“Nha, ai chọc tới hoa hậu giảng đường của chúng ta vậy?”
Thiếu niên vẫn luôn xoay quanh trước mặt Diêu Vũ Phỉ, cuối cùng, Diêu Vũ Phỉ dừng bước chân.
Khoanh tay trước иgự¢, hít sâu một hơi sửa sang lại biểu tình trên mặt, khôi phục cao lãnh: “Doãn Khôn, cậu thích tôi?”
Thiếu niên bị câu nói đột nhiên này làm cho sửng sốt, nhưng hắn ta cũng không che dấu, “Tôi thích hoa hậu giảng đường, cả trường đều biết, chỉ kém chưa dán thông báo trong lớp của em mà thôi.”
Diêu Vũ Phỉ khó được không tức giận, ngược lại lại cười: “Bây giờ tâm tình của tôi rất không tốt, nếu thích tôi, có phải sẽ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì tôi hay không?”
Doãn Khôn không nói gì.
Chỉ nhìn Diêu Vũ Phỉ.
Diêu Vũ Phỉ duỗi tay, túm chặt cái cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo của Doãn Khôn: “Không phải cậu vẫn luôn căm ghét Khương Nhiên sao? Tôi cho cậu một cơ hội báo thù.”
“Em muốn nói gì?”
“Lớp tôi có một người tên là Tô Yên. Không phải cậu vẫn luôn tìm cách đánh bại Nhiên sao? Có lẽ, nữ sinh này có thể.”
Doãn Khôn híp mắt nhìn Diêu Vũ Phỉ không nói gì.
Diêu Vũ Phỉ nhìn bộ dáng cảnh giác của hắn ta, trong mắt hiện lên một tia châm chọc: “Tôi chán ghét Tô Yên. Nếu anh có thể dạy dỗ cô ta giúp tôu. Tôi đương nhiên sẽ vui vẻ, nếu đồng thời có thể làm Khương Nhiên khổ sở, đây... có phải là một công đôi việc hay không?”
Trong mắt Doãn Khôn nhanh chóng hiện lên một tia sáng, bỗng nhiên cười rộ lên: “Có thể làm cho người đẹp cười, làm chuyện gì cũng xứng đáng.”
Nói, hắn ta tiến đến gần định hôn cô ta, lại bị Diêu Vũ Phỉ né tránh.
Nhưng đối với chuyện này, Doãn Khôn cũng không nói gì. Chỉ đút tay vào túi quần, sải bước rời đi.
Nhìn động tác hành vi của Doãn Khôn, có ba phần, tương tự như Khương Nhiên.
Đáng tiếc, vẽ hổ không thành, lại thành chó.(*)
(*)Thành ngữ "vẽ hổ không thành, lại thành chó" (畫虎不成, 反類犬 - họa hổ bất thành, phản loại khuyển). Câu này của Mã Viện là lời khuyên răn của ông đối với các cháu của mình. Ông khuyên đừng cố gắng bắt chước nhân vật anh hùng lừng danh thời đó là Đỗ Bảo (杜保); có thể không thành anh hùng như Bảo, mà thành kẻ bỏ đi.
Trong mắt Diêu Vũ Phỉ hiện lên sự khinh thường. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Cô ta đã định trực tiếp rời đi nhưng đại khái là quá không cam lòng. Dậm chân một cái, lại dọc theo đường đi quay lại.
Lần này trở lại phòng y tế, phát hiện bác sĩ cùng Khương Nhiên đều không có ở đây.
Chỉ có Tô Yên sắc mặt tái nhợt đang rũ đầu dựa vào ven tường.
Diêu Vũ Phỉ cắn chặt răng nhấc chân bước vào.
Lúc này, Tô Yên đang truyền dịch, đại khái là đường glucose linh tinh nhanh chóng bổ sung năng lượng. Nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, yếu ớt.
Diêu Vũ Phỉ lẳng lặng đứng ở trước giường bệnh thật lâu. Nâng tay lên định động vào chai dịch Tô Yên đang truyền.
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng nắm lấy cổ tay của cô ta.
Giọng nói suy yếu nhàn nhạt truyền ra: “Không phải đồ của mình, thì không thể động.”
Làm Diêu Vũ Phỉ sợ tới mức đột nhiên thu tay lại.
Tô Yên lông mi run rẩy, nâng mí mắt. Con ngươi thủy nhuận nhìn người tới, đôi môi tái nhợt lúc đóng lúc mở: “Có việc sao?”
Diêu Vũ Phỉ thu hồi sự kinh hoảng của mình, khôi phục thanh lãnh đứng ở đầu giường:
“Tô Yên, cậu giả vờ cũng thật giỏi đấy.”
Người trên giường nghe thấy câu nói này, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Thật lâu sau, “Nếu cậu chỉ có thể nói những câu vô nghĩa như vậy, lựa chọn tốt nhất là không nói lời nào.”
“Cậu!”
Diêu Vũ Phỉ bị câu nói của cô làm tức giận xanh mặt.
Phản ứng của Tô Yên nhìn qua thực bình đạm. Sinh hoạt trong cáu thế giới này lâu như vậy, hiểu biết chút, thích ứng chút. Chỉ là mở miệng ngậm miệng luôn là mấy câu uy Hi*p không có tính thực chất, nghe thấy làm người không kiên nhẫn.
Đối với người mình không thích, bọn họ cũng chỉ có này đó sao? Vậy Tiểu Hoa để lại dung lượng não là 1 cho cô, lãng phí.
Giao lưu với bọn họ, hình như cũng không cần đầu óc quá nhiều.
Diêu Vũ Phỉ nguyên bản là nghĩ đến dạy dỗ Tô Yên, kết quả không nghĩ tới, dăm ba câu bị nghẹn nói không lên lời.
Lại tức hô hô rời đi.
Đến tiết thứ 3, Tô Yên đã truyền dịch xong.
Bác sĩ dặn dò: “Mấy ngày nay không được để vết thương dính nước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”
Tô Yên từ trên giường đi xuống, rất có lễ phép nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ nhìn Tô Yên, trong lòng cũng rất thích. Những học sinh vào phòng y tế này, phần lớn là mấy người không chăm chỉ học tập. Khó được có thể nhìn thấy một học sinh ngoan như vậy, làm người cảm thấy tâm đều mềm.
Đưa túi thuốc cho Tô Yên, “Nhớ thay thuốc đúng giờ.”
“Vâng.”
Khi hai người đang nói chuyện, Khương Nhiên đi đến. Thấy Tô Yên từ trên giường xuống dưới, mày hơi nhíu lại.
Đi qua đỡ cô: “Sao lại đi xuống?”
Cô chớp chớp mắt: “Muốn đi đi học”
“Tôi đỡ cậu đi.”
Nói xong, cầm túi thuốc từ tay cô, ôm người vào trong иgự¢. Hai người chậm rãi đi ra ngoài.
Bác sĩ bị xem nhẹ sờ sờ cái mũi, che dấu sự xấu hổ của mình.
Haiz, thanh xuân thật tốt a.
Chờ khi hai người đi đến cửa lớp của Tô Yên, vừa vặn thấy Phạm Hạo Lâm từ bên trong đi ra.
Kết quả đối mặt với nhau.
Phạm Hạo Lâm nhìn thấy Tô Yên và Khương Nhiên ở cửa lớp ấp ấp ôm ôm, sắc mặt lập tức xanh mét: “Tô Yên! Em đang thị uy với tôi phải không??”
Tô Yên nghe ngẩng đầu, “Thưa thầy, thầy có ý gì?”
“Em nói tôi có ý gì?!”
Phạm Hạo Lâm trực tiếp giận mắng: “Chẳng những yêu sớm, còn dám lôi kéo bạn trai đến trước mặt tôi? Chạy hai mươi vòng kia còn chưa thấy đủ phải không?!”
Mí mắt Khương Nhiên vừa nhấc, con ngươi sâu kín mang theo lười nhác: “Thầy giáo, đây là thái độ làm giáo viên của thầy?”
Phạm Hạo Lâm vẫn đang tức giận, cũng chưa nhìn kỹ ‘ bạn trai ’ của Tô Yên à ai. Nghe thấy giọng nói quay đầu nhìn lại, dừng trong chốc lát: “Khương Nhiên?”
Không thể hiểu được, thái độ bỗng nhiên dịu lại một chút.
Tô Yên ở một bên liếm khóe môi:
“Thầy?”
Phạm Hạo Lâm nổi giận đùng đùng quay đầu lại nhìn về phía Tô Yên: “Em là học sinh của tôi, tôi chỉ phụ trách giáo dục em.”
Tô Yên chớp chớp mắt: “Thầy đang phân biệt đối xử?”
Phạm Hạo Lâm muốn tức giận, nhưng nhìn Khương Nhiên, hít sâu một hơi: “Vào lớp đi học. Sau khi tan học tới văn phòng của tôi.”
Nói xong, Phạm Hạo Lâm thở phì phì rời đi.
Bởi vì cửa lớp đang mở, tự nhiên chuyện bên ngoài cũng được học sinh bên trong nhìn rõ ràng.
“Ai ai ai, Tô Yên được Khương Nhiên đỡ về, Khương Nhiên sẽ không vẫn ở bên cạnh Tô Yên từ nãy đến giờ đi?”
“Nhưng mà, Phạm Hạo Lâm là chuyện như thế nào? Không phải từ trước đến nay công chính nghiêm minh sao? Hà khắc với chúng ta như vậy, sao Khương Nhiên nói chuyện thái độ với hắn ta, cũng không thấy hắn ta nổi giận?”
“Anh em, không phải chứ? Cậu ngây người ở cao trung Đế Đô mấy năm? Khương Nhiên gây chuyện thị phi đánh nhau ẩu đả cái gì chưa làm qua? Ngoại trừ những tờ giấy ghi tội xử phạt, còn có cái gì không? Ngay cả phụ huynh cũng chưa từng tới. Phỏng chừng, Phạm Hạo Lâm biết không thể trêu vào, cố ý chọn Tô Yên.”
“Vậy xong rồi, chẳng phải Tô Yên sẽ bị chỉnh thực thảm?”
“Này có thể trách ai? Cậh không nghe Phạm Hạo Lâm nói sao?”
“Tô Yên phỏng chừng cũng là giả vờ ngoan ngoãn, kỳ thật a, sau lưng còn không biết là cái cái dạng gì đâu.”
Tô Yên định vào vào lớp, Khương Nhiên còn đỡ cô. Cô đứng ở cửa hơi do dự, “Tôi có thể tự đi vào.”
Khương Nhiên mí mắt cũng không nâng, “Ừ.”
Lên tiếng, bày tay ôm cô lại không buông, nhắm mắt đi phía sau che chở cô.
Khương Nhiên 1 mét 8, đặc biệt là ở trong đám học sinh cao trung, đã rất cao. Hắn vừa đi vào, vốn là người không thể trêu vào, ở đây còn có ai dám lên tiếng?
Chờ đến khi Tô Yên ngồi vào chỗ, hắn không coi ai ra gì nói: “Tan học tới đón cậu, không cần chạy loạn.”
“Ừ.”
Thấy cô ngoan như vậy, đôi mắt thủy nhuận nhìn hắn. Nhịn không được lười nhác cười, duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô. Sau đó, xoay người đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, chưa đợi học sinh nghị luận kịch liệt, giáo viên cũng đã vào lớp.
Giáo viên xuất hiện, thành công làm nhóm người này không thể nghị luận sôi nổi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên.
Tô Yên nhớ tới lời nói của Phạm Hạo Lâm, đỡ bàn, khập khiễng đi ra ngoài.
Tiểu Hoa có chút sốt ruột: “Ký chủ, làm sao bây giờ?”
Trái lại ký chủ của nó, bình tĩnh: “Làm theo quy định.”
Cô rũ mắt, vịn cầu thang từng bước đi về phía văn phòng, đặt điện thoại di động vào trong túi.
Đi đến cửa văn phòng, cô lên tiếng: “Báo cáo.”
Phạm Hạo Lâm ngồi trên ghế, hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, vào đi.”
Tô Yên đi vào, cúi đầu, một câu cũng không nói, tóc rũ xuống, che đi khuôn mặt cô.
Phạm Hạo Lâm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của Tô Yên, châm chọc mỉa mai: “Sao bây giờ lại không tranh luận? Không phải lúc trước rất lợi hại sao?”
Tô Yên không nói lời nào.
Phạm Hạo Lâm lại nói tiếp: “Xem ra, chạy hai mươi vòng rất có tác dụng a, người trước mặt giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng chơi xấu như em, tôi đã gặp quá nhiều. Tôi nói cho em biết, về sau nếu còn dám dùng chiêu trò trước mặt tôi, không chỉ là hai mươi vòng, mà là chạy đến khi hai chân của em tàn phế, tôi xem em còn dám hay không!”
Vừa nói, Phạm Hạo Lâm vừa dùng một cây gậy trúc dùng sức gõ bàn.
Khí thế hung mãnh.
Chờ đến khi hùng hùng hổ hổ nói xong. Lấy một tờ giấy ra, đưa cho Tô Yên: “Ký tên lên tờ giấy này đi.”
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tờ giấy kia.
Sau đó oai oai đầu: “Xem biểu hiện sau này mà xử phạt, gọi phụ huynh, bản kiểm điểm ba nghìn chữ?”
Phạm Hạo Lâm ngữ khi khinh thường, “Em cho rằng tôi nguyện ý quản em? Nếu không phải em là học sinh của tôi, người như em đi ra ngoài chính là rác rưởi của xã hội.”
Khi đang hùng hùng hổ hổ, tốp năm tốp ba giáo viên, ôm sách giáo khoa đi vào.
Phạm Hạo Lâm tựa hồ lười nói với Tô Yên, trực tiếp đặt tờ giấy kia vào trong tay Tô Yên, sau đó xua đuổi như ruồi bọ: “Đi đi đi, ngày mai gọi phụ huynh của em tới.”
Giáo viên vừa vào lên tiếng: “Thầy Phạm, học sinh này làm sao vậy? Gọi phụ huynh?”
“Nói dối, chống đối giáo viên, còn tuổi nhỏ mà yêu sớm, tôi còn chưa thấy học sinh nào như vậy.”
Giáo viên kia vừa nghe cũng không nhịn được đánh giá Tô Yên, “Nhìn không ra a, nhìn rất ngoan.”
“Nếu không phải tôi là chủ nhiệm lớp của cô ta, tôi cũng không nhìn ra. Ai? Sao em còn chưa đi?”
Khi nói, nhìn về phía Tô Yên đứng bên cạnh, vẫn không nhúc nhích.
Đôi mắt Tô Yên thủy nhuận, thành thành thật thật trả lời:“Đang đợi người.”
Cơ hồ là cô vừa nói xong, tiếng đập cửa vang lên: “Là ai báo cảnh sát?”
Sao đó có hai cảnh sát đi đến.
Tô Yên ngoan ngoãn nhấc tay:“Tôi.”
Cảnh sát nhìn thấy là một nữ sinh ngoan ngoãn, nhìn nhau, khẩu khí cũng không cứng rắn như lúc nãy: “Bạn học, có chuyện gì xảy ra?”
Tô Yên yên lặng quay đầu nhìn về phía Phạm Hạo Lâm, con ngươi thủy nhuận vẫn ngoan ngoãn như cũ.