Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 02

Tác giả: Tần Nguyên

Thiếu niên kiệt ngạo

Ước chừng là hai người này khuyên bảo có tác dụng.
Chiếc giày chơi bóng thành công từ trên đầu người kia bỏ xuống dưới.
Tô Yên dựa vào ven tường, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Hơi cắn khóe môi, có chút rối rắm.
Hệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?”
Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.”
Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên.
Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi.
“Đi tìm ૮ɦếƭ đi!”
Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay.
Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa.
Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê.
Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng.
Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn.
Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu.
Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng.
Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị thương của mình, một hồi lâu mới có phản ứng.
Chỉ thấy Tô Yên từ trong túi móc ra một chiếc khăn tay mau trắng, chậm rãi lau vết máu chảy ra. Vài sợi sợi tóc rơi xuống đầu vai, che đi gương mặt.
Chờ cô nhìn miệng vết thương đã không đổ máu. Cất khăn bị dính máu đi, lấy viên kẹo sữa dâu cuối cùng ra. Đang định xé vỏ ăn luôn.
Một đôi giày chơi bóng màu trắng xuất hiện trong tầm mắt.
Theo giày nhìn lên trên, quần màu đen, áo sơ mi màu trắng. Cà vạt màu đen, nút thắt cởi hai viên. Cơ thể thon dài cân xứng. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có chút gầy. Ánh mắt mang theo dã tính cùng lệ khí như ẩn như hiện.
Vừa mới quay đầu đã nhìn thấy nữ hài đứng bên này. Thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, còn tính thức thời. Chỉ là không nghĩ tới cú đá kia của mình, làm dao gập bay về phía nữ hài, cắt qua cánh tay.
Nữ hài cố gắng móc khăn tay ra lau miệng vết thương, bộ dáng an an tĩnh tĩnh, làm hắn nhăn mày. Cũng không biết là nghĩ như thế nào, bước chân đi qua.
Nhìn kỹ, làn da thực trắng, tóc thực mềm mại, vô hại mà yếu ớt.
Tầm mắt dừng trên cánh tay bị thương của Tô Yên.
Đại khái bởi vì Tô Yên động đậy, động tới miệng vết thương. Cho nên máu vừa ngừng lại chảy ra.
Khương Nhiên trên mặt hiện lên cảm xúc không biết tên: “Chậc, cũng thật kiều khí”
Chẳng sợ lệ khí trong mắt hắn đã tan đi một chút, nhưng nhìn qua vẫn cảm thấy lạnh lùng, nguy hiểm.
Vừa nói vừa kéo xuống cà vạt đen trên cổ, thuận tay cầm lấy cánh tay bị thương của Tô Yên.
Nhìn máu từ trên vết thương chảy xuống, duỗi tay cầm cà vạt trực tiếp lau đi. Thuận tiện dùng cà vạt quần quanh miệng vết thương vài vòng, thắt lại.
Hắn dùng lực rất lớn, đặc biệt thân thể hiện tại của Tô Yên yếu ớt. Cảm giác đau đớn cũng nhiều hơn người bình thường.
Cô cắn cắn khóe môi, con ngươi ngập nước nhìn nam sinh đầy người lệ khí này vài lần.
Mày nhíu một chút, nhưng không nói gì cả. Cô cúi đầu tiếp tục muốn bóc vỏ kẹo sữa dâu ra.
Kết quả, một bàn tay duỗi tới, trực tiếp ςướק cái kẹo đó đi.
Trơ mắt nhìn hắn bóc vỏ, cho vào miệng ăn. Cô hơi hé miệng, con ngươi ngập nước: “Đó là kẹo của tôi.” Giọng nói rất nhẹ, giống như lông chim làm trái tim ngứa ngáy.
Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái. Bàn tay đút vào túi quần, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá. Khẩu khí lười nhác thu liễm một chút lệ khí: “Rốt cuộc cũng nói chuyện, còn tưởng rằng là người câm.”
Hương vị dâu tây và sữa bò tràn ngập trong khoang miệng.
Hắn, chán ghét ăn kẹo.
Vừa mới chính là nhìn người con gái này, cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu bóc vỏ kẹo.
Cũng không biết mình suy nghĩ gì, trực tiếp ςướק lấy ăn. Hắn biết, mình như vậy rất giống một tên lưu manh.
Nhưng vẫn làm.
Vì sao?
Không có nguyên nhân.
Chỉ muốn làm vậy thôi.
Hai người đối diện, lại không nói gì.
Lúc sau, bạn của Khương Nhiên đứng ở ngã rẽ gọi: “Khương ca, đi thôi.”
Người nọ đút tay vào túi quần, trước khi rời đi còn đánh giá hương vị kẹo: “Khó ăn.”
Nói xong, xoay người, rời đi.
Tô Yên đứng tại chỗ, nhìn nhìn chiếc cà vạt màu đen đang quấn trên cánh tay, đối lập rõ ràng với làn da trắng nõn của mình. Nâng bước đi về phía trước.
Cô thật sự sắp đến muộn.
Khi đi ngang qua chỗ ngoặt, mới phát hiện nằm trên mặt đất, không phải chỉ có một người lúc nãy.
Còn có bảy tám nam sinh mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô, đau đớn ngã trên mặt đất.
Cho nên... vừa mới cũng không phải người tên Khương Nhiên bắt nạt người khác, mà là bị đám người này bắt nạt, sau đó đánh trả?
Bước chân cô không dừng lại, đi về phía trước, một bàn tay xoa ấn đường, giảm bớt đau đớn bởi vì suy nghĩ nhiều.
Rốt cuộc tới cao trung Đế Đô, khi cô đi vào, chuông vào lớp đã vang lên.
Hệ thống Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở: “Ký chủ, là lớp 3 của cao nhị. Là lớp cuối cùng của tầng 2.”
Tô Yên theo Tiểu Hoa nhắc nhở đi về phía lớp học. Nhìn thấy bảng tên lớp, cô chớp chớp mắt, đẩy cửa ra đi vào bên trong.
Tất cả học sinh, đồng thời ngồi ở chỗ đó, nhìn Tô Yên đẩy cửa đi vào, trực tiếp làm lơ giáo viên trên bục giảng, đi về phía vị trí của mình.
Giao viên lập tức giận dữ: “Tô Yên!”
Nữ sinh bị gọi dừng bước.
Thanh âm thực nhẹ thực mềm: “Cô giáo”
Sau đó, sắc mặt giáo viên xanh mét: “Vào lớp không biết xin phép?! Đến muộn còn kiêu ngạo như vậy, cô có còn để giáo viên trong mắt hay không?! Đi ra ngoài!”
Tô Yên sau khi nghe xong, gật gật đầu: “Vâng.” Sau đó đi ra ngoài.
Giáo viên nhìn Tô Yên hoàn toàn không có thái độ hối lỗi, càng tức giận: “Đứng ở ngoài cửa hết tiết này cho tôi!”
Kết quả là, Tô Yên vừa mới đi vào thế giới này không bao lâu, đã bị phạt đứng ở cửa lớp, làm giáo viên và học sinh đi ngang qua nhìn ngó.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói:_“Ký chủ, vì sao vừa nãy cô trực tiếp đi vào?”
Thân là một hệ thống săn sóc, đối với hành vi của ký chủ nó có chút không hiểu. Ký chủ ngoan như vậy, nghe lời như vậy, nó phải giải thích nhiều để dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ a.
Tô Yên nghi hoặc: “Vì sao lại không?”
“Ách ····” Thân là một hệ thống, nó bị cái hỏi của ký chủ làm cho kinh ngạc.
Sau đó tự hỏi thật lâu sau, Tiểu Hoa mở miệng: “Căn cứ quy củ của thế kỷ 21, học sinh nếu đến muộn, vào lớp phải xin phép.”
Tô Yên nghe rất nghiêm túc, sau đó gật đầu: “Được, lần sau tôi sẽ nhớ kỹ.” Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Hệ thống Tiểu Hoa ký chủ nói, nghi hoặc:_“Ký chủ, cô không biết?”
“Không biết.”
“Trong tư liệu, hoàn cảnh sinh hoạt trước khi ngài trở thành Chủ Thần khá giống thế giới này, chẳng lẽ ··· ngài không đi học?”
“Không đi.”
Nghe Tô Yên trả lời Tiểu Hoa lại càng tò mò, sao ký chủ lại không đi học vậy nhỉ?
“Vậy trước kia ký chủ học bằng cách nào?”
“Đọc sách.”
“Ân? Chỉ một mịn, có thể hiểu?”
“Ừm.”
Ký chủ trả lời bình đạm. Thân là hệ thống săn sóc, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.
An tĩnh trong chốc lát, cho đến khi ngón tay mảnh khảnh của Tô Yên vuốt ve khuyên tai trân châu đang đeo. Giọng nói mềm mại nghi hoặc: “Tiểu Hoa, mi sẽ luôn ở trong viên trân châu này sao?”
“Ký chủ, giá trị thể lực và dung lượng não đạt tới 7, chúng ta có thể ký kết khế ước, tôi có thể dùng ý thức nói chuyện với cô.”
“À.” Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.
Hiện tại hệ thống, còn chưa thể ký kết khế ước với Tô Yên, cho nên chỉ có thể bám vào khuyên tai giao lưu với cô. Bởi vì tóc cô khá dài, phần lớn thời gian đều không buộc. Hơn nữa Tiểu Hoa nói rất nhỏ, lại nói chuyện bên tai ckl, cho nên ngay cả khi có người đứng đối diện Tô Yên, cũng không nghe thấy Tiểu Hoa nói.
“Cho tôi xem các phương diện hiện tại của bản thân.”
Sau đó, trước mắt cô có hai dòng chữ màu đỏ,
【 Dunglượng não: 1
Giá trị thể lực: 3】
Sau khi nhũng xong: “Dung lượng não 1 là sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền nhíu mày.
Ngay sau đó giọng nói quen thuộc vang lên: “Ký chủ, bây giờ cô không nên nghĩ gì cả, vấn đề cô suy nghĩ khi vượt quá dung lương não sẽ bị đau đầu!”
Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn dung lượng não của mình là 1: “Vì sao?”
Tiểu Hoa thở dài giải thích nói:
“Tất cả phải bắt đầu từ con số 0.”
Trách không được trên đường tới trường, chỉ cần nghĩ ngợi một chút, đầu sẽ đau.
“Tiểu Hoa, mi bảo ta mua kẹo ăn, là vì sao?”
“Ký chủ khẳng định sẽ thường xuyên đau đầu, lúc đau đầu thì ăn một viên kẹo a.”
“Ăn kẹo là có thể giảm bớt sao?”
“Không thể, nhưng có thể an ủi tâm hồn.”
“À.” Tô Yên ngoan ngoãn lên tiếng.
Một hệ thống một ký chủ, một người hỏi, một người trả lời, phối hợp nhưng thật ra ăn ý.
Nghe có tiếng bước chân truyền đến, cùng với tiếng nữ sinh nói chuyện: “Chị Vũ Phỉ, em vừa nghe nói hôm anh Khương Nhiên đánh nhau với người khác.”
Sau đó một giọng nói thanh lãnh nói tiếp: “Hắn đánh còn ít sao? Trừ bỏ ghi tội, cái trường này cũng không dám làm gì hắn.”
“Vậy... chị Vũ Phỉ biết hắn đánh nhau với ai không?”
“Ai?”
“Chính là người theo đuổi chị, Doãn Khôn! Chị Vũ Phỉ, khẳng định là Khương Nhiên ghen tị!”
“Không cần nói bậy.”
“Như thế nào là nói bậy? Chị Vũ Phỉ, chị không biết, bình thường hai người bọn họ không chút giao thoa, nếu không phải bởi vì chị, như thế nào sẽ nháo lớn như vậy?”
Tô Yên đứng ở chân tường, nhìn thấu phía trước có hai nữ sinh đang đi tới trước mặt cô.
Trong đó một người dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh lãnh, lớn lên rất đẹp, đôi tay ôm иgự¢.Cũng mặc áo sơ mi trắng cùng váy đen dài, mặc ở trên người nữ sinh lại thành váy ngắn, mang theo một loại cảm giác cấm dục.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc