Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 100

Tác giả: Tần Nguyên

Dường như nữ tử kia không nghĩ tới Tô Yên sẽ làm vậy, nàng ta nhìn về phía Tô Yên, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, "Ma tu!!"
Tô Yên cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Nữ tử này chắc đã quên lúc nãy nàng là người cứu nàng ta.
Tuy không phải có lòng tốt cứu người nhưng dù gì cũng đã cứu mà.
Lúc nàng còn đang suy nghĩ thì nàng ta đã cố gắng đứng dậy, vẻ mặt dù thế nào cũng không thể làm ma tu này coi thường mình.
Tô Yên tò mò nhìn nhìn.
Kết quả là... nàng khẽ phất tay.
Phịch một tiếng, nữ tử kia tạo ra một độ cung trên không trung rồi ngã xuống ngay bên chân đại hán lúc nãy.
Tô Yên chậm rãi lên tiếng, "Ngươi bò dậy lần nữa cho ta xem thử nào?"
Nàng kia phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống mặt đất.
Tô Yên lập tức cảm thấy không thú vị.
Bởi vì động tác này làm cho áo choàng rơi xuống đầu vai, Tiểu Dụ đứng phía sau lập tức duỗi tay cẩn thận khoác lại cho nàng.
Hắn nhìn ra Tô Yên không định quan tâm tới nữ nhân kia nữa.
Hắn ôn hòa lên tiếng, "Giáo chủ, nơi này có khách điếm."
Tô Yên ngẩng đầu, nàng ngửi được mùi thức ăn truyền ta từ bên trong bèn gật gật đầu, "Được, ăn ở đây."
Dường như đại hán lúc nãy có vẻ hứng thú với hành động của nàng.
Hắn cười ha ha sải bước về phía nàng, "Lão tử còn đang nghĩ ma tu tốt bụng như thế từ lúc nào mà lại vô duyên vô cớ cứu một thanh tu, không nghĩ tới... ha ha ha cô nương tu vi cũng thật cao!"
Nói xong, hắn cũng đã đi tới trước mặt Tô Yên.
Sau đó tầm mắt không tự giác nhìn về phía Phượng Dụ đứng sau lưng nàng.
Ừm, sắc mặt ôn hòa, khí chất thanh lãnh, là thanh tu. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Chỉ là tu vi quá thấp, lại còn đi theo sau một ma tu, không cần nói cũng biết là thế nào.
Ai cũng biết ma tu không chú ý nam nữ, mà điều quan trọng nhất trong ma tu là cường giả vi tôn.
Ví dụ như nữ tử trước mắt, tu vi cao cường, có một hai nam sủng để chơi chơi cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là ánh mắt của đại hán khi nhìn Phượng Dụ có một tia khinh thường, khi nói chuyện cũng mang theo chút nghiền ngẫm và hạ lưu, "Nam tử thanh tu này, so với ma tu thì cái nào tốt hơn?"
Tô Yên dừng bước nhìn về phía gã.
Nàng im lặng nhìn gã cười nói, "Cô nương, nhìn nam sủng này của ngươi quá yếu đuối..."
Nửa câu tiếp theo còn chưa nói xong thì đã bị Tô Yên đánh bay ra ngoài.
Ầm một tiếng, đại hán ngã xuống ngay bên cạnh nữ tử bị nàng đánh rồi phun ra một ngụm máu tươi
"Nói nhiều." Nàng nhẹ giọng nói nhưng lại làm những người xung quanh không dám xem thường.
Tô Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Dụ, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, cũng không cảm thấy không vui vì lời nói lúc nãy của đại hán. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi không yếu chút nào."
Phượng Dụ sửng sốt, khóe môi hắn khẽ cong lên, "Giáo chủ đang an ủi ta sao?"
Tô Yên lắc đầu, nàng nghiêm túc nói: "Ta nói thật."
Phượng Dụ duỗi tay kéo áo choàng trên vai Tô Yên, "Giáo chủ, chúng ta đi vào ăn cơm nhé."
"Ừ."
Tô Yên bước vào trong khách điếm, Phượng Dụ lại liếc nhìn đại hán đang nằm trên mặt đất.
Dòng khí dường như trong suốt hiện lên trên lòng bàn tay nhanh chóng bay về phía gã ta.
Xong việc, hắn cũng không chú ý tới gã đại hán kia nữa mà xoay người đi theo Tô Yên vào trong khách điếm.
Đại hán vừa phun máu xong đang định bò dậy thì giây tiếp theo đã trợn mắt ngã rầm xuống mặt đất.
Hình ảnh này làm không ít người cảm thấy sợ hãi, bao gồm cả nữ tử nằm bên cạnh, nàng ta sợ tới mức hét to, "A a a a a!!"
Lúc này, người cùng môn phái của nữ tử kia đi tới, trên tay đều cầm theo kiếm, "Lan Nhất, ngươi sao rồi??"
Nàng tu hành lâu như vậy, lần đầu tiên được xuống núi nhưng không nghĩ tới lại gặp phải ma tu.
Người cùng môn phái an ủi, "Không phải sợ, Lương phong chủ và Khương phong chủ đều ở đây, nhất định có thể lấy lại công đạo cho ngươi."
Đúng vậy, Lương phong chủ là chị họ nàng ta, biểu tỷ nhất định có thể lấy lại công đạo cho nàng ta!
Nghĩ vậy, nàng ta dần dần lấy lại tinh thần, nắm chặt ống tay áo của người bên cạnh.
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt của nam tử đứng cạnh ma tu kia.
Ngay ánh mắt đầu tiên khi nàng ta nhìn thấy khuôn mặt của nam tử đó, chỉ có thể dùng một câu có thể miêu tả
Quân tử như ngọc.
Nam tử như vậy sao có thể để ma tu bạo ngược ức Hi*p?
Tuyệt đối không thể!
Nàng ta cắn chặt răng, ánh mắt phẫn hận nên xem nhẹ sức chiến đấu của ma tu kia.
Lại nói tới Tô Yên, nàng đi vào bên trong khách điếm rồi tìm một góc khuất ngồi xuống.
Tiểu nhị nhanh chóng chạy tới, "Hai vị khách quan muốn ăn gì?"
Tô Yên nghĩ nghĩ, "Lấy một con tiên hạc nướng."
Tiểu nhị trong khách điếm hơi sửng sốt một lúc, "Khách quan, thật xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không có tiên hạc nướng."
"Vậy tiên hạc hấp."
"Cái này... cửa hàng của chúng tôi cũng không có."
"Thịt tiên hạc sốt chua ngọt?"
"Cái này... cũng..."
Tiểu nhị còn chưa nói xong, nàng đã quay đầu lại hỏi, "Cửa hàng của các ngươi không có đồ ăn à?"
Đại khái là do hành động của Tô Yên lúc ngoài cửa đã làm tiểu nhị sợ hãi nên vừa nghe thấy nói vậy, dù chỉ thoáng nhíu mày nhưng tiểu nhị đã sợ tới mức hai chân run rẩy.
Phượng Dụ khom lưng đặt chén trà tới trước mặt nàng
"Trà này vừa đủ ấm, giáo chủ muốn uống thử không?"
Lực chú ý của Tô Yên chuyển sang chén trà, sau đó nàng nâng lên uống một ngụm.
Phượng Dụ nhìn Tô Yên nghiêm túc uống trà, hắn không nhịn được dán sát lại nhẹ giọng nói: "Giáo chủ, đây chỉ là một khách điếm nhỏ dùng để nghỉ tạm, đương nhiên không có nhiều đồ ăn bằng trong giáo."
Tô Yên cắn cắn vành chén không nói gì.
Phượng Dụ nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng nên đành nhẹ giọng khuyên, "Nếu giáo chủ thích ăn tiên hạc thì ngày mai Tiểu Dụ sẽ dẫn giáo chủ đi ăn."
Tô Yên nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía hắn, chớp chớp mắt, "Thật không?"
Hắn gật gật đầu, "Tất nhiên là thật rồi."
Nửa ngày sau, Tô Yên đột nhiên quay đầu nhìn về phía tiểu nhị trong khách điếm, "Cửa hàng của các ngươi không có tiên hạc à?"
Tiểu nhị vò đầu, sau đó vội vàng gật gật.
Tô Yên bừng tỉnh.
Nàng không nhất định phải ăn tiên hạc, chỉ là tiểu nhị hỏi nàng muốn ăn gì nên nàng mới nói vậy.
Cuối cùng vẫn gọi mấy món đặc sắc trong khách điếm.
Bên này đang ăn.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của một nữ tử.
"Ai dám làm đệ tử Khanh Ngọc Sơn ta bị thương?"
Một nữ tử mặc bạch y bước vào, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
Một lúc sau không thấy ai lên tiếng, nữ tử mặc bạch y mới nghiêng đầu hỏi, "Lan Nhất, ai làm ngươi bị thương? Ngươi tự mình chỉ ra và xác nhận."
Lương Lan Nhất liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Yên đang ngồi trong một góc ăn cơm.
Nàng ta duỗi một ngón tay chỉ vào Tô Yên, "Biểu tỷ, chính là ma tu kia!"
Nữ tử mặc bạch y hình như có chút bực mình khi nghe Lương Lan Nhất gọi nàng ta là biểu tỷ.
Lương Lan Nhất cũng nhanh chóng nhận ra lỗi của mình, nàng ta cúi đầu gọi, "Lương phong chủ."
Khanh Ngọc Sơn là môn phái thanh tu lớn nhất ở tu tiên giới, dưới chưởng môn có năm vị phong chủ, mà Lương Vân Nguyệt này lại là một trong số đó.
Có thể lên làm một trong năm vị phong chủ của môn phái thanh tu lớn nhất tu tiên giới thì thực lực của Lương Vân Nguyệt cũng phải rất mạnh.
Lương Vân Nguyệt nhìn về phía góc phòng.
Thật ra từ lúc bước vào Lương Vân Nguyệt đã chú ý tới Tô Yên, tuy nàng ngồi đưa lưng về phía nàng ta nhưng sát khí và tu vi trên người lại không thể làm giả.
Cho dù là nàng ta cũng sẽ... kiêng kị vài phần.
Chỉ là chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất, mà điều quan trọng nhất là nam tử ngồi bên cạnh ma tu kia nhìn có chút quen mắt, dường như nàng ta đã gặp được người này ở đâu đó.
Sau đó trong đầu lập tức hiện lên một bóng người.
Đặc biệt là khi vừa nhìn thấy hắn, chỉ là càng nhìn lại càng cảm thấy không giống.
Bởi vì trong trí nhớ của nàng ta, người kia chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy.
Người kia luôn luôn hờ hững xa cách, ánh mắt nhìn về phía nàng ta và mọi người cũng giống ánh mắt khi nhìn về phía hoa cỏ ngoài vườn.
Lương Vân Nguyệt chỉ từng nhìn thấy người kia một lần.
Thu hồi suy nghĩ, nàng ta bước về phía Tô Yên lạnh giọng hỏi, "Ngươi là người đánh đệ tử Khanh Ngọc Sơn của ta bị thương?"
Tô Yên đang ăn súp thịt bò, nghe vậy mới ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy bên cạnh có thêm một nữ tử mặc bạch y, sau lưng còn có thêm một đám người, trong đó còn có người lúc nãy nàng đánh.
Tô Yên nhìn thoáng qua Lương Lan Nhất, sau đó gật đầu, "Là ta."
Lương Vân Nguyệt nheo mắt nhìn Tô Yên rồi lạnh lùng cười, "Không hổ là ma tu, thật là kiêu ngạo."
Tô Yên cúi đầu ăn nốt miếng thịt bò trong bát, nàng khó hiểu hỏi, "Ngươi còn có chuyện gì nữa không?"
Lương Vân Nguyệt nâng kiếm lên, bội kiếm hơi hơi cộng minh, đại khái đã sinh thành kiếm hồn, "Ngươi làm đệ tử của ta bị thương, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được."
Tô Yên im lặng một lúc rồi hỏi, "Vậy thì sao?"
"Gi*t ngươi."
Vừa nói xong, Lương Vân Nguyệt đã rút kiếm ra chém xuống.
Tô Yên kéo Phượng Dụ vào trong góc của khách điếm rồi mới bắt đầu đánh trả.
Một giáo chủ ma giáo và một trong năm vị phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, ai là người lợi hại hơn?
Mấy chục hiệp trôi qua, Lương Vân Nguyệt bị đánh phải lùi về phía sau mấy bước.
Tô Yên lạnh nhạt đứng tại chỗ, "Ngươi không đánh lại ta."
Một lúc lâu sau Lương Vân Nguyệt mới nói một câu, "Ma tu, ai cũng có thể Gi*t ૮ɦếƭ."
Tô Yên nhìn nàng ta với ánh mắt phức tạp.
Không đánh thắng nên mới nói vậy để kích thích nàng à?
Muốn bị đánh tiếp hay bị Gi*t ở đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc