Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 06

Tác giả: Tần Nguyên

“Cái rắm, cậu không nghe thấy ông thầy hói nói bài cuối cùng Tô Yên cũng đã làm được.”
“Oa, không nghĩ tới, Tô Yên lại là cao thủ thâm tàng bất lộ a.”
“Cậu nhìn, người học giỏi nhất lớp mình cũng chưa làm ra đi.”
“Tô Yên lợi hại như vậy? Không phải là trộm đề đi?”
Càng nói, âm thanh nghị luận càng lớn.
Thầy dạy Hoa nâng tay vỗ vỗ cái bàn, ý bảo trật tự.
Sau đó cầm bài làm của Tô Yên, đứng trên bục giảng nói: “Nếu không phục, các em cũng làm một phần bài làm điểm tối đa. Lập tức cho các em tan học!”
Lời nói rơi xuống, cả lớp yên lặng.
Thầy dạy Hoa ngồi xuống ghế lại nói: “Nếu không làm được như vậy, vậy thành thành thật thật làm bài đi.”
Sau khi nói xong, thầy dạy Hóa lại cảm khái nhìn bài làm, ngồi xuống lại cẩn thận nghiên cứu.
Lại nói Tô Yên sau khi ra khỏi lớp.
Hệ thống Tiểu Hoa không nhị được hỏi: “Ký chủ, cô không đau đầu sao?”
“Không.”
“Di? Chẳng lẽ ký chủ làm bài đơn giản như muốn ăn gì đó?”
Tô Yên liếm khóe môi, vừa đi về phía lớp Khương Nhiên vừa trả lời: “Ách...có thể.”
Cô không cảm thấy bài thi đó có cái gì khó, trên cơ bản nhìn một lần là có thể làm được.
Nhưng thật ra làm bài cuối cùng có hơi đau đầu.
Sau đó... liền làm xong.
Sau khi nói xong, Tô Yên nhỏ giọng: “Tiểu Hoa, lớp thứ mười năm hai đi như thế nào?”
“Ký chủ, ở tầng 1, cô trực tiếp sai xuống là được.”
Hệ thống Tiểu Hoa nhịn không được hỏi: “Ký chủ, cô nghĩ ra muốn làm quen với Khương Nhiên như thế nào chưa?”
“Ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào?”
“Căn cứ tư liệu mà tôi thu thập được, phương pháp tiếp cận một nam sinh tương đối nhiều, ví dụ như, biết những thứ hắn thích, làm cơm hộp tình yêu, khi hắn muốn gặp cô thì đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Làm hắn bất ngờ, vân vân.”
Tô Yên nghe nghiêm túc.
Sau đó hẹ thống Tiểu Hoa tổng kết lại: “Ký chủ, cô bắt đầu từ cách đầu tiên đi. Hỏi hắn thích gì.”
Dừng một chút lại nói: “Ký chủ phải tốt với hắn, liều mạng đối xử tốt với hắn. Hắn tự nhiên sẽ buông lỏng sự phòng bị!”
Hệ thống nói đạo lý rõ ràng, một bộ kinh nghiệm phong phú.
Trời biết, nó là lần đầu làm hệ thống
Tất cả kinh nghiệm, đều là căn cứ tư liệu của thế giới này tổng kết lại.
Tô Yên nghe xong lúc sau, nhớ kỹ:
“Được.”
Cô ngoan ngoãn lên tiếng.
Đi đến cửa lớp Khương Nhiên. Từ cửa sổ nhìn một cái, biết bọn họ vẫn đang học.
Nghĩ nghĩ, bèn cầm túi, đứng ở cửa lớp, tư thế này, giống y như đúc tư thế ngày đầu tiên bị phạt đứng.
Ước chừng qua hai mươi phút. Tiếng huông tan học vang lên. Học sinh tốp năm tốn ba đi ra ngoài.
Cô nghiêm túc nhìn những người đi ra, sợ bỏ lỡ.
Cho đến khi Trình Tinh Dương cùng đám bán của cậu đi ra, liếc mắt một cái là nhìn thấy Tô Yên.
Dừng bước, nhìn bộ dáng an an tĩnh tĩnh của cô, ngữ khí tự giác nhẹ đi vài phần: “Tới tìm Khương Nhiên?”
“Ân.” Côgật đầu.
“Hắn ở bên trong, nhưng mà...tốt nhất bây giờ cậu không nên quấy rầy hắn.”
Cô nhìn về phía bên trong, học sinh trong lớp đã đi hết.
Khương Nhiên ngồi bàn cuối cùng trong góc, nằm trên bàn, nhắm mắt lại cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn ngủ.
Đi vào đi.
Nhìn hắn ngủ sâu như vậy, cô nhẹ nhàng để túi đựng cà vạt ở bên cạnh bàn.
Sau đó thò lại gần, nhỏ giọng nói:
“Khương Nhiên, cà vạt của cậu.”
Nhưng mà, nhìn hắn nhăn mày lại. Cô nghĩ nghĩ, nói thêm một câu: “Tạm biệt.”
Nói xong định đi về luôn. Chỉ là vừa bước được nửa bước, người đang ngủ trên bàn hình như tỉnh lại.
Đôi mắt nhập nhèm mở ra, tay nhanh hơn một bước, kéo lại người định đi.
Hắn không chú ý tốt lực đạo. Tô Yên không chú ý, bị túm lảo đảo lui về phía sau hai bước, lập tức đâm vào hắn.
Hắn nhíu mày, có thể là buồn ngủ còn chưa biến mất, đôi mắt mang theo tơ máu.
Nhìn thấy là Tô Yên, hắn tận lực làm ngữ khí ôn hòa: “Đã tới sao không gọi tôi dậy?”
Cô chớp chớp mắt, chỉ chỉ túi trên bàn: “Cà vạt của cậu, ở bên trong.”
Khương Nhiên liếc mắt nhìn, tay vẫn cầm lấy cổ tay cô, lực chú ý lại trở về trên người cô.
Một lát sau, tơ máu trong mắt mới rút đi. Thần thái ngữ khí có chút lười biếng, nâng mắt, lên tiếng: “Chỉ là tới đưa cà vạt?”
Tô Yên gật gật đầu, sau đó lại hối hận. Lại lắc lắc đầu, chậm rì rì nói: “Tôi, có chút việc muốn hỏi cậu.”
Hắn vừa nghe, nhướng mày: “Nói nghe thử.”
Cô sắp xếp từ ngữ: “Cậu, thích cái gì?”
Lời cô nói, làm hắn hơi ngạc nhiên, yết hầu lăn lộn lên xuống, như có như không: “Ân?”
Tô Yên nói lớn hơn một chút, nghiêm túc: “Cậu có thứ gì yêu thích không?”
Hắn cười lười biếng, lưu loát: “Có.”
“Là cái gì?”
“Trước khi trả lời câu hỏi của cậu, cậu phải trả lời tôi, vì sao cậu lại hỏi vậy?”
Tô Yên nghĩ nghĩ, nói: “Tôi muốn biết thêm về cậu.”
Khương Nhiên nghe cô nói trắng ra, hơi sửng sốt. Sau đó ý cười trên môi tăng lên, đôi mắt thâm thúy, ánh mắt nhìn cô gấp gáp mà nóng rực.
Tô Yên liếm khóe môi, cũng không biết vì sao, nhưng bị hắn nhìn có chút không dám đối diện: “Cậu, có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”
Hắn thu liễm tầm mắt, không chút để ý: “Quá nhiều, trong thời gian ngắn không nghĩ ra.”
Dừng một chút, lại nói: “Không bằng nói nói, cậu thích cái gì.”
Tô Yên nghe hắn nói, suy nghĩ một lúc, đầu lại đau: “Tôi không thích gì cả.”
“Vậy cậu ghét cái gì?”
“Cũng không ghét gì.”
Khương Nhiên nghe, câu trả lời như kiểu cho có lệ. Nhưng cô nói, lại làm người ta cảm thấy sự thật là như thế.
Hắn không hỏi tiếp, đứng dậy, lấy cặp sách của cô, cầm trong tay: “Tan học, đưa cậu về nhà.”
Căn bản không phải hỏi, cũng không cho cô cơ hội từ chối.
Bất quá, Tô Yên cũng không muốn từ chối. Cô còn muốn nhân cơ hội này tiếp xúc với Khương Nhiên nhiều một chút.
Cũng không biết có phải bởi vì trên người Khương Nhiên có mảnh vỡ Chủ Thần của mình hay không. Mình lại rất dễ dàng tiếp nhận Khương Nhiên, thậm chí không phản cảm với việc hắn ᴆụng vào, nói chuyện.
Mấy ngày qua, cùng các loại người tiếp xúc, ở chung. Tô Yên biết, cô thích ở bên cạnh Khương Nhiên.
Bởi vì mình, không chán ghét hắn.
Đi ra ngoài cổng trường, bởi vì bọn họ xem như tan học muộn, cổng trường đã không còn ai.
Đi ngang qua vài cửa hàng bán kem, Khương Nhiên cúi đầu hỏi: “Ăn không?”
Tầm mắt cô đảo qua, nhìn nhiều vài lần cửa hàng bán kem, còn chưa nói gì, đã nghe thấy giọng nói lười nhác của hắn: “Ông chủ, mua cái kem ly.”
“Tới đây, muốn vị gì?”
Ông chủ nhiệt tình trả lời.
Khương Nhiên thấy cô vẫn không nói chuyện, môi mỏng ra tiếng: “Vị dâu.”
Chỉ một lát, kem đã được làm xong. Hắn cầm lấy, đưa cho Tô Yên.
Tô Yên chớp mắt, nhìn Khương Nhiên, sau đó duỗi tay cầm lấy, cắn một miếng. Rất lạnh, độ ngọt vừa phải.
Thực thích.
Kết quả là, ánh mắt Tô Yên mang theo chút ánh sáng, ý cười thanh thiển, miệng nhỏ miệng nhỏ ăn.
Khương Nhiên thấy cô thích, lười nhác lên tiếng: “Ăn ngon như vậy?”
Tô Yên gật gật đầu, cô vừa ngẩng đầu định nói chuyện, kết quả người nào đó lại cúi đầu thấu lại đây.
Bởi vì hắn cúi đầu quá đột nhiên, cô lại vừa vặn ngẩng đầu, môi đỏ nhẹ nhàng cọ qua khóe môi có vẻ sắc bén của hắn.
Tô Yên sửng sốt.
Ánh mắt Khương Nhiên thâm thúy, cúi đầu cắn một miếng kem. Con ngươi đối diện với cô, nóng rực mà gấp gáp.
Thật lâu sau, thấy yết hầu hắn lăn lộn lên xuống, giọng nói mang theo ý cười: “Ăn ngon thật.”
Tô Yên không nhịn được nhìn về phía khóe môi hắn.
Vừa mới ···· bọn họ ····, muốn nghĩ tiếp, nhưng đầu lại đau, cuối cùng đành từ bỏ.
Sau đó cúi đầu tập trung ăn kem.
Khương Nhiên nhìn bộ dáng mềm mại vô hại của cô, biểu tình trong mắt càng thêm nóng rực.
Vừa ăn, hai người vừa đi về phía nhà của Tô Yên.
Hệ thống Tiểu Hoa bỗng nhiên lên tiếng: “Chúc mừng ký chủ đạt đười một sao.”
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói sửng sốt trong chớp mắt, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một ngôi sao năm cánh.
Tiểu Hoa biết ký chủ của mình có thắc mắc, bèn nói: “Ký chủ, khi ba cánh sao của ngôi sao này sáng lên, có nghĩ là ngài và nam chủ đã thân mật khăng khít, đến lúc đó chỉ cần giúp nam chủ hoàn thành tâm nguyện, là có thể lấy về mảnh vỡ Chủ Thần của mình.”
“Ừm.” Tô Yên nhỏ giọng lên tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Từ trường học đến nhà Tô Yên, lộ trình không lâu lắm. Khương Nhiên cảm thấy chỉ một lát đã đưa người đến nhà.
Giọng nói mềm ấm bên cạnh vang lên: “Tới rồi.”
Tô Yên nghiêng đầu, chớp mắt nhìn hắn.
Khương Nhiên duỗi tay, đưa cặp sách cho cô. Động tác không chút để ý, có vẻ cả người biếng nhác: “Vào đi.”
Nói xong bản thân cũng định xoay người rời đi, sau đó một bàn tay trắng nõn, bắt được cổ tay của hắn.
“Chờ, chờ một chút.” Tô Yên bước bước chân, đi đến trước mặt Khương Nhiên.
Khương Nhiên cười, “Như thế nào?”
Khi nói, tầm mắt liếc liếc nhìn cổ tay của mình.
Cô chớp chớp mắt, nghiêm túc:
“Cậu có thể nói cho tôi, cậu chán ghét cái gì không?”
Tô Yên cảm thấy như vậy, nếu hắn thích nhiều thứ, trong một thời gian ngắn cũng không thể hiểu hết. Vẫn nên hỏi rõ ràng hắn chán ghét cái gì, có thể làm mình không bị ghét a.
Khương Nhiên rũ mắt, bất động thanh sắc vươn tay, nắm tay cô trong lòng bàn tay mình. Không chút để ý: “Chán ghét quá nhiều thứ, không nói hết được trong chốc lát.”
Tô Yên nghe, nhíu nhíu mày, duỗi tay xoa xoa thái dương.
Nhịn không được nói: “Nếu, tôi làm một việc, cậu không thích làm sao bây giờ?”
Cô không có cách nào tự hỏi, vì thế chỉ có thể hỏi tìm kiếm đáp án.
Khương Nhiên nhìn vẻ mặt buồn rầu của cô. Khóe môi ngoéo một cái, để sát vào: “Cậu muốn làm gì?”
Tô Yên xoa thái dương, hoãn hoãn, nói: “Làm chuyện cậu thích.”
Chậm rì rì nói suy nghĩ của mình ra. Lần này, Khương Nhiên ngược lại ngây ngẩn cả người. Bỗng nhiên, bỗng nhiên nắm chặt tay cô, ôm người vào trong lòng.
Đầu bị ép vào иgự¢ hắn, có hơi đau. Cách áo sơ mi trắng, cô nghe thấy tiếng cười của Khương Nhiên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc