Liễu Liên mãnh liệt yêu cầu muốn ở trọ, Từ Liên Ba cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được. Đối với khách sạn, Liễu Liên yêu cầu là phải sạch sẽ và có thể tắm rửa, yêu cầu này cũng không khó thỏa mãn.
Từ Liên Ba tắm rửa thay quần áo xong bước ra, phát hiện Liễu Liên đã sớm chờ ở bên ngoài.
Liễu Liên thay toàn thân quần áo màu đen, thắt lưng quấn nhuyễn đao màu đen, lại thêm gương mặt xinh đẹp sạch sẽ, quả thực giống trứng gà mới vừa bóc vỏ, nhìn thế nào cũng sẽ khiến người đến làm phiền.
Từ Liên Ba nhịn không được nói: "Liễu Liên, ngươi cao quá nhanh, áo choàng có hơi ngắn rồi!"
Liễu Liên dương dương đắc ý cười bỡn cợt: "Ca, ngươi đố kỵ ta phong lưu anh tuấn như cây ngọc đón gió sao!"
Từ Liên Ba tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đố kỵ dáng vẻ Liễu Liên anh tuấn hơn mình, hắn liếc xéo Liễu Liên một cái, nhìn vóc dáng Liễu Liên như cây non đã muốn cao hơn mình, trong lòng vẫn có chút căm giận bất bình, nói: "Ngay cả bộ quần áo mới cũng không nguyện ý mua, bạc của ngươi đều vứt đi đâu hết rồi hả? Vương gia luôn đối xử với chúng ta không tệ!"
Liễu Liên cất bước liền đi ra ngoài.
Bạc của hắn? Bạc của hắn đều được giấu kỹ rồi!
Những ngày lưu lạc khiến hắn hiểu rõ tầm quan trọng của bạc, hắn không thèm tiêu!
(Lúc này cho dù thế nào Mỹ Thiếu niên Liễu Liên cũng không ngờ tới, mười lăm năm sau, bạc hắn tích trữ suốt hai mươi năm bắt đầu từ lúc mười một tuổi đều bị một thằng nhóc gian xảo mượn cớ dùng để buôn bán, lừa sạch sẽ, một chữ cũng không để lại cho hắn. Đương nhiên, đây là sau này, mẹ ghẻ Mạc Mạc chắc chắn sẽ không cho hắn biết, tránh việc đả kích nhiệt tình tích trữ bạc của hắn.)
Hai người tìm một quán rượu gần đó, gọi hai món nhắm, gọi Hạnh hoa xuân tốt nhất, bắt đầu uống rượu.
Liễu Liên yêu rượu, mà tửu lượng Từ Liên Ba rất cao ngàn chén không say, cho nên Liễu Liên và Từ Liên Ba vừa uống, liền là hai chén cùng cạn.
Đương nhiên, ra ngoài cùng Liễu Liên, nhất định sẽ phải chịu đựng ánh mắt rình mò từ bốn phương tám hướng, về việc đó Từ Liên Ba tự xưng là vẫn có chút năng lực.
Liễu Liên thích im lìm uống rượu, chỉ cần là rượu ngon, không cần mời, uống một chén lại một chén.
Không mất quá nhiều thời gian, Từ Liên Ba thấy mí mắt Liễu Liên biến thành phấn hồng, ánh mắt sáng trong suốt, vẻ mặt như nghĩ tới điều gì, biết là hắn đã hơi say rồi.
Mười bảy tuổi là lứa tuổi chớm yêu, Từ Liên Ba muốn trêu chọc Liễu Liên nhỏ hơn mình một tuổi: "Liễu Liên, ngươi thích dạng cô nương thế nào?"
Tay trái Liễu Liên xê dịch, tay phải cầm chén không xoay tới xoay lui, ánh mắt dịu dàng nhìn cái chén trong tay, trên mặt lộ nét cười, cất giọng nhẹ nhàng mềm mại: "Cô nương ta thích, mắt thật to, môi đầy đặn, cằm thon, иgự¢ tròn, vòng eo tinh tế, vóc dáng cao cao . . . . . ."
Nói xong, ánh mắt hắn dần nhíu lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái chén trong tay, giống như cái chén trong tay chính là vị cô nương đó.
Từ Liên Ba thực hồ nghi, nghĩ hắn mến hoa khôi thanh lâu nào đó, vội nói: "Liễu Liên, ngươi cẩn thận một chút cho ta, đừng nhiễm mấy thứ bệnh lậu gì đó về!"
Ánh mắt như nước hồ thu của Liễu Liên lay động, mỉm cười nhìn hắn: "Yên tâm, không nhiễm được!"
"Không nhiễm được. . . . . ." Hắn rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, miệng thì thào tự nói, "Cả đời này cũng không nhiễm được. . . . . ."
Hắn tựa lên bàn mà ngủ.
Từ Liên Ba khốn khổ nhìn hắn, bản thân liền biết ra ngoài uống rượu cùng Liễu Liên, nhất định sẽ có kết quả này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Liên sảng khoái tinh thần ra khỏi phòng, với tay mở cửa phòng Từ Liên Ba. Ngón tay còn chưa chạm đến, cửa phòng Từ Liên Ba liền mở ra, một vị mỹ nữ dáng người cao gầy bộ иgự¢ to tròn đứng trong cửa, mắt to chớp chớp nhìn Liễu Liên, ngón tay đặt trên đôi môi đỏ tươi đầy đặn, một tiếng "Chào" thoát ra, thoạt nhìn thật sự mê người!
Liễu Liên rũ rèm mắt suy tư một chút, quay đầu bước đi. Vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu: "Chẳng lẽ lão tử nhớ lầm, lão Từ không ở phòng này sao?"
Đại mỹ nữ bị lạnh nhạt thấp giọng kêu lên: "Là ta!"
Âm thanh trầm thấp, đúng là giọng của Từ Liên Ba.
Lúc này Liễu Liên mới cười hì hì quay đầu, chen qua người đại mỹ nữ, vào phòng Từ Liên Ba.
Từ Liên Ba cũng theo hắn vào phòng.
Liễu Liên nhìn Từ Liên Ba đứng õng ẹo làm dáng trước mặt mình, vô cùng khó chịu, hai tay ôm иgự¢ đứng đó, cau mày nhìn chằm chằm Từ Liên Ba
Từ Liên Ba lại thật sự hưng phấn: "Có giống không? Có giống tình nhân trong mộng của ngươi không?"
Liễu Liên liếc trắng mắt, bộ dạng thực khinh bỉ.
Từ Liên Ba chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Nghe xong miêu tả của ngươi tối hôm qua, ta cảm thấy khẩu vị ngươi rất nặng, hẳn là thích loại nữ tử hoa khôi này, vì sao không giống?"
Liễu Liên cúi mắt trầm tư.
Hắn nghĩ đến bộ dáng của Chu Tử.
Hơn ba tháng không gặp, hình ảnh Chu Tử vẫn sống động như vậy.
Rõ ràng chỉ là nhợt nhạt thầm mến, sao lại đến mức này?
Hắn nhìn Từ Liên Ba, mắt hoa đào khẽ cười: "Không phải, nàng không phải là dạng này . . . . . ."
Từ Liên Ba liên tục truy hỏi vẫn không có kết quả, đành xếp cờ im trống, nói sang chuyện khác: "Vậy Liễu đại sư, ngươi định ở lại bao lâu, có muốn quay về Kim kinh cùng ta không?"
Liễu Liên cười cười nói: "Ta muốn ở lại, mình ngươi quay về Kim kinh đi!"
Nhiệm vụ lần này của bọn họ là đưa một món lễ vật cho một đại thần ở Đông Khu quốc, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thời gian nửa năm tự do, dùng để tập võ nghĩ ngơi hồi phục.
Liễu Liên đã chuẩn bị tốt để đến chỗ sư phụ luyện đao pháp, tĩnh tâm.
Liễu Liên tĩnh tâm được, đã hai năm. Hai năm hắn không quay về vương phủ.
Trong hai năm này, cuộc sống của hắn chỉ có hai nội dung —— đóng cửa luyện đao pháp và ra ngoài chấp hành mệnh lệnh của Vương gia.
---
Ngoạn Nguyệt các trong hoàng cung, trăm hoa quý, hoa hồng các màu đỏ thẫm, phấn hồng, tím nhạt đều nở rộ, mùi thơm tràn ngập toàn bộ không gian Ngoạn Nguyệt các.
Vương gia đã bố trí xong kết cục, chỉ chờ con mồi mắc câu thôi.
Tay áo Tiểu Đại Trác bay bay, ngắm hoa hái hoa trong hoa viên Ngoạn Nguyệt các, không ngừng vui đùa ầm ĩ. Hôm nay các nàng mặc vô cùng lộ liễu, lộ cả nửa иgự¢, bên ngoài chỉ mặc một lớp áo lụa mỏng màu đen, cái yếm đỏ thẫm bên trong như ẩn như hiện.
Liễu Liên cùng bạn nối khố Từ Liên Ba ẩn thân trên tàn cây liễu ngoài cửa Ngoạn Nguyệt các.
Hưng Thịnh đế kích động chạy đến, vọt vào hoa viên.
Đại Thái giám Tiền Liễu Đức đuổi lui thái giám và cung nữ đi theo, một mình canh ngoài cửa hoa viên.
Liễu Liên và Từ Liên Ba đều biết võ công Tiền Liễu Đức cao cường, vì đề phòng hắn phát hiện mình, nên đè ép hô hấp, nội lực lưu chuyển.
Vị trí của Liễu Liên và Tiền Liễu Đức rất cao, cao đến mức bọn họ có thể nhìn thấy Hưng Thịnh đế mặc long bào để trần hai chân, xốc váy Tiểu Trác đẩy Tiểu Trác vào bụi hoa hồng điên cuồng ra vào.
Tiểu mỹ nhân Cao Liễn nhìn ngó chung quanh đi đến.
Liễu Liên và Từ Liên Ba cùng nhìn nhau, Liễu Liên chỉ chỉ Tiền Liễu Đức, lại chỉ chỉ chính mình. Từ Liên Ba gật gật đầu, với công phu của Tiền Liễu Đức, do Liễu Liên ra tay sẽ nắm chắc hơn.
Từ Liên Ba và Liễu Liên đang muốn ra tay, lúc này lại có chuyển biến bất ngờ.
Nhìn đầu Hưng Thịnh đế vô lực cúi xuống, Liễu Liên xác định vị hoàng thượng hoang đường này không cần mình tự ra tay, đã băng hà rồi.
Mới bắt đầu Tiền Liễu Đức còn tưởng rằng Hưng Thịnh đế đang ngược đãi cung phi, sau lại cảm thấy có chút không đúng, hắn đang muốn đẩy cửa, Liễu Liên toàn thân mặc trang phục màu xanh như bươm buớm, im hơi lặng tiếng từ không trung bay xuống, vươn cánh tay, dưới tình huống Tiền Liễu Đức còn chưa phát hiện, vặn gãy cổ Tiền Liễu Đức.
Từ Liên Ba bị giữ lại kinh thành, Vương gia muốn hắn sắm vai Tiền Liễu Đức.
Liễu Liên trở về Nhuận Dương một mình.
Dọc đường đi, hắn vừa nghĩ tới bức tranh Từ Liên Ba phải sắm vai Tiền Liễu Đức ái nam ái nữ tô son trát phấn cả người ngào ngạt, Liễu Liên đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hận không thể điên cuồng cười ha ha một phen.
Mang tâm tình cực kỳ khoái trá, Liễu Liên trở về vương phủ ở Nhuận Dương.
Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh và Triệu Tráng được Vương gia dặn dò, sớm từ biên giới phía Đông trực tiếp trở về vương phủ Nhuận Dương.
Hôm đó, trời trong thoáng mát, sau khi Hầu Lâm Sinh cùng Hứa Văn Cử thỉnh an bắt mạch cho trắc phi xong, cùng trở về thư phòng bên ngoài.
Vừa vào viện của thư phòng bên ngoài, hai vị Hứa Hầu liền nhìn thấy một vị Mỹ Thiếu Niên đứng trên bậc thềm, đang nói chuyện cùng Triệu Tráng. Ánh mặt trời tươi sáng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của hắn, trong nháy mắt khóe miệng đó cười sáng lạn như hoa đào đẹp nhất thế gian nở rộ, mặt mũi xinh xắn được miêu tả tỉ mỉ như tranh vẽ theo lối chi tiết, dáng người cao gầy như liễu được thiên thần yêu thương đắp nặn —— vị Mỹ Thiếu Niên này thật không giống người của chốn nhân gian!
Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh vừa nhìn thấy, cả người liền mềm nhũn: sao trong vương phủ lại có Mỹ Nhân như hoa như ngọc như tiên giáng trần như thế?
Bọn họ nhịn không được bước lên, định sẽ kẻ xướng người hoạ đến gần đùa giỡn, đây chính là việc hiếm có trong đời của hai vị thần y kỳ quái chuyên bào chế thuốc này.
Liễu Liên vừa trở về vương phủ, đang nói chuyện cùng Triệu Tráng, liền thoáng thấy hai nam nhân đáng khinh lảo đảo bu lại.
"Đệ đệ, ca ca mời ngươi đi uống một chén?" Hứa Văn Cử cười đến mức ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ, dáng vẻ lịch sự trước đó biến mất không còn.
"Đệ đệ, dáng vẻ tốt như vậy, đi, đến Phường Diên Khánh, ca ca mua ngọc bội cho ngươi đeo?"
Mắt hoa đào của Liễu Liên nhíu lại, khóe miệng cong lên, cười sáng lạn.
Triệu Tráng đứng bên cạnh thầm nghĩ không tốt, còn chưa kịp ngăn cản, chân trái Liễu Liên như tia chớp đá ra, hai vị nam tử đáng khinh Hứa Hầu liền bị đá bay ra ngoài, "rầm" một tiếng, ௱ôЛƓ tới trước, đồng loạt đập vào thân cây Tùng trong viện.
Sau khi Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh bị ném đi, tê liệt ngã xuống không đứng dậy nổi!
Triệu Tráng nhìn Liễu Liên cười hì hì bước lên, biết việc này khiến Diêm La nổi giận, vội lớn tiếng nói: "Liễu Thống lĩnh, hai vị này là đại phu đến bắt mạch cho Chu trắc phi đã mang thai!"
Chu trắc phi? Chu Tử đã thành Chu trắc phi? Nàng mang thai?
Bước chân Liễu Liên bị kiềm hãm, quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Tráng, trong mắt hoa đào nồng đậm nghi hoặc.
Triệu Tráng bước lên phía trước cười làm lành nói: "Chu trắc phi đã mang thai Nhị công tử, Vương gia lại không ở trong phủ, phải trông cậy vào hai vị đại phu này, tốt xấu gì lão gia ngài cũng nể chút tình, bớt giận đi thôi! Xin ngài đó!"
Thì ra Chu Tử đã sinh một cái đứa nhỏ, sắp sinh đứa thứ hai rồi!
Lòng Liễu Liêm chợt buồn, Ⱡồ₦g иgự¢ đau âm ỉ.
Hắn cười cười, nhấc tay đi về phía Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh.
Sau khi đi đến trước người hai vị này, Liễu Liên cúi người, cẩn thận dùng chân kiểm tra một phen, cuối cùng đoán thịt trên ௱ôЛƓ bên trái của mấy vị này dày có thể chịu đánh, liền xách cổ áo đối phương, nhấc hắn ta lên.
Người bị hắn nhấc lên là Hứa Văn Cử xui xẻo.
Tuy Liễu Liên nhỏ tuổi, nhưng dáng người khá cao, hơn nữa còn rất khỏe.
Tay trái hắn xách Hứa Văn Cử lên cao cao, để ௱ôЛƓ hắn ta gần mình, tay phải vung ra, tung một cú lên cái ௱ôЛƓ mập của Hứa Văn Cử.
"Bốp" một quyền đánh ra, đánh cho Hứa Văn Cử lắc lư ra xa.
Đợi Hứa Văn Cử lắc lư quay lại, hắn lại "bốp" đánh ra một quyền. (trời, người ta mà hình dung như cái bao cát)
Triệu Tráng chuồn nhanh đi tìm viện binh.
Hứa Văn Cử bị Liễu Liên đánh kêu cha gọi mẹ, trong lòng Hầu Lâm Sinh rất khó chịu, nhổm người đánh tới.
Liễu Liên thừa cơ ném Hứa Văn Cử xuống, cười tủm tỉm nói: "Đúng là ca ca si tình, đến đây, hôm nay huynh đệ sẽ tận tình phục vụ ngươi!"
Nhuyễn đao bên hông hắn "Soạt" một tiếng quấn lấy hai chân Hầu Lâm Sinh, chân trái của hắn như tia chớp đá ra.
Rất nhanh Hầu Lâm Sinh liền phát hiện mình bị treo trên nhánh cây Tùng.
Liễu Liên nghênh ngang đi tới, tay phải đánh ra, vừa vặn đánh lên ௱ôЛƓ Hầu Lâm Sinh.
Đúng lúc này, cửa viện bỗng truyền đến một tiếng gọi to duyên dáng: "Này, mau dừng tay!"