Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 05

Tác giả: Tần Nguyên

Khương Nhiên mặc áo số 7 thở phì phò, đứng ở một bên trong sân bóng.
Tầm mắt không chút để ý đảo qua nơi ghế ngồi, trong lúc vô tình liếc thấy Tô Yên đang an tĩnh đứng giữa một rừng nữ sinh thét chói tai.
Nhiều người như vậy, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cô.
Con ngươi hiện lên một mạt cảm xúc, liếm khóe môim
Nguyên bản, không khát.
Nhưng nhìn thấy cố, lại cảm thấy, khát.
Người đối điện chạy tới trực tiếp ςướק bóng trước mặt Khương Nhiên.
Khương Nhiên lại không có phản ứng gì.
Rầm một tiếng, bên kia ghi được một điểm.
Trình Tinh Dương thò qua, vỗ cánh tay Khương Nhiên: “Nghĩ cái gì vậy? Đều làm bên kia ghi điểm!”
Khương Nhiên phục hồi tinh thần lại, đi ςướק bóng.
Mười phút sau.
Trình Tinh Dương đứng giữa sân bóng.
Nhìn Khương Nhiên sai lầm lần thứ năm.
Táp lưỡi.
Mà vị đồng chí mắc lỗi lần thứ sáu này, không những không biết tỉnh lại, ngược lại còn phát tính tình.
Cả mặt đều là sự không kiên nhẫn và lệ khí.
Phản ứng này, giống khi Khương Nhiên đánh nhau.
Bây giờ ai dám thò lại gần, bảo đảm ૮ɦếƭ không toàn thây.
Trình Tinh Dương nguyên bản muốn trêu chọc một câu, nhưng nhìn hắn bực bội, quyết đoán trốn ra phía sau.
Khương Nhiên cực lực khắc chế sự bực bội trong lòng, nhưng đôi mắt hắn không ngăn được mà cứ nhìn ngó nơi khán đài.
Rốt cuộc, không nhịn xuống.
Phịch một tiếng, đập bóng xuống dưới đất.
Đi thẳng tới khán đài.
Hắn đi tới, nữ sinh xung quanh hét to tới nỗi hận không thể hét bay luôn nóc nhà.
Không ngừng có người đi về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Vậy nên Tô Yên đã bị người đẩy lùi ra phía sau, khi sắp bị đám đông bao phủ.
Một cánh tay nóng bòn, xuyên qua mọi người, nắm chặt cổ tay cô, dùng sức lôi kéo.
Trực tiếp kéo cô tới trước mặt hắn.
Bởi vì hắn đột nhiên hành động, tất cảvnữ sinh đều sửng sốt.
Không chỉ những nữ sinh đó im lặng, mấy người trong sân cũng không chơi được nữa, chạy thẳng về phía bên này.
Tô Yên chớp chớp mắt, cô còn chưa mở miệng nói chuyện đã nghe thấu giọng nói ngang ngược của người nào đo: “Cậu không thể cười với tôi?!”
Tô Yên: “······”
Sắc mặt Khương Nhiên rất không tốt, nhưng hắn nói xong, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại của người này, hơi hối hận.
Hắn sửa sang lại ngữ khí của mình.
Tuy rằng không ngang ngược, nhưng nghe cung không giống ôn nhu: “Cười một cái!”
Sau đó, Tô Yên thành thành thật thật mà nở cụ cười.
Nhìn cô cười, sự bực bội trong lòng Khương Nhiên hình như đã giảm một chút.
Nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, liếc tới cánh tay.
Miệng vết thương đã đóng vảy, vốn dĩ cũng không nghiêm trọng, quá hai ngày thì tốt rồi.
Hắn nhìn cổ áo cô đeo nơ bướm màu đen.
Vươn tay, túm túm nơ bướm của cô: “Cà vạt của tôi đâu?”
Tô Yên liếm khóe môi,sau đó mềm mại nói: “Ở cặp sách.”
“Giặt sạch sẽ?”
“Ân.”
Nhìn cô nghe lời ngoan ngoãn như vậh, ý xấu trong lòng không thể hiểu được mà nảy sinh.
Duỗi tay, lại không thể hiểu được vì sao lại túm nơ bướm của cô: “Giặt sạch sẽ còn chưa mang trả? Cậu muốn giữ lại làm gì?”
Ngữ khú dần dần bình tĩnh lại, khôi phục ngữ điệu lười nhác bình thường.
Dựa lại gần cô, ý vị thâm trường:
“Giữ lại?”
Giọng nói hắn đè thấp lại, bởi vì Tô Yên ở gần cho nên nữ sinh xung quanh không nghe thấy hắn nói gì.
Những ánh mắt ghen ghét, thét chói tai, hâm mộ, nóng rực, đồng thời chĩa vào Tô Yên.
Cô muốn cách hắn xa một chút, bởi vì quá gần, mình không có cách nào nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn.
Kết quả, nơ bướm trên cổ bị hắn cầm, vừa mới lui ra phía sau một bước, đã bị lôi trở lại chỗ cũ.
Giọng nói của cô bình thản, mềm mại: “Tôi không biết cậu ở lớp nào.”
Cô chỉ biết người này tên Khương Nhiên, nhưng hắn không nói cho cô biết hắn ở lớp nào.
Khương Nhiên nhìn cô, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, trong lòng không hiểu sao lại tin tưởng những lời cô nói.
Hắn gật gật đầu, lông mày hơi nhíu lai, ngay sau đó khôi phục lại: “Lớp số 10 năm hai, buổi chiều trước khi tan học, tôi muốn nhìn thấy nó. Nếu không ····”
Hắn nói, lại túm túm nơ bướm trên cổ cô.
Tô Yên cảm thấy ··· người này khả năng nhớ thương nơ bướm của mình.
Quả nhiên, câu tiếp theo chính là:
“Nếu không nhìn thấy, nơ bướm của cô, chính là bồi thường.”
Cô hé miệng muốn nói chuyện nhưng tiếng thét chói tai của nữ sinh xung quanh ngăn cô lại. Chỉ đàng thành thật gật đầu: “Nhớ rõ.”
Như vậy, hắn mới buông lỏng tay.
Trên mặt không kiên nhẫn thu liễm, xoay người lại đi về phía sân bóng.
Trình Tinh Dương nhìn thoáng qua Khương Nhiên.
Phát hiện đôi mắt hắn hạ xuống, biểu tình khí thế đều lập tức giảm bớt.
Không còm bộ dáng hỏa khí ngập trời mấy ngày hôm này.
Hỏi một câu: “Có chơi nữa không?”
Khương Nhiên mí mắt vừa nhấc:
“Bỏ đi.”
“OK”
Trình Tinh Dương nhìn Khương Nhiên, không nhịn được nhìn về phía nữa sinh kia.
Lúc này mới nhìn rõ cô. Tinh tế nhu nhược, ngoan ngoãn, đôi mắt ngập nước.
Thuộc loại nữ sinh ngoan hiền.
Đẹp không, đẹp.
Nhưng chỉ có thế mà thôi.
Nữ sinh như vậy ở cao trung Đế Đô cũng không tính độc đáo.
Sao có thể làm Khương Nhiên coi trọng đây?
Trình Tinh Dương một bàn tay ôm bóng rổ đi ra ngoài, ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn về phía Tô Yên.
Nhìn nửa ngày cũng không biết được nguyên nhân.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, trầm mặc Tô Yên, đột nhiên thu được toàn bộ ánh mắt của nữ sinh trong trường.
Ghen ghét, ngờ vực, khi*p sợ, hâm mộ, hỗn tạp các loại, ngo ngoe rục rịch, lại ngại nói về Khương Nhiên, không dám đi tới hỏi.
Cho đến khui cô về lớp, loại tầm mắt này mới giảm xuống.
Lúc này, rốt cuộc có người không kiềm chế được, đi đến trước mặt Tô Yên: “Cậu quen Khương Nhiên?”
Tiếng nói vừa dứt, cả lớp đều yêu tĩnh.
Lỗ tai mọi người đều dựng lên, muốn nghe cô sẽ trả lời như thế nào.
Tô Yên ngồi ở chỗ của mịn, nâng mắt: “Gặp qua hai lần.”
Cô ngoan ngoãn trả lời.
Nữ sinh kia lại nhịn không được hỏi: “Khương Nhiên nói cà vạt, là chuyện gì xảy ra?”
“Cánh tay bị thương, hắn dùng cà vạt cầm máu cho tôi.”
Nghe thấy thế, có vài người nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là giúp đỡ lẫn nhau a.
Nữ sinh kia khoanh tay, vẻ mặt không tin: “Hắn sẽ vô duyên vô cớ giúp cậu cầm máu? Còn dùng cà vạt của mình?”
Khương Nhiên cũng không phải là học sinh ba tốt thấy việc gì cũng giúp đỡ.
Có thể làm ra loại sự tình này?
Phản ứng đầu tiên của nữ sinh kia chính là Tô Yên nói dối.
Nhưng đúng lúc cô ta đang muốn tiếp tục chất vấn, chuông vào lớp vang lên.
Cô ta không cam lòng nhìn Tô Yên.
Lại nhìn giáo viên đã đi vào lớp, cuối cùng chỉ có thể dậm chân một cái trở về chỗ ngồi của mình.
Trước khi rời đi, ánh mắt mang theo một tia ghen ghét còn có một tia không cam lòng.
Đại khái là cố ý nói cho Tô Yên nghe: “Nếu không phải Vũ Phỉ đi tham gia cuộc thi piano, không có ở trường học, sao có thể để cô ta chui chỗ trống?!”
Tô Yên quay đầu, nhìn về phía nữ sinh kia.
Cô hơi mờ mịt. Nâng ngón tay chỉ chỉ mình: “Cậu đang nói về tôi?”
“Cậu!” Sắc mặt nữ sinh kia đỏ bừng, cho rằng Tô Yên đang khiêu khích mình.
Hung dữ nói: “Cậu chờ đấy!”
Vừa dứt lời, giọng nói giáo viên truyền đến: “Trật tự một chút, tiết này sẽ làm bải kiểm tra, làm xong bạn nào cảm thấy bài làm của mình hơn 60 điểm có thể nộp bài, tan học trước.”
Thầy dạy Hóa là người đã đi dạy rất nhiều năm, cũng hiểu được tính cách của học sinh.
Bởi vì không có gì hâp dẫn hơn việc được tan học sớm.
Quả nhiên, sau khi nghe được, tất cả đều xoa tay hầm hè, ý chí chiến đấu nâng cao.
60 điểm a.
Nghiêm túc làm, là có thể sớm đi a!
Chỉ là sau khi phát bài kiểm tra, không ít đồng học đều héo: “Đây là cái gì??!”
“Oxy hoá đồng, axit clohidric, oxy hoá, ···· ta đi! Ông thầy hói này không muốn cho bọn mình tan học sớm rồi??”
Có mấy công thức còn chưa học, đều bị ông thầy đầu trọc này cho vào bài kiểm tra.
Thầy dạy Hóa bình tĩnh ngồi ở trên bục giảng. Phảng phất như không nghe thấy học sinh phản ánh.
Chờ đến khi mọi người trật tự, mới chậm rì rì nói: “Tôi muốn nói cho các em, đường đời rất dài, nếu quá tự phụ, ông trời cũng không nhìn được.”
Nói xong, học sinh lại nhỏ giọng rầm rì.
Nhưng còn có cách nào?
Làm bài thôi.
Hai mươi phút sau, tất cả mọi người đang vùi đầu làm.
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn sang trái rồi nhìn sang phải.
Cô khẽ cắn môi, muốn nói lại thôi.
Sau đó, lại nhìn thoáng qua túi đựng cà vạt trong ngăn bàn.
Khẽ cắn môi.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong lớp học yên tĩnh: “Thưa thầy, em làm xong rồi.”
Ông thầy đầu hói nâng mắt, nhìn về phía Tô Yên.
Hai mươi phút làm xong bài kiểm tra ông ra?
Ông hơi nhíu mày, vốn dĩ nhìn cô bé này thành thành thật thật, sao lại dùng mấy cách gian lận này?
Nhưng nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, lại nuốt những lời muốn nói lại.
Nghĩ, đi đến trước mặt cô.
Nhìn bài làm của cô, nguyên bản tính toán muốn dạy dỗ hai ba câu.
Nhưng sau khi nhìn qua, đôi mắt đều dính trên bài làm. Một lúc sau, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên: “Chính em làm?”
Cô gật gật đầu: “Vâng.”
Nghe thấy cô trả lời, ông cầm lấy bài thi, tỉ mỉ nhìn từ đầu đến cuối. Càng xem ánh mắt lại càng lượng: “Bài cuối cùng là bài khó nhất trong cuộc thi học sinh giỏi Hóa năm ngoái, em làm bằng cách nào?”
Tô Yên lại liếm khóe môi, chớp chớp mắt: “Rất khó sao?”
Sau khi nói xong, nhìn mấy người trong lớp đều đang làm bài chăm chỉ, cắn cắn môi, nói một câu: “Ách, em cũng làm thật lâu.”
Thầy Hóa còn đang xem bài làm của cô, cô đợi một lúc, ngoan ngoãn nói: “Thưa thầy, thầy vừa nói làm xong là có thể tan học, em có thể tan học chưa?”
“Không được!” Thầy Hóa một tiếng ngăn lại.
Nhưng mà lại ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sạch sẽ của cô, thân là một người giáo viên, nói mà không giữ lời thì không tốt lắm. Ông ho nhẹ một tiếng: “Có thể, buổi sáng ngày mai đến trường thì tới văn phòng tìm tôi.”
Tô Yên gật gật đầu, sau đó đeo cặp sách, trong tay cầm túi, đi ra ngoài.
Ông thầy lại đang cẩn thận nghiên cứu bài làm kia.
Học sinh xung quanh nhịn không được nhỏ giọng nghị luận: “Ông thầy hói hôm nay làm sao vậy? Tùy tiện làm làm cũng cho tan sớm?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc