Ánh mắt Lương Vân Nguyệt nhìn Tô Yên không phải đang nhìn một đối thủ mà giống như đang nhìn một thứ rác rưởi vậy.
Tô Yên nhẹ nhàng thở dài chậm rãi nói: "Được rồi, chỉ có thể Gi*t ૮ɦếƭ ngươi vậy."
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của nàng làm đám người kia không dám thở mạnh.
Phượng Dụ vẫn luôn đứng trong góc nhìn, dường như chuyện Tô Yên Gi*t ૮ɦếƭ một thanh tu, lại còn là phong chủ của Khanh Ngọc Sơn không phải là chuyện gì lớn.
Đột nhiên có một giọng nói xen vào, "Thủ hạ lưu tình!"
Tô Yên không thèm nhấc mắt, kình khí trong tay nàng đã bay về phía Lương Vân Nguyệt!
Người đang bước vào muốn cản lại, nhưng tu vi của giáo chủ Ma giáo đâu phải là ai cũng có thể cản được.
Muốn ngăn cản? Phải để lại mạng ở đây.
Chỉ nghe một tiếng, rầm!
Lương Vân Nguyệt vận chuyển toàn bộ công lực để chống cự, nhưng chỉ sau một chớp mắt, nàng ta đã ngã xuống mặt đất giống như một chiếc lá.
Khuôn mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi.
Không ૮ɦếƭ, vẫn còn một hơi thở.
Vì sao?
Bởi vì một nửa lực lượng đã được người mới bước vào hóa giải, nếu không lúc này Lương Vân Nguyệt đã ૮ɦếƭ nhăn răng từ lâu.
Người mới bước vào mặc một bộ quần áo màu xanh, cũng coi như là một tiên nhân nho nhã.
Vẻ mặt của gã tràn đầy nghiêm túc ngồi xuống gọi Lương Vân Nguyệt đang nằm trên mặt đất, "Sư muội?!"
Lương Vân Nguyệt cố nén kình khí hỗn loạn trong cơ thể, nàng ta lắc lắc đầu ý bảo mình vẫn còn chịu đựng được.
Sau đó, ánh mắt của gã bắn về phía Tô Yên, thái độ coi như ôn hòa, "Tại hạ Tưởng Tùng, không biết sư muội của ta đã làm gì để ngài muốn Gi*t nàng?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn nam nhân này rồi chậm rãi nói: "Liên quan gì đến ngươi?"
Lời này làm Tưởng Tùng nghẹn lại, nhưng gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Tại hạ là một trong năm vị phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, lời nói của tại hạ vẫn có chút lực thuyết phục, ngài nói rõ ràng mọi chuyện cũng để tại hạ biết mình phải làm gì."
Nói rồi gã hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Phượng Dụ đứng sau lưng Tô Yên.
Vẻ mặt gã hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, "Nếu như sư muội sai, tại hạ sẽ xin lỗi thay nàng, nếu ngài sai thì người của Khanh Ngọc Sơn cũng không dễ bắt nạt như vậy."
Lúc này, Lương Lan Nhất đang đứng bên cạnh đột nhiên nhảy ra, "Tưởng phong chủ, ta không làm gì nhưng nàng vẫn đánh ta bị thương, Lương phong chủ muốn lấy lại công bằng cho ta nhưng bây giờ cũng trọng thương. Nàng ta là ma tu nên chúng ta không cần phải nhiều lời!"
Tô Yên cảm thấy hơi lãng phí khi nhìn thoáng qua mấy đĩa đồ ăn nàng chưa kịp ăn xong trên bàn,.
Những người này thật sự quá ồn ào.
Làm nàng không muốn ăn thêm nữa.
Thà tám với Tiểu Hồng còn hơn là phải nói chuyện với đám người này.
Toàn nói những câu không có ý nghĩa gì, đánh tám gậy tre mà vẫn chưa đi vào chủ đề chính.
Tô Yên nhìn cái người tên Tưởng Tùng kia lại định mở miệng nói mấy cái đạo lý dài dòng kia bèn lên tiếng, "Ngươi lại nói mấy câu không có nghĩa lý gì nữa thì đám người các ngươi đều phải ૮ɦếƭ ở đây."
Tưởng Tùng sửng sốt.
Tô Yên nhíu mày xoay người kéo Phượng Dụ rồi nhanh chóng bước ra ngoài khách điếm.
Nàng nên dẫn theo người trong giáo tới đây.
Tiểu Hoa nói, trước kia nguyên thân đi đâu cũng có một đám người mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn theo sau, đi đến đâu làm người sợ không muốn tới gần đến đấy.
Nàng chỉ dẫn theo một mình Tiểu Dụ nên hơi thiếu khí thế, vì thế mới làm đám người kia dám xông tới rồi bắt đầu nói mấy cái đạo lý vớ vẩn mà nàng không thể hiểu được.
Tô Yên kéo Phượng Dụ ra bên ngoài.
Chờ đến khi đi được một quãng xa, Phượng Dụ mới chậm rãi lên tiếng, "Giáo chủ không đại khai sát giới là may mắn của bọn họ."
Tô Yên nghe vậy nghiêm túc gật gật đầu, "Ừ, đúng là như vậy."
Phượng Dụ nhìn nàng gật đầu đồng ý, trong mắt hiện lên ý cười.
Không hề rối rắm đề tài này, hỏi nàng
"Giáo chủ, còn đói không?"
Tô Yên nhớ tới phần thịt bò của mình, cắn cắn khóe môi.
Tất nhiên là còn đói.
Nhưng mà nhớ tới mục đích mình đến đây.
Ưm··· vẫn là tìm cái mộ kiếm kia quan trọng hơn đi.
Vừa nghĩ tới, nàng liền lấy bản đồ ra xem.
"Núi Phù Hoa ở đâu?"
Phượng Dụ nhìn bản đồ kia,
"Tiểu Dụ từng có dịp tới nơi này, ở đây cũng khá quen thuộc."
Tô Yên nhìn về phía hắn.
"Ngươi đã tới?"
"Đúng vậy."
"Vậy ngươi biết núi Phù Hoa?"
"Biết"
"Vậy, đi thôi."
Phượng Dụ gật gật đầu, nhìn Tô Yên đối với chính mình hoàn toàn tín nhiệm.
Trong lòng cảm giác thực vi diệu.
Lại cảm thấy nha đầu này cũng quá dễ dàng tin người, nhưng mà
··· ừm, tư vị không tồi.
Sau khi Tô Yên cùng Phượng Dụ đi ra khách điếm Tưởng Tùng đem Lương Vân Nguyệt ngã trên mặt đất nâng dậy.
Thay nàng bắt mạch chẩn bệnh.
Sau đó sắc mặt ngưng trọng.
"Lăng tiêu chưởng?!"
Ba chữ này vừa ra, toàn bộ người trong khách điếm đều ngây ngẩn.
Vốn dĩ điếm tiểu nhị muốn thu dọn bát đĩa trên bàn của Tô Yên.
Kết quả vừa nghe Tưởng Tùng nói lăng tiêu chưởng.
Ba chữ rơi xuống, tay liền run lên. Chén đĩa vừa mới cầm lên đều rơi trên mặt đất.
Trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng nứt vỡ phá lệ chói tai.
Lương Lan Nhất sắc mặt trắng bệch, không ngăn được run rẩy.
Lăng tiêu chưởng là môn bí pháp sở trường của Ma giáo giáo chủ -Tô Yên.
Toàn bộ Tu Tiên giới, trừ bỏ người kia, sẽ không có người thứ hai biết sử dụng môn võ công này.
Cho nên ···, nữ tử áo đỏ vừa nãy chính là Ma giáo giáo chủ tính tình bạo ngược?!
Ma giáo giáo chủ kia trước nay vừa ra tay, còn chưa từng có ai có thể sống sót.
Một trong năm vị phong chủ, Lương Vân Nguyệt, thế nhưng sống sót.
Đây đích thực là kỳ tích.
Tưởng Tùng không nói gì đem Lương Vân Nguyệt bế lên
"Ta trước mang ngươi đi chữa thương."
Nói xong, liền đi lên lầu hai khách điếm.
Các tỷ muội vốn đang vây quanh Lương Lan Nhất, lại thi nhau cách xa nàng ta.
Thần sắc bất định nhìn Lương Lan Nhất.
Lương Lan Nhất sắc mặt tái nhợt, không thể tin tưởng nhìn bọn họ
"Các ngươi đây là có ý gì?!"
Những người đó nhỏ giọng nghị luận, trong đó có một người ra tiếng an ủi
"Lan Nhất, chúng ta không có ý khác, nhưng, nghe nói người chọc tới tên ma đầu kia đều không có kết cục tốt. Chúng ta, cũng muốn sống."
Lương Lan Nhất lảo đảo một bước, muốn đi qua đi cùng các nàng nói rõ ràng.
Kết quả nàng mới vừa đi một bước, liền thấy những người đó thi nhau chạy trốn.
Mắt đều bị chọc tức đến phát hồng.
"Các ngươi! Ngày thường ta đối với các ngươi không tệ, hiện giờ ta gặp nạn, các ngươi liền đối với ta như vậy?!"
"Lan Nhất, chúng ta ngày thường đối với ngươi cũng đủ tốt, cho nên, ngươi muốn ૮ɦếƭ, đừng lôi kéo chúng ta theo!"
Nói xong, một đám phấn y nữ tử đều chạy lên trên lầu.
Lương Lan Nhất đắc tội chính là đại ma đầu Gi*t người như ngóe a!
Hôm nay có lẽ là nàng lười đến so đo, nhưng chờ đến ngày nào đó phục hồi tinh thần lại,nói không chừng lại muốn tìm Lương Lan Nhất tính sổ.
Nếu là bọn họ bởi vì việc này mà gặp xui, khóc cũng không có chỗ ngồi khóc đi.
Chỉ cầu cách kẻ gây hoạ Lương Lan Nhất này chạy xa càng xa càng tốt.
Lương Lan Nhất dưới sự tức giận, đem đồ vật chung quanh tất cả đều đạp vỡ.
Thở hồng hộc.
Mà chung quanh mọi người đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt xa lạ, làm cho nàng ta không tiếp thu được, càng ra sức đập đồ.
Rõ ràng là tên ma đầu kia sai, tất cả đều do tên ma đầu kia!
Vì cái gì đều đem tất cả lỗi sai đẩy trên đầu nàng ta?!
······
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Đảo mắt đã tới buổi tối.
Tô Yên cùng Phượng Dụ ở rừng cây nhỏ nào đó dưới chân núi Phù Hoa.
Trên đống lửa, hương thơm đồ nướng ngào ngạt tản ra tứ hướng.
Trên mặt đất bên cạnh dính đầy lông chim tiên hạc.
Tô Yên ngoan ngoãn ngồi cạnh đống lửa, nhìn khỏa thịt tiên hạc nướng đang được đặt trên đống lửa.
Cho đến khi lớp mỡ tích nhỏ giọt ở đống lửa.
Hương khí bốn phía mà ra.
Một con tiên hạc rất lớn, cả khi bỏ đi иộι тạиg, cũng phải chia ra hai phần nướng mới hết.
Chờ nướng chín phần thứ nhất, Phượng Dụ liền đem tới trước mặt Tô Yên, thanh âm ôn hòa
"Giáo chủ?"
Tô Yên nhìn tới, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cắn một ngụm, bởi vì không có muối, cho nên này hương vị thanh đạm, nhưng lại không chút nào ngăn cản được hương vị trơn mềm ngon miệng của thịt tiên hạc.
Nàng ăn trong chốc lát, sau đó kéo xuống một miếng thịt, đưa tới bên miệng Phượng Dụ.
Phượng Dụ sửng sốt.
Hắn mới vừa há mồm muốn nói, khối thịt kia đã nhét vào trong miệng của hắn.
Tô Yên một bên ăn, một bên xé xuống thịt đút cho hắn.
Động tác thực tự nhiên.
Ánh lửa sáng tối, ẩn ẩn có thể nhìn đến khóe môi Phượng Dụ đang nhếch lên, còn có tầm mắt nóng rực hướng đến giáo chủ nhà hắn nhìn không chớp mắt.
Tô Yên nhận thấy được ánh mắt hắn, nghiêng đầu.
Cùng hắn mặt đối mặt.
"Ngươi còn muốn ăn?"
Phượng Dụ đôi mắt đen nhánh
"Tiểu Dụ cảm thấy, có thể gặp được giáo chủ, thật là tu kiếp ba đời."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu
"ừm, đúng vậy."
Thây nàng gật đầu chắc nịch.
Phượng Dụ khóe môi cười càng sâu.
Dưới ánh trăng, gió lạnh thổi tới.
Phượng Dụ nhìn mặt nghiêng nghiêm túc của nàng, thế nhưng cảm thấy không có cảnh đẹp nhân gian nào có thể sánh bằng.
·····
Trong khách điếm.
Phong chủ Tưởng Tùng vì Lương Vân Nguyệt bắt mạch chữa thương.
Cũng may hắn đối với một ít nội thương cũng coi như có hiểu biết.
Rốt cuộc, ổn định được thương thế của Lương Vân Nguyệt.
Tưởng Tùng nhìn Lương Vân Nguyệt tỉnh lại, đổ một chén nước mang tới trước mặt Lương Vân Nguyệt.
Lương Vân Nguyệt tay run rẩy tiếp nhận cái ly, hai người thật lâu sau không nói chuyện.
Một lúc sau, bỗng nhiên nghe Tưởng Tùng nhắc tới một câu
"Chúng ta ai cũng không nghĩ đến, nữ nhân kia chính là Ma giáo ma đầu. Sư muội không cần tự trách."
Nhắc tới khởi việc này, Lương Vân Nguyệt sống lưng cứng lại một chút.
Nàng thanh âm có chút suy yếu
"Sư huynh, tại sao tên ma đầu kia lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này?"
Nói đến điều này, Tưởng Tùng cũng nghi hoặc.
Hơn nữa dựa theo thói quen khoe khoang của nữ ma đầu kia, vậy mà bây giờ chỉ mang theo một người tới?
Nghĩ tới đây, Tưởng Tùng trong đầu nhanh chóng xẹt qua hình ảnh của vị thanh lãnh nam tử đứng trong góc lúc sáng.
Ánh mắt Hắn ngưng đọng, trầm ngâm nói
"Sư muội có cảm thấy nam tử đi theo nữ ma đầu có chút quen mặt? Rất giống một người?"
Lương Vân Nguyệt bị hắn nhắc tới, cũng nghĩ đến.
Nàng nhìn về phía Tưởng Tùng
"Sư huynh cảm thấy giống ai?"
Hai người đối diện, nửa ngày, cơ hồ cùng lúc buột miệng thốt ra
"Tiên Tôn"
"Phượng Tiên Tôn"
Nếu chỉ một mình Lương Vân Nguyệt cảm thấy khả nghi, thì có lẽ chỉ là đa nghi.
Nhưng hiện tại rất rõ ràng, sư huynh cũng cảm thấy nam sủng rất giống người đó.
Sự tình có lẽ không đơn giản như bọn họ tưởng.
Toàn bộ Tu Tiên giới, Khanh Ngọc Sơn môn phái Thanh tu lớn nhất, nhưng ngoài Khanh Ngọc Sơn, cũng còn môn phái thanh tu khác.
Ai cũng không phục ai, đều là những kẻ tâm cao khí ngạo,.
Nhưng có một đạo lý, mọi người đều nghe theo, đó là Cường giả vi tôn.
Khanh Ngọc Sơn sở dĩ có thể sừng sững ngần ấy năm an ổn ngồi ở vị trí lão đại thanh tu, chính là bởi vì trong môn phái bọn họ, có cao nhân thần bí - Phượng Dụ.
Nếu nói, Tô Yên là ma tu số một số hai.
Thì Phượng Dụ, chính là tôn giả duy nhất của thanh tu phái.