa vào trong miệng Phượng Dụ.
Hương vị dâu tây sữa bò từ khoang miệng tan ra.
Như là muốn ngọt đến trong lòng.
Tiếp theo, Tô Yên lại móc ra một viên, tự mình ăn.
Tiểu Hoa nhìn đến một màn này, quả thực không thể tin được.
Như thế nào....ký chủ đã tha thứ cho hắn??
Hắn, hắn mới nói có hai câu!
Tiểu Hoa mắt trông mong lật xem các tiểu thuyết vỡ lòng.
Có chỗ nào dễ dàng như vậy đã dỗ tốt con gái a???
Phượng Dụ gắt gao ôm chặt Tô Yên, đứng lên đi vào bên trong cung điện.
Tiểu Hoa nhịn không được hỏi
"Ký chủ, ngươi như thế nào cứ thế đã tha thứ cho hắn??"
Nguyên tắc đã nói đâu?
Thưởng phạt phân minh đâu??
Hắn chỉ nói hai câu, ký chủ đã không tính toán truy cứu nữa???
Một lúc lâu sau, mới nghe Tô Yên lên tiếng
"Ta không thể lại khi dễ hắn."
Tiểu Hoa vừa nghe, đều sắp hộc máu.
Khi dễ hắn???
Hắn chỗ nào bị khi dễ??
Mới nói hai câu nó đều nghe không hiểu.
Chỗ nào bị khi dễ??
Tô Yên không có trả lời Tiểu Hoa, tựa hồ Tiểu Hoa có hiểu hay không cũng không quan trọng.
Vừa mới nãy Tô Yên đánh gãy lời nói tiếp theo của Phượng Dụ.
Bởi vì biết, hắn lại hèn mọn mở miệng lần nữa.
Không, hắn từ khi nói câu đầu tiên đã bắt đầu mang theo tia cầu xin.
Hắn nói hắn chỉ cần nàng ở lại bên người hắn.
Hắn nói hắn chỉ cần nàng muốn, cái gì đều có thể cho nàng bao gồm cả sinh mệnh của hắn.
Mệnh đều cho nàng, hắn còn cái gì đây?
Còn có phần tôn nghiêm kia.
Yêu một người nếu phải thấp hèn như hạt cát, sau đó tình yêu mới nở hoa.
Nàng không muốn khiến hắn phải trở nên như thế.
Cho nên hôn hắn, ngăn lời nói đã tới bên miệng hắn.
Sau đó....Tô Yên ăn bữa cơm này, nhưng xem ra cũng không an tâm được.
Trong cung điện.
Phượng Dụ ôm Tô Yên ở trong иgự¢.
Cháo trắng rau xào, còn có chút trái cây.
Một ngụm một ngụm đút đến trong miệng nàng.
Loại phương thức ăn cơm này, lẽ ra nàng sớm đã quen.
Bởi Phượng Dụ hầu hạ nàng cũng không phải một ngày hai ngày.
Chỉ là, hắn, hắn có thể hay không không cần nhìn nàng như vậy??
Nóng rực như vậy, kích động như vậy.
Ẩn ẩn khắc chế, cảm xúc vừa hỗn loạn vừa hưng phấn không nói nên lời.
Tầm mắt Phượng Dụ, từ nãy đến giờ đều không rời khỏi trên người nàng.
Khi nàng nuốt vào một ngụm cháo nhạt.
Nâng tay lên, muốn che khuất đi ánh mắt người kia.
Lại bị người nọ nhẹ nhàng nắm trong tay, hôn một cái.
Hắn hình như còn đắm chìm trong lời Tô Yên vừa mới nói ở bên trong đình hóng gió.
"Biết Yên Yên thích ta như vậy, ta thực vui vẻ."
Tiểu Hoa nghe hắn xưng hô với ký chủ của mình, hừ hừ một tiếng.
Nam nhân quả nhiên đều là hoa ngôn xảo ngữ.
Bất quá, Tiểu Hoa là một cái hệ thống chuyên nghiệp.
Nó vẫn nhắc nhở đến Tô Yên
"Ký chủ, ba ngôi sao đã sáng lên toàn bộ, chị có thể hỏi nguyện vọng của hắn."
Lúc nói những lời này, Tiểu Hoa thở ngắn than dài.
Rõ ràng dựa theo đạo lý mà nói, khi ba ngôi sao sáng lên, chứng tỏ nam chủ phi thường phi thường tín nhiệm hơn nữa còn thích ký chủ nó a.
Nhưng, nhưng nó nhìn ký chủ mình, nó cảm thấy ký chủ mỗi lần cũng hãm sâu trong đó.
Giống như bây giờ.
Hai người ăn cơm, không khí phấn hường phát ra tứ phía.
Tiểu Hoa yên lặng quay đầu, không muốn xem cái hình ảnh này.
Sau đó, bên tai truyền đến lách cách lang cang thanh âm.
Hình như là cái bàn bị đổ nghiêng.
Còn có tiếng thở dốc nhẹ nhàng của ký chủ.
Cùng với thanh âm dò hỏi
"Chàng có nguyện vọng gì không?"
Phượng Dụ thanh âm thô suyễn,
"Nguyện vọng?"
Đại khái là không nghĩ tới lúc này Tô Yên sẽ hỏi cái này.
Hắn vẫn là cười nói
"Có"
Một tiếng trả lời này giọng nói khàn khàn, thâm trầm.
"Là cái gì?"
"Vĩnh viễn cùng nàng ở bên nhau, đến khi ta ૮ɦếƭ."
"Ưm, được"
Sau khi đồng ý là từng đợt thanh âm va va đập đập lớn hơn nữa.
Tiểu Hoa hừ một tiếng, che chắn ngũ quan chính mình.
Nó một chút đều không muốn biết, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì đâu.
..........
Khanh Ngọc Sơn, sau núi.
Một đạo thanh âm run rẩy của nữ tử
"Tưởng, phong chủ? Ngươi vì cái gì, đối với ta như vậy??"
Lương Lan Nhất ngã trên mặt đất, cả người đều là máu, không thể tin tưởng nhìn Tưởng Tùng đứng ở trước mặt.
Tưởng Tùng nhìn nàng, thực bình tĩnh, từng câu từng chữ
"Ngươi tu vi vì sao sẽ đột nhiên tăng cao nhiều như vậy? Hơn nữa trên người còn thực rõ ràng có lực lượng còn sót lại biểu tỷ ngươi. Kim Đan của nàng, chính là bị ngươi luyện hóa."
Một câu này khiến nữ tử không thể tin tưởng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nâng lên ngón tay tái nhợt
"Ngươi, ngươi!!!"
Nhìn Tưởng Tùng lẩm bẩm một câu
"Đi tìm ૮ɦếƭ đi, ngươi đã ૮ɦếƭ, thì sẽ không có người biết, ngày đó trong sơn động rốt cuộc đã xảy ra cái gì."
Vừa nói xong, hắn nâng trường kiếm trong tay lên, giơ tay chém xuống, một kiếm đã đâm ૮ɦếƭ Lương Lan Nhất.
Làm xong hết thảy, Tưởng Tùng chuẩn bị rời đi.
Kết quả vừa quay đầu lại, liền thấy được Khanh Ngọc Sơn chưởng môn, Khanh Thiên.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Tưởng Tùng sắc mặt trở nên trắng bệch một mảnh.
Bất quá, hắn phản ứng thực mau, giây tiếp theo khôi phục như thường, đôi tay ôm quyền
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc