Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 09

Tác giả: Tần Nguyên

Trên sân thể dục, chỉ nhìn thấy một bóng dáng, mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô đang bị phạt chạy vòng quanh.
Chỉ là tốc độ này giống như một người bình thường đang đi bộ. Vừa nhìn, còn tưởng rằng học sinh này lười biếng.
Chỉ là khi đến gần, sẽ phát hiện nữ sinh này mồ hôi đầy đầu, sắc mặt đỏ ửng không bình thường, môi trắng bệnh.
Tiểu Hoa nhịn không được lên tiếng: “Ký chủ, thân thể của cô quá kém, chạy xong hai mươi vòng sẽ nguy hiểm đến mạng sống.”
Tô Yên bước chân dừng lại, chậm rãi móc khăn tay ra lau mồ hôi trên đầu: “Tôi biết.”
Nhưng đây là mệnh lệnh của giáo viên. Ở thế giới này, lời giáo viên nói phải chấp hành, không phải sao?
Ngay lúc này, bỗng nhiên nơi xa truyền đến âm thanh nghị luận.
Sau đoa giọng nói của Phạm Hạo Lâm vang lên: “Tôi gọi các em tới đâh, chính là để các em nhìn, hậu quả của việc nói dối chống đối thầy cô!”
Khi nói, duỗi tay chỉ vào Tô Yên.
“Về sau, nếu ai không học giỏi, làm những chuyện xấu xí, tôi sẽ bắt người đó chạy quanh sân một ngày!”
Khi nói, nhìn thấy Tô Yên dừng lain, còn ở đằng kia không nhanh không chậm lau mồ hôi nhìn bọn họ.
Sắc mặt Phạm Hạo Lâm càng ngày càng khó coi, âm trầm: “Tô Yên, em đang làm gì?! Muốn tôi phạt em chạy một ngày??!”
Diêu Vũ Phỉ đứng bên cạnh khoanh tay ôm иgự¢, sắc mặt thanh thanh lãnh lãnh.
Bởi vì sự kiện ở sân bóng rổ hôm trước, làm nữ sinh trong lớp ghét Tô Yên không ít.
Thế cho nên nhìn thấy cô bị trừng phạt, không ít đều châm chọc mỉa mai.
Đặc biệt là, khi nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ đứng ở đây, tự nhiên mà nói hướng về nữ thần của họ.
“Tô Yên này, bình thường thật đúng là không nhìn ra a, rất có bản lĩnh.”
“Vừa rồi thầy nói gì? Nói dối chống đối? Không học giỏi? Làm những chuyện xấu xí?”
“Ha ha ha ha, tớ rất tò mò nữ sinh ngoan ngoãn của chúng ta rốt cuộc đã làm chuyện gì. Chẳng lẽ... còn câu dẫn giáo viên?”
Lời này rơi xuống, không ít người đều nở nụ cười.
Có nữ sinh nhìn Diêu Vũ Phỉ, nhịn không được nịnh bợ nói:“Nhìn cái kia Tô Yên, không phóng khoáng, còn một lòng đường ngang ngõ tắt. Hoa hậu giảng đường của chúng ta đã trở lại, khẳng định có thể trấn trụ loại người bên ngoài thanh thuần bên trong hồ ly tinh như cô ta!”
“Đúng vậy, cũng không soi gương nhìn lại mình, ai cho cô ta mặt mũi đi câu dẫn Khương Nhiên?”
Phạm Hạo Lâm nghiêng đầu hô một tiếng: “Lớp trưởng đâu?”
Một nam sinh đeo kính đen, cúc áo cài chỉnh tề, không chút cẩu thả đứng ra: “Thưa thầy, em ở đây.”
“Đúng, em tên... Triệu Sâm.”
Nam sinh kia gật gật đầu.
Sau đoaPhạm Hạo Lâm chỉ vào Tô Yên trên sân thể dục: “Nhìn người kia chạy 20 vòng rồi đi, em giám sát.”
Nói xong, Phạm Hạo Lâm nhìn về phía mặt những người khác:
“Tiết tiếp theo đừng quên về lớp.”
Bàn giao xong, liền thở phì phì rời đi.
Phạm Hạo Lâm vừa đi, âm thanh nghị luận của mọi người liền lớn hơn nữa.
Nguyên thân Tô Yên vốn dĩ chính là người quái gở giao tiếp không tốt. Ở trong lớp không có gì bạn bè.
Vừa có chuyện xảy ra, những người không chê náo nhiệt vây xem tự nhiên là blah blah châm chọc mỉa mai không để yên.
“Sao cậu ta lại chạy chậm như vậy? Đây sao có thể là trừng phạt chạy vòng, đây là đang rèn luyện thân thể đi?”
“Chính là, giả vờ cái gì nhu nhược a, ghét nhất loại bạch liên hoa này, trà xanh kỹ nữ.”
Diêu Vũ Phỉ đi đến trước mặt lớp trưởng Triệu Sâm, “Cậu ta chạy được mấy vòng rồi?”
“Vòng thứ hai.”
Triệu Sâm vừa lên tiếng, đã có người nói: “Cái này thật sự là quá đáng! Sắp tan học mới chạy được hơn một vòng? Ăn bớt ăn xén cũng không như vậy.”
Vừa nói xong, bên cạnh truyền đến tiếng chuông tan học.
Có vài người nhịn không được lẩm bẩm: “Cái gì a, không thú vị. Không thể chạy nhanh lên?”
“Đúng vậh, đây là chơi xấu định chạy đến giữa trưa sao?”
“Ai nha, tan tan, còn phải đi về đi học.”
“Vừa nãy thầy Phạm nói cậu ta nhiều thủ đoạn, hiện tại xem, không chừng thầy nói chính là sự thật.”
Tốp năm tốp ba người tính toán rời đi.
Cho đến một người lên tiếng: “Ai ai ai, cậu ta làm sao vậy? Hôn mê?”
Trên sân thể dục, thân thể nhỏ bé kia, bỗng nhiên dừng lại.
Giây tiếp theo, ầm một chút ngã quỳ xuống đất.
Có người nhịn không được lên tiếng: “Hai vòng đã ngất? Không phải là giả vờ đi?”
“Xùy, giả vờ cũng thật giống.”
Triệu Sâm hơi nhíu mày, vẫn cảm thấy có chút không ổn, liền đi qua xem.
Cậu tới gần, nhìn thấy sắc mặt Tô Yên tái nhợt, mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống mặt đất.
“Bạn học, cậu không sao chứ?”
Lên tiếng dò hỏi.
Xem Tô Yên không nói lời nào, đang muốn duỗi tay.
Bỗng nhiên xuất hiện một nam sinh, cảm giác tồn tại mạnh mẽ, khom lưng ôm Tô Yên lên.
Nhìn nam sinh kia, ánh mắt tối lại: “Tôi mang cậu đi phòng y tế.”
Nói xong, chặn ngang bế người lên sải bước đi về phía phòng y tế.
Từ đầu đến cuối nhìn cũng không nhìn những người xung quanh một cái.
Nhưng tiếng kinh hô xung quanh lại không ít: “Oa, người kia là... Khương Nhiên?!”
“Sao hắn lại ở đây?”
“Không phải là vì Tô Yên đi?”
“Vũ Phỉ nha, cậu có biết chuyện gì xảy ra không?”
Có người đột nhiên hỏi.
Diêu Vũ Phỉ hơi cứng người lại.Sau đó khuôn mặt thanh lãnh xuất hiện biểu tình không kiên nhẫn “Không thấy Tô Yên ngất? Bạn bè giúp đỡ nhau không phải là điều đương nhiên à?”
Nói, cũng đi về phía phòng y tế.
Cô ta vừa nói, mọi người sửng sốt. Không có người còn dám nói tiếp.
Không có gì hag, tự nhiên mọi người liền tan.
Trình Tinh Dương vốn dĩ đi cùng Khương Nhiên. Không nghĩ tới Khương Nhiên đột nhiên sắc mặt biến đổi, liền nhảy ra ngoài.
Chờ đến khi cậu phản ứng lại, Khương Nhiên đã ôm Tô Yên rời đi.
Sau đó, liền nhìn Diêu Vũ Phỉ và những người không liên quan đang bàn tán.
Trình Tinh Dương buồn cười lắc đầu.
Tốc độ của Khương Nhiên rất nhanh, đảo mắt đã ôm Tô Yên tới phòng y tế.
Đặt người nằm lên trên giường bệnh.
Bác sĩ đã đi tới.
Nhìn sắc mặt Tô Yên tái nhợt bộ dáng còn rất nghiêm trọng.
“Sao lại thế này?”
Vừa nói vừa cầm một cái đèn pin căng mí mắt Tô Yên soi vài lần.Sau đó kiểm tra toàn thân một lần.
Khương Nhiên nhíu mày nói:
“Ở sân thể dục thượng chạy vòng, ngất đi.”
Bác sĩ nghe gật gật đầu.
Sau đó nghe thấy Khương Nhiên nói, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Có hơi kinh ngạc.
Giống như không nghĩ tới người ôm nữ sinh này vào là Khương Nhiên.
“Bác sĩ, cô ấy không có việc gì đi?” Khương Nhiên nhịn không được lên tiếng.
Bác sĩ thu hồi ống nghe, cười cười: “Không có chuyện gì, chỉ là vận động quá mức, thân thể ngất tạm thời, tôi vừa mới kiểm tra, nữ sinh này thân thể cũng thật kém a. Thân thể của cô bé không thích hợp vận động kịch liệt, chạy bộ loại chuyện này cũng đừng để cô bé làm.”
Khương Nhiên nghe bác sĩ nói mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa nãy nhìn cô đột nhiên ngã xuống đất, dọa hắn giật mình.
Tiếp đó, liền nhìn bác sĩ mang cồn i-ốt bông tiêu độc linh tinh đi tới.
“Trên chân cô bé có vết thương, tôi sẽ rửa sạch tiêu độc cho em ấy trước.”
Khương Nhiên tự giác tránh ra.
Đôi chân tinh tế trắng nõn lộ ra, trên đó đều có những vết xanh tím nặng nhẹ, có vài chỗ bị rách da mái theo cẳng chân chảy dọc tới trên mắt cá chân.
Bác sĩ nhìn miệng vết thương, cũng không nhịn được nhíu nhíu mày: “Rất nghiêm trọng.”
Khi bôi thuốc, Tô Yên tỉnh lại.
Trên mặt suy yếu làm khóe môi trở nên trắng bệch. Đôi mắt thủy nhuận chớp chớp.
Khương Nhiên thấy bộ dạng ngây ngố của cô, lông mày hơi gian ra:
“Tỉnh rồi?”
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sau đó gật gật đầu: “Ừ.”
“Tại sao cậu lại chạy bộ trên sân thể dục?” Hắn không nhịn được lên tiếng hỏi.
Tô Yên nghĩ nghĩ: “Bị thầy giáo dùng cách xử phạt về thể xác.”
“Lý do?”
“Trốn học, chống đối, nói dối thầy cô.”
Cô nhu nhu lặp lại một lần tội danh mà người tên Phạm Hạo Lâm dán cho cô.
Vừa nói xong, tức khắc, ánh mắt bác sĩ nhìn Tô Yên lập tức khác đi.
Còn tưởng rằng là học sinh ngoan hiền, xem ra... trách không được có thể ở cùng với Khương Nhiên a.
Trong mắt bác sĩ hiện lên chút tiếc hận.
Khương Nhiên nghe lại không tin. Duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, nhìn bộ dạng nhu thuận dễ bắt nạt kia, khom lưng thò lại gần: “Thật sự?”
Cô nghĩ nghĩ: “Thầy nói.”
“Chuyện đó có thật không?”
“Tôi không làm.” Cô liếm khóe môi, giọng nói nhẹ nhàng.
Hắn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn này của Tô Yên, ý cười trên mặt nhiều một phần.
Nâng tay lên, lau mồ hôi trên trán cô. Giọng nói lười nhác lại làm người tin phục: “Cậu nói không làm, thì là không làm.”
Bác sĩ ngồi bên cạnh đang xử lý miệng vết thương, lại nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt.
Trong lòng yên lặng thở dài, thanh xuân a, hormone mãnh liệt.
Nhìn nữ sinh này ngoan ngoãn, nơi nào là đối thủ của Khương Nhiên. Xác định là bị ăn gắt gao.
Bác sĩ trong lòng yên lặng đau lòng nữ sinh vài giây.
Cửa phòng y tế, Diêu Vũ Phỉ nắm chặt khung cửa sổ, ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch. Trên khuôn mặt thanh lãnh kia, không hề còn cao cao tại thượng, chỉ coa ghen ghét và hận thù.
Từ trước tới nay cô ta chưa từng nhìn thấy, Khương Nhiên có thể nhẹ giọng như vậy, mặt mày hàm chứa ý cười. Hắn vĩnh viễn đều là kiêu ngạo tùy ý, vô luận đứng ở chỗ nào đều làm mọi người truy phủng. Đôi mắt kia không bao giờ để ai trong mắt.
Theo lý thường hẳn là như vậy, hắn nên là dáng vẻ kia.
Nhưng hiện tại, người trước mắt là ai?
Đôi mắt không kiên nhẫn kia giống như có rất nhiều kiên nhẫn, trong mắt tất cả đều là Tô Yên đang nằm trên giường bệnh!
Dựa vào cái gì?!
Rõ ràng là cô ta đứng ở trước mặt Khương Nhiên đầu tiên.
Rõ ràng cô ta và Khương Nhiên mới xứng đôi nhất, dựa vào cái gì Tô Yên đột nhiên xuất hiện ςướק hết những thứ vốn thuộc về cô ta??!
Diêu Vũ Phỉ áp xuống sự không cam lòng trong lòng, xoay người rời đi phòng y tế.
Lại đi đến cách đó không xa, liền nghe thấy một giọng nói không đứng đắn vang lên: “A? Đây không phải là hoa hậu giản đường của chúng ta sao?”
Một thiếu niên, trên má dán băng keo cá nhân, quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo mang theo một cỗ không đứng đắn.
Chặn Diêu Vũ Phỉ lại.
Bây giờ tâm tình của Diêu Vũ Phỉ cực kỳ không tốt, cho nên mở miệng nói: “Cút ngay!”
Thiếu niên kia ngược lại như ૮ɦếƭ cũng quấn lên, giống như đã tập mãi thành thói quen việc Diêu Vũ Phỉ tức giận mắng mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc