Hai chữ Tiên Tôn, cũng không phải là ai cũng đảm đương nổi.
Phải là người thực sự có tu vi cao cường.
Hai mươi năm trước, vô số cao nhân tụ tập tại đỉnh Khanh Ngọc Sơn, không biết chiến đấu bao lâu, Khanh Ngọc Sơn chưởng môn đương nhiệm cũng ở đó.
Nhưng cuối cùng, tất cả đều thua dưới tay một ngừoi tên là Phượng Dụ.
Ngay lập tức, Phượng Dụ nhất chiến thành danh.
Vốn tưởng rằng Khanh Ngọc Sơn chưởng môn sẽ bởi vậy mà thay đổi triều đại, lại không nghĩ đến Phượng Dụ lần nữa biến mất, tựa hồ đối vị trí chưởng môn Khanh Ngọc Sơn cũng không chút nào để ý.
Mà hai người bọn họ thân là 2 vị phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, cũng chỉ từng gặp qua Phượng Dụ một lần.
Người kia, nên hình dung như thế nào?
Liếc mắt một cái,phong thái trích tiên, nhưng nhìn kỹ lại, đó là sự hờ hững phát ra từ trong xương cốt.
Thế gian vạn vật giống như đều có thể cất chứa trong mắt hắn, lại giống như không có thứ gì có thể tồn tại trong đó.
Một lần gặp mặt đó, đối với Tưởng Tùng mà nói, thật sự là quá khắc sâu.
Mà khi mấy canh giờ trước, nhìn thấy tên nam sủng của ma đầu kia.
Ánh mắt hắn, lơ đãng hiện ra sự lãnh đạm, không quản tu vi hắn nông cạn, lại trong nháy mắt khiến cho Tưởng Tùng nghĩ đến một khắc nhìn thấy Phượng Dụ kia.
Nửa ngày, Tưởng Tùng híp híp mắt, chậm rãi nói
"Có lẽ, Ma giáo có biến động."
Lương Vân Nguyệt nhìn về phía hắn, nghi hoặc
"Sư huynh?"
"Lúc ngươi hôn mê, ta từng đi ra ngoài lưu ý đến phương hướng bọn họ rời đi. Bọn họ là muốn đi núi Phù Hoa."
"Núi Phù Hoa? Chỗ đó là có cái gì?"
"Không biết."
"Nhưng, nhưng thật ra có một truyền thuyết về núi Phù Hoa, truyền thuyết núi Phù Hoa có bảo tàng của tổ tiên."
Lương Vân Nguyệt nghe, lắc đầu
"Sư huynh, loại lời đồn giang hồ này như thế nào cũng tin?"
Tưởng Tùng sắc mặt chớp mắt buông lỏng, đại khái là bởi vì Tô Yên kia còn có vị nam sủng giống Tiên Tôn, làm cho hắn có chút thần hồn nát thần tính.
"Có lẽ là ta nghĩ nhiều đi."
Lương Vân Nguyệt che иgự¢, ho khan một tiếng, sắc mặt tái nhợt
"Sư huynh nếu không yên lòng như vậy, không bằng, ngày mai sáng sớm chúng ta đến nhìn xem?"
"Thương thế của ngươi ····"
"Không quan trọng, chỉ là rất muốn nhìn xem tên ma đầu kia rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì.
Ta tuy rằng bị nội thương, nhưng chỉ cần không đánh nhau, ngự kiếm phi hành vẫn là không có vấn đề."
"Được"
Hai người sau khi thương định tốt đã là đêm khuya.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ an bài thỏa đáng một đám đệ tử Khanh Ngọc Sơn.
Hai người liền hướng núi Phù Hoa mà đi.
Bên kia, Tô Yên cùng Tiểu Dụ cũng dọc theo phương hướng bản đồ chỉ dẫn đi đến trên núi Phù Hoa.
Địa hình phức tạp, nếu không phải dựa vào bản đồ, chỉ sợ người bình thường căn bản đều tìm không tìm được.
Dọc theo sơn động chật hẹp đi vào bên trong, cho đến nơi sâu nhất.
Đó là một bức tường đá.
Tô Yên vuốt ve tường đá kia một trận.
Sau đó khẳng định nói
"Không có đường, đây là một bức tường."
Nói xong, nàng lại cúi đầu đi xem bản đồ.
Không sai a, chính là ở chỗ này.
Nàng suy nghĩ.
Mặt khác, bên kia Tiểu Dụ một tay bao trùm trên mặt tường, chỉ cảm thấy mặt tường có chút cổ quái, như là bên trong có linh khí, sau đó điên cuồng hướng về thân thể hắn ùa vào.
Cơ hồ là theo bản năng, trong cơ thể phát ra luồng linh khí cực mạnh công kích lại.
Giây tiếp theo.
Một đạo ánh sáng màu vàng nhạt chợt lóe mà qua.
Oanh.
Mặt tường sập hoàn toàn.
Con đường phủ kín bạch ngọc xuất hiện ở trước mắt.
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn nhìn mặt tường, lại nhìn nhìn Tiểu Dụ một bên.
Nàng chớp chớp mắt,
"Ngươi làm?"
Phượng Dụ cũng thực bất đắc dĩ,
"Ta cũng không biết đây là có chuyện gì."
Lúc nãy Tô Yên cũng từng ra sức vận khí thử qua, nhưng mặt tường này không có phản ứng gì, nên nàng cho rằng nó thật
sự chỉ là một mặt tường.
Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, giải khóa một phần nội dung《 tu tiên 》, ký chủ,chủ mộ kiếm ma này sinh thời tuy rằng là ma tu, nhưng là hắn lại cực kỳ thống hận ma tu, cho nên, cửa đá này chỉ có thanh tu mới có thể mở ra, vì thế dù ngài có tu vi cao như vậy, cũng không có cách nào phát hiện cơ quan."
Tô Yên nghe, yên lặng nhìn về phía Tiểu Dụ.
Ưm, còn may mang theo hắn tới.
Vừa nghĩ, một bên ra lệnh
"Đi thôi, chúng ta đi vào."
Nói xong, Tô Yên lại kéo tay Tiểu Dụ.
Hai người đi sâu vào bên trong.
Dọc theo đường đi, thật sự là quá thuận.
Dẫm lên con đường cẩm thạch màu trắng, các viên dạ minh châu to bằng nắm tay như không cần tiền mà gắn đầy trên tường, chiếu sáng toàn bộ con đường.
Đi sâu vào trong là động chủ mộ. Đập vào mắt chỉ thấy một quan tài bằng ngọc và một bài vị không tên bằng hắc ngọc, ngoài ra không còn gì khác.
Lúc này, Tiểu Hoa nhắc nhở nói
"Ký chủ, nhìn lên trên đỉnh đầu xem."
Tô Yên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một quả cầu băng rất lớn, ở bên trong băng cầu là mũi kiếm mỏng như cánh ve xuất hiện trong mắt nàng.
Nàng phi thân bay lên, một đạo kình khí màu đỏ đem quả băng cầu đánh vỡ
"đinh"
Chỉ nghe quả băng cầu kia phát ra thanh âm run rẩy.
Giây tiếp theo liền rơi xuống trong tay Tô Yên.
Tô Yên nhìn nhìn thanh kiếm, sờ lên cảm giác mềm mịn như ngọc, trong đó phảng phất có thủy quang dao động.
Nhẹ nhàng ᴆụng vào, bên trong tựa hồ đã sinh ra kiếm hồn, run rẩy nhè nhẹ.
Ân, đích thực là kiếm tốt.
Nàng hỏi Tiểu Hoa
"Vậy là kết thúc rồi?"
"Ký chủ, như trong cuốn《 tu tiên 》 nói, nam chủ chính là đạt được thanh kiếm này, hắn trong lúc vô ý rơi vào sơn động này, lúc sau liền mang theo thanh kiếm theo đường cũ quay trở về."
Tô Yên nghe, gật gật đầu.
Đang định nói chuyện, lại cảm thấy mặt đất hơi hơi chấn động.
Nàng rũ rũ mắt, cách đó không xa, có con rắn 2 đầu cực to xuất hiện ở cửa hang động, phát ra tiếng tê tê tê.
Khi con cự mãng kia nhìn thấy kiếm thuỷ quang trong tay Tô Yên, đôi mắt to trừng lớn, hai mắt đỏ đậm
"Tê tê tê tê tê!!"
Dám Đoạt kiếm?! Để mệnh lưu lại!!
Tô Yên lùi sau một bước, nhìn đầu rắn kia.
"Ta đưa thanh kiếm cho ngươi, ngươi sẽ thả chúng ta đi sao?"
Con cự mãng 2 đầu kia không ngờ được Tô Yên có thể nói chuyện cùng nó, sửng sốt một chút.
Bất quá rất nhanh liền phun lưỡi rắn đỏ tươi trả lời
"Tê tê tê tê tê!!"
Kiếm sẽ lưu lại, ngươi cũng ૮ɦếƭ ở nơi này đi!!
Nói xong, nó quất cái đuôi cực lớn về phía Tô Yên.
Phản ứng đầu tiên của Tô Yên đó là túm Tiểu Dụ kéo đến một bên.
Chỉ ra lệnh một câu
"Đứng ở nơi này, đừng cử động."
Nói xong, liền cầm thanh kiếm băng kia cùng song đầu xà đánh nhau.
Mà thanh kiếm kia cũng không nhận Tô Yên là chủ nhân, mũi kiếm tự có ý thức, phi thường không phối hợp.
Khi Tô Yên đâm một kiếm vào người song đầu xà, thế nhưng con rắn kia lông tóc vô thương.
Nàng có chút ghét bỏ liếc mắt nhìn thanh kiếm một cái, liền hất tay ném xuống đất.
Kiếm đểu, còn không dùng tốt bằng Tiểu Hồng nha.
Nghĩ như vậy, Tô Yên nhớ tới Tiểu Hồng vẫn luôn ở trong không gian.
Nháy mắt tiếp theo, trực tiếp đem Tiểu Hồng phóng ra.
Vẫn luôn ở không gian, Tiểu Hồng đã biết tình huống bên ngoài, nó đã nóng lòng muốn thử từ lâu.
"Tê tê tê tê tê!!!"
Tìm ૮ɦếƭ!!
Tiểu Hồng hung thần ác sát, trừng mắt, giây tiếp theo liền triền đấu cùng song đầu xà kia.
Tô Yên thấy Tiểu Hồng chắc chắn như vậy, nàng ổn định thân hình, muốn xoay người đi tìm Tiểu Dụ.
Kết quả ···, không đợi có động tác, ầm một tiếng.
Tiểu Hồng bị người ta quất cho một cái rơi trên mặt đất.
Tô Yên
"······"
Tiểu Hồng cúi đầu, héo héo.
Con rắn này biết phun lửa, sức lực còn lớn vô cùng.
Rắn thế giới này, một con đều không bình thường.
Cũng không phải sức chiến đấu của Tiểu Hồng không tốt.
Ở vị diện trước, Tiểu Hồng cũng là một con "xà bá", đi ngang cũng chẳng sợ ai cản.
Cố tình đây lại là vị diện tu tiên.
Một con rắn cũng có thể tu luyện.
Mà con Song Đầu Xà này, sống hơn một ngàn năm, thông minh như người. Làm sao một con rắn bình thường như Tiểu Hồng có thể tùy tùy tiện tiện đánh thắng được?
Phải biết rằng, có thể trở thành thần thú bảo hộ Thần Khí, không có một con nào là yếu cả.
Tiểu Hồng quấn cái đuôi liền chạy về phía sau Tô Yên.
"Tê tê tê tê tê!!"
Cứu mạng! Cứu mạng!
Phía sau nó là Song Đầu Xà đuổi theo không dứt, phun lửa lớn hừng hực, tựa hồ phải nhất quyết nướng Tiểu Hồng thành một con rắn than luôn.
Tô Yên nâng tay lên, tập trung lực lượng trong cơ thể, phóng ra kình phong giống như một lưỡi đao.
Giơ tay bổ xuống mắt con rắn kia.
Máu tươi bắn ra.
Song Đầu Xà thình lình cảm giác được một cỗ đau đớn, bên cạnh một cái đầu xà khác vốn dĩ đuổi theo Tiểu Hồng, kết quả, trực tiếp vòng đầu hướng tới Tô Yên cắn tới.
Tô Yên 1 tay không rút ra, trên tay còn lại kình khí ẩn ẩn trong lòng bàn tay.
Giây tiếp theo, phanh!
Một đầu xà toàn bộ nổ tung.
Sau đó, cái đầu kia thẳng tắp rơi sang một bên.
Tô Yên hành động, tấn công sang cái đầu rắn khác.
Thân hình thật lớn bắt đầu ở trong không này gian xao động, rít gào, khắp nơi quấy động.
Nó vừa động, vốn dĩ sơn động cứng rắn, bị kích thích một chút, không ít cục đá thi nhau rơi xuống.
Tô Yên xoay người đi xem Tiểu Dụ đứng ở trong góc.
Vừa vặn, một tảng đá lớn rơi xuống trên đầu hắn.
Nàng dẫm lên đầu xà kia, xoay người một cái, liền trực tiếp bay tới bên người Phượng Dụ, ôm lấy hắn, một bàn tay bổ kia cục đá ra.
Phượng Dụ nhìn nữ tử đang ôm lấy chính mình.
Không biết suy nghĩ như thế nào, hắn lên tiếng, thanh âm thở dài, chậm rãi ra miệng
"Giáo chủ, Tiểu Dụ chỉ là nam sủng mà thôi."
So sánh với tính mệnh lúc an nguy của nàng, hắn một tên nam sủng, thật sự không là gì.
Cho nên cũng không cần hao hết tâm tư bảo hộ hắn.
Tô Yên liếc hắn một cái
"Ta biết"
Lúc nói vẫn che ở hắn như cũ, đem hắn bảo hộ sau người.
Phượng Dụ không nói nữa, chỉ nhìn nàng.
Khanh Ngọc Sơn chưởng môn giao cho hắn nhiệm vụ, chỉ có một.
Gi*t Ma giáo giáo chủ bạo ngược thành tánh, cho Tu Tiên giới thanh tịnh.
Hắn biết, nếu không phải không có cách nào, chưởng môn cũng sẽ không tới tìm hắn làm chuyện này.
Chẳng quản hiện giờ Tô Yên bị thay hồn đổi tính,nếu Gi*t nàng, hắn có thể trở về, tiếp tục những ngày tháng thanh tâm quả dục của mình.
Mà lúc này đích thực là cơ hội tốt.
Hắn nhìn tay chính mình bị nàng nắm lấy.
Nàng luôn thích nắm hắn tay, làm hắn đi sóng vai cùng nàng.
Mà bàn tay trắng nõn kia, nắm chặt lấy tay hắn.
Giống như vô luận như thế nào, đều sẽ không buông ra.
Con Song Đầu Xà kia, ngay khi lúc nàng thay hắn đánh ra khối đá lớn, liền quất đuôi lại đây.
Hắn theo bản năng giơ tay muốn công kích.
Chỉ là giây tiếp theo, thân hình hắn cứng lại rồi.
Tô Yên nhắm mắt lại, quay người ôm lấy hắn.
Ngay ở dưới mí mắt hắn, trúng một kích kia.
Hắn thậm chí có thể nghe được thanh âm nàng kêu rên.
Sau đó liền nghe nàng rầu rĩ một câu
"Sớm biết thế thì đã không mang theo ngươi đến rồi, lần này tất cả nhược điểm đều bại lộ."
Phượng Dụ tay run rẩy, yết hầu hắn lăn lộn, lời đến bên môi lại không biết nói gì, con ngươi sâu thẳm, nhìn Tô Yên.