Triệu Trinh bày ra dáng vẻ ngọc thụ lâm phong đứng trong nội viện, cơn gió mênh mang của tháng hai ở phương bắc vẫn mang theo lạnh lẽo, thổi tỉnh cơn giận vì Chu Tử của hắn. Triệu Trinh không biết tại sao mình luôn bị người trong phòng làm cho tay chân luống cuống, hắn là người hay suy tư, vì vậy liền đứng trong gió rét mà suy nghĩ, cuối cùng rút ra kết luận – tiểu nhân và nữ nhân thật quá khó nuôi.
Nữ nhân thật là khó chiều chuộng, may mà hắn chỉ có một người. Triệu Trinh rất đồng tình với Phụ hoàng và hai vị huynh trưởng của hắn, hơn nữa còn đồng tình với những oanh oanh yến yến trong vương phủ của Nhị hoàng huynh.
Vào lúc này Triệu Trinh chợt nhớ ra sáng hôm nay hắn còn phải sắp xếp hành trình. Hắn vốn nghĩ đã xa nhau hơn năm tháng, muốn thân thiết ở bên cạnh Chu Tử, nên đã đẩy xuống rất nhiều việc. Vào lúc này đầu óc đã bình tĩnh lại, Triệu Trinh được dịp bèn đi làm chuyện lớn của hắn.
Gọi Triệu Phúc và Ngân Linh, Triệu Trinh dặn dò mấy câu, vừa muốn rời đi, dường như nghĩ đến việc gì, quay đầu lại nói với Triệu Phúc: “Để thêm hai chậu than cạnh tường kép (tường hai lớp) trong phòng!”
Nói xong, Triệu Trinh nhấc chân đi, trong lòng còn khinh bỉ bản thân lê thê dài dòng – khiến ta sắp tức ૮ɦếƭ rồi, lão tử (ông đây ^^) lại còn quan tâm việc ngươi có lạnh hay không! Dẹp – (LPH: bạn vương gia quá thô lỗ rồi ^^)
Sau khi Chu Tử nhiệt huyết sôi trào gan lớn hơn trời đuổi Triệu Trinh ra ngoài, lúc đầu có cảm giác hả giận, nhưng sau đó liền bắt đầu sợ hãi.
Nàng lẳng lặng ngồi trong phòng, chờ đợi Triệu Trinh xử lý.
Muốn đánh, muốn nhốt, muốn bán, nàng cũng chờ.
Chu Tử cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại tức giận như vậy.
Không phải nàng đã biết rất rõ rồi sao?
Sao khi Vương phi vào cửa thì Triệu Trinh sẽ không cần nàng mang thai, không uống canh tránh thai thì phải làm thế nào? Nhiều người cũng đã uống rồi, sao mình có thể không uống chứ?
Mặc dù ngoài miệng nói thật dễ nghe, mặc dù trong lòng cũng tự lừa gạt mình, nhưng Chu Tử biết, linh hồn của nàng vẫn là linh hồn của người hiện đại, nàng không thể dễ dàng tha thứ việc cùng người khác chia sẻ một người đàn ông.
Đại khái nguyên nhân chính là chỗ đó!
Nhưng với một nô tỳ mà nói, không thể nhẫn nhịn vẫn phải cắn răng để mà nhẫn nhịn, hơn nữa muốn sống sót, thì chỉ có thể tranh với người khác, đấu với người khác, chỉ có thể sống như một oán phụ.
Chu Tử vẫn luôn biết rõ cuối cùng rồi cũng có một ngày mình sẽ rơi vào trong vũng bùn.
Nhưng mà, hiện tại Triệu Trinh đã giao hộ thi*p cho nàng, điều này giống như Chu Tử đang ở trong một phòng lớn bị bịt kín, không thấy được hi vọng, không thể hô hấp, sắp ૮ɦếƭ, nhưng Triệu Trinh đã mở cho nàng một cánh cửa sổ, không khí trong lành theo ánh nắng tràn vào – nàng có hi vọng rồi.
Cho nên, Chu Tử hết sức vui mừng, có thêm chút cuồng loạn.
Sau khi đợi nửa ngày, Chu Tử vẫn không thấy bị trừng phạt, rất kinh ngạc. Đi hỏi Triệu Phúc và Ngân Linh một chút, mới biết được Triệu Trinh ra Doanh trại lớn phía đông nơi đóng quân ở ngoài thành.
Chu Tử dùng nửa ngày để suy nghĩ, rốt cuộc đưa ra kết luận mà bản thân mình cũng không dám tin – Triệu Trinh thích nàng, ít nhất thì trong lòng cũng có nàng!
Kết luận này, thực tế thì trong lòng nàng sớm đã hình như hiểu mà lại như không hiểu, những vẫn không thể tin được, vẫn nhao nhao muốn thử một phen, rốt cuộc hôm nay cũng mạo hiểm tính mạng thử nghiệm một lần, hơn nữa, còn thành công!
Thành công! Thành công! Thành công!
Chu Tử vui mừng muốn hét lên thật to, muốn ăn mừng thật lớn.
Cuối cùng, phương thức ăn mừng của nàng là dùng chén canh tránh thai ‘xả giận’, nhìn thấy mảnh vỡ của chén canh, nhưng lại không hẹn mà đều giữ vững trầm mặc.
Triệu Trinh tốn hơn nửa ngày ở Doanh trại lớn phía đông, tiến hành sơ tuyển binh lính mới.
Doanh trại lớn phía đông đóng năm vạn binh lính, cuối cùng chỉ chọn ra hơn sáu trăm người.
Triệu Trinh muốn những binh lính mới này trở thành đội kỵ binh hể đánh là thắng trên chiến trường, cho nên tiêu chuẩn sơ tuyển rất cao, thân thể có cường tráng không, phản ứng có nhanh nhạy không, đầu óc có tỉnh táo không, đây là cửa ải đầu tiên cần xét đến khi sơ tuyển.
Sau khi sơ tuyển chấm dứt, Triệu Trinh tập trung những người này lại, tiến hành phát biểu động viên.
Hắn nói rất ít, nhưng lời nói sắt bén rất có khí phách, tóm lại nội dung chủ yếu chính là “Tìm phú quý trong nguy hiểm, mới có thể lập tức phong Hầu."
Sau khi kết thúc việc tuyển chọn ở Doanh trại lớn phía đông, hắn dẫn một đám thị vệ thân tín cưỡi ngựa đến nơi ở của Cấm quân ở phía bắc kinh thành, chỉ dùng hai giờ đã hoàn thành sơ tuyển.
Lúc hắn quay trở về vương phủ, màn đêm đã sớm buông xuống.
Triệu Trinh đứng ngoài cửa lớn của thư phòng, trong đầu không ngừng tranh đấu, rốt cuộc là đi gặp Chu Tử hay là không đi gặp Chu Tử đây.
Cuối cùng, Triệu Trinh quyết định lạnh nhạt với Chu Tử mấy ngày, để cho nàng biết việc mình yêu chìu quan trọng đến thế nào.
Hắn nhấc chân bước vào thư phòng.
Sau khi ăn qua loa vài thứ, Triệu Trinh cho gọi hai mưu sĩ (quân sư) thân tín nhất là Hồ Phi Đồng và Tưởng Đức Hằng, ba người cùng nhau bàn bạc kế hoạch về công việc của những binh lính mới.
Ba người vừa uống trà vừa đàm luận, không khí rất sôi nổi, đột nhiên Triệu Trinh nghe bên ngoài có chút ồn ào, đôi lông mày thanh tú của hắn lập tức nhíu lại.
Hồ Phi Đồng và Tưởng Đức Hằng thấy sắc mặt vương gia không được tốt, biết tính tình của hắn, cũng không dám nói gì.
Lúc này Triệu Anh, Triệu Dũng dắt một nha đầu xinh đẹp mặc áo màu vàng tiến vào.
"Chuyện gì?"
"Bẩm báo Vương Gia, nha đầu này đứng ngoài thư phòng theo dõi Vương Gia."
"Đánh hai mươi trượng trước, đánh xong rồi hãy hỏi!" Triệu Trinh vuốt vuốt chân mày, thản nhiên nói.
Nha đầu áo vàng vừa nghe, vùng vẫy đứng lên: “Vương gia, nô tỳ là Mỹ Liên, là nha hoàn bên cạnh hai vị tiểu thư của phủ Thượng thư, là hai vị tiểu thư…….”
Triệu Trinh không kiên nhẫn khoát tay áo, Triệu Anh, Triệu Dũng lập tức che cái miệng đang nói, kéo ả ra ngoài.
Sau nửa canh giờ, Triệu Anh tiến vào: “Bẩm vương gia, đúng là nha hoàn của hai vị biểu tiểu thư, nói là mời ngài đến thương lượng chuyện tiệc quần phương (bữa tiệc mời các thiên kim tiểu thư chưa chồng. LPH: giống tiệc tuyển phi quá ^^).”
"Đã biết."
Đáng thương cho Mỹ Liên. Muốn tìm phú quý trong nguy hiểm, ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp đến gặp vương gia, ngờ đâu rốt cuộc lại bị đánh tới ௱ôЛƓ nở hoa.
Ngày hôm sau, Triệu Trinh thu xếp công việc bớt chút thời gian đến gặp nhị biểu tỷ và tứ biểu muội của mình
Cao Diễm và Cao Quân dùng Mỹ Liên mà các nàng rất quý nằm đang trên giường không dậy nổi – không đúng, là nằm sấp trên giường không dậy nổi – đổi lấy cơ hội, tóm tắt rõ ràng dễ hiểu chuyện tiệc quần phương.
Triệu Trinh cũng không để ý: “Các ngươi cứ xem mà làm đi, cứ đến phòng thu chi mà lấy bạc. Ngày đó ta có việc không ở trong phủ, để Chu Tử trong phòng ta giúp ta xem qua một chút là được.”
Nói xong Triệu Trinh rời đi ngay. Hắn bận rộn như vậy, làm gì có thời gian để xem những nữ nhân này biểu diễn. Nghĩ đến ngày cử hành tiệc quần phương trong vương phủ sẽ đầy một đám oanh oanh yến yến quần áo sặc sỡ ríu ra ríu rít, Triệu Trinh rùng mình một cái – một nữ nhân đã đáng sợ như vậy, huống chi còn tập trung đầy cả viện.
Để Chu Tử đi cho biết sự lợi hại của nữ nhân đi, coi còn dám đốp chát lên mặt với bổn vương hay không.
Sau khi Chu Tử gạt bể chén canh tránh thai, Triệu Trinh cũng không sắp xếp bảo người đem vào nữa. Hắn quyết định nghe theo mệnh trời, giao việc này cho ông trời là được, ta cũng không muốn cãi nhau nữa.
Chu Tử không biết ý nghĩ của hắn, vừa thoải mái được vài ngày, liền bắt đầu lo lắng, lỡ như mang thai thì phải làm sao?
Nàng còn chưa tròn mười bảy tuổi đó!
Hơn nữa, sao vương gia có thể để nàng sinh con.
……
Chu Tử sợ hãi suốt năm ngày.
Trong năm ngày này, Triệu Trinh bôn ba với các tướng lĩnh của mình trong doanh trại, không ở vương phủ.
Sang ngày thứ sáu, lúc Chu Tử nhìn thấy vết đỏ trên đệm giường thì kích động muốn rơi nước mắt – nguyệt tín tới rồi, không có mang thai…..! Cảm tạ trời cao, tạ ơn đất rộng, cảm tạ vương gia bắn pháo không chuẩn.
Ngày thứ bảy, Vương gia không còn bận sơ tuyển nữa, cảm thấy nhất định là Chu Tử đã hối hận rồi, nói không chừng còn vừa hối hận vừa nhớ nhung mình không dứt, cho nên, lão nhân gia ngài liền nghênh ngang trở về vương phủ, trực tiếp đi vào nội viện.
Mãi cho đến lúc tắm xong ngồi lên giường, Triệu Trinh vẫn cảm thấy trong nháy mắt Chu Tử nhìn thấy hắn, trong đôi mắt không phải là vui mừng mà có chút hả hê.
Đến lúc ngủ, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ vì sao ánh mắt Chu Tử nhìn hắn có chút hả hê rồi!
Đêm đã khuya trong phòng rất ấm, Chu Tử đã sớm ngủ.
Triệu Trinh ôm Chu Tử, đau thương mà mất ngủ —— có thể nhìn có thể sờ lại không thể ăn, sao có thể đau thương đến thế chứ!