Tô Yên đang đi dọc hành lang dài, kết quả bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một người.
Thiếu chút nữa liền ᴆụng phải.
Chờ khi cô dừng chân nhìn người đi tớ, trên mặt lộ ra một nụ cười:
“Khương Nhiên”
Giọng nói mềm mại, mềm mại như cô vậy.
Khương Nhiên cố gắng bỏ qua sự ngo ngoe rục rịch trong lòng. Hắn nhìn Tô Yên, bộ dạng mang theo lệ khí nhu hòa một chút: “Đi đâu vậy?”
Tô Yên duỗi tay chỉ chỉ văn phòng: “Thầy dạy Hóa muốn tôi đi tìm ông.”
Trong mắt Khương Nhiên hiện lên một tia tiếc nuối, còn tưởng rằng tới tìm hắn.
Hắn không nói gì, thế cho nên hai người đều an tĩnh lại
Nửa ngày sau, hắn lên tiếng:“Cậu không muốn nói gì với tôi?”
Tô Yên chớp chớp con ngươi, nhớ tới cuộc đối thoại về Diêu Vũ Phỉ nghe thấy ở hành lang
“Ách... cậu có thích ai không?”
Khương Nhiên nghe, cười.
Hắn khom lưng, để sát vào Tô Yên.
Hai người cách rất gần, hơi thở có tính xâm lược quanh quẩn bên cô.
Con ngươi đen nhánh, mang theo một chút nghiền ngẫm cùng nóng rực không có cách nào khắc chế: “Có.”
Tô Yên liếm khóe môi, gật gật đầu. Không nói nữa.
Khương Nhiên có hơi không hài lòng với phản ứng bình đạm của cô.
Vươn tay kéo kéo nơ bướm trên cổ Tô Yên: “Sao lại không hỏi nữa?”
“Hỏi chuyện gì?”
“Hỏi người tôi thích là ai.”
Mỗi một câu hắn nói, liền tới gần một chút. Cho đến khi giữa hai người chỉ cần hắn thoáng cúi đầu, là có thể hôn cô.
Trên người cô mang theo mùi dâu tây và mùi sữa do ăn nhiều kẹo, tràn ngập giữa hai người.
Trạng thái ái muội của hai người, Tô Yên tựa hồ không có phát hiện.
Cô chỉ nghiêm túc nói: “Là Diêu Vũ Phỉ sao?”
Khương Nhiên nghe cái tên đột nhiên xuất hiện, mày hơi nhíu lại: “Nói đến cậu ta làm gì? Chuyện này liên quan gì đến cậu ta?”
“Ách... bọn họ đều nói cậu thích Diêu Vũ Phỉ.”
“Cậu tin tưởng?”
“Tôi... bảo trì trung lập, cho nên hỏi một chút.”
Hắn nhìn người con gái trước mặt, nói chuyện ôn ôn nhuyễn nhuyễn, hết sức chăm chú nhìn hắn.
Cũng không biết vì sao, sự ngo ngoe rục rịch trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ.
Tiếp theo, hắn bỗng nhiên đứng thẳng thân thể, bảo trì khoảng cách với Tô Yên.
Hắn cau mày, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Kẹo sữa dâu của cậu đâu?”
Tô Yên đào đào túi, tìm ra một cái, “Cậu muốn ăn à?”
Hắn túm lấy kẹo, bóc vỏ, sau đó giơ tay nhét kẹo vào trong miệng Tô Yên.
“Ngô...”
Cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, lại bị nhét kẹo một lần nữa.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhíu chặt của cô. Cuối cùng, sự ngo ngoe rục rịch trong lòng Khương Nhiên đã khắc chế một chút.
Hắn nhéo giấy gói kẹo, hai tay đút túi: “Tôi không thích.”
“Ngô... ân? Cậu nói gì?” Tô Yên nhai kẹo hỏi.
Vẻ mặt hắn ác liệt: “Cậu hỏi tôi nói gì?”
Một hồi lâu sự xao động trong lòng rốt cuộc bình phục lại. Sau đó, lên tiếng: “Không phải muốn đi văn phòng tìm thầy sao? Mau đi đi.”
Hắn duỗi tay, để ở sau lưng cô, hơi đẩy về phía trước.
Quay đầu lại nhìn Khương Nhiên một cái. Hắn đứng ở chỗ đó, hai tay đút túi, đồng phục trên người bị hắn mặc làm cho có một loại cảm giác lười nhác.
Cô nhai kẹo sữa dâu trong miệng, nghĩ tới thầy dạy Hóa nói hôm qua, cô xoay người, đi về phía văn phòng.
Chờ đến khi thấy cô sắp tới văn phòng, Khương Nhiên mới xoay người đi về lớp.
Khi Tô Yên tới cửa văn phòng, nghĩ đến chuyện vừa mới gặp được Khương Nhiên, cảm thấy có chút không thể hiểu được.
Hắn đột nhiên xuất hiện, rời đi càng đột nhiên, chẳng lẽ cũng chỉ là vì đút cô ăn cái kẹo?
Hơn nữa kẹo này vẫn là của mình.....
Duỗi tay, sửa sang lại nơ bướm trên cổ bị kéo sắp rơi xuống.
Bất quá hiện tại không phải lúc nghĩ đến việc này.
Còn phải đi gặp thầy dạy Hóa.
Cô bước bước chân, đi vào đi: "Báo cáo."
Chỉ là đi vào văn phòng, một người cũng không có.
Cô đứng ở chỗ đó đợi trong chốc lát. Tay nắm chặt góc váy góc cúi đầu nghịch nghịch. Câu được câu không nói chuyện với Tiểu Hoa.
Ngoài cửa, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Cô lại đợi trong chốc lát. Vẫn không thấy thầy đến. Nghĩ nghĩ, nếu không, cứ về lớp trước đã.Khi nào tan học lại đến.
Đi ra văn phòng, dọc theo hành lang dài về lớp.
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Từ từ."
Tô Yên hơi sửng sốt, bước chân dừng lại. Sau đó, liền nhìn thấy một thầy giáo đeo kính đen, trong tay cầm sách giáo khoa từ bên cạnh đi tới.
Thầy giáo đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, khẩu khí mang theo điểm chất vấn: "Em ở chỗ này làm gì?"
"Thầy dạy Hòa nói, muốn em tới tìm thầy ấy."
Người kia nghe nheo lại mắt, mang theo nhìn kỹ: "Thầy dạy Hóa hôm nay xin nghỉ, ông ấy nói cho em đi tìm ông ấy bằng cách nào?"
Tô Yên đang định mở miệng. Thầy giáo lại ngăn lại: "Tô Yên, ngày thường tôi thấy em thành thành thật thật, là một học sinh tốt. Không nghĩ tới chẳng những không có lễ phép, còn nói dối. Trưởng thành còn có thể đền đáp xã hội? Một đứa con gái, sao có thể như vậy??"
Tô Yên nghe, nhìn nhìn lại người này, rốt cuộc nhớ ra. Hai tuần trước, tiết cô bị phạt đứng, chính là của người này.
Dạy môn Ngữ Văn, tên là... Phạm Hạo Lâm.
"Thưa thầy, em không... " nói dối.
Nói còn chưa dứt lời, đã bị hắn nghiêm túc mắng: "Câm mồm! Cái loại học sinh như em tôi gặp nhiều rồi!"
Tô Yên liếm khóe môi, con ngươi thủy nhuận đối diện với đôi mắt của thầy giáo.
Phạm Hạo Lâm đẩy đẩy kính, sắc mặt nghiêm túc: "Em còn không thừa nhận em nói dối?"
"Em không có."
"Còn cãi bướng?!"
Phạm Hạo Lâm cảm thấy, hiện tại mình thật không có mặt mũi. Rõ ràng học sinh này bị bắt tại trận, còn dám nói dối? Là cảm thấy hắn ta vừa vào trường dễ lừa dễ bắt nạt??
Hắn ta đặt tay ra sau người, nghĩ đến ngày đó Tô Yên đột nhiên đẩy cửa ra không coi ai ra gì đi vào phòng học, hoàn toàn làm lơ một người giáo viên như hắn ta.
Ở cửa đứng, phạt một tiết, thế nhưng còn không biết hối cải ngay cả tới xin lỗi cũng không làm.
Nữ sinh như vậy, đi ra xã hội, cũng bại hoại!
Phạm Hạo Lâm lớn lên gầy, cho nên khi hắn ta nghiêm túc, sẽ có vẻ rất khắc nghiệt.
Sau đó, vươn tay, chỉ vào sân thể dục bên kia: "Chạy mười vòng, nghĩ lại bản thân đã sai ở đâu."
Tô Yên xoa xoa thái dương, đầu có chút đau. Theo thói quen, cô móc ra một viên kẹo sữa dâu từ trong túi.
Bóc vỏ, định ăn.
Phạm Hạo Lâm thấy thế giận dữ sắc mặt lập tức xanh mét. Hắn ta đang nghiêm túc giáo dục cô, học sinh này thế nhưng cau mày bóc kẹo ăn?? Có còn đặt hắn ta trong mắt không??!
Đây quả thực chính là đang đánh vào mặt hắn ta!
Hắn ta mang theo tức giận quát to một tiếng: "Tô Yên!!"
Nói xong cầm sách giáo khoa định đập Tô Yên. Muốn đập rơi kẹo trong tay cô.
Chỉ là cánh tay đang định đập xuống, lại ngừng giữa không trung.
Một cánh tay mảnh khảnh, nắm chặt cổ tay của hắn ta, làm hắn ta không thể cử động.
Trên cổ tay mảnh khảnh, đeo một cái vòng màu đen, trên vòng có những hạt thủy tinh màu đỏ hình giọt nước.
Dưới ánh nắng mặt trời, những hạt thủy tinh kia phá lệ lóa mắt.
Tiểu Hoa ở bên trong khuyên tai ngốc.
Ách ··· ân???
Không đúng a, này, này tư liệu không đúng a.
Giá trị thể lực hiện tại của ký chủ là 3, gió thổi không ngã đã là không tồi.
Sao có thể chặn được sức mạnh của một người đàn ông?
Còn có, lắc tay màu đen này là đột nhiên xuất hiện sao? Trước đó nó nhớ rõ trên cổ tay ký chủ không đeo cái gì a....
Thân là một hệ thống hiểu biết ký chủ nhà mình.
Giờ phút này, Tiểu Hoa ngốc.
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn thầy dạy Ngữ Văn sắc mặt khó coi đứng trước mặt cô.
Trong nháy mắt, giống như nhớ tới người này là thầy giáo, cũng không phải kẻ địch.
Cô yên lặng thu hồi tay, nhân tiện cất kẹo vào trong túi.
Phạm Hạo Lâm nổi giận đùng đùng: “Không có lễ phép, nói dối hết lần này đến lần khác, hiện tại còn muốn đánh cả giáo viên?? Cao trung Đế Đô sao lại có loại học sinh như cô??! Sân thể dục hai mươi vòng!! Sáng hôm nay không chạy xong không cho về lớp!!”
Tô Yên an an tĩnh tĩnh đứng ở chỗ đó, gật gật đầu: “Vâng, thưa thầy.”
“Không cần ở chỗ này giả vờ điềm đạm đáng yêu với tôi, học sinh không tuân thủ nội quy trường học như, để cô chạy cả một ngày cũng không quá đáng!”
Nói xong Phạm Hạo Lâm thở phì phì rời đi.
Tô Yên hơi cắn môi, trong nháy mắt buồn rầu.
Hai mươi vòng...
Nhưng, ở chỗ này, lời giáo viên nói hẳn là phải nghe đi?
Nghĩ nghĩ, vẫn đi về phía sân thể dục.
Trình Tinh Dương vừa vặn ngồi bên cửa sổ, thấy Tô Yên bị giáo viên mắng.
Cậu duỗi tay, chạm chạm Khương Nhiên đang ngồi phía sau chơi điện tử.
“Ai, người bên ngoài kia, không phải nữ sinh mà anh thông đồng sao?”
Khương Nhiên vẫn cúi đầu, không dao động.
Cho đến khi Trình Tinh Dương lại nghi hoặc nói: “Ân? Hiện tại đi học, cô ấy đi sân thể dục làm gì? Bị phạt?”
Lời nói rơi xuống, Khương Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Hơi nhăn mày, thân mình nghiêng về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Người đâu?”
Trình Tinh Dương nhìn hắn, cười: “Anh gấp cái gì? Người đi lâu rồi.”
Khương Nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Tinh Dương: “Cô ấy đi sân thể dục?”
“Đúng vậy, em vừa nhìn thấy cô ấy bị giáo viên mắng. Bất quá, em nhìn thế nào cũng thấy giáo viên bị chọc tức.”
Nói Trình Tinh Dương thấy sắc mặt Khương Nhiên khó lường, bỗng nhiên lên tiếng: “Anh, anh thật sự thích người ta?
Mới quen biết mấy ngày, anh mới gặp người ta mấy lần a, đã thích?
Bất quá lời này, Trình Tinh Dương không dám nói ra miệng.
Sau đó, liền nhìn thấy Khương Nhiên ném máy điện tử vào trong ngăn bàn, định đứng dậy.
Trình Tinh Dương vừa thấy, vội vàng ấ người xuống: “Anh muốn làm gì? Không phải đi tìm cô bé đấy chứ?”
Khương Nhiên nhướng mày, hiển nhiên mục đích rất rõ ràng.
Trình Tinh Dương nhịn không được nói: “Vừa nãy em chỉ nói đùa thôi, cố bé đó cũng không đánh nhau ẩu đả trái với nội quy trường học, sao có thể bị phạt.”
“Lời của cậu, có ý gì?” Khương Nhiên lười nhác lên tiếng.
Trình Tinh Dương không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nói: “Còn hơn mười phút nữa là tan học, lúc đó đi cũng tới kịp mà?”
Khương Nhiên nghe, mí mắt giật giật.
Lại thả lỏng cơ thể.
Đôi mắt nhìn đồng hồ trên tường, thời gian một chút trôi qua.
Khương Nhiên cúi đầu, lại lấy máy chơi game móc ra, tiếp tục chơi.
Phảng phất như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.