Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 07

Tác giả: Tần Nguyên

Khương Nhiên cũng không biết vì sao mình sẽ cao hứng.
Trong lòng giống như có một quả bóng được thổi khí, cao hứng tới nỗi hắn muốn ôm Tô Yên vào trong иgự¢ mới có thể khắc chế.
Chờ đến khi hắn cười đủ, mới buông Tô Yên ra.
Hắn duỗi tay nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của cô.
Sự sắc bén trong ánh mắt nhạt dần, lây dính một chút ý cười, một lúc sau, mới nghe hắn nói một câu: “Cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
“Cậu hông thích thì sao?”
“Sẽ không.”
“À.”
Cô nghe hắn trả lời, sau đó gật gật đầu.
Hai người mới chào tạm biệt. Tô Yên về đến nhà, ngoại trừ người hầu, cha mẹ đều không ở.
Cha mẹ nguyên thân là người làm ăn, phải bay đi rất nhiều nơi, rất ít ở nhà.
Đại khái là không có tình thương của cha mẹ, đây cũng là một trong những nguyên nhân nguyên thân trầm mặc không thích nói chuyện.
Trở lại trong phòng, cô liếm liếm khóe môi.
Vén tóc, lộ ra khuyên tai trân châu: “Tiểu Hoa.”
“Ký chủ, làm rất tốt! Cố lên!”
“Được.”
Sáng sớm hôm sau.
Thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.
Tô Yên như bình thường dậy sớm, ăn qua bữa sáng đi tới trường.
Cơ hồ là khi cô vừa bước vào trường, năm nữ sinh liền vây quanh.
“Cậu chính là Tô Yên?”
“Đúng vậy.”
Sau đó, năm nữ sinh này liền lấy một loại ánh mắt khinh bỉ đánh giá Tô Yên.
Trong đó một người ôm иgự¢: “Cũng chẳng ra gì a!”
“Đúng vậy.”
“Vậy Khương Nhiên vừa ý cô ta ơt điểm nào?”
“Cô ta còn không bằng chúng ta, càng đừng nói so với Vũ Phỉ.”
“Phụt, ai nha, các cậu cũng không cần nói người ta không đáng một đồng như vậy, lỡ như là lục trà kỹ nữ lâu năm, sao chúng ta có thể nhìn thấu trong chốc lát?”
“Ha ha ha ha ha.”
Năm nữ sinh vừa vây cô trong một vòng tròn đánh giá, vừa châm chọc cười nhạo.
Tô Yên liếm môi, chớp chớp con ngươi nghĩ nghĩ, nghiêm túc chậm rãi nói: “Có thể, tôi không nói nhiều như các cậu.”
Tiếng nói vừa dứt, năm nữ sinh lập tức yên lặng.
Trong đó một người giận dữ: “Mày TMD lặp lại lần nữa?!”
Bên cạnh một người lên tiếng ngăn lại, “Thôi, đây là ở cổng trường học, đừng gây chuyện. Về sau có rất nhiều cơ hội.”
Nói, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Yên.
Trước khi rời đi không quên đe dọa: “Tô Yên tôi nói cho cô biết, có thể đứng bên cạnh Khương Nhiên, chỉ có Vũ Phỉ, cô, không xứng!”
Khẩu khí lăng người, cao cao tại thượng.
Mấy người vốn dĩ chính là tò mò, nghe nói buổi chiều hôm qua ở sân bóng có một nữ sinh có chuyện mờ ám với Khương Nhiên.
Liền muốn gặp rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Bây giờ vừa thấy, cũng không tính xuất sắc cỡ nào.
Hơn nữa nhìn bộ dáng nói chuyện của cô, tám phần là lục trà kỹ nữ.
Nội tâm xem thường Tô Yên một phen. Sau đó, năm nữ sinh liền rời đi.
Tô Yên thu liễm con ngươi, đeo cặp sách đi vào lớp. Thỉnh thoảng, sẽ có ánh mắt quét đến chỗ của Tô Yên.
Không biết là bởi vì chuyện chiều qua, hay là bởi vì năm nữ sinh vừa rồi chặn cô lại thuyết giáo.
Đi đến cửa lớp, nghe thấy tiếng thảo luận bên trong rất lớn, phi thường náo nhiệt.
Chỉ là, khi Tô Yên nhấc chân đi vào lớp, nguyên bản âm thanh náo nhiệt đàm luận lập tức giảm xuống.
Ánh mắt mọi người nhất trí nhìn phía Tô Yên, đánh giá, suy đoán, đương nhiên càng nhiều, còn có vui sướng khi người gặp họa.
Cô đi đến vị trí của mình, mới vừa ngồi xuống không bao lâu.
Liền nghe được có người lên tiếng: “Ai ai ai, Diêu Vũ Phỉ đã trở lại.”
“Thật sự?
“Đương nhiên!”
“Vậy Tô Yên xong đời rồi.”
“Tô Yên so sánh với Diêu Vũ Phỉ, căn bản không có gì có thể so sánh!”
“Nếu cậu là Khương Nhiên, Diêu Vũ Phỉ và Tô Yên, cậu sẽ chọn ai?”
“Vô nghĩa! Đương nhiên là Diêu Vũ Phỉ! Dáng người, diện mạo, khí chất, hoa hậu giảng đường ai có thể so?”
Người trong lớp đang nghị luận, Diêu Vũ Phỉ đi đến, hoa hậu giảng đường dĩ vãng thanh lãnh, sắc mặt hôm nay lại không thể đẹp.
Thẳng tắp đi tới chỗ Tô Yên, đứng trước mặt Tô Yên.
Cả lớp lập tức an tĩnh.
Ăn dưa a.
Giọng nói Diêu Vũ Phỉ thanh lãnh, cưỡng chế một cỗ hỏa khí
“Chúng ta đi ra nói chuyện.”
Tô Yên không lập tức đứng dậy, ngược lại có chút rối rắm.
Cô nhớ rõ, ngày hôm qua thầy Hóa muốn sáng nay cô đi tìm ông.
Diêu Vũ Phỉ muốn nói chuyện với cô, hơn nữa thoạt nhìn rất tức giận.
Cuối cùng sau khi do dự, Tô Yên vẫn gật đầu. Giọng nói mềm mại:
“Được.”
Nghe thấy côvồng ý, Diêu Vũ Phỉ cao lãnh xoay người đi.
Mọi người trong lớp thổn thức một trận.
Không hổ là hoa hậu giảng đường a.
Bất quá ngẫm lại gia thế của người ta, tài năng của người ta, kia cũng là có tư bản để phô trương.
Ngoài cửa phòng học chỗ rẽ hành lang.
Diêu Vũ Phỉ ôm иgự¢, tây trang màu nâu nhạt váy dài tôn lên dáng người của cô ta.
Nhìn Tô Yên, khẩu khí thanh lãnh, nhìn xuống từ trên cao:“Cậu và Khương Nhiên là chuyện như thế nào?”
Tô Yên nghĩ nghĩ, “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi có thể không nói cho cậu, đúng không?”
Tuy rằng cô nói không có địch ý, nhưng vào tai Diêu Vũ Phỉ lại cảm thấy Tô Yên đang khiêu khích cô ta: “Cậu!”
Diêu Vũ Phỉ trên mặt mang theo chút tức giận, nói chuyện cũng mang theo chút sắc bén: “Nhân lúc tôi rời đi, vội vàng nhào vào trong иgự¢ hắn, Tô Yên, cậu cũng chỉ có chút thủ đoạn này.”
Giáo dưỡng tốt đẹp, không cho phép cô ta nói khó nghe thêm nữa.
Tô Yên nghe chớp chớp con ngươi, sau đó nghiêm túc lắc đầu:
“Không, tôi còn có rất nhiều.”
Cô còn chưa làm gì, sao lại biết không có thủ đoạn?
Sắc mặt Diêu Vũ Phỉ có hơi khó coi.
Cô ta nhìn Tô Yên, trầm mặc xuống, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Rốt cuộc, vươn ngón tay, lấy một loại từ thái từ trên cao nhìn xuống, chỉ vào Tô Yên: “Tôi xin khuyên cậu, nhân lúc tôi còn kiên nhẫn ở chỗ này nói chuyện với cậu, liền cút xa một chút cho tôi!”
Giọng nói hỗn loạn tức giận, xé nát cái mặt nạ cao lãnh kia.
Ngay lúc hai người đang giằng co, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói bên tai Tô Yên: “Ký chủ, Diêu Vũ Phỉ thích Khương Nhiên. Cô ta đang ghen ghét cô.”
Nghe hệ thống của mình nói, Tô Yên chớp chớp con ngươi, có chút nghi hoặc: “Cậu đang ghen ghét tôi?”
Cô ta đại khái là đang chứng thực lời hệ thống nói, sắc mặt Diêu Vũ Phỉ nháy mắt đỏ lên.
Giống như tâm sự của bản thân bị người ta kéo ra ngoài phơi bày trước mặt mọi người.
Diêu Vũ Phỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, nửa ngày sau, châm chọc cười.
Cô ta vỗ về chơi đùa sợi tóc, giọng nói ngược lại chậm lại: “Cậu quả nhiên rất tâm cơ a.”
Tô Yên nghĩ nghĩ lời đánh giá trước đó, sau đó chậm rãi nói:“Cũng được.”
Diêu Vũ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, đại khái ý thức được mình thất thố, chậm rãi khôi phục bộ dáng thanh lãnh ban đầu: “Khương Nhiên có dạng nữ sinh nào chưa thấy qua? Cái loại bề ngoài thanh thuần bên trong độc ác như cậu, hắn gặp quá nhiều. Có lẽ, cậu có thể mê hoặc được hắn nhất thời, nhưng chờ đến khi hắn phản ứng lại, đến lúc đó người quỳ trên mặt đất khóc, chính là cậu.”
Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó gật gật đầu: “Có thể đi.”
Cô trả lời lại làm Diêu Vũ Phỉ á khẩu không trả lời được lần nữa.
Tô Yên này, trước kia thật đúng là xem thường cô ta. Thế nhưng có thể ứng đối mà mặt không đổi sắc.
Nhìn dáng vẻ, hẳn là thường xuyên câu dẫn đàn ông. Lục trà kỹ nữ gì đó, quá ghê tởm.
Tô Yên ở trong lòng Diêu Vũ Phỉ, đã rơi xuống tầng thấp nhất.
Thậm chí là ánh mắt cô ta nhìn Tô Yên, tất cả đều là khinh thường không che dấu.
Diêu Vũ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, ôm иgự¢ thần thái cao ngạo xoay người đi vào lớp.
Tô Yên đứng ở hành lang dài ngây người trong chốc lát.
Chỉ là có rất nhiều vấn đề không suy nghĩ cẩn thận.
Nói ví dụ, vì sao Diêu Vũ Phỉ lại gọi mình ra nói chuyện.
Bất quá... bây giờ cô còn có việc phải làm, cho nên chuyện của Diêu Vũ Phỉ liền bị ném ra sau đầu.
Buổi chiều hôm qua, thầy dạy Hóa nói sáng nay cô phải tới văn phòng.
Bước bước chân, đi xuống dưới.
Hệ thống Tiểu Hoa đúng lúc nhắc nhở: “Ký chủ, văn phòng của thầy ở tầng 1.”
“Ừ.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Kết quả mới đi từ tầng hai xuống, liền nhìn thấy mấy nam sinh kề vai sát cánh trêu đùa làm càn xuất hiện trước mắt.
Nguyên bản, chuyện này không liên quan gì tới cô.
Cho đến khi không biết là ai trong số họ nhìn ra Tô Yên. Trước mắt sáng ngời, kích động: “Ai ai ai, là cậu ấy, nữ sinh ở sân bóng rổ hôm nọ.”
“A! Tao nhớ ra rồi, người này còn không phải là người bị phạt đứng, Khương ca mua kẹo cho nữ sinh ···· ngô!”
Nói một nửa, đã bị người bên cạnh bịt kín miệng.
Nhỏ giọng nói: “Mày tìm ૮ɦếƭ a, Khương ca ở phía sau.”
Lần trước... bọn họ chính là trộm nhìn, việc này sao có thể lấy ra nói?!
Người kia biết chính mình lỡ miệng, nhưng nhìn Khương Nhiên lười nhác đi phía sau, hiển nhiên lực chú ý không có ở chỗ này.
Mấy nam sinh ở phía trước xô xô đẩy đẩy, làm mặt quỷ, không biết là giọng nói của ai: “Di?! Nữ sinh này thật quen mắt a, này không phải... Mgười ở sân bóng rổ sao?”
Khương Nhiên đi cuối cùng nâng nâng mí mắt, vốn định nhìn xem nhóm người này đang làm chuyện xấu gì.
Kết quả vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Tô Yên.
Nhướng mày, ánh mắt sáng lên trong chớp mắt.
“Mấy người đi về trước.”
Chỉ nói mỗi câu này, bước nhanh đi về phía Tô Yên.
Các nam sinh tất cả đều trốn sang một bên. Mỗi lần một gặp nữ sinh này, Khương Nhiên sẽ xuất hiện những hành vi không thể tưởng tượng nổi.
Này quả thực làm bọn họ hưng phấn hơn cả chuyện của ngôi sao hay chuyện ai ai ai ngoại tình.
“Ai ai ai, tránh xa một chút, chống đỡ lão tử!”
“Mẹ, đừng dẫm vào chân tao được không a.”
“Cái bụi cây bé như vậy làm sao đủ dùng?! Ngay cả một ngườu cũng không che được, phế vật!”
“Lớn lên lùn như vậy, lúc này mới tinh lọc bao nhiêu CO2? Nên chuẩn bị chất kích thích để nó to hơn một chút ·····”
“Đúng vậy, cả ngày uống bao nhiêu là nước, cũng không thấy cao lên, nhìn cái cây ngô đồng kia lớn lên rất cao, người ta còn không cần uống nhiều nước như vậh.” Blah blah, mấy học tra cái gì cũng không hiểu, nhưng lại phê bình đúng lí hợp tình.
Vốn là tưởng bát quái Khương Nhiên, kết quả không thể hiểu được tiến hành phê bình lùm cây này, sau khi xong, còn không quên giáo dục một phen.
Trình Tinh Dương đứng ở một bên, nhìn mấy đứa ‘ bạn ngu ngốc ’ này.
Trong lòng yên lặng kết luận ···· đại khái, trong đầu đầu lớn lên toàn bộ đều là cơ bắp làm cho não không phát triển đi ···.
Khương Nhiên đương nhiên không chú ý tới ‘ hồ bằng cẩu hữu ’ của hắn đang làm gì, bởi vì lực chú ý toàn bộ đều đặt trên người Tô Yên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc